Chương 28: Xử lí "chuyện riêng"
Kati
12/11/2023
Lâm Minh Tuệ đêm đầu tiên ngủ chung nhà với chú Viễn. Cô vô tư mặc bộ đồ ngủ mỏng như mọi khi, giống ở nhà cũ, không để ý rằng Quân Viễn
chính là một con sói già đã nhịn chuyện chăn gối ba mươi năm.
Minh Tuệ thậm chí còn không nhận ra mức độ gợi cảm của bộ đồ đầm mình đang mặc. Người ta nói cái gì quen rồi thì sẽ thấy bình thường mà.
Nhưng sao phải lo? Hai người ngủ hai phòng khác nhau. Cô có mặc đồ hay không thì Quân Viễn cũng đâu hay biết.
.
.
.
Khoảng 11 giờ đêm, Minh Tuệ vì khát nước nên đã mò xuống dưới nhà để tìm. Nhưng mọi thứ đều lạ lẫm, không biết bật đèn chỗ nào, cô đành phải dùng flash điện thoại để soi đường. Ngó tới ngó lui, lục tung cái nhà bếp mà vẫn không biết chú để bình nước lọc ở đâu.
Đến đường cùng, cái cổ khô khốc sắp chịu không nổi nữa, cô mới phải cắn răng gõ cửa phòng Quân Viễn.
"Cạch"
- Gì thế Mun?
Chú bật đèn, bước ra cùng đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Áo sơ mi được khoác cẩu thả chứ không cài nút. Chắc chú nghe tiếng gọi nên vội vàng khoác áo rồi mới mở cửa.
Minh Tuệ lí nhí:
"Em... khát nước ạ..."
Quân Viễn "à" lên một tiếng. Do nhà này chỉ có một mình chú nên bình nước được để luôn trong phòng ngủ cho tiện. Chú chỉ vào bình lọc nóng lạnh trong góc, chất giọng buồn ngủ trầm như rớt dưới âm ti địa phủ:
- Ở kia.
Minh Tuệ ngượng ngùng đi sâu vào phòng, trên tay cô vẫn đang cầm chiếc điện thoại mở flash.
Quân Viễn tựa vào cửa, khoanh tay đợi. Ánh sáng từ điện thoại xuyên thẳng qua lớp vải khiến chú vô tình để ý thấy bộ đồ ngủ của cô, hơi mỏng và ngắn. Vài giây trước chú còn ngái ngủ mà bây giờ bỗng tỉnh như sáo.
Đôi mắt sắc của Quân Viễn chớp nhẹ:
- Mun mặc như vậy có thấy lạnh không?
Quân Viễn đi đến vài bước. Vừa lúc Minh Tuệ uống nước xong, cô tưởng chú hỏi thật liền đáp:
- Cũng hơi hơi. Nhưng mà ngủ phải lạnh lạnh mới sướng chứ! Hì hì!
Cô bé còn tặng miễn phí cho chú một nụ cười siêu cấp đáng yêu. Quân Viễn như bị lạc vào giọng nói êm tai của cô. Chú từ từ ôm lấy Minh Tuệ, bàn tay to luồn vào trong mái tóc bồng bềnh. Chú nói nhỏ bên tai:
"Em định trêu chú đấy à?"
- Ơ... không...
Áo sơ mi của Quân Viễn không cài nút khiến Minh Tuệ như bị bọc trong chiếc kén trắng. Hơi ấm từ da thịt ngay ngực chú sưởi cả cơ thể cô gái nhỏ.
Mùi hương tỏa ra, phảng phất trên mái tóc giống như có ma lực gây nghiện, Quân Viễn chỉ muốn hít mãi. Chú càng ôm chặt hơn:
"Chú đã nói là ngày mai có hội thảo quan trọng nhưng Mun vẫn không tha cho chú ư?"
Minh Tuệ vốn dại khờ, chẳng hiểu Quân Viễn đang nói gì. Hay là chú buồn ngủ quá nên mê sảng mất rồi?
- Ý chú là sao? Em không có hiểu.
Cô gái ngẩng gương mặt cùng đôi mắt tròn xoe nhìn chú. Quân Viễn là một người đàn ông đã trưởng thành, bị bạn gái ngây thơ quyến rũ. Ai mà nhịn được?
Chú áp sát cơ thể mình vào Minh Tuệ, đôi môi di chuyển trên bờ môi căng của cô bé. Tay chú bắt đầu thiếu đứng đắn, di chuyển vuốt ve lưng và hông cô.
Kĩ năng dùng môi thao túng tâm lí người khác của chú phải nói là mười trên mười. Minh Tuệ đắm chìm trong nụ hôn sâu. Tay cô luồn lên, ôm lấy cổ Quân Viễn.
Đột nhiên chú bừng tỉnh, đẩy nhẹ cô bé ra. Hơi thở có một chút gấp gáp. Chú quay lưng đi về phía nhà vệ sinh:
- Về ngủ đi.
Đang hôn mà dừng đột ngột, Minh Tuệ hụt hẫng vô cùng. Cô hỏi:
- Chú đi đâu thế?
- Xử lí chuyện riêng. Trẻ con đừng tò mò.
- Trời, thì chú cứ nói thẳng là đi vệ sinh. Có gì đâu mà ngại.
Quân Viễn đóng nhẹ cánh cửa, tiếng nói từ trong vọng ra ngoài phòng ngủ:
- Ừ, cứ cho là tôi đi vệ sinh! Sao cũng được! Em về phòng giùm đi. Khổ quá!
Minh Tuệ gãi đầu đi ra ngoài. Cái "chuyện riêng" cần xử lí đó là gì nhỉ? Sao lại phải vào nhà vệ sinh?
...----------------...
Tiếng đồng hồ báo thức kêu oang oang khiến Minh Tuệ tỉnh giấc. Cô lơ mơ ngồi dậy trong tiếng kêu inh tai. Ngày đầu tiên ngủ chỗ mới thấy cũng được, khá ngon giấc.
Cô với lấy điện thoại ngay đầu giường. Mới sáng sớm mà Quân Viễn đã gửi tin nhắn.
[Chú tham gia hội thảo nên hôm nay đi sớm, Mun chịu khó đi xe buýt đến công ty một buổi nhé. Tan làm chú sẽ chở em về. Dưới bếp có sẵn bữa sáng, không cần hâm nóng, chỉ việc ăn. Nhận được tin thì nhắn lại cho chú ]
Minh Tuệ cười toe toét. Eo ơi, ông già này coi vậy mà đáng yêu quá, còn chu đáo nữa chứ.
Sau tất cả mọi chuyện, ai dám nói chú Viễn là người lạnh lùng độc ác? Có lẽ chỉ mình cô mới biết mặt trái ôn nhu của Đỗ Quân Viễn. Cô là ngoại lệ, là cánh hoa nhỏ trong lòng tổng giám đốc Sapphire.
.
.
.
Đang định trả lời tin nhắn thì có một cuộc điện thoại gọi đến...
Minh Tuệ thậm chí còn không nhận ra mức độ gợi cảm của bộ đồ đầm mình đang mặc. Người ta nói cái gì quen rồi thì sẽ thấy bình thường mà.
Nhưng sao phải lo? Hai người ngủ hai phòng khác nhau. Cô có mặc đồ hay không thì Quân Viễn cũng đâu hay biết.
.
.
.
Khoảng 11 giờ đêm, Minh Tuệ vì khát nước nên đã mò xuống dưới nhà để tìm. Nhưng mọi thứ đều lạ lẫm, không biết bật đèn chỗ nào, cô đành phải dùng flash điện thoại để soi đường. Ngó tới ngó lui, lục tung cái nhà bếp mà vẫn không biết chú để bình nước lọc ở đâu.
Đến đường cùng, cái cổ khô khốc sắp chịu không nổi nữa, cô mới phải cắn răng gõ cửa phòng Quân Viễn.
"Cạch"
- Gì thế Mun?
Chú bật đèn, bước ra cùng đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Áo sơ mi được khoác cẩu thả chứ không cài nút. Chắc chú nghe tiếng gọi nên vội vàng khoác áo rồi mới mở cửa.
Minh Tuệ lí nhí:
"Em... khát nước ạ..."
Quân Viễn "à" lên một tiếng. Do nhà này chỉ có một mình chú nên bình nước được để luôn trong phòng ngủ cho tiện. Chú chỉ vào bình lọc nóng lạnh trong góc, chất giọng buồn ngủ trầm như rớt dưới âm ti địa phủ:
- Ở kia.
Minh Tuệ ngượng ngùng đi sâu vào phòng, trên tay cô vẫn đang cầm chiếc điện thoại mở flash.
Quân Viễn tựa vào cửa, khoanh tay đợi. Ánh sáng từ điện thoại xuyên thẳng qua lớp vải khiến chú vô tình để ý thấy bộ đồ ngủ của cô, hơi mỏng và ngắn. Vài giây trước chú còn ngái ngủ mà bây giờ bỗng tỉnh như sáo.
Đôi mắt sắc của Quân Viễn chớp nhẹ:
- Mun mặc như vậy có thấy lạnh không?
Quân Viễn đi đến vài bước. Vừa lúc Minh Tuệ uống nước xong, cô tưởng chú hỏi thật liền đáp:
- Cũng hơi hơi. Nhưng mà ngủ phải lạnh lạnh mới sướng chứ! Hì hì!
Cô bé còn tặng miễn phí cho chú một nụ cười siêu cấp đáng yêu. Quân Viễn như bị lạc vào giọng nói êm tai của cô. Chú từ từ ôm lấy Minh Tuệ, bàn tay to luồn vào trong mái tóc bồng bềnh. Chú nói nhỏ bên tai:
"Em định trêu chú đấy à?"
- Ơ... không...
Áo sơ mi của Quân Viễn không cài nút khiến Minh Tuệ như bị bọc trong chiếc kén trắng. Hơi ấm từ da thịt ngay ngực chú sưởi cả cơ thể cô gái nhỏ.
Mùi hương tỏa ra, phảng phất trên mái tóc giống như có ma lực gây nghiện, Quân Viễn chỉ muốn hít mãi. Chú càng ôm chặt hơn:
"Chú đã nói là ngày mai có hội thảo quan trọng nhưng Mun vẫn không tha cho chú ư?"
Minh Tuệ vốn dại khờ, chẳng hiểu Quân Viễn đang nói gì. Hay là chú buồn ngủ quá nên mê sảng mất rồi?
- Ý chú là sao? Em không có hiểu.
Cô gái ngẩng gương mặt cùng đôi mắt tròn xoe nhìn chú. Quân Viễn là một người đàn ông đã trưởng thành, bị bạn gái ngây thơ quyến rũ. Ai mà nhịn được?
Chú áp sát cơ thể mình vào Minh Tuệ, đôi môi di chuyển trên bờ môi căng của cô bé. Tay chú bắt đầu thiếu đứng đắn, di chuyển vuốt ve lưng và hông cô.
Kĩ năng dùng môi thao túng tâm lí người khác của chú phải nói là mười trên mười. Minh Tuệ đắm chìm trong nụ hôn sâu. Tay cô luồn lên, ôm lấy cổ Quân Viễn.
Đột nhiên chú bừng tỉnh, đẩy nhẹ cô bé ra. Hơi thở có một chút gấp gáp. Chú quay lưng đi về phía nhà vệ sinh:
- Về ngủ đi.
Đang hôn mà dừng đột ngột, Minh Tuệ hụt hẫng vô cùng. Cô hỏi:
- Chú đi đâu thế?
- Xử lí chuyện riêng. Trẻ con đừng tò mò.
- Trời, thì chú cứ nói thẳng là đi vệ sinh. Có gì đâu mà ngại.
Quân Viễn đóng nhẹ cánh cửa, tiếng nói từ trong vọng ra ngoài phòng ngủ:
- Ừ, cứ cho là tôi đi vệ sinh! Sao cũng được! Em về phòng giùm đi. Khổ quá!
Minh Tuệ gãi đầu đi ra ngoài. Cái "chuyện riêng" cần xử lí đó là gì nhỉ? Sao lại phải vào nhà vệ sinh?
...----------------...
Tiếng đồng hồ báo thức kêu oang oang khiến Minh Tuệ tỉnh giấc. Cô lơ mơ ngồi dậy trong tiếng kêu inh tai. Ngày đầu tiên ngủ chỗ mới thấy cũng được, khá ngon giấc.
Cô với lấy điện thoại ngay đầu giường. Mới sáng sớm mà Quân Viễn đã gửi tin nhắn.
[Chú tham gia hội thảo nên hôm nay đi sớm, Mun chịu khó đi xe buýt đến công ty một buổi nhé. Tan làm chú sẽ chở em về. Dưới bếp có sẵn bữa sáng, không cần hâm nóng, chỉ việc ăn. Nhận được tin thì nhắn lại cho chú ]
Minh Tuệ cười toe toét. Eo ơi, ông già này coi vậy mà đáng yêu quá, còn chu đáo nữa chứ.
Sau tất cả mọi chuyện, ai dám nói chú Viễn là người lạnh lùng độc ác? Có lẽ chỉ mình cô mới biết mặt trái ôn nhu của Đỗ Quân Viễn. Cô là ngoại lệ, là cánh hoa nhỏ trong lòng tổng giám đốc Sapphire.
.
.
.
Đang định trả lời tin nhắn thì có một cuộc điện thoại gọi đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.