Chương 70: Dù nơi đất khách cũng phải yêu đương
Khuyển Thăng
04/07/2024
[Dự báo thời tiết nói ngày mai nhiệt độ sẽ giảm, em nhớ chú ý giữ ấm.]
Mục Đồng đọc xong tin nhắn, trả lời Dịch Nhiên một câu: [Dạ~]
Lúc gửi tin nhắn đi, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, trước nay giảng viên môn chuyên ngành của họ không dạy lố giờ, vừa đến giờ là cho tan lớp ngay.
Mục Đồng cất sách vở, cùng những bạn khác trong lớp rời khỏi giảng đường.
“Buổi chiều không có tiết, lát nữa ăn cơm xong đi xem phim không?” Cậu trai lên tiếng là bạn cùng phòng của Mục Đồng, tên Lý Văn Thành: “Có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu, đánh giá cũng tốt lắm.”
“Được.” Mục Đồng đồng ý: “Những người khác trong ký túc xá có đi không?”
“Đương Tử và Lão Giả cũng nói sẽ đi, nhưng họ còn bận việc khác trước, tới lúc đó sẽ đến thẳng rạp chiếu phim hội họp luôn.”
“Ừ ừ.” Mục Đồng gật đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi, gửi tin nhắn cho Dịch Nhiên, nói cho anh biết kế hoạch lát nữa của mình.
Yêu xa không thể gặp nhau mỗi ngày, phần lớn thời gian cậu và Dịch Nhiên chỉ có thể duy trì tình cảm qua điện thoại. Trong cuộc sống thường nhật, dù chuyện lớn hay chuyện bé, hai bên đều quen chia sẻ với đối phương.
Lúc mới đến báo danh ở trường đại học, nỗi bất an trong lòng Mục Đồng đã lấn át sự trông chờ, trì hoãn năm năm mới nhập học, tuổi tác của cậu lớn hơn các bạn trong trường, cậu luôn lo rằng mình sẽ khó mà hòa nhập được.
Mấy tháng trải nghiệm cuộc sống đại học đã giúp cậu nhận ra, những ưu phiền của mình khi trước gần như chẳng hề tồn tại.
Có thể làm quen khẩu vị thức ăn ở nhà ăn, ở chung với bạn cùng phòng cũng rất tốt, có thể nói là một sự khởi đầu không tệ.
Đọc xong tin nhắn, Dịch Nhiên cũng gửi cho Mục Đồng một bức ảnh: Bột mì trắng tinh vương vãi khắp sàn phòng khách, bên trên còn in vô số dấu móng vuốt, nhìn là biết đầu sỏ phạm tội.
[R]: Chuyện tốt do Trương Mỹ Kỳ làm.
[R]: Anh quyết định cắt một nửa lượng thức ăn của nó.
“Phụt—”
Tiếng cười của Mục Đồng đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng kế bên, Lý Văn Thành tò mò liếc nhìn một cái, ghé lại gần hỏi như đang ghẹo cậu: “Đang nói chuyện với bạn gái à?”
“Hả? Đâu có...” Mục Đồng vô thức tắt màn hình điện thoại.
“Còn nói không có, tớ đã để ý lâu lắm rồi, trước đây tớ thường thấy cậu ở ký túc xá nhắn tin rồi gọi điện thoại với người khác, vừa nói vừa cười vui quá chừng, ngoài bạn gái còn là ai được nữa?!”
Nhất thời Mục Đồng không nghĩ được đáp án nào ổn hơn, cậu bất lực thốt ra một câu: “Anh ấy là... anh trai của tớ.”
Vẻ mặt của bạn cùng phòng không mấy tin tưởng, Mục Đồng căng da đầu giải thích: “Lần đầu tiên tớ qua tỉnh khác đi học xa nhà, anh của tớ không yên tâm nên ngày nào cũng hỏi han tớ cặn kẽ hết.”
Người trong ký túc xá cũng biết ít nhiều về tình hình sức khoẻ của Mục Đồng, Lý Văn Thành chợt tò mò: “Cậu và anh trai từng cãi nhau bao giờ chưa?”
“Ờm, hình như chưa.”
“Tình cảm của cậu và anh cậu tốt thật.” Lý Văn Thành bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Nào giống anh tớ, từ bé đến lớn cái tên đó chỉ biết bắt nạt tớ thôi.”
Mục Đồng thật sự không biết phải trả lời thế nào, nếu nói tiếp chủ đề này, cậu sợ lại phải dùng nhiều lời nói dối hơn để chắp vá, cậu cười “ha ha” ậm ờ cho qua.
Nhịp điệu cuộc sống năm nhất khá nhẹ nhàng, thường ngày ngoài việc lên lớp, thỉnh thoảng Mục Đồng sẽ ra ngoài chơi cùng bạn cùng phòng như hôm nay.
Buổi chiều xem phim xong, cả nhóm tiện đường ăn cơm ở ngoài. Trên đường về trường, Lý Văn Thành nhìn chằm chằm số dư trong ví điện tử mà thở dài không thôi: “Bây giờ mới giữa tháng mà tiền sinh hoạt tháng này sắp hết rồi haizz...”
“Không thì đi làm thêm kiếm chút tiền tiêu đi.” Một cậu bạn cùng phòng khác đưa ra kiến nghị.
“Cậu có đề xuất nào không?” Lý Văn Thành hỏi.
“Wechat của tớ có lưu một chương trình làm thêm nho nhỏ, nghe nói do khóa trước trường mình phát triển, trong đó thu thập nhiều thông tin việc làm trong tỉnh lắm.”
“Mau gửi cho tớ!”
Mục Đồng nghe hai người nói chuyện cũng không nhịn được chen lời: “Gửi cho tớ nữa.”
Còn phải học đại học mấy năm, cậu muốn xem xem có thể tìm được công việc làm thêm nào ở bệnh viện thú y hoặc cửa hàng thú cưng tại đây không, giúp gia đình tiết kiệm chi phí.
Nhận được chương trình do bạn cùng phòng gửi đến, Mục Đồng đang định nhấn vào thì ngay sau đó, Wechat lại nảy ra thông báo tin nhắn mới.
Trực giác nói cho cậu biết là Dịch Nhiên gửi đến, quay lại trang chủ trò chuyện thì đúng là như thế.
[R]: Em xem phim chưa?
[Mục Đồng]: Xem xong rồi, vừa ăn cơm tối với bạn cùng phòng, bây giờ sắp về tới trường rồi.
Mục Đồng gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp đồ ăn lúc ăn cơm chung.
Họ giống những cặp tình nhân khác, mỗi ngày đều nói với đối phương vài chuyện vụn vặt linh tinh, chỉ mong sao lúc nào cũng biết đối phương đang làm gì.
[Mục Đồng]: Anh ăn tối chưa?
[R]: Vừa kiểm kịch bản mới cùng nhân viên, lát nữa về nhà mới ăn.
[R]: Hồi nãy anh có đặt đồ uống cho em, chắc nhân viên giao hàng sắp đến cổng ký túc xá của em rồi đấy, lát nữa tới dưới lầu em nhớ lấy nhé.
Trước đây lúc trò chuyện với Dịch Nhiên, Mục Đồng từng nhắc đến tiệm trà sữa mới mở nọ, đồ uống do tiệm đó làm khá ngon, khuyết điểm duy nhất là cách trường quá xa, phí vận chuyển hơi đắt, bình thường cậu chẳng dám đặt mua.
Một câu nói vô tình trong lúc tán gẫu lại được Dịch Nhiên giữ trong lòng, Mục Đồng cười thầm, gõ một câu vào khung trò chuyện: [Cảm ơn anh trai.]
Trước đây cậu gọi Dịch Nhiên là anh ơi đều xuất phát từ phép lịch sự, bây giờ quan hệ giữa hai người đã thay đổi, còn gọi đối phương là anh ơi nữa thì, nói sao nhỉ...
Mục Đồng cảm thấy, hình như bây giờ, cậu đã dần dần get được “tình thú giữa người trưởng thành” trong lời người khác rồi thì phải?
Trong sảnh chính ký túc xá để tận mấy đơn hàng đặt mang về, Mục Đồng vừa nhìn đã nhận ra logo của tiệm đồ uống trên bao bì.
Cậu không đi qua lấy ngay, túi giữ ấm còn to hơn cả tưởng tượng của cậu, hình như đựng rất nhiều đồ.
Kiểm tra kỹ thông tin trên chiếc tem be bé, sau khi xác nhận là đơn đặt hàng của mình, Mục Đồng mới mở túi ra, ở trong có tổng cộng bốn ly.
Cậu chụp hình gửi cho Dịch Nhiên.
[Mục Đồng]: Mấy ly này đều do anh đặt ạ?
[R]: Ừ, chẳng phải phòng em còn những người khác nữa à, tiện thể mời họ uống cùng luôn.
Mục Đồng cất điện thoại, chia đồ uống trong túi cho mọi người: “Anh tớ nói mời mọi người uống nước.”
“Anh trai gì mà tốt dữ thần vậy trời, đặt trà sữa cho em trai còn không quên mời bạn cùng phòng của em mình uống!” Lý Văn Thành chân thành cảm khái: “Xem như tớ tin rồi, Mục Đồng ơi tình cảm của cậu và anh cậu thắm thiết thật đó.”
“À... cũng được.” Mục Đồng chột dạ trả lời, nhưng bạn cùng phòng không quen Dịch Nhiên, cũng không có cơ hội tiếp xúc với anh, cậu thấy chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Nhiệt độ giảm hơi đột ngột, khi trước xem dự báo thời tiết nói là hôm kia, chẳng ngờ không khí lạnh đã lặng lẽ xâm chiếm ngay trong đêm.
Ngày hôm sau thức dậy, trên mặt Mục Đồng xuất hiện vẻ mệt mỏi do ngủ không đủ giấc.
Lúc mới nhập học là mùa hè, khi tới trường báo danh, cậu chỉ chuẩn bị một tấm chăn điều hoà khá mỏng, kết quả tối qua ngủ tới nửa đêm thì tỉnh giấc vì lạnh.
Đã rời nhà ra ngoài thì rất nhiều việc chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết, lớp buổi sáng bắt đầu sau 10 giờ, nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi, cậu định ra ngoài mua một tấm chăn dày hơn.
Tắm rửa thay quần áo xong, chuẩn bị tới nhà ăn ăn sáng, vừa xuống lầu đã thấy không xa phía trước có một chiếc xe hơi màu bạc bóng mờ đậu ở cổng khu ký túc xá.
Một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh chiếc xe, người đàn ông mặc đồ thường ngày, mũ lưỡi trai đè thấp che nửa khuôn mặt, lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Hình như loáng thoáng cảm nhận được ánh nhìn dừng trên người mình, Dịch Nhiên lại ngẩng đầu lên.
Sáng sớm học sinh ra vào ký túc xá rất nhiều, nhưng chỉ cần một ánh mắt là anh đã tìm thấy Mục Đồng trong đám đông.
Điện thoại trong túi rung hai cái, Mục Đồng lấy ra, mở tin nhắn.
[R]: Sao lại ngây ngẩn ở đó rồi, còn không qua đây.
Giữ sự ngạc nhiên mừng rỡ khắp cõi lòng, Mục Đồng chạy bước nhỏ lao đến trước mặt người đàn ông: “Sao anh đến đây?”
“Tới đưa đồ cho em.”
“Cạch” một tiếng, nắp cốp xe dần mở ra, ở trong để một tấm đệm mới mua, ngoài ra, Dịch Nhiên còn giúp cậu đem quần áo giữ ấm mùa đông ở nhà qua đây.
Đồ đạc hơi nhiều, một mình Mục Đồng bưng không xuể, Dịch Nhiên giúp cậu chuyển đồ.
Lần thứ hai Dịch Nhiên lên ký túc xá của Mục Đồng, lần trước anh đến đang là mùa khai trường đón tân sinh viên, lúc đó tới sớm quá, không có cơ hội chào hỏi những người chung phòng mà anh đã rời đi.
Lần này đến, phòng ký túc xá trống hoác trước đây đã có hơi thở cuộc sống hơn nhiều, các bạn cùng phòng đã dậy, có người đang ăn sáng, có người vẫn nằm ườn trên giường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài, cả đám vô thức nhìn ra phía cửa.
Mục Đồng chủ động giới thiệu với mọi người: “Đây là —”
Đợi đã, nói được một nửa, cậu chợt khựng lại, không biết nên giới thiệu thân phận của Dịch Nhiên là gì.
“Tớ biết nè, anh ấy là anh của cậu.” Lý Văn Thành chen mồm.
Dịch Nhiên: “?”
“...” Mục Đồng đã biết đại khái Dịch Nhiên đang nghĩ gì, cậu cố tình dời mắt qua chỗ khác, không nhìn anh.
“Hồi nãy tớ xuống lầu mua đồ ăn sáng về thì tình cờ nhìn thấy hai người, tớ nghe cậu gọi anh ấy là anh ơi, tớ thấy cậu và anh cậu đang nói chuyện nên không quấy rầy cậu.” Lý Văn Thành cười ha ha, tính cách cậu ta vốn nhiệt tình: “Bình thường em hay thấy Mục Đồng gửi tin nhắn cho anh, tình cảm của anh em hai người tốt ghê á.”
Dịch Nhiên khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Mục Đồng, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Anh em?”
Mục Đồng vội vàng ho hai tiếng đánh trống lảng, cố gắng xoa dịu sự xấu hổ của mình ngay lúc này.
“Phải rồi, anh, anh tên gì?”
“Tôi tên Dịch Nhiên.”
Lý Văn Thành gọi anh một tiếng anh Nhiên, rồi lại lập tức phát hiện trọng điểm: “Ủa? hai người không cùng họ hả?”
“Chúng tôi không phải anh em.”
Mục Đồng ngoảnh lại nhìn chằm chằm Dịch Nhiên với vẻ căng thẳng, sợ câu tiếp theo của anh sẽ tiết lộ quan hệ của họ.
Lý Văn Thành suy nghĩ theo kiểu trai thẳng, căn bản không nhìn ra tương tác cảm xúc thú vị của hai người trước mặt. Cậu chàng xoa cằm, hồi lâu sau mới ngờ nghệch cất lời: “Em hiểu rồi, không phải ruột thịt, là anh em họ đúng không?”
Dịch Nhiên bật cười, nhún vai không đáp.
Bất đắc dĩ, Mục Đồng chỉ đành lấy lý do cùng ăn sáng, vội vàng kéo Dịch Nhiên tới nhà ăn trường.
“Em luôn nói với họ anh là anh của em?”
Mục Đồng bất lực: “Bạn cùng phòng của em thấy em hay gửi tin nhắn cho anh nên tưởng em nói chuyện với bạn gái, do đó em mới giải thích như thế...”
Cũng không thể nói thẳng Dịch Nhiên là bạn trai của cậu được, chưa chắc người ta có thể chấp nhận.
Dịch Nhiên hiểu nỗi lo của cậu, anh chỉ đơn thuần cảm thấy thân phận mà Mục Đồng sắp xếp cho mình hơi buồn cười mà thôi.
“Phải rồi, chẳng phải anh nói hôm nay phải tham gia triển lãm ở ngoại tỉnh à? Mấy giờ anh về?”
“Không vội, đã đặt vé máy bay chập tối rồi.”
“Nhưng hôm nay em học cả ngày, không thể ở cùng anh được.”
“Anh có thể ở cùng em.'
Mục Đồng không hiểu ý của Dịch Nhiên, cho đến 10 giờ sáng, cậu và Dịch Nhiên cùng ngồi trên hàng cuối cùng trong giảng đường.
Một tay Dịch Nhiên đỡ mặt, khẽ nghiêng đầu, giả vờ đọc sách cùng Mục Đồng. Đang đọc sách, ánh mắt sẽ dừng trên người Mục Đồng như có như không.
Rời trường đại học đã lâu, trở lại giảng đường, một vài ký ức vụn vặt trong quá khứ đã bị đánh thức.
Hồi còn học đại học, hình như anh cũng từng tưởng tượng khung cảnh thế này, vờ như hai người yêu nhau, Mục Đồng sẽ tới trường đại học tìm anh, sau đó lén lút lẻn vào lớp, cùng anh học bài trong giảng đường.
Giống như lúc này, cùng ngồi ở hàng cuối, vừa nghe giảng, thỉnh thoảng lơ đễnh nghĩ về đối phương.
Mục Đồng biết Dịch Nhiên đang nhìn mình, cậu vô thức giơ tay xoa mặt: “Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?”
Dịch Nhiên thôi hồi tưởng ký ức, kề bên tai Mục Đồng, thấp giọng nói với cậu: “Tự dưng anh nhớ ra, hôm nay anh đã thực hiện được một giấc mơ từ rất lâu về trước.”
Mục Đồng đọc xong tin nhắn, trả lời Dịch Nhiên một câu: [Dạ~]
Lúc gửi tin nhắn đi, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, trước nay giảng viên môn chuyên ngành của họ không dạy lố giờ, vừa đến giờ là cho tan lớp ngay.
Mục Đồng cất sách vở, cùng những bạn khác trong lớp rời khỏi giảng đường.
“Buổi chiều không có tiết, lát nữa ăn cơm xong đi xem phim không?” Cậu trai lên tiếng là bạn cùng phòng của Mục Đồng, tên Lý Văn Thành: “Có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới công chiếu, đánh giá cũng tốt lắm.”
“Được.” Mục Đồng đồng ý: “Những người khác trong ký túc xá có đi không?”
“Đương Tử và Lão Giả cũng nói sẽ đi, nhưng họ còn bận việc khác trước, tới lúc đó sẽ đến thẳng rạp chiếu phim hội họp luôn.”
“Ừ ừ.” Mục Đồng gật đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi, gửi tin nhắn cho Dịch Nhiên, nói cho anh biết kế hoạch lát nữa của mình.
Yêu xa không thể gặp nhau mỗi ngày, phần lớn thời gian cậu và Dịch Nhiên chỉ có thể duy trì tình cảm qua điện thoại. Trong cuộc sống thường nhật, dù chuyện lớn hay chuyện bé, hai bên đều quen chia sẻ với đối phương.
Lúc mới đến báo danh ở trường đại học, nỗi bất an trong lòng Mục Đồng đã lấn át sự trông chờ, trì hoãn năm năm mới nhập học, tuổi tác của cậu lớn hơn các bạn trong trường, cậu luôn lo rằng mình sẽ khó mà hòa nhập được.
Mấy tháng trải nghiệm cuộc sống đại học đã giúp cậu nhận ra, những ưu phiền của mình khi trước gần như chẳng hề tồn tại.
Có thể làm quen khẩu vị thức ăn ở nhà ăn, ở chung với bạn cùng phòng cũng rất tốt, có thể nói là một sự khởi đầu không tệ.
Đọc xong tin nhắn, Dịch Nhiên cũng gửi cho Mục Đồng một bức ảnh: Bột mì trắng tinh vương vãi khắp sàn phòng khách, bên trên còn in vô số dấu móng vuốt, nhìn là biết đầu sỏ phạm tội.
[R]: Chuyện tốt do Trương Mỹ Kỳ làm.
[R]: Anh quyết định cắt một nửa lượng thức ăn của nó.
“Phụt—”
Tiếng cười của Mục Đồng đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng kế bên, Lý Văn Thành tò mò liếc nhìn một cái, ghé lại gần hỏi như đang ghẹo cậu: “Đang nói chuyện với bạn gái à?”
“Hả? Đâu có...” Mục Đồng vô thức tắt màn hình điện thoại.
“Còn nói không có, tớ đã để ý lâu lắm rồi, trước đây tớ thường thấy cậu ở ký túc xá nhắn tin rồi gọi điện thoại với người khác, vừa nói vừa cười vui quá chừng, ngoài bạn gái còn là ai được nữa?!”
Nhất thời Mục Đồng không nghĩ được đáp án nào ổn hơn, cậu bất lực thốt ra một câu: “Anh ấy là... anh trai của tớ.”
Vẻ mặt của bạn cùng phòng không mấy tin tưởng, Mục Đồng căng da đầu giải thích: “Lần đầu tiên tớ qua tỉnh khác đi học xa nhà, anh của tớ không yên tâm nên ngày nào cũng hỏi han tớ cặn kẽ hết.”
Người trong ký túc xá cũng biết ít nhiều về tình hình sức khoẻ của Mục Đồng, Lý Văn Thành chợt tò mò: “Cậu và anh trai từng cãi nhau bao giờ chưa?”
“Ờm, hình như chưa.”
“Tình cảm của cậu và anh cậu tốt thật.” Lý Văn Thành bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Nào giống anh tớ, từ bé đến lớn cái tên đó chỉ biết bắt nạt tớ thôi.”
Mục Đồng thật sự không biết phải trả lời thế nào, nếu nói tiếp chủ đề này, cậu sợ lại phải dùng nhiều lời nói dối hơn để chắp vá, cậu cười “ha ha” ậm ờ cho qua.
Nhịp điệu cuộc sống năm nhất khá nhẹ nhàng, thường ngày ngoài việc lên lớp, thỉnh thoảng Mục Đồng sẽ ra ngoài chơi cùng bạn cùng phòng như hôm nay.
Buổi chiều xem phim xong, cả nhóm tiện đường ăn cơm ở ngoài. Trên đường về trường, Lý Văn Thành nhìn chằm chằm số dư trong ví điện tử mà thở dài không thôi: “Bây giờ mới giữa tháng mà tiền sinh hoạt tháng này sắp hết rồi haizz...”
“Không thì đi làm thêm kiếm chút tiền tiêu đi.” Một cậu bạn cùng phòng khác đưa ra kiến nghị.
“Cậu có đề xuất nào không?” Lý Văn Thành hỏi.
“Wechat của tớ có lưu một chương trình làm thêm nho nhỏ, nghe nói do khóa trước trường mình phát triển, trong đó thu thập nhiều thông tin việc làm trong tỉnh lắm.”
“Mau gửi cho tớ!”
Mục Đồng nghe hai người nói chuyện cũng không nhịn được chen lời: “Gửi cho tớ nữa.”
Còn phải học đại học mấy năm, cậu muốn xem xem có thể tìm được công việc làm thêm nào ở bệnh viện thú y hoặc cửa hàng thú cưng tại đây không, giúp gia đình tiết kiệm chi phí.
Nhận được chương trình do bạn cùng phòng gửi đến, Mục Đồng đang định nhấn vào thì ngay sau đó, Wechat lại nảy ra thông báo tin nhắn mới.
Trực giác nói cho cậu biết là Dịch Nhiên gửi đến, quay lại trang chủ trò chuyện thì đúng là như thế.
[R]: Em xem phim chưa?
[Mục Đồng]: Xem xong rồi, vừa ăn cơm tối với bạn cùng phòng, bây giờ sắp về tới trường rồi.
Mục Đồng gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp đồ ăn lúc ăn cơm chung.
Họ giống những cặp tình nhân khác, mỗi ngày đều nói với đối phương vài chuyện vụn vặt linh tinh, chỉ mong sao lúc nào cũng biết đối phương đang làm gì.
[Mục Đồng]: Anh ăn tối chưa?
[R]: Vừa kiểm kịch bản mới cùng nhân viên, lát nữa về nhà mới ăn.
[R]: Hồi nãy anh có đặt đồ uống cho em, chắc nhân viên giao hàng sắp đến cổng ký túc xá của em rồi đấy, lát nữa tới dưới lầu em nhớ lấy nhé.
Trước đây lúc trò chuyện với Dịch Nhiên, Mục Đồng từng nhắc đến tiệm trà sữa mới mở nọ, đồ uống do tiệm đó làm khá ngon, khuyết điểm duy nhất là cách trường quá xa, phí vận chuyển hơi đắt, bình thường cậu chẳng dám đặt mua.
Một câu nói vô tình trong lúc tán gẫu lại được Dịch Nhiên giữ trong lòng, Mục Đồng cười thầm, gõ một câu vào khung trò chuyện: [Cảm ơn anh trai.]
Trước đây cậu gọi Dịch Nhiên là anh ơi đều xuất phát từ phép lịch sự, bây giờ quan hệ giữa hai người đã thay đổi, còn gọi đối phương là anh ơi nữa thì, nói sao nhỉ...
Mục Đồng cảm thấy, hình như bây giờ, cậu đã dần dần get được “tình thú giữa người trưởng thành” trong lời người khác rồi thì phải?
Trong sảnh chính ký túc xá để tận mấy đơn hàng đặt mang về, Mục Đồng vừa nhìn đã nhận ra logo của tiệm đồ uống trên bao bì.
Cậu không đi qua lấy ngay, túi giữ ấm còn to hơn cả tưởng tượng của cậu, hình như đựng rất nhiều đồ.
Kiểm tra kỹ thông tin trên chiếc tem be bé, sau khi xác nhận là đơn đặt hàng của mình, Mục Đồng mới mở túi ra, ở trong có tổng cộng bốn ly.
Cậu chụp hình gửi cho Dịch Nhiên.
[Mục Đồng]: Mấy ly này đều do anh đặt ạ?
[R]: Ừ, chẳng phải phòng em còn những người khác nữa à, tiện thể mời họ uống cùng luôn.
Mục Đồng cất điện thoại, chia đồ uống trong túi cho mọi người: “Anh tớ nói mời mọi người uống nước.”
“Anh trai gì mà tốt dữ thần vậy trời, đặt trà sữa cho em trai còn không quên mời bạn cùng phòng của em mình uống!” Lý Văn Thành chân thành cảm khái: “Xem như tớ tin rồi, Mục Đồng ơi tình cảm của cậu và anh cậu thắm thiết thật đó.”
“À... cũng được.” Mục Đồng chột dạ trả lời, nhưng bạn cùng phòng không quen Dịch Nhiên, cũng không có cơ hội tiếp xúc với anh, cậu thấy chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Nhiệt độ giảm hơi đột ngột, khi trước xem dự báo thời tiết nói là hôm kia, chẳng ngờ không khí lạnh đã lặng lẽ xâm chiếm ngay trong đêm.
Ngày hôm sau thức dậy, trên mặt Mục Đồng xuất hiện vẻ mệt mỏi do ngủ không đủ giấc.
Lúc mới nhập học là mùa hè, khi tới trường báo danh, cậu chỉ chuẩn bị một tấm chăn điều hoà khá mỏng, kết quả tối qua ngủ tới nửa đêm thì tỉnh giấc vì lạnh.
Đã rời nhà ra ngoài thì rất nhiều việc chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết, lớp buổi sáng bắt đầu sau 10 giờ, nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi, cậu định ra ngoài mua một tấm chăn dày hơn.
Tắm rửa thay quần áo xong, chuẩn bị tới nhà ăn ăn sáng, vừa xuống lầu đã thấy không xa phía trước có một chiếc xe hơi màu bạc bóng mờ đậu ở cổng khu ký túc xá.
Một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh chiếc xe, người đàn ông mặc đồ thường ngày, mũ lưỡi trai đè thấp che nửa khuôn mặt, lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Hình như loáng thoáng cảm nhận được ánh nhìn dừng trên người mình, Dịch Nhiên lại ngẩng đầu lên.
Sáng sớm học sinh ra vào ký túc xá rất nhiều, nhưng chỉ cần một ánh mắt là anh đã tìm thấy Mục Đồng trong đám đông.
Điện thoại trong túi rung hai cái, Mục Đồng lấy ra, mở tin nhắn.
[R]: Sao lại ngây ngẩn ở đó rồi, còn không qua đây.
Giữ sự ngạc nhiên mừng rỡ khắp cõi lòng, Mục Đồng chạy bước nhỏ lao đến trước mặt người đàn ông: “Sao anh đến đây?”
“Tới đưa đồ cho em.”
“Cạch” một tiếng, nắp cốp xe dần mở ra, ở trong để một tấm đệm mới mua, ngoài ra, Dịch Nhiên còn giúp cậu đem quần áo giữ ấm mùa đông ở nhà qua đây.
Đồ đạc hơi nhiều, một mình Mục Đồng bưng không xuể, Dịch Nhiên giúp cậu chuyển đồ.
Lần thứ hai Dịch Nhiên lên ký túc xá của Mục Đồng, lần trước anh đến đang là mùa khai trường đón tân sinh viên, lúc đó tới sớm quá, không có cơ hội chào hỏi những người chung phòng mà anh đã rời đi.
Lần này đến, phòng ký túc xá trống hoác trước đây đã có hơi thở cuộc sống hơn nhiều, các bạn cùng phòng đã dậy, có người đang ăn sáng, có người vẫn nằm ườn trên giường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài, cả đám vô thức nhìn ra phía cửa.
Mục Đồng chủ động giới thiệu với mọi người: “Đây là —”
Đợi đã, nói được một nửa, cậu chợt khựng lại, không biết nên giới thiệu thân phận của Dịch Nhiên là gì.
“Tớ biết nè, anh ấy là anh của cậu.” Lý Văn Thành chen mồm.
Dịch Nhiên: “?”
“...” Mục Đồng đã biết đại khái Dịch Nhiên đang nghĩ gì, cậu cố tình dời mắt qua chỗ khác, không nhìn anh.
“Hồi nãy tớ xuống lầu mua đồ ăn sáng về thì tình cờ nhìn thấy hai người, tớ nghe cậu gọi anh ấy là anh ơi, tớ thấy cậu và anh cậu đang nói chuyện nên không quấy rầy cậu.” Lý Văn Thành cười ha ha, tính cách cậu ta vốn nhiệt tình: “Bình thường em hay thấy Mục Đồng gửi tin nhắn cho anh, tình cảm của anh em hai người tốt ghê á.”
Dịch Nhiên khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Mục Đồng, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Anh em?”
Mục Đồng vội vàng ho hai tiếng đánh trống lảng, cố gắng xoa dịu sự xấu hổ của mình ngay lúc này.
“Phải rồi, anh, anh tên gì?”
“Tôi tên Dịch Nhiên.”
Lý Văn Thành gọi anh một tiếng anh Nhiên, rồi lại lập tức phát hiện trọng điểm: “Ủa? hai người không cùng họ hả?”
“Chúng tôi không phải anh em.”
Mục Đồng ngoảnh lại nhìn chằm chằm Dịch Nhiên với vẻ căng thẳng, sợ câu tiếp theo của anh sẽ tiết lộ quan hệ của họ.
Lý Văn Thành suy nghĩ theo kiểu trai thẳng, căn bản không nhìn ra tương tác cảm xúc thú vị của hai người trước mặt. Cậu chàng xoa cằm, hồi lâu sau mới ngờ nghệch cất lời: “Em hiểu rồi, không phải ruột thịt, là anh em họ đúng không?”
Dịch Nhiên bật cười, nhún vai không đáp.
Bất đắc dĩ, Mục Đồng chỉ đành lấy lý do cùng ăn sáng, vội vàng kéo Dịch Nhiên tới nhà ăn trường.
“Em luôn nói với họ anh là anh của em?”
Mục Đồng bất lực: “Bạn cùng phòng của em thấy em hay gửi tin nhắn cho anh nên tưởng em nói chuyện với bạn gái, do đó em mới giải thích như thế...”
Cũng không thể nói thẳng Dịch Nhiên là bạn trai của cậu được, chưa chắc người ta có thể chấp nhận.
Dịch Nhiên hiểu nỗi lo của cậu, anh chỉ đơn thuần cảm thấy thân phận mà Mục Đồng sắp xếp cho mình hơi buồn cười mà thôi.
“Phải rồi, chẳng phải anh nói hôm nay phải tham gia triển lãm ở ngoại tỉnh à? Mấy giờ anh về?”
“Không vội, đã đặt vé máy bay chập tối rồi.”
“Nhưng hôm nay em học cả ngày, không thể ở cùng anh được.”
“Anh có thể ở cùng em.'
Mục Đồng không hiểu ý của Dịch Nhiên, cho đến 10 giờ sáng, cậu và Dịch Nhiên cùng ngồi trên hàng cuối cùng trong giảng đường.
Một tay Dịch Nhiên đỡ mặt, khẽ nghiêng đầu, giả vờ đọc sách cùng Mục Đồng. Đang đọc sách, ánh mắt sẽ dừng trên người Mục Đồng như có như không.
Rời trường đại học đã lâu, trở lại giảng đường, một vài ký ức vụn vặt trong quá khứ đã bị đánh thức.
Hồi còn học đại học, hình như anh cũng từng tưởng tượng khung cảnh thế này, vờ như hai người yêu nhau, Mục Đồng sẽ tới trường đại học tìm anh, sau đó lén lút lẻn vào lớp, cùng anh học bài trong giảng đường.
Giống như lúc này, cùng ngồi ở hàng cuối, vừa nghe giảng, thỉnh thoảng lơ đễnh nghĩ về đối phương.
Mục Đồng biết Dịch Nhiên đang nhìn mình, cậu vô thức giơ tay xoa mặt: “Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?”
Dịch Nhiên thôi hồi tưởng ký ức, kề bên tai Mục Đồng, thấp giọng nói với cậu: “Tự dưng anh nhớ ra, hôm nay anh đã thực hiện được một giấc mơ từ rất lâu về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.