Một Chút Ngọt Ngào

Chương 71: Ngoại truyện thế giới song song: Em ấy ngọt như lục trà sữa (1)

Khuyển Thăng

04/07/2024

[Sự khác biệt giữa trinh thám cổ điển và trinh thám hiện đại nằm ở chỗ, phần lớn mánh khóe của thể loại trước đều căn cứ vào thực tế nằm trong phạm trù nhận thức của người bình thường, còn thể loại sau lại hợp lý hoá và cho phép thực hiện những mánh khoé không thể tồn tại trong thực tế bằng thế giới quan mà tác giả tạo nên.]

Mục Đồng xem lại một lượt đáp án mà mình tìm được trên mạng, vẫn còn hơi mơ hồ về những khái niệm này.

Hôm nay là một ngày trước kỳ nghỉ lễ 1/5, buổi chiều sau khi chuông tan học reo, hầu hết học sinh đã về nhà, thân là học sinh quản lý ở thư viện trường, trước khi rời trường, Mục Đồng vẫn còn một vài công việc cần xử lý.

Sau khi sắp xếp lại sách do học sinh trả rồi cất về chỗ cũ, hơn 10 phút nữa thư viện mới đóng cửa, Mục Đồng rảnh rỗi ngồi trước quầy, lặng lẽ lên mạng làm việc riêng.

Hôm nay người đến thư viện rất ít, vì được nghỉ nên học sinh đều được tự do, vội vàng đi chơi.

Một chuỗi tiếng bước chân di chuyển từ khu đọc sách xa xa đến trước quầy.

“Xin chào, phiền em đăng ký giúp tôi.”

Đang chuyên chú làm việc riêng thì bị đối phương nhắc, bấy giờ Mục Đồng mới đặt sự chú ý quay trở lại: “À dạ, được.”

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu và Dịch Nhiên tình cờ va vào nhau, giây sau, Mục Đồng lập tức rũ mi, cầm sách trên mặt bàn quét mã nhập vào hệ thống.

Màn hình máy tính lập tức nảy ra thông tin người mượn sách: Lớp 11-3, Dịch Nhiên.

Hai cuốn sách anh mượn hôm nay lần lượt là tác phẩm của Shimada Soji và Yukito Ayatsuji, nhất quán với sở thích đọc của anh.

Dịch Nhiên là khách quen của thư viện trường, từ lịch sử mượn sách của anh có thể thấy được, anh là một độc giả trung thành với niềm yêu thích tiểu thuyết trinh thám, đặc biệt ưa thích một vài tác phẩm thuộc thể loại trinh thám cổ điển và hiện đại.

Lần nào Mục Đồng cũng lén mượn sách mà Dịch Nhiên từng đọc rồi xem lại một lượt. Cậu hi vọng, thông qua cách này có thể hiểu thêm về Dịch Nhiên, dẫu đây chỉ là mối tình thầm kín đơn phương riêng cậu.

Lần đầu tiên gặp Dịch Nhiên là vào giờ chuyển tiết nào đó. Mục Đồng ghé căn tin trường mua nước, cậu và Dịch Nhiên đồng thời nhắm trúng lon trà chanh Bích Tuyền cuối cùng trong tủ lạnh. Dường như đối phương nhận ra Mục Đồng cũng muốn lấy trà chanh Bích Tuyền nên nhường lon trà chanh đó cho cậu, còn mình thì đổi sang đồ uống khác.

Hôm đó sau khi tan học, hai người lại tình cờ gặp nhau ở thư viện trường, Mục Đồng dùng thân phận học sinh quản lý mới nhận chức để xử lý thủ tục mượn sách giúp cậu.

Nhưng hình như Dịch Nhiên không để chuyện mua nước trước đó trong lòng, chẳng mảy may ấn tượng gì với người trước mặt.

Mục Đồng không biết tại sao mình lại để ý Dịch Nhiên như thế, có khả năng là bởi anh thường xuyên lui tới mượn sách ở thư viện, đương nhiên cũng có khả năng là bởi quả thực anh rất đẹp trai.

Dần dà, Mục Đồng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn hiểu đối phương hơn.

Cậu chưa thích ai bao giờ, nên cũng không dám chắc rốt cuộc cảm xúc này có phải là thích hay không.

Tít— Quét mã xong, Mục Đồng đưa lại sách cho Dịch Nhiên. Thấy đối phương sắp quay người rời đi, Mục Đồng chần chờ muốn nói, cuối cùng vẫn gom hết can đảm gọi anh lại.



“Chuyện đó... làm ơn đợi một chút.”

“Sao vậy?” Dịch Nhiên lại ngoảnh đầu nhìn cậu.

“Không có gì, chỉ muốn nói với anh một tiếng mà thôi. Gần đây trường học mới mua một lô sách, trong danh sách có tiểu thuyết trinh thám mà anh muốn tìm khi trước, tên là...”

Tên gì nhỉ?

Lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với đàn anh, vì quá căng thẳng nên Mục Đồng tạm thời quên mất tên sách, cậu hơi chán nản cắn môi.

Dịch Nhiên thoáng nhớ lại một chút: “À, tôi biết em nói cuốn sách nào rồi.”

“Vì không đủ thời gian nên trước mắt vẫn chưa trưng lên kệ sách, cơ mà đã dán mã vạch rồi, anh có muốn mượn luôn không?”

Sau khi cân nhắc mấy giây, Dịch Nhiên nói: “Cảm ơn vì đã thông báo, nhưng đợi tôi đọc xong hai cuốn trên tay, hết kỳ nghỉ rồi lại mượn thì hơn.”

Nói xong, trước khi đi, Dịch Nhiên thuận miệng nói với cậu một câu: “Quốc tế Lao động vui vẻ.”

Chạng vạng về đến nhà, trong nhà không có ai, trên bàn ăn trong phòng ăn có để mấy dĩa thức ăn đã dùng màng bọc thực phẩm bọc lại.

Mục Đồng mở điện thoại xem Wechat, Mục Hy Tình gửi mấy tin nhắn trong nhóm chat gia đình.

[Mẹ với ba con qua thành phố bên tham gia họp lớp, cơm tối đã nấu xong để trên bàn rồi đấy, lúc ăn con nhớ bỏ vào lò vi sóng hâm lại nhé.]

[Đừng quên cho Đa Đa ăn, tiện thể dắt nó ra ngoài đi dạo.]

[Muộn nhất trưa mai ba mẹ về.]

Đọc xong tin nhắn, Mục Đồng đang định gửi tin nhắn trả lời Mục Hy Tình, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến mấy tiếng chó sủa “gâu gâu“.

Cúi đầu nhìn thì thấy một chú chó chăn cừu lông xù đang ngồi xổm bên chân cậu, thỉnh thoảng dùng vuốt khều quần cậu, sau đó nó ngẩng đầu, nhìn cậu với vẻ trông mong.

Mỗi khi đói bụng hay thèm ăn, Đa Đa sẽ như thế này, dùng cách tỏ vẻ dễ thương để xin Mục Đồng cho ăn.

“Tỏ vẻ dễ thương mà không biết xấu hổ!” Ngoài miệng Mục Đồng nói thế, nhưng lần nào cũng trúng chiêu.

Cậu bước đến trước bát cho ăn của nhóc chó, cho Đa Đa một ít thức ăn và thịt gà đông khô, ngồi xổm một bên, vừa nhìn nó há to mồm ăn, vừa tự nói chuyện với nhóc chó.

“Hôm nay đàn anh nọ lại tới thư viện mượn sách, nhưng lần này, cuối cùng anh cũng nói chuyện với anh ấy rồi.”



“Với lại anh ấy còn chúc anh lễ lao động vui vẻ nữa!”

“Nhưng lúc đó anh căng thẳng quá, không đáp lại câu chúc của anh ấy.”

“Ngoài ra anh còn có phát hiện mới, hình như đàn anh rất thích đồ ngọt, đã mấy lần anh tan học đi ngang qua tiệm bánh ngọt đều thấy anh ấy ăn bánh kem ở đó.”

“Anh nghe nói hình như anh ấy chưa có bạn gái.”

“Cơ mà, cho dù chưa có bạn gái, chưa chắc anh ấy sẽ thích con trai.”

“Tò mò ghê, tại sao anh lại quan tâm chuyện của anh ấy thế nhỉ?”

“Haizz...”

Đang nói, Mục Đồng hơi nản lòng nhún vai.

Nhóc chó đang ăn bỗng ngẩng đầu, sủa một tiếng “gâu” với Mục Đồng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn.

Cậu không biết nhóc chó có thể nghe hiểu ý của mình không, có lẽ vì nhóc chó sẽ không nói lung tung với người khác, nên lần nào cậu cũng không cần phải đắn đo quá nhiều, cứ thế chia sẻ hết bí mật trong lòng với nhóc chó.

“Ngưỡng mộ em thật đó, ngoài ăn với chơi ra, em chẳng có phiền não nào khác.”

Mục Đồng mím môi, mở album điện thoại, nhấn mở một bức ảnh trong hằng hà sa số bức ảnh.

Trước đây tài khoản chính thức của trường học từng làm một kỳ giới thiệu quảng bá thư viện, lúc đó khi thợ chụp ảnh chụp đã tình cờ đưa Dịch Nhiên vào giữa ống kính.

Trong ảnh, anh đang ngồi trong góc tựa cửa sổ, tay cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám, ánh mắt chuyên chú đọc sách.

Khoảng cách ống kính hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt đẹp đẽ ấy.

Mục Đồng lén lưu tấm ảnh nọ về điện thoại, thỉnh thoảng đem ra ngắm hai cái.

“Anh cảm giác, có lẽ anh hơi thích anh ấy... nhỉ?”

***

Khuyển Thăng

Trong tuyến thời gian thế giới song song, một vài thiết lập sẽ khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Chút Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook