Một Đêm Ân Sủng

Chương 103: Đại chiến tức khởi

Đạm mạc đích tử sắc

19/07/2014

Dụ Trác hoàng cung.

Cả đại điện mang vẻ trầm uất nặng nề, không khí cổ quái đè nén dị thường, Lý Ánh Hà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim phượng, sắc mặt nghiêm trọng, hai tròng mắt đăm chiêu nhìn vào cái túi thơm đựng ngọc phỉ thúy bên trong cùng một phong thư.

Cái túi thơm cùng ngọc phỉ thúy là quà của nàng cho nữ nhi, thế mà lại nằm trong tay Vi Phong.

10 ngày trước, nàng được tin Vân Phi không hiểu sao mất tích, nàng vội vã chạy vào cung, cùng với Lam Phi hiệp trợ, tìm kiếm cả hoàng cung mà cũng không thấy bóng dáng Vân Phi đâu. Tiếp tục tra tìm, nàng đã nghe lời Lý Thành Chương đến ở tại Vân Hoa điện.

Mỗi một ngày, nàng tinh thần có chút không tập trung, khổ cực dày vò. Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, phát hiện trên đầu giường quen thuộc có túi hương đựng vòng tay ngọc phỉ thúy, nàng vui mừng quá đỗi, nhưng khi nhìn ra phong thư ấy, tức thì mặt xám như tro tàn.

Nàng hoàn toàn không ngờ được, Vi Phong lại sai người đi bắt Vân Phi. Nàng lo lắng hoảng hốt, lập tức gọi Trương Văn Trùng tới để thương nghị.

“Đại tẩu, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Rốt cục, Trương Văn Trùng thong dong tới.

Lý Ánh Hà không nói, cầm chiếc túi và phong thư đưa cho hắn.

Trương Văn Trùng xem xong, mắt lóe lên ánh sáng khác thường, rồi bình tĩnh nói: “Đại tẩu, liệu có tin được không?”

“Tuyệt đối là thật! Ta là người sinh thành ra Phong nhi, bút tích của hắn ta nhận ra mà, mà túi hương cùng vòng ngọc này là ta nhiều năm trước đưa cho Vân Phi, nàng ta luôn đem theo người.”

Trương Văn Trùng nghe, lại nhìn vào vật trên tay, trầm tư.

“Nhị thúc, hay ta đáp ứng yêu cầu của Phong nhi!” Lý Ánh Hà lo lắng nói.

“Không! Không được!” Trương Văn Trùng ngay lập tức cự tuyệt .

Lý Ánh Hà không hiểu, phẫn nộ nói, “Tại sao? Chẳng lẽ Nhị thúc thực sự giống như những gì người ngoài nói, muốn tự mình xưng đế?”

“Đương… đương nhiên không phải như vậy!” Trương Văn Trùng lặng lẽ cười, một hồi lâu nhìn chăm chú phong thư, giọng nghiêm nghị nói “Loại giấy này chỉ có ở Xinh Tươi quốc, sớm hôm trước có người bẩm báo ta hoài nghi Vi Phong đang ẩn núp tại Xinh Tươi quốc, hôm nay xem ra là đúng, cho nên ta e Vi Phong, hắn trước giờ một mực yêu thương, nhớ nhung nữ nhi đó, vậy sao có thể tiếp nhận Vân Phi nương nương nữa?”

Lý Ánh Hà vừa nghe, sắc mặt ngưng trọng. Không sai, những lời Trương Văn Trùng vừa nói không phải không có lý, kỳ thật, nàng vốn cũng không tin Vi Phong lại dễ dàng thỏa hiệp.

Tuy nhiên, ý đồ của Trương Văn Trùng cũng rất đáng ngờ. Là thúc tẩu với hắn bao nhiêu năm nay, hắn là người như thế nào nàng rất rõ. Thành thật mà nói, hai người đều là thân cận với nàng, nàng thà để Vi Phong làm hoàng đế chứ không phải kẻ dã tâm bừng bừng, đầy bụng âm mưu quỷ kế trước mắt này.

Ánh mắt Trương Văn Trùng không ngừng lóe sáng, giả vờ trầm trọng hắn địa đạo nói: “Đại tẩu, ngài hãy thận trọng, đừng để bên người ngoài lừa gạt lợi dụng!”

“Mặc Phong nhi có mục đích như thế nào, ta chỉ biết giang sơn này giao cho hắn thúc quản là thoả đáng.” Lý Ánh Hà yếu ớt thở dài một tiếng.

Nàng có thể cảm nhận thật rõ được, “Vứt bỏ đế, lập tân quân” căn bản là sai lầm nối tiếp sai lầm, tên “Tiểu hoàng đế” A Đấu đó xuất thân đê tiện, căn bản là không thể đưa lên.

Hơn nữa, dã tâm của Trương Văn Trùng ngày càng lộ rõ, trong triều có rất nhiều ý kiến ngầm, dân chúng thiên hạ đã biểu lộ sự bất mãn, tất cả đều đã nằm ngoài dự đoán của nàng.

“Đại tẩu, ngài đối với Vi Phong như vậy, sẽ khó bảo đảm khi hắn trở lại vị trí cũ sẽ không quay lại đối phó ngài. Dù sao thì chuyện cũng đã tới nước này, cũng không quay đầu lại được nữa.” Trương Văn Trùng cố gắng khuyên bảo.

“Cái gì gọi là không quay đầu lại được? Ban đầu làm vậy, đơn giản là ta muốn cho Phong nhi biết một điều, những gì Vân nhi làm được không người nào có thể so sánh, hắn đã trải qua giáo huấn nhất định sẽ rõ”.

“Đại tẩu, ngài nghĩ thật quá đơn giản”. Trương Văn Trùng không khỏi bất bình “Ngươi cũng quá xem thường hắn!”

“Không phải xem thường hắn, đó là ta hiểu rõ hắn.” Lý Ánh Hà tự tin nói, “Hãy quyết định vậy đi, khi nào hắn trở về, tất cả sẽ như cũ!”

Trương Văn Trùng sắc mặt đại biến, đôi mắt đỏ ngầu vì bất mãn, tức giận nói, “Không được!”

“Nhị thúc…”

“Giang sơn này, ta đã thật vất vả mới giành được, tuyệt đối không thể cứ như vậy chắp tay dâng cho hắn!” Trương Văn Trùng sắc mặt càng tối sầm lại. Hắn thật vất vả nắm giữ tất cả, sao lại có thể dễ dàng buông tay? Huống hồ, hắn thập phần rõ rằng, khi Vi Phong trở lại vị trí cũ, tức là ngày chết của hắn cũng đến.

“Nhị thúc, ngươi thật sự không nghĩ tới…”

“Không sai, có Trương Văn Trùng ta ở đây, thì bất luận kẻ nào chớ hòng đi lên ngai vàng!” Trương Văn Trùng đã đứng gần sát Lý Ánh Hà, “Ngươi tốt nhất hãy bớt lo chuyện người, tất cả hãy nghe theo ta an bài, nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Lần đầu tiên thấy Trương Văn Trùng đối với mình như vậy, Lý Ánh Hà cũng không khỏi nổi giận.

Trương Văn Trùng không nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng gầm gừ.

Lý Ánh Hà bụng đầy tư lự, yên lặng nhìn hắn chăm chú, rồi mềm giọng nói, “Nhị thúc, ngươi cũng đã nhìn Vân nhi lớn lên, cũng thương yêu nàng, chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu?”

Hừ, tất cả cũng là thương yêu! Trước nếu không phải tại nàng là phi tử hoàng đế, hắn cũng sẽ mặc kệ nữ nhân ngu ngốc đó.

“Nhị thúc…” Lý Ánh Hà gọi.

“Đại tẩu, ta đã hẹn các đại thân thương nghị quốc sự, có chuyện gì đợi rảnh rỗi rồi nói sau!” Trương Văn Trùng nói rồi lập tức xoay người đi về phía cửa.

“Nhị thúc, Nhị thúc!” Lý Ánh Hà còn muốn giữ lại, nhưng Trương Văn Trùng đã đi xa.

Nàng giận dữ giậm chân, rồi quay trở lại trên ghế, nhìn lại chiếc túi, đọc lại phong thư, sắc mặt trắng bệch ngưng trọng.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Phụ hoàng, chán quá a!” Vi Lạc ném bộ bài trong tay xuống, kêu lên nhàm chán.

“Sao vậy? Không muốn chơi với phụ hoàng à?” Gần đây, Vi Phong hay nơm nớp lo sợ, lo được lo mất, hắn hay để mắt tới nhi tử của mình, nhất cử nhất động, dù chỉ là gió thổi làm lay ngọn cỏ là hắn đã kinh hãi đảm chiến, hắn đã không còn tỉnh táo cùng ổn trọng như trước.

“Đương nhiên không phải, chỉ là.. hai người đánh bài thực sự không hay. Phụ hoàng hãy để cho Dạ thúc thúc chơi cùng với mình đi.”

“Không được, bọn họ là người ngoài!” Vi Phong lập tức phản đối, hắn rất quý trọng khoảng thời gian ở cùng với Vi Lạc, có khi chỉ là lẳng lặng ôm Vi Lạc hắn cũng cảm thấy rất mỹ mãn, bởi vậy hắn không muốn người khác quấy rầy quãng thời gian quý báu này.

“Vậy làm sao bây giờ, chơi bài tú lơ khơ phải 4 người chơi mới hay!” Vi Lạc ra vẻ khổ sở, “Phụ hoàng, chúng ta sẽ không bao giờ được chơi bài với hai người đó phải không?”

“Đương nhiên sẽ không”, Vi Phong để tập bài trong tay xuống, ôm lấy Vi Lạc “Để phụ hoàng gọi mẹ con tới, mời cả muội muội mẹ con, đến lúc đó chúng ta vừa vặn có 4 người để chơi bài nhé!”



“Muội muội?” Vi Lạc mắt to sáng lên, đầu óc không khỏi hiện ra khuôn mặt một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, trắng ngần.

“Ân, Lạc Lạc có thích có muội muội và đệ đệ không?”

“Muội muội!” Vi Lạc không nghĩ ngợi nhiều. Hắn có một người bạn gọi là Bỉ Đặc Biệt, mỗi lần nhìn thấy Bỉ Đặc Biệt sủng nịnh muội muội, hắn thấy rất ngưỡng mộ, hắn thấy thèm và ganh tỵ vì mình không có muội muội.

“Được! Một năm, Lạc Lạc cho Phụ hoàng một năm nữa, lúc đó nhất định sẽ có một muội muội xuất hiện trước mặt con!”

“Một năm? Sao lâu vậy ạ? Phụ hoàng, có thể sớm hơn được không? Một tháng có được không?”

“Một tháng?” Nhìn nhi tử mà Vi Phong không nhịn được cười.

“Phụ hoàng, thế là thế nào?” Không khẳng định được đáp án, Vi Lạc khẩn thiết hỏi.

“Được, được, một tháng, một tháng thôi!” Một tháng, hắn nhất định phải làm cho Lăng Lăng có hài tử.

“Oa, quá tuyệt vời, phụ hoàng vạn tuế!” Vi Lạc mừng rỡ khôn xiết, thích thú nhảy tưng tưng ở trên giường.

Vi Phong nhìn hắn, một cảm giác thỏa mãn đang dâng tràn trong hắn mà từ trước đến nay không có.

Người lớn thì tựa vào thành giường, đứa trẻ thì nằm sát mép thành giường, từ cửa bước vào Hàn Lăng có thể nhìn thấy ngay.

“Lạc Lạc, con cẩn thận a!” Nhìn Vi Lạc thân thể nhỏ bé như muốn rớt ra ngoài giường, Hàn Lăng cảm thấy tim nàng cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng vội vàng ôm lấy hắn.

“Ô, mụ mụ, ngài tới rồi ư?” Vi Lạc nhịn không được liền mừng rỡ kể ngay chuyện hồi nãy cho mẫu thân, “Mụ mụ, ngài biết không, phụ hoàng vừa bảo ta một tháng sau sẽ có muội muội đấy!”

“Ân?” Hàn Lăng nghi hoặc.

“Phụ hoàng vừa mới nói cho ta biết, sẽ mau chóng lấy lại niềm vui cho mụ mụ, cùng mụ mụ sinh ra tiểu muội muội, đến lúc đó, một nhà chúng ta sẽ có 4 người để cùng chơi bài tú lơ khơ!”

Hàn Lăng vừa nghe, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, ánh mắt theo phản xạ nhìn sang Vi Phong.

Vi Phong cũng theo phản xạ, tự nhiên nhìn lại nàng.

Cả gian phòng không gian thoáng chốc trở nên kỳ quái dị thường.

Sau, Vi Phong lên tiếng đánh vỡ bầu không khí, “Sao ngươi lại tới đây?”

Sao nàng lại tới đây? Xử lý xong quốc sự, nàng bỗng nhiên bất tri bất giác chạy tới nơi này.

Trầm ngâm chốc lát, nàng hỏi: “Hắc có tin tức gì không?”

“Không có!” Vi phong chậm rãi ứng một câu.

“Lý Ánh Hà chắc đã nhận được tin, vậy mà không có động tĩnh gì?”

“Yên tâm đi, ta đã nói trước với bọn họ, khi nào có tin lập tức hồi báo”. Vi Phong ánh mắt sáng long lanh nhìn nàng chăm chú.

“Mụ mụ, người làm gì nữa? Hãy ngồi xuống đây!” Hốt nhiên, Vi Lạc kéo Hàn Lăng ngồi xuống giường.

Hàn Lăng nhìn Vi Lạc trìu mến, xoa xoa đầu hắn.

“Mụ mụ, ta muốn đi tiểu!” Vi Lạc nói.

“Mụ mụ đưa ngươi đi!”

“Không, con tự mình đi được!” Vi Lạc đẩy Hàn Lăng ngồi xuống, nhảy xuống giường, vội vàng xỏ chân vào giầy, quay lại nháy mắt Vi Phong, rồi chạy ra ngoài.

Bên trong phòng yên tĩnh trở lại.

Nghe được cả thấy tiếng tim đập dồn dập, Hàn Lăng lúc này mới phát giác ra Vi Phong đang rất gần nàng, nàng định ngồi dậy thì Vi Phong lanh lẹ kéo tay nàng.

“Ngươi…” Hàn lăng giãy dụa.

“Lăng Lăng, Lăng Lăng!” Vi Phong giờ đã gần sát, nàng chỉ cách hắn có gang tay.

Không thể động đậy, Hàn Lăng không thể làm gì khác hơn là cố gắng không đụng chạm vào hắn.

Nhưng Vi Phong ôm chặt nàng, cả người nàng giờ đã nằm trong vòng tay hắn.

“Uy” Hàn Lăng tức giận, dĩ nhiên còn có ý ngượng ngùng.

“Ngoan, để trẫm ôm một lúc, một lúc thôi, được không? Ân?” Vi Phong tiếng nói trầm thấp khàn khàn.

Hàn Lăng nghe, như bị ma chú, không giãy dụa nữa.

Vi Phong trong lòng như sóng dậy bốn bề, thân hình tráng kiện rắn chắc ôm chặt lấy người nàng, thân hình mềm mại nõn nà ấy hắn đã chờ đợi từ lâu, hắn vùi đầu vào cần cổ trắng ngần của nàng.

Hàn Lăng một hồi không dám động đậy, liền thuận theo ý hắn. Nàng cảm giác hơi ngứa ở cổ, là do hắn cắn nàng.

Nàng muốn hét ầm lên, thì đột nhiên môi nàng bị ngăn lại, đầu lưỡi nàng cũng bị kiểm soát, một hồi lâu nàng cảm thấy trong cơ thể nóng rực lên.

“Ân ngô…” Nàng bỗng phát ra tiếng rên rỉ.

Phản ứng của nàng khiến Vi Phong mừng như điên, hắn hôn nàng nồng nhiệt sâu sắc hơn nữa, đôi bàn tay to rắn chắc dần dần đi đến trước ngực nàng.

Hàn Lăng cảm thấy bản thân tựa như đang bay bổng trên mây, cả người đê mê, đặc biệt tình triều không ngừng dội tới, cảm giác thật hưng phấn, khoan khoái, nàng muốn dừng lại mà không được, lý trí giờ đây không nghe theo nàng nữa.

“Ngô…” nàng rên rỉ.



Vi Phong cũng nhiệt huyết sôi trào, tình cảnh mà bình thường hắn chỉ dám nghĩ tới trong mộng, hôm nay đã trở thành sự thật. Càng nghĩ càng thấy kích động, vì vậy hắn tăng nhanh tốc độ.

Không gian trong phòng dường như cũng thăng hoa, đúng lúc hai người sắp lên đến đỉnh của dục vọng, tiếng đập cửa dồn dập hỗn loạn vang lên.

Hàn Lăng giật mình, ý thức được bản thân đang làm gì, áo ngực bị lộ, nàng xấu hổ, thấy ảo não. Trời đất, thiếu chút nữa nàng đã cùng hắn…!

Vi Phong dục hỏa đang cao trào, bị gián đoạn lại, hắn vẫn nán lại trên người Hàn Lăng.

“Hoàng thượng, thuộc hạ… Hắc thuộc hạ đã trở về, có chuyện quan trọng bẩm báo!” Âm thanh ở phía cửa vang lên.

Hàn Lăng vội vàng đẩy Vi Phong ra, không biết đã được bao lâu mà hắn đã cởi đến thắt lưng áo của nàng.

Thấy rõ Hàn Lăng đã không còn hứng thú tiếp tục nữa, Vi Phong mới mở miệng, “Cho vào!” Tiếng nói trầm trầm lộ rõ vẻ không vui cùng bất mãn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hắc một mực cung kính đi tới, thấy trên giường đích tình cảnh, cảm nhận được ở đây đang có chuyện gì đó vừa diễn ra, mập mờ hiểu ra, hắn không khỏi thầm mắng bản thân đáng chết, xem ra hắn đã phá hủy chuyện tốt của hoàng thượng!

“Không phải nói có việc bẩm báo sao?” Vi phong vẻ mặt khó chịu.

“Ách.” Hắc vẻ mặt túc chính, nghiêm túc báo cáo: “Hoàng thượng, kế hoạch có lẽ đã thất bại!”

“Có ý gì?” Vi Phong rốt cục cũng tỉnh táo lại.

“Thuộc hạ sau khi giao thư cho Lý Ánh Hà, một mực âm thầm quan sát. Lúc đầu Lý Ánh Hà định đáp ứng yêu cầu của hoàng thượng, nhưng chính là do con chó Trương Văn Trùng kia đã ngăn lại…”

“Sau thì sao ?” Hàn Lăng không khỏi xen lời.

“Sau đó, suốt ba ngày trời thuộc hạ không nhìn thấy Lý Ánh Hà, thuộc hạ cho rằng, nhất định người đã bị tên Trương Văn Trùng nhốt lại. Hơn nữa, Trương Văn Trùng mấy ngày gần đây rất hay mật đàm với một vài quan viên, thuộc hạ không biết phải xử lý thế nào, vì vậy về trước bẩm báo Hoàng thượng.”

“Xem ra thời khắc Trương Văn Trùng xưng đế ngày càng đến gần” Hàn Lăng lo lắng nói.

Vi phong không nói, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.

Đúng lúc đó, Vi lạc đi đến, tạm thời đánh vỡ trầm tư.

“Phụ hoàng, mụ mụ, có chuyện gì ạ?” Hắn là đứa trẻ sớm trưởng thành, lập tức cảm thấy có chuyện gì đó.

“Không có việc gì!” Hàn Lăng nắm tay hắn, “Lạc Lạc, chúng ta trở về phủ thôi.”

“Vậy là…” Vi lạc nhìn về phía Vi phong, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Vi Phong vuốt nhẹ đầu hắn, ôn nhu nói: “Lạc Lạc… con hãy về cùng với mụ mụ trước, phụ hoàng ngày mai lại tới chỗ con nhé!”

Vi Lạc hơi trầm ngâm, rồi nhu thuận gật đầu, “Vâng, phụ hoàng, tái kiến, Hắc thúc thúc, tái kiến!”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đại điện trang nghiêm, các quan viên hai bên nhìn nhau, xì xầm thảo luận.

Hàn Lăng ngồi trên ngai vàng thượng, ánh mắt nhìn xuống phong thư trong tay.

Lão hồ ly Trương Văn Trùng, lại muốn tiên hạ thủ vi cường, phái người đưa chiến thư tới, yêu cầu Xinh Tươi quốc trao Vi Phong cho hắn, nếu không Dụ Trác hoàng triều sẽ lập tức xuất binh tấn công Xinh Tươi quốc.

Hàn Lăng rời mắt khỏi phong thư, nhìn về xuống phía chúng đại thần, “Quả như dự định, hắn đã nghênh chiến, ý các vị khanh gia hạ thế nào?”

“Bệ hạ, ty chức cho rằng, ta nên giao người cho Trương Văn Trùng!” Tức thì một thanh âm bén nhọn vang lên, là Tô Lý Trân.

“Bệ hạ, tên Trương Văn Trùng này thật khinh người quá đáng, quả thực không xem người Xinh Tươi quốc chúng ta ra gì, nhất định ta không thể nghe theo hắn, nếu không hắn sẽ nghĩ rằng chúng ta sợ hắn.” Binh Bộ Thượng Thư lên tiếng.

“Không sai, có thể thấy dã tâm của Trương Văn Trùng, chẳng những hắn muốn mưu quyền soán vị, hắn còn muốn đẩy Thánh Tông quân vào chỗ chết, hành vi của hắn sẽ bị người trong thiên hạ xỉ vả” Nữ quan Hình bộ thượng thư cũng căm giận bất bình. Nàng ta cũng quan hệ rất tốt với Hàn Lăng, đã tham dự hôn lễ của Hàn Lăng cùng Liễu Đình Phái, nên cũng mơ hồ biết mối quan hệ của Hàn Lăng và Vi Phong.

“Mặc hắn như thế nào, đó là việc của quốc gia hắn, chúng ta căn bản không liên quan tới, nên không phải nhúng tay vào việc này!” Tô Lý Trân tiếp tục phản bác.

“Cái gì mà chúng ta không liên quan? Thánh Tông quân xưa nay cùng quốc ta thương thảo, dã tâm của Trương Văn Trùng người ngoài đều biết, một ngày nào đó nếu như hắn lên ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ gây bất lợi với Xinh Tươi quốc chúng ta”. Hình bộ thượng thư lại nói.

“Không sai, vì lợi ích của quốc gia, vi thần cũng cho rằng, không thể để cho ý đồ của Trương Văn Trùng thành hiện thực được, bao nhiêu năm nay chúng ta bình an vô sự, không bị Dụ Trác hoàng triều xâm phạm là bởi vì Thánh Tông quân trạch tâm nhân hậu, nay Trương Văn Trùng vừa nhìn là đã biết không phải người tốt!”

Sau đó, một số đại thần đi theo quyết định của Hàn Lăng, một số người do đại thần Tô Trân cầm đầu đưa ra ý kiến phản diện.

Các đại thần tranh luận một canh giờ, cũng không đưa ra được kết luận, Hàn Lăng không thể làm gì khác hơn là tạm thời cho bãi triều, chuẩn bị về trước thương lượng với Liễu Đình Phái, xem hắn có thượng sách diệu kế gì không.

“Bệ hạ, người đàn bà kia muốn gặp ngài!” Hàn Lăng quay trở lại tẩm cung, Tố Nga đến bẩm báo, không muốn tin nhốt Vân Phi bị quá nhiều người biết, Hàn Lăng đã phái nàng nhiệm vụ đưa cơm cho Vân Phi

Hàn lăng ngạc nhiên, lệnh Tố Nga lui, rồi một mình đi tới ám thất.

“Ta muốn gặp Hoàng thượng!” câu đầu tiên Vân phi nói chính là la hét gặp Vi Phong.

“Hắn không muốn thấy ngươi!” Hàn Lăng lạnh lùng độc địa nói.

“Nói bậy! Đồ yêu nữ đáng chết, chẳng những ở cung đã độc chiếm Hoàng thượng, giờ tới đây cũng chiếm lấy không buông. Còn nữa, nếu mẹ ta biết ngươi nhốt ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.

Hàn Lăng không khỏi hừ lạnh, nếu nàng nói rằng Lý Ánh Hà giờ tự thân cũng khó bảo toàn, không biết nàng ta có nhảy dựng lên không.

“Uy, tiện nhân…”

Hàn Lăng vung tay lên, căm tức, sau dừng lại không đánh Vân Phi nữa.

“Sợ rồi sao? Hừ, ngươi tát ta bao nhiêu cái, ta đều nhớ kỹ, rồi sẽ có lúc ta trả lại ngươi gấp bội. Hoàng thượng lúc đó sẽ nghe lời ta, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, nhìn Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ thuộc về ta, ngươi sẽ thấychúng ta yêu thương nhau như thế nào.”

Ngu ngốc, mê muội, nghĩ đến nam nhân nhiều quá hóa điên thật rồi! Nhìn bản mặt tục tĩu, thèm thuồng, khao khát của Vân Phi, có một chủ ý từ từ lóe lên trong đầu Hàn Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm Ân Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook