Chương 102: Hàn lăng – run sợ
Đạm mạc đích tử sắc
19/07/2014
“Ngươi là con tiện nhân Hàn Lăng?”
Bốp! Bốp! Bốp! Nhanh như chớp, Hàn Lăng tát Vân Phi khiến cho hai gò má đỏ hẳn lên những vết ngón tay.
“Ngươi dám đánh Bổn cung? Tiện…”
Vân Phi nói chưa dứt lời, lại bị tát thêm mấy cái nữa. Những ngón tay thon dài trắng nõn của Hàn Lăng nhấc cằm Vân Phi lên, lạnh lùng cảnh cáo: “Hãy cẩn thận lời nói của ngươi, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”
“Tiện…” Cảm giác đau nhức từ khóe miệng truyền đến, Vân Phi quay ra nhìn Vi Phong cầu cứu, “Hoàng… Hoàng thượng, xin hãy cứu thần thiếp, Hoàng thượng!”
Vi Phong coi như không nhìn thấy nàng ta, con ngươi đen láy nhìn chăm chú về phía Hàn Lăng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một nữ nhân nhỏ bé vậy mà cũng có thể đanh thép đến thế.
Nếu Vân Phi đã biết thân phận của mình, Hàn Lăng cũng không còn cần giấu diếm nữa, nàng bỏ mặt nạ hình con bướm xuống để lộ ra một kiều nhan tuyệt mỹ, sau đó nghiến răng nghiến lợi độc địa nói: “Không sai, ta chính là Hàn Lăng. Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi và Lý Ánh Hà từng hại ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
Cả người Hàn Lăng phát ra khí tức lạnh như băng, khiến cho Vân Phi cảm thấy sợ hãi, mới vừa rồi còn ngạo nghễ, hung hăng, giờ thần sắc trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Hàn Lăng lục soát trên người nàng, lấy hết những thứ đồ trên người nàng ta ra.
Vân Phi thấy thế, nói to lên, “Uy, ngươi đang làm gì vậy? Cái khóa đồng tâm kia là do Hoàng thượng năm năm trước tặng cho ta, ngươi đừng mơ tưởng cướp đi!”
Hàn Lăng vừa nghe, rút cái khóa đồng tâm bằng ngọc ra, nhìn chăm chú rồi giơ lên trước mặt Vi Phong, châm biếm: “Nhìn không ra ngươi và nàng ta cũng có lúc đồng tâm”
Vi Phong ban đầu vẻ mặt cũng không lấy làm hứng thú lắm, vẻ mặt bỗng chốc thấy khó xử, muốn giải thích, nhưng sau lại thôi.
Không sợ sống chết, Vân Phi bắt đầu khoe khoang: “Năm đó, Hoàng thượng sủng ái ta nhất, nếu không phải ngươi dùng yêu thuật mê hoặc, thì Hoàng thượng cũng không đến mức biến thành như vậy!” Vừa nói, nàng vừa điềm đạm trìu mến nhìn về phía Vi Phong.
“Hừ, xem ra Vân Phi cũng từng có thời được vinh sủng!” Hàn Lăng mặt hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, từ từ tiến lại gần nàng ta, lần lượt giơ lên những món đồ trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Còn có món nào là của hắn tặng nữa? Ta thật muốn xem tình yêu của hắn với ngươi sâu đậm thế nào!”
Vân Phi cho rằng Hàn Lăng ghen, vì vậy càng thấy đắc ý, chỉ vào từng đồ vật nói, “Cái này…, cái này…, còn có cái này…, đều là Hoàng thượng tặng”.
“Còn hai cái này thì sao? Chẳng lẽ một nam nhân khác tặng?” Hàn Lăng vung lên một túi thơm màu hồng phấn trong đó đựng một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy.
“Nói bậy, ngươi đừng hòng hãm hại ta, đây là do mẹ ta tặng!”
Đúng ý, Hàn Lăng cầm lấy cái túi thơm cùng vòng ngọc phỉ thúy, một lần nữa bỏ lại Vân Phi, không hề liếc nhìn lại nàng một cái, bỏ đi về phía cửa.
Vi Phong cũng xoay người đi theo sau.
Thấy Vi Phong bỏ đi, Vân Phi lớn tiếng kêu, “Hoàng thượng, xin đừng đi, Hoàng thượng…”
Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng cửa đóng mạnh, và tiếng gào thét vọng lại.
Vân Phi thừ người, khuôn mặt khổ não nhìn chăm chú vào cánh cửa đã đóng chặt, một hồi ngồi ủ rũ dựa vào tường.
Nàng biết, gian mật thất này cách âm với bên ngoài, cho dù nàng có kêu gào thảm thiết cũng không ai nghe thấy.
Rời khỏi mật thất, Hàn Lăng cùng Vi Phong đi tới ngự thư phòng.
“Ngươi hãy viết một phong thư, rồi lúc đó hãy tính làm sao đưa hai vật này đến tận tay Lý Ánh Hà” Hàn Lăng đưa giấy cho hắn.
Vi Phong cầm bút, một bên suy tư, một bên viết.
Đợi mực khô, Hàn Lăng đem thư gấp lại bỏ vào phong thư, “Ngươi tốt nhất nên giao việc này cho một người thân cận, được việc.”
“Ta sẽ phái Hắc thúc ngựa đưa đến tận tay Lý Ánh Hà.” Vi Phong nhìn nàng chăm chú, định nói rồi thôi, lưỡng lự một hồi lâu, cũng lên tiếng: “Những vật kia… trước kia là do lúc ấy ngươi chưa xuất hiện nên đã ban cho Vân Phi, đặc biệt là cái khóa đồng tâm lúc ấy trẫm không hề nghĩ tới hàm nghĩa chân thật của nó, lúc ấy… trẫm…”
Cố kìm nén sự xúc động đang trào lên trong lòng, Hàn Lăng giọng bình tĩnh nói, “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Lăng lăng” Vi Phong không nghĩ ngợi kéo tay nàng lại.
Hàn Lăng run lên, không giãy dụa, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Vi Phong cũng không nói gì, chỉ dè dặt, ôn nhu kéo tay nàng ôm vào lòng, trong lòng dâng lên một cảm xúc yêu thương vô cùng.
Hàn Lăng cũng miên man, nàng tựa như nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập mạnh.
Cả ngự thư phòng như có một không khí mập mờ dị thường, vừa lúc thì có tiếng đập cửa vang lên.
Hàn Lăng sực tỉnh, nhẹ cắn môi một cái, đẩy bàn tay Vi Phong ra.
Cảm giác lạc lõng lập tức nảy lên trong lòng Vi Phong, hẵn nghĩ kéo nàng lại một lần nữa, nhưng cuối cùng bị tiếng đập cửa ngăn lại.
Hàn Lăng điều chỉnh lại tâm tư, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa, là Liễu Đình Phái.
“Tất cả đã chuẩn bị tốt chưa?” Liễu Đình Phái sắc mặt có điểm dị thường, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hàn Lăng.
“Ân!” Hàn Lăng tránh nhìn cái nhìn của hắn, rồi đi ra ngoài.
Liễu Đình Phái như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn thoáng Vi Phong rồi xoay người rời đi.
Nhìn hai người, Vi Phong tràn đầy tư lự, rồi cũng nhanh bước đuổi theo sau.
Vừa trở lại đại sảnh, Vi Lạc liền đi về phía hắn gọi, “Phong thúc thúc!”
Vi Phong ôm hắn vào trong lòng, vững vàng, gắt gao, kích động.
“Mụ mụ, cho ta đi chơi với Phong thúc thúc một lúc nhé.” Vi Lạc quay đầu lại hỏi.
Hàn Lăng đột nhiên sững người, đến khi Vi Lạc nhắc lại lần nữa, nàng mới lúng túng gật đầu.
“Đa tạ mụ mụ! Phụ thân, hẹn gặp lại!” Vi Lạc hưng phấn nói tạm biệt.
Vi Phong ý nhị liếc mắt nhìn Hàn Lăng, ôm chặt thằng bé trong lòng rồi đi ra.
Cả đại sảnh tức thì yên tĩnh trở lại, Liễu Đình Phái trầm ngâm hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói cho Lạc Lạc biết Vi Phong là cha hắn sao?”
“Chưa!” Lạc Lạc mặt dù biết thân phận thật sự của nó, nhưng vẫn chưa nghe đích xác từ chính miệng mẹ nó nói.
“Ngươi cứ định giấu diếm chuyện này sao?”
“Cứ để mọi chuyện tự nhiên đi!” Không biết có phải không nhưng Hàn Lăng có cảm giác rằng ánh mắt nghi hoặc của Liễu Đình Phái tỏ rõ không tin lời nàng nói.
“Ta cảm thấy không được khỏe, ta đi ngủ trước đây, lát ngươi cũng vào nghỉ ngơi đi nhé!” Hàn Lăng nói xong, không đợi hắn phản ứng đi thẳng vào bên trong.
Nhìn nàng vội vã đi vào, Liễu Đình Phái mặt mày nhăn nhó, đầy trầm tư.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Phụ thân, người bỏ đi lâu quá, rốt cục cũng đã trở về, ta khi đó nhất thời cao hứng, nhất thời quên ngài, thật sự xin lỗi.” Vi Lạc ngồi trên đùi Vi Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn không ngừng vào má Vi Phong.
Vi Phong cũng hôn lên trán hắn vô số lần, “Phụ hoàng cũng muốn xin lỗi Lạc Lạc, đã hiểu nhầm con, cho là Lạc Lạc có phụ thân thì không cần phụ hoàng nữa”.
“Không phải, không phải đâu!” Vi Lạc vội vàng ngắt lời hắn, “Phụ thân là phụ thân, phụ hoàng là phụ hoàng, Lạc Lạc đều phải lễ nghĩa!”
Đều phải lễ nghĩa! Vi Phong vừa nghe, tinh thần tự nhiên thấy trùng xuống.
“Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Phụ hoàng…” Thấy tâm trạng Vi Phong không tốt, Vi Lạc vội vàng lớn tiếng gọi.
Vi Phong sực tỉnh, nhìn chăm chú vào hắn rồi hỏi một cách vô thức, “Lạc Lạc, mụ mụ có hay thường xuyên đi cùng với hắn không?”
“Hắn? Phụ hoàng chỉ phụ thân sao? Có ạ, mụ mụ hay cùng phụ thân ở tại ngự thư phòng, con đoán chắc bận nghị sự.”
“Trừ việc… này ra?” Vi Phong biết rằng nhất định nàng ấy đang thương nghị chuyện phục quốc cho hắn.
“Ah, mấy ngày nay, phụ thân thường xuyên nhảy múa cùng mụ mụ, phụ thân nói như vậy có thể giúp mụ mụ không bị áp lực!” Vi Lạc ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt long lanh không ngừng chớp, rồi hồn nhiên nói: “Phụ hoàng, ta có chuyện rất khó hiểu”.
“Chuyện gì vậy?”
“Phụ thân mỗi lần đến thăm ta thường thơm vào trán ta hoặc vào hai gò má, nhưng lúc gặp mụ mụ, thì người lại thơm vào miệng.”
Vi Phong vừa nghe thấy vậy, sắc mặt liền lập tức biến sắc.
“Nhưng mụ mụ lại né tránh!”
“Né tránh?” Vi Phong lúc đầu tâm tình u ám, sau khi nghe vậy có chút vui vui.
“Uh, chắc là mụ mụ biết được phụ thân muốn cắn miệng người, cho nên đã né tránh, sau phụ thân đành phải thơm vào má mụ mụ”. Vi Lạc bướng bỉnh cười.
Vi Phong thấy rất khoái chí, mới chỉ chốc lát mà tâm trạng u ám vừa nãy đã đâu biến mất.
“Phụ hoàng, ngài cóphải cũng đã thơm qua mụ mụ không?” Vi Lạc mạnh dạn hỏi lại.
Vi Phong buột miệng nói, “Đương nhiên! Nhưng Lạc Lạc phải nhớ kỹ, đó không phải là cắn, đó là hôn!”
“Hôn?”
“Hôn, là một cách thể hiện tình yêu, như là mụ mụ yêu lạc lạc, mụ mụ hôn lạc lạc là thể hiện mụ mụ thương yêu lạc lạc.”
“Vậy là mụ mụ yêu phụ hoàng, thì mụ mụ sẽ hôn phụ hoàng?” Vi Lạc thông minh, nhanh nhảu hỏi “Phụ hoàng, vậy mụ mụ đã hôn ngài chưa?”
“Có, đương nhiên là có!” Trong đầu Vi Phong nhanh chóng nghĩ lại những ngày tháng ân ái cùng nàng xưa kia, tuy mỗi lần người chủ động là hắn, nhưng hắn biết rằng nàng cũng yêu hắn.
“Thật tuyệt vời!” Vi Lạc thích chí nhảy cỡn lên, “Mụ mụ yêu phụ hoàng, yêu cả Lạc Lạc. Như vậy, mụ mụ không thương phụ thân đúng không?”
“Đúng, mụ mụ chỉ yêu mỗi phụ hoàng cùng Lạc Lạc thôi!” Vi Phong lơ đãng nói, lộ rõ ý sở hữu mãnh liệt, chẳng những nói cho Vi Lạc nghe, mà hắn nói cho chính hắn nghe, “Mụ mụ chỉ có thể yêu phụ hoàng cùng Lạc Lạc!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Vi Lạc tiếp tục hoan hô, mà không hiểu hết được ý nghĩa trong đó.
Vi Phong tâm trạng mấy ngày nay lúc nào cũng cáu bẳn, bỗng nhiên hôm nay tan biến hết, không ngừng hôn nhi tử.
Đúng lúc này, Ti Thải đi đến, “Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn tâu với hoàng thượng!”
“Chuyện gì vậy?”
Ti Thải nhìn Vi Lạc, định nói rồi thôi.
“Sao vậy?” Do mối quan hệ với Hàn Lăng, hắn đối với Ti Thải tương đối ôn hòa.
“Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói riêng với ngài, xin hãy cho tiểu hoàng tử ra ngoài được không ạ?”
“Vậy hãy để sau đi!” Vi Phong lập tức gạt đi, hắn không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi được ở bên nhi tử của mình.
Ánh mắt Ti Thải tức thì u ám, do dự một hồi, cuối cùng đành rút lui trả lại không gian vui vẻ cho hai phụ tử.
Trong lòng đầy ưu sầu, lặng lẽ cúi đầu bước đi không ngờ va phải ai đó, bờ ngực rộng, vững chãi khiến cho nàng thấy rất quen thuộc, vội ngẩng đầu lên thấy ngay khuôn mặt đó, khuôn mặt mà nàng đã ngày nhớ đêm mong, nàng sững người lại.
“Ti Thải, ngươi không sao chứ?” Dạ ánh mắt ân cần hỏi, nàng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào tấm ngực rắn chắc vững chãi đó, khiến hắn càng thêm lo lắng, khẽ lay vai gọi: “Ti Thải. Ti Thải…”
“Ngươi… vốn tên là Dạ sao?” Ti Thải không kìm được lòng hỏi.
Dạ bỗng sững sờ, rồi chợt nhớ ra quy tắc ở trong cung, lập tức gật đầu.
Ti Thải lòng lại càng thấy buồn hơn, thương tâm cùng bi trướng, rồi cúi đầu lẳng lặng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng mảnh dẻ lẻ loi ấy bước đi, Dạ cảm thấy một cảm xúc khó hiểu đau lòng cùng thương xót, sâu trong nội tâm hắn cảm thấy một chút rung động thoáng qua.
Hắn liền kinh ngạc rất lâu, nghĩ mãi mà vẫn không cách nào lý giải được tâm tình phức tạp của mình.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm khuya yên tĩnh, trong lòng thấp thỏm, Hàn Lăng lăn đi lăn lại trên chiếc giường lớn mà thế nào cũng không chợp mắt nổi.
Hay là do Vi Lạc hôm nay không ở đây? Nhưng hai ngày trước đó Vi Lạc sang bên Liễu Đình Phái ngủ, nàng cũng vẫn ngủ được mà.
Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Chỉ là Lạc Lạc chạy đi ngủ với tên hỗn đản đó, sao nàng thấy tâm phiền ý loạn vậy.
Haiz! Hàn Lăng thở dài phiền não, mất ngủ nên trong người cảm thấy buồn bực. Bỗng trong tâm trí nàng lại hiện lên hình ảnh tại ngự thư phòng hôm đó, hinh ảnh thân mật đó khiến nàng bồn chồn không yên suốt cả buổi tối.
Hàn Lăng, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Mà trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh của mối tình đầu, thiệt là! Mối tình đầu? Nghĩ đến là trong lòng Hàn Lăng lại run lên.
Không, không! Hàn Lăng theo bản năng ôm đầu lắc, cố gắng nghĩ đến chuyện khác, bỗng dưng trong đầu hiện lên một dung nhan mỹ lệ sầu bi.
Nàng bật dậy, với lấy tấm áo choàng đi ra phòng ngoài. Một hồi liền khẽ khàng đi tới phòng ngủ của Ti Thải.
Lúc nàng đến gần chiếc giường lớn thì có một hình nhân mở to mắt ngồi choàng dậy.
“Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi!” Hàn Lăng áy náy nói.
“Không sao, ta vẫn chưa ngủ.”
“Ngươi cũng mất ngủ sao?” Hàn Lăng ngồi xuống giường nói.
“Cũng? Chẳng lẽ ngươi cũng không ngủ được?” Ti Thải không đáp, hỏi ngược lại.
Hàn Lăng gật đầu, nhớ ra mục đích qua đây, liền vội vàng hỏi: “Hôm nay, lúc dùng cơm chiều, ta thấy ngươi có vẻ lo lắng, không những ngồi im không nói chuyện mà cơm cũng không đụng đũa, vậy là có chuyện gì? Hay ngươi thấy trong người không thoải mái? Có muốn thái y xem qua không?”
Nhìn ánh mắt ân cần quan tâm của Hàn Lăng, Ti Thải cảm thấy trong lòng ấm áp, vô cùng xúc động .
“Ti Thải…” Hàn Lăng gọi lại lần nữa.
Ti Thải trầm ngâm một hồi, rồi yếu ớt nói, “Ta đã gặp hắn!”
“Hắn?”
“Trữ Nho Húc cùng ta đã từng yêu nhau, năm năm trước không hiểu sao người đó lại mất tích.”
“Là hắn! Nhưng người lúc ấy không phải đã nói hắn hi sinh vì nhiệm vụ sao? Hình như Vi Phong tự mình nói.” Hàn Lăng nghi hoặc.
“Ta hoài nghi, Hoàng thượng lừa ta!”
“Lừa ngươi? Vậy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nào, ngươi hãy từ từ, từ từ nói cho ta biết!” Hàn Lăng vô cùng tò mò muốn biết.
“Ngươi có biết tên Hắc y tử sĩ bên cạnh hoàng thượng không? Dạ, chính là hắn!”
Dạ! Hàn Lăng kinh ngạc, “Dạ hình như đã gặp ngươi vài lần, nhưng sao không thấy hắn có phản ứng gì với ngươi!”
Ti Thải thở dài một tiếng, “Ta cũng không rõ lắm, hôm nay định đi tìm Hoàng thượng hỏi, nhưng Hoàng thượng khước từ, chỉ mải mê vui đùa cùng tiểu hoàng tử, bất đắc dĩ ta đành phải tạm thời lui xuống. Lúc ta rời đi, thì vừa lúc đụng phải hắn, ánh mắt hắn nhìn lúc ấy thật như người xa lạ.”
“Người trên đời này có thể là tướng mạo giống nhau chăng?” Hàn Lăng vẫn tin là Dạ nhất định không phải là Trữ Nho Húc.
“Mặc dù hắn không nhận ra ta, nhưng ta khẳng định chính là hắn! Ta còn cảm giác, trong chuyện này nhất định Hoàng thượng có liên quan.”
“Lúc ấy chính miệng Vi Phong nói với ngươi là Trữ Nho Húc đã chết vì nhiệm vụ…” Hàn Lăng đầu óc căng lên suy nghĩ, giật mình nói, “Liệu có khi nào Trữ Nho Húc không chết, mà là do Ngự Lâm quân thống lĩnh đã đổi thành tên Hắc Y tử sĩ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Nho Húc đối với ta là thực lòng, thật sự, ta không hiểu tại sao hắn không nhận ra ta, ta và hắn quen nhau, đối với hắn chức vị quyền lợi đều không ảnh hưởng!” Ti Thải bắt đầu rơi lệ, “Chẳng lẽ tình yêu đích thực trải qua bao khổ ải ấy, giờ đây đã trở nên vô nghĩa?”
Hàn Lăng ôm nàng mà lòng đau nhói. Ti Thải so với nàng lớn tuổi hơn, nhưng nếu nói về chuyện tình cảm, thì nàng hiểu rõ hơn Ti Thải nhiều, “Đừng đau buồn quá, nói không chừng hắn có nỗi khổ tâm riêng!”
“Hắn có cái gì mà khổ tâm! Trước kia khi ở trong hoàng cung, hắn còn mạo hiểm tính mạng yêu ta, hôm nay hắn không ở trong cung nữa thì càng phải không có băn khoăn gì mới đúng!”
“Hắn giờ đã khác xưa, hiện tại hắn là Hắc y tử sĩ, mạng của hắn nằm trong tay của Vi Phong, của quốc gia, có lẽ hắn lo lắng bản thân hắn luôn trong nguy hiểm, nếu cùng ngươi thì sẽ làm liên lụy đến ngươi, nên đã cố tỏ ra như không quen biết!”
Trong TV cũng thường hay nói có vài sát thủ, hay những cảnh sát nằm vùng, bởi vì công việc mà phải đau lòng chia tay với người yêu, thậm chí còn giả vờ như người xa lạ.
“Nào, đừng khóc, hãy nghỉ ngơi sớm một chút!” Hàn Lăng an ủi.
Ti Thải lắc đầu, càng khóc dữ hơn, bao nhiêu nỗi niềm kìm nén giờ òa ra.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!” Cảm nhận được nỗi đau tận sâu của nàng, Hàn Lăng cũng thập phần chua xót, “Nếu Dạ đúng là Trữ Nho Húc, thì đó đâu phải là chuyện không tốt? Ngươi yên tâm đi, khi nào việc phục quốc tiến triển thêm chút nữa, ta sẽ tìm Vi Phong hỏi chuyện, nhất định sẽ biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó.”
Cuối cùng, Ti Thải cũng nín khóc, ngước mặt lên hỏi “Thật sao?”
“Tỷ tỷ ngốc, ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?”
“Ngươi nhất định đã lừa gạt ta, năm đó giả trang làm Lãnh Tinh, một mực không nói ra thân phận thật cho ta và Cốc Thu biết, hại chúng ta lo lắng cho ngươi”.
“Ha hả, dĩ nhiên dở lại nợ cũ! Ngươi thật xấu, thật xấu a!” Nhận thấy Ti Thải đã vui vẻ hơn, Hàn Lăng nhân cơ hội chuyển sang đề tài khác “Ta lúc ấy là có nỗi khổ tâm riêng, ta không nói,cũng là vì bảo vệ các ngươi!”
“Bảo vệ chúng ta? Ta thấy thực ra là ngươi sợ chúng ta nói cho Hoàng thượng biết, phải không?”
“Ừ, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận, ngươi là tỷ tỷ của ta mà lại đứng về phía Hoàng thượng. Nói đi, rốt cuộc thì hắn cho ngươi và Cốc Thu những gì? Hắn cho các ngươi bao nhiêu kim ngân châu báu? Nói cho ta biết, cái gì ta cũng làm được!” Hàn Lăng bắt đầu cù Ti Thải.
“Ha Ha..! Buồn ta, dừng tay, dừng tay!” Ti Thái vừa cười vừa nói, “Ta chịu không nổi đâu, bỏ qua cho ta đi, thôi được rồi, sau này ta không dám nữa, ta sẽ nghe lời ngươi, làm muội muội tốt của ngươi, ta chỉ nghe ngươi thôi! Ha.. ha..aa”
Hàn Lăng thích chí, chọc Ti Thải một hồi lâu mới tha.
Ti Thải cả người run lên vì bị chọc buồn, một lúc sau nhìn Hàn Lăng hỏi: “Chuyện của ta đã nói ra rồi, giờ đến lượt ngươi, sao có chuyện gì mà khiến ngươi mất ngủ vậy?”
Hàn Lăng đột nhiên sững sờ, không nói.
“Có phải là vì Hoàng thượng không? Nghe nói tiểu hoàng tử chiều nay sang chỗ Hoàng thượng ngủ.” Nhận thấy Hàn Lăng cũng đang suy tư, Ti Thải nói tiếp: “Lăng, kỳ thật… tại sao đến lúc này mà ngươi vẫn không tha thứ cho Hoàng thượng? Ngươi cũng thấy đấy, tiểu hoàng tử rất thích Hoàng thượng, sao ngươi không bỏ qua hết những hiềm khích xưa kia mà quay trở lại yêu thương người như trước?”
“Ti thải, ngươi không hiểu!”
“Không, ta hiểu! Ta cũng đã từng yêu. Yêu là phải bao dung, phải thông cảm, ta nghĩ rồi nếu Dạ chính là Trữ Nho Húc, sau này bất luận là chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ tha thứ cho hắn.”
Ti Thải chầm chậm nói, ánh mắt sáng lên khác thường, “Ta còn nhớ rõ, ngày ngươi cùng Liễu Đình Phái kết hôn, khi Quốc sư tuyên đọc hôn sự. Kỳ thật ta lúc ấy rất hy vọng, nam nhân vật chính kia là Hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng thì buổi lễ đó càng thêm cảm động, càng viên mãn! Người sẽ hô to nói, ta _Vi Phong nguyện kết duyên phu thê cùng Hàn Lăng, từ nay về sau cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó sẽ luôn yêu thương nàng, tôn trọng nàng, nguyện xin được ở bên nàng cho đến khi đầu bạc răng long, đến khi cái chết chia lìa chúng ta…”
“Nguyện xin được ở bên nàng cho đến khi đầu bạc răng long… hắn có thể sao?” Vừa mới nghe đến đó, đáng ra sẽ khiến cho người ta cảm động, nhưng sự thật vẫn là sự thật, thân phận của hắn quyết định hắn vĩnh viễn sẽ không hết lòng vì nàng, nàng mãi mãi không thể là duy nhất.
“Có thể, nhất định là có thể chứ, người bỏ đi 3 năm, Hoàng thượng vẫn một mực thủ thân như ngọc, vậy không phải là hắn với ngươi là trung trinh sao?”
“Đúng vậy, hắn với ta đúng là rất trung trinh, đó cũng chính là nguyên nhân hắn mất đi giang sơn, hắn trở thành tội nhân, chẳng những có lỗi với Vi gia liệt tổ liệt tông, mà còn có lỗi với dân chúng thiên hạ xã tắc!” Hàn Lăng độc địa cười đau khổ, ở cái thời cổ đại này căn bản là không tồn tại trung trinh, điều này lại càng không có ở một vị hoàng đế!
Ti Thải vừa nghe, cũng không nói lại được gì, những điều mà Hàn Lăng vừa nói đều là sự thật.
“Muộn rồi, ngươi đi ngủ sớm một chút đi! Ta cũng đi ngủ đây!” Hàn Lăng vỗ nhẹ vai nàng rồi đi ra phía cửa.
Nhìn bóng dáng nàng dần bước đi, Ti Thải lo lắng, từ từ nằm xuống.
Ra khỏi phòng Ti Thải, Hàn Lăng cũng không quay trở về phòng ngủ nữa mà đi thẳng ra hoa viên nhỏ ở phía sau đại sảnh.
Nằm trên mặt cỏ mềm mượt, không gian yên tĩnh, nhìn lên ánh trăng chiếu mờ ảo, nàng nhớ lại cái khung cảnh quen thuộc này. Từ trong quá khứ thời cổ đại, khi đó nàng là cung nữ, gặp Vi Phong, từ thích, rồi dần yêu, từ thất vọng rồi đến thống hận…
Sau đó, nàng lại nghĩ lại kiếp trước. Cùng khuôn mặt đó nhưng lại trái vận mệnh, số phận cũng khác nhau. Triệu Lăng Nhi thật đáng thương, tên Thác Bạt Phong ghê tởm đáng hận, Yến Đình Phái thâm tình ôn nhu cùng Vương Cảnh…
Gần đây nàng luôn suy nghĩ, kiếp trước sau khi Triệu Lăng Nhi chết đi, Thác Bạt Phong biến thành thế nào? Triệu Lăng Nhi chết, lương tâm hắn có cắn rứt không? Hay hắn chỉ cần biết đến việc thống nhất thiên hạ? Còn hài tử? Là cốt nhục của hắn, Triệu Lăng Nhi quên mình đổi lấy, liệu Thác Bạt Phong có tiếp nhận không, hay là…?
Lạnh lẽo… gió đêm thổi từng đợt, Hàn Lăng nhận ra mặt nàng đã ướt đẫm lệ…
Bốp! Bốp! Bốp! Nhanh như chớp, Hàn Lăng tát Vân Phi khiến cho hai gò má đỏ hẳn lên những vết ngón tay.
“Ngươi dám đánh Bổn cung? Tiện…”
Vân Phi nói chưa dứt lời, lại bị tát thêm mấy cái nữa. Những ngón tay thon dài trắng nõn của Hàn Lăng nhấc cằm Vân Phi lên, lạnh lùng cảnh cáo: “Hãy cẩn thận lời nói của ngươi, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”
“Tiện…” Cảm giác đau nhức từ khóe miệng truyền đến, Vân Phi quay ra nhìn Vi Phong cầu cứu, “Hoàng… Hoàng thượng, xin hãy cứu thần thiếp, Hoàng thượng!”
Vi Phong coi như không nhìn thấy nàng ta, con ngươi đen láy nhìn chăm chú về phía Hàn Lăng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một nữ nhân nhỏ bé vậy mà cũng có thể đanh thép đến thế.
Nếu Vân Phi đã biết thân phận của mình, Hàn Lăng cũng không còn cần giấu diếm nữa, nàng bỏ mặt nạ hình con bướm xuống để lộ ra một kiều nhan tuyệt mỹ, sau đó nghiến răng nghiến lợi độc địa nói: “Không sai, ta chính là Hàn Lăng. Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi và Lý Ánh Hà từng hại ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
Cả người Hàn Lăng phát ra khí tức lạnh như băng, khiến cho Vân Phi cảm thấy sợ hãi, mới vừa rồi còn ngạo nghễ, hung hăng, giờ thần sắc trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Hàn Lăng lục soát trên người nàng, lấy hết những thứ đồ trên người nàng ta ra.
Vân Phi thấy thế, nói to lên, “Uy, ngươi đang làm gì vậy? Cái khóa đồng tâm kia là do Hoàng thượng năm năm trước tặng cho ta, ngươi đừng mơ tưởng cướp đi!”
Hàn Lăng vừa nghe, rút cái khóa đồng tâm bằng ngọc ra, nhìn chăm chú rồi giơ lên trước mặt Vi Phong, châm biếm: “Nhìn không ra ngươi và nàng ta cũng có lúc đồng tâm”
Vi Phong ban đầu vẻ mặt cũng không lấy làm hứng thú lắm, vẻ mặt bỗng chốc thấy khó xử, muốn giải thích, nhưng sau lại thôi.
Không sợ sống chết, Vân Phi bắt đầu khoe khoang: “Năm đó, Hoàng thượng sủng ái ta nhất, nếu không phải ngươi dùng yêu thuật mê hoặc, thì Hoàng thượng cũng không đến mức biến thành như vậy!” Vừa nói, nàng vừa điềm đạm trìu mến nhìn về phía Vi Phong.
“Hừ, xem ra Vân Phi cũng từng có thời được vinh sủng!” Hàn Lăng mặt hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, từ từ tiến lại gần nàng ta, lần lượt giơ lên những món đồ trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Còn có món nào là của hắn tặng nữa? Ta thật muốn xem tình yêu của hắn với ngươi sâu đậm thế nào!”
Vân Phi cho rằng Hàn Lăng ghen, vì vậy càng thấy đắc ý, chỉ vào từng đồ vật nói, “Cái này…, cái này…, còn có cái này…, đều là Hoàng thượng tặng”.
“Còn hai cái này thì sao? Chẳng lẽ một nam nhân khác tặng?” Hàn Lăng vung lên một túi thơm màu hồng phấn trong đó đựng một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy.
“Nói bậy, ngươi đừng hòng hãm hại ta, đây là do mẹ ta tặng!”
Đúng ý, Hàn Lăng cầm lấy cái túi thơm cùng vòng ngọc phỉ thúy, một lần nữa bỏ lại Vân Phi, không hề liếc nhìn lại nàng một cái, bỏ đi về phía cửa.
Vi Phong cũng xoay người đi theo sau.
Thấy Vi Phong bỏ đi, Vân Phi lớn tiếng kêu, “Hoàng thượng, xin đừng đi, Hoàng thượng…”
Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng cửa đóng mạnh, và tiếng gào thét vọng lại.
Vân Phi thừ người, khuôn mặt khổ não nhìn chăm chú vào cánh cửa đã đóng chặt, một hồi ngồi ủ rũ dựa vào tường.
Nàng biết, gian mật thất này cách âm với bên ngoài, cho dù nàng có kêu gào thảm thiết cũng không ai nghe thấy.
Rời khỏi mật thất, Hàn Lăng cùng Vi Phong đi tới ngự thư phòng.
“Ngươi hãy viết một phong thư, rồi lúc đó hãy tính làm sao đưa hai vật này đến tận tay Lý Ánh Hà” Hàn Lăng đưa giấy cho hắn.
Vi Phong cầm bút, một bên suy tư, một bên viết.
Đợi mực khô, Hàn Lăng đem thư gấp lại bỏ vào phong thư, “Ngươi tốt nhất nên giao việc này cho một người thân cận, được việc.”
“Ta sẽ phái Hắc thúc ngựa đưa đến tận tay Lý Ánh Hà.” Vi Phong nhìn nàng chăm chú, định nói rồi thôi, lưỡng lự một hồi lâu, cũng lên tiếng: “Những vật kia… trước kia là do lúc ấy ngươi chưa xuất hiện nên đã ban cho Vân Phi, đặc biệt là cái khóa đồng tâm lúc ấy trẫm không hề nghĩ tới hàm nghĩa chân thật của nó, lúc ấy… trẫm…”
Cố kìm nén sự xúc động đang trào lên trong lòng, Hàn Lăng giọng bình tĩnh nói, “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
“Lăng lăng” Vi Phong không nghĩ ngợi kéo tay nàng lại.
Hàn Lăng run lên, không giãy dụa, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Vi Phong cũng không nói gì, chỉ dè dặt, ôn nhu kéo tay nàng ôm vào lòng, trong lòng dâng lên một cảm xúc yêu thương vô cùng.
Hàn Lăng cũng miên man, nàng tựa như nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập mạnh.
Cả ngự thư phòng như có một không khí mập mờ dị thường, vừa lúc thì có tiếng đập cửa vang lên.
Hàn Lăng sực tỉnh, nhẹ cắn môi một cái, đẩy bàn tay Vi Phong ra.
Cảm giác lạc lõng lập tức nảy lên trong lòng Vi Phong, hẵn nghĩ kéo nàng lại một lần nữa, nhưng cuối cùng bị tiếng đập cửa ngăn lại.
Hàn Lăng điều chỉnh lại tâm tư, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa, là Liễu Đình Phái.
“Tất cả đã chuẩn bị tốt chưa?” Liễu Đình Phái sắc mặt có điểm dị thường, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hàn Lăng.
“Ân!” Hàn Lăng tránh nhìn cái nhìn của hắn, rồi đi ra ngoài.
Liễu Đình Phái như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn thoáng Vi Phong rồi xoay người rời đi.
Nhìn hai người, Vi Phong tràn đầy tư lự, rồi cũng nhanh bước đuổi theo sau.
Vừa trở lại đại sảnh, Vi Lạc liền đi về phía hắn gọi, “Phong thúc thúc!”
Vi Phong ôm hắn vào trong lòng, vững vàng, gắt gao, kích động.
“Mụ mụ, cho ta đi chơi với Phong thúc thúc một lúc nhé.” Vi Lạc quay đầu lại hỏi.
Hàn Lăng đột nhiên sững người, đến khi Vi Lạc nhắc lại lần nữa, nàng mới lúng túng gật đầu.
“Đa tạ mụ mụ! Phụ thân, hẹn gặp lại!” Vi Lạc hưng phấn nói tạm biệt.
Vi Phong ý nhị liếc mắt nhìn Hàn Lăng, ôm chặt thằng bé trong lòng rồi đi ra.
Cả đại sảnh tức thì yên tĩnh trở lại, Liễu Đình Phái trầm ngâm hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói cho Lạc Lạc biết Vi Phong là cha hắn sao?”
“Chưa!” Lạc Lạc mặt dù biết thân phận thật sự của nó, nhưng vẫn chưa nghe đích xác từ chính miệng mẹ nó nói.
“Ngươi cứ định giấu diếm chuyện này sao?”
“Cứ để mọi chuyện tự nhiên đi!” Không biết có phải không nhưng Hàn Lăng có cảm giác rằng ánh mắt nghi hoặc của Liễu Đình Phái tỏ rõ không tin lời nàng nói.
“Ta cảm thấy không được khỏe, ta đi ngủ trước đây, lát ngươi cũng vào nghỉ ngơi đi nhé!” Hàn Lăng nói xong, không đợi hắn phản ứng đi thẳng vào bên trong.
Nhìn nàng vội vã đi vào, Liễu Đình Phái mặt mày nhăn nhó, đầy trầm tư.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Phụ thân, người bỏ đi lâu quá, rốt cục cũng đã trở về, ta khi đó nhất thời cao hứng, nhất thời quên ngài, thật sự xin lỗi.” Vi Lạc ngồi trên đùi Vi Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn không ngừng vào má Vi Phong.
Vi Phong cũng hôn lên trán hắn vô số lần, “Phụ hoàng cũng muốn xin lỗi Lạc Lạc, đã hiểu nhầm con, cho là Lạc Lạc có phụ thân thì không cần phụ hoàng nữa”.
“Không phải, không phải đâu!” Vi Lạc vội vàng ngắt lời hắn, “Phụ thân là phụ thân, phụ hoàng là phụ hoàng, Lạc Lạc đều phải lễ nghĩa!”
Đều phải lễ nghĩa! Vi Phong vừa nghe, tinh thần tự nhiên thấy trùng xuống.
“Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Phụ hoàng…” Thấy tâm trạng Vi Phong không tốt, Vi Lạc vội vàng lớn tiếng gọi.
Vi Phong sực tỉnh, nhìn chăm chú vào hắn rồi hỏi một cách vô thức, “Lạc Lạc, mụ mụ có hay thường xuyên đi cùng với hắn không?”
“Hắn? Phụ hoàng chỉ phụ thân sao? Có ạ, mụ mụ hay cùng phụ thân ở tại ngự thư phòng, con đoán chắc bận nghị sự.”
“Trừ việc… này ra?” Vi Phong biết rằng nhất định nàng ấy đang thương nghị chuyện phục quốc cho hắn.
“Ah, mấy ngày nay, phụ thân thường xuyên nhảy múa cùng mụ mụ, phụ thân nói như vậy có thể giúp mụ mụ không bị áp lực!” Vi Lạc ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt long lanh không ngừng chớp, rồi hồn nhiên nói: “Phụ hoàng, ta có chuyện rất khó hiểu”.
“Chuyện gì vậy?”
“Phụ thân mỗi lần đến thăm ta thường thơm vào trán ta hoặc vào hai gò má, nhưng lúc gặp mụ mụ, thì người lại thơm vào miệng.”
Vi Phong vừa nghe thấy vậy, sắc mặt liền lập tức biến sắc.
“Nhưng mụ mụ lại né tránh!”
“Né tránh?” Vi Phong lúc đầu tâm tình u ám, sau khi nghe vậy có chút vui vui.
“Uh, chắc là mụ mụ biết được phụ thân muốn cắn miệng người, cho nên đã né tránh, sau phụ thân đành phải thơm vào má mụ mụ”. Vi Lạc bướng bỉnh cười.
Vi Phong thấy rất khoái chí, mới chỉ chốc lát mà tâm trạng u ám vừa nãy đã đâu biến mất.
“Phụ hoàng, ngài cóphải cũng đã thơm qua mụ mụ không?” Vi Lạc mạnh dạn hỏi lại.
Vi Phong buột miệng nói, “Đương nhiên! Nhưng Lạc Lạc phải nhớ kỹ, đó không phải là cắn, đó là hôn!”
“Hôn?”
“Hôn, là một cách thể hiện tình yêu, như là mụ mụ yêu lạc lạc, mụ mụ hôn lạc lạc là thể hiện mụ mụ thương yêu lạc lạc.”
“Vậy là mụ mụ yêu phụ hoàng, thì mụ mụ sẽ hôn phụ hoàng?” Vi Lạc thông minh, nhanh nhảu hỏi “Phụ hoàng, vậy mụ mụ đã hôn ngài chưa?”
“Có, đương nhiên là có!” Trong đầu Vi Phong nhanh chóng nghĩ lại những ngày tháng ân ái cùng nàng xưa kia, tuy mỗi lần người chủ động là hắn, nhưng hắn biết rằng nàng cũng yêu hắn.
“Thật tuyệt vời!” Vi Lạc thích chí nhảy cỡn lên, “Mụ mụ yêu phụ hoàng, yêu cả Lạc Lạc. Như vậy, mụ mụ không thương phụ thân đúng không?”
“Đúng, mụ mụ chỉ yêu mỗi phụ hoàng cùng Lạc Lạc thôi!” Vi Phong lơ đãng nói, lộ rõ ý sở hữu mãnh liệt, chẳng những nói cho Vi Lạc nghe, mà hắn nói cho chính hắn nghe, “Mụ mụ chỉ có thể yêu phụ hoàng cùng Lạc Lạc!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Vi Lạc tiếp tục hoan hô, mà không hiểu hết được ý nghĩa trong đó.
Vi Phong tâm trạng mấy ngày nay lúc nào cũng cáu bẳn, bỗng nhiên hôm nay tan biến hết, không ngừng hôn nhi tử.
Đúng lúc này, Ti Thải đi đến, “Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn tâu với hoàng thượng!”
“Chuyện gì vậy?”
Ti Thải nhìn Vi Lạc, định nói rồi thôi.
“Sao vậy?” Do mối quan hệ với Hàn Lăng, hắn đối với Ti Thải tương đối ôn hòa.
“Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói riêng với ngài, xin hãy cho tiểu hoàng tử ra ngoài được không ạ?”
“Vậy hãy để sau đi!” Vi Phong lập tức gạt đi, hắn không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi được ở bên nhi tử của mình.
Ánh mắt Ti Thải tức thì u ám, do dự một hồi, cuối cùng đành rút lui trả lại không gian vui vẻ cho hai phụ tử.
Trong lòng đầy ưu sầu, lặng lẽ cúi đầu bước đi không ngờ va phải ai đó, bờ ngực rộng, vững chãi khiến cho nàng thấy rất quen thuộc, vội ngẩng đầu lên thấy ngay khuôn mặt đó, khuôn mặt mà nàng đã ngày nhớ đêm mong, nàng sững người lại.
“Ti Thải, ngươi không sao chứ?” Dạ ánh mắt ân cần hỏi, nàng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào tấm ngực rắn chắc vững chãi đó, khiến hắn càng thêm lo lắng, khẽ lay vai gọi: “Ti Thải. Ti Thải…”
“Ngươi… vốn tên là Dạ sao?” Ti Thải không kìm được lòng hỏi.
Dạ bỗng sững sờ, rồi chợt nhớ ra quy tắc ở trong cung, lập tức gật đầu.
Ti Thải lòng lại càng thấy buồn hơn, thương tâm cùng bi trướng, rồi cúi đầu lẳng lặng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng mảnh dẻ lẻ loi ấy bước đi, Dạ cảm thấy một cảm xúc khó hiểu đau lòng cùng thương xót, sâu trong nội tâm hắn cảm thấy một chút rung động thoáng qua.
Hắn liền kinh ngạc rất lâu, nghĩ mãi mà vẫn không cách nào lý giải được tâm tình phức tạp của mình.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm khuya yên tĩnh, trong lòng thấp thỏm, Hàn Lăng lăn đi lăn lại trên chiếc giường lớn mà thế nào cũng không chợp mắt nổi.
Hay là do Vi Lạc hôm nay không ở đây? Nhưng hai ngày trước đó Vi Lạc sang bên Liễu Đình Phái ngủ, nàng cũng vẫn ngủ được mà.
Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Chỉ là Lạc Lạc chạy đi ngủ với tên hỗn đản đó, sao nàng thấy tâm phiền ý loạn vậy.
Haiz! Hàn Lăng thở dài phiền não, mất ngủ nên trong người cảm thấy buồn bực. Bỗng trong tâm trí nàng lại hiện lên hình ảnh tại ngự thư phòng hôm đó, hinh ảnh thân mật đó khiến nàng bồn chồn không yên suốt cả buổi tối.
Hàn Lăng, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Mà trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh của mối tình đầu, thiệt là! Mối tình đầu? Nghĩ đến là trong lòng Hàn Lăng lại run lên.
Không, không! Hàn Lăng theo bản năng ôm đầu lắc, cố gắng nghĩ đến chuyện khác, bỗng dưng trong đầu hiện lên một dung nhan mỹ lệ sầu bi.
Nàng bật dậy, với lấy tấm áo choàng đi ra phòng ngoài. Một hồi liền khẽ khàng đi tới phòng ngủ của Ti Thải.
Lúc nàng đến gần chiếc giường lớn thì có một hình nhân mở to mắt ngồi choàng dậy.
“Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi!” Hàn Lăng áy náy nói.
“Không sao, ta vẫn chưa ngủ.”
“Ngươi cũng mất ngủ sao?” Hàn Lăng ngồi xuống giường nói.
“Cũng? Chẳng lẽ ngươi cũng không ngủ được?” Ti Thải không đáp, hỏi ngược lại.
Hàn Lăng gật đầu, nhớ ra mục đích qua đây, liền vội vàng hỏi: “Hôm nay, lúc dùng cơm chiều, ta thấy ngươi có vẻ lo lắng, không những ngồi im không nói chuyện mà cơm cũng không đụng đũa, vậy là có chuyện gì? Hay ngươi thấy trong người không thoải mái? Có muốn thái y xem qua không?”
Nhìn ánh mắt ân cần quan tâm của Hàn Lăng, Ti Thải cảm thấy trong lòng ấm áp, vô cùng xúc động .
“Ti Thải…” Hàn Lăng gọi lại lần nữa.
Ti Thải trầm ngâm một hồi, rồi yếu ớt nói, “Ta đã gặp hắn!”
“Hắn?”
“Trữ Nho Húc cùng ta đã từng yêu nhau, năm năm trước không hiểu sao người đó lại mất tích.”
“Là hắn! Nhưng người lúc ấy không phải đã nói hắn hi sinh vì nhiệm vụ sao? Hình như Vi Phong tự mình nói.” Hàn Lăng nghi hoặc.
“Ta hoài nghi, Hoàng thượng lừa ta!”
“Lừa ngươi? Vậy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nào, ngươi hãy từ từ, từ từ nói cho ta biết!” Hàn Lăng vô cùng tò mò muốn biết.
“Ngươi có biết tên Hắc y tử sĩ bên cạnh hoàng thượng không? Dạ, chính là hắn!”
Dạ! Hàn Lăng kinh ngạc, “Dạ hình như đã gặp ngươi vài lần, nhưng sao không thấy hắn có phản ứng gì với ngươi!”
Ti Thải thở dài một tiếng, “Ta cũng không rõ lắm, hôm nay định đi tìm Hoàng thượng hỏi, nhưng Hoàng thượng khước từ, chỉ mải mê vui đùa cùng tiểu hoàng tử, bất đắc dĩ ta đành phải tạm thời lui xuống. Lúc ta rời đi, thì vừa lúc đụng phải hắn, ánh mắt hắn nhìn lúc ấy thật như người xa lạ.”
“Người trên đời này có thể là tướng mạo giống nhau chăng?” Hàn Lăng vẫn tin là Dạ nhất định không phải là Trữ Nho Húc.
“Mặc dù hắn không nhận ra ta, nhưng ta khẳng định chính là hắn! Ta còn cảm giác, trong chuyện này nhất định Hoàng thượng có liên quan.”
“Lúc ấy chính miệng Vi Phong nói với ngươi là Trữ Nho Húc đã chết vì nhiệm vụ…” Hàn Lăng đầu óc căng lên suy nghĩ, giật mình nói, “Liệu có khi nào Trữ Nho Húc không chết, mà là do Ngự Lâm quân thống lĩnh đã đổi thành tên Hắc Y tử sĩ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Nho Húc đối với ta là thực lòng, thật sự, ta không hiểu tại sao hắn không nhận ra ta, ta và hắn quen nhau, đối với hắn chức vị quyền lợi đều không ảnh hưởng!” Ti Thải bắt đầu rơi lệ, “Chẳng lẽ tình yêu đích thực trải qua bao khổ ải ấy, giờ đây đã trở nên vô nghĩa?”
Hàn Lăng ôm nàng mà lòng đau nhói. Ti Thải so với nàng lớn tuổi hơn, nhưng nếu nói về chuyện tình cảm, thì nàng hiểu rõ hơn Ti Thải nhiều, “Đừng đau buồn quá, nói không chừng hắn có nỗi khổ tâm riêng!”
“Hắn có cái gì mà khổ tâm! Trước kia khi ở trong hoàng cung, hắn còn mạo hiểm tính mạng yêu ta, hôm nay hắn không ở trong cung nữa thì càng phải không có băn khoăn gì mới đúng!”
“Hắn giờ đã khác xưa, hiện tại hắn là Hắc y tử sĩ, mạng của hắn nằm trong tay của Vi Phong, của quốc gia, có lẽ hắn lo lắng bản thân hắn luôn trong nguy hiểm, nếu cùng ngươi thì sẽ làm liên lụy đến ngươi, nên đã cố tỏ ra như không quen biết!”
Trong TV cũng thường hay nói có vài sát thủ, hay những cảnh sát nằm vùng, bởi vì công việc mà phải đau lòng chia tay với người yêu, thậm chí còn giả vờ như người xa lạ.
“Nào, đừng khóc, hãy nghỉ ngơi sớm một chút!” Hàn Lăng an ủi.
Ti Thải lắc đầu, càng khóc dữ hơn, bao nhiêu nỗi niềm kìm nén giờ òa ra.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc!” Cảm nhận được nỗi đau tận sâu của nàng, Hàn Lăng cũng thập phần chua xót, “Nếu Dạ đúng là Trữ Nho Húc, thì đó đâu phải là chuyện không tốt? Ngươi yên tâm đi, khi nào việc phục quốc tiến triển thêm chút nữa, ta sẽ tìm Vi Phong hỏi chuyện, nhất định sẽ biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó.”
Cuối cùng, Ti Thải cũng nín khóc, ngước mặt lên hỏi “Thật sao?”
“Tỷ tỷ ngốc, ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?”
“Ngươi nhất định đã lừa gạt ta, năm đó giả trang làm Lãnh Tinh, một mực không nói ra thân phận thật cho ta và Cốc Thu biết, hại chúng ta lo lắng cho ngươi”.
“Ha hả, dĩ nhiên dở lại nợ cũ! Ngươi thật xấu, thật xấu a!” Nhận thấy Ti Thải đã vui vẻ hơn, Hàn Lăng nhân cơ hội chuyển sang đề tài khác “Ta lúc ấy là có nỗi khổ tâm riêng, ta không nói,cũng là vì bảo vệ các ngươi!”
“Bảo vệ chúng ta? Ta thấy thực ra là ngươi sợ chúng ta nói cho Hoàng thượng biết, phải không?”
“Ừ, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận, ngươi là tỷ tỷ của ta mà lại đứng về phía Hoàng thượng. Nói đi, rốt cuộc thì hắn cho ngươi và Cốc Thu những gì? Hắn cho các ngươi bao nhiêu kim ngân châu báu? Nói cho ta biết, cái gì ta cũng làm được!” Hàn Lăng bắt đầu cù Ti Thải.
“Ha Ha..! Buồn ta, dừng tay, dừng tay!” Ti Thái vừa cười vừa nói, “Ta chịu không nổi đâu, bỏ qua cho ta đi, thôi được rồi, sau này ta không dám nữa, ta sẽ nghe lời ngươi, làm muội muội tốt của ngươi, ta chỉ nghe ngươi thôi! Ha.. ha..aa”
Hàn Lăng thích chí, chọc Ti Thải một hồi lâu mới tha.
Ti Thải cả người run lên vì bị chọc buồn, một lúc sau nhìn Hàn Lăng hỏi: “Chuyện của ta đã nói ra rồi, giờ đến lượt ngươi, sao có chuyện gì mà khiến ngươi mất ngủ vậy?”
Hàn Lăng đột nhiên sững sờ, không nói.
“Có phải là vì Hoàng thượng không? Nghe nói tiểu hoàng tử chiều nay sang chỗ Hoàng thượng ngủ.” Nhận thấy Hàn Lăng cũng đang suy tư, Ti Thải nói tiếp: “Lăng, kỳ thật… tại sao đến lúc này mà ngươi vẫn không tha thứ cho Hoàng thượng? Ngươi cũng thấy đấy, tiểu hoàng tử rất thích Hoàng thượng, sao ngươi không bỏ qua hết những hiềm khích xưa kia mà quay trở lại yêu thương người như trước?”
“Ti thải, ngươi không hiểu!”
“Không, ta hiểu! Ta cũng đã từng yêu. Yêu là phải bao dung, phải thông cảm, ta nghĩ rồi nếu Dạ chính là Trữ Nho Húc, sau này bất luận là chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ tha thứ cho hắn.”
Ti Thải chầm chậm nói, ánh mắt sáng lên khác thường, “Ta còn nhớ rõ, ngày ngươi cùng Liễu Đình Phái kết hôn, khi Quốc sư tuyên đọc hôn sự. Kỳ thật ta lúc ấy rất hy vọng, nam nhân vật chính kia là Hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng thì buổi lễ đó càng thêm cảm động, càng viên mãn! Người sẽ hô to nói, ta _Vi Phong nguyện kết duyên phu thê cùng Hàn Lăng, từ nay về sau cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó sẽ luôn yêu thương nàng, tôn trọng nàng, nguyện xin được ở bên nàng cho đến khi đầu bạc răng long, đến khi cái chết chia lìa chúng ta…”
“Nguyện xin được ở bên nàng cho đến khi đầu bạc răng long… hắn có thể sao?” Vừa mới nghe đến đó, đáng ra sẽ khiến cho người ta cảm động, nhưng sự thật vẫn là sự thật, thân phận của hắn quyết định hắn vĩnh viễn sẽ không hết lòng vì nàng, nàng mãi mãi không thể là duy nhất.
“Có thể, nhất định là có thể chứ, người bỏ đi 3 năm, Hoàng thượng vẫn một mực thủ thân như ngọc, vậy không phải là hắn với ngươi là trung trinh sao?”
“Đúng vậy, hắn với ta đúng là rất trung trinh, đó cũng chính là nguyên nhân hắn mất đi giang sơn, hắn trở thành tội nhân, chẳng những có lỗi với Vi gia liệt tổ liệt tông, mà còn có lỗi với dân chúng thiên hạ xã tắc!” Hàn Lăng độc địa cười đau khổ, ở cái thời cổ đại này căn bản là không tồn tại trung trinh, điều này lại càng không có ở một vị hoàng đế!
Ti Thải vừa nghe, cũng không nói lại được gì, những điều mà Hàn Lăng vừa nói đều là sự thật.
“Muộn rồi, ngươi đi ngủ sớm một chút đi! Ta cũng đi ngủ đây!” Hàn Lăng vỗ nhẹ vai nàng rồi đi ra phía cửa.
Nhìn bóng dáng nàng dần bước đi, Ti Thải lo lắng, từ từ nằm xuống.
Ra khỏi phòng Ti Thải, Hàn Lăng cũng không quay trở về phòng ngủ nữa mà đi thẳng ra hoa viên nhỏ ở phía sau đại sảnh.
Nằm trên mặt cỏ mềm mượt, không gian yên tĩnh, nhìn lên ánh trăng chiếu mờ ảo, nàng nhớ lại cái khung cảnh quen thuộc này. Từ trong quá khứ thời cổ đại, khi đó nàng là cung nữ, gặp Vi Phong, từ thích, rồi dần yêu, từ thất vọng rồi đến thống hận…
Sau đó, nàng lại nghĩ lại kiếp trước. Cùng khuôn mặt đó nhưng lại trái vận mệnh, số phận cũng khác nhau. Triệu Lăng Nhi thật đáng thương, tên Thác Bạt Phong ghê tởm đáng hận, Yến Đình Phái thâm tình ôn nhu cùng Vương Cảnh…
Gần đây nàng luôn suy nghĩ, kiếp trước sau khi Triệu Lăng Nhi chết đi, Thác Bạt Phong biến thành thế nào? Triệu Lăng Nhi chết, lương tâm hắn có cắn rứt không? Hay hắn chỉ cần biết đến việc thống nhất thiên hạ? Còn hài tử? Là cốt nhục của hắn, Triệu Lăng Nhi quên mình đổi lấy, liệu Thác Bạt Phong có tiếp nhận không, hay là…?
Lạnh lẽo… gió đêm thổi từng đợt, Hàn Lăng nhận ra mặt nàng đã ướt đẫm lệ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.