Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 68

Phong Lưu Thư Ngốc

11/08/2016

Ngày trước Ngu Tư Vũ thích Ngu Diệu Kỳ bao nhiêu, bây giờ lại hận nàng ta bấy nhiêu. Nàng ta không giống Ngu Tương, trong lòng có nỗi giận liền phát tác ngay lúc đó, mà lại chôn sâu dưới đáy lòng từng chút từng chút rồi cân nhắc tính kế, sau đó nghĩ biện pháp thần không biết quỷ không hay quay lại trả thù. Trả thù xong thì không nói, lại có thể khiến ngươi vẫn cảm động nhìn nàng ta đến rơi nước mắt.

Loại cách làm này, nói không dễ nghe chính là kĩ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Ngu Diệu Kỳ chính là một con kĩ nữ, vốn hoàn toàn là một kĩ nữ!

Ngu Tư Vũ nhớ tới bộ dáng ngày thường luôn làm ra vẻ như tỷ muội tình thâm với mình của nàng ta, ghê tởm đến mức thiếu chút nữa nôn hết cả chén cơm vừa ăn xong. Lại nhìn khuôn mặt kiêu ngạo ương ngạnh này của Ngu Tương, ngược lại không quá đáng ghét như trước kia.

Nàng dừng khóc, đang muốn đứng dậy cáo từ bỗng dừng lại, hổn hển chất vấn: “Không đúng! Nếu ngươi đã sớm biết rằng đây là âm mưu của nàng ta, sao không cản lại sớm một chút? Nếu ngươi chịu ra tay, hôm nay ta đâu thể nào lưu lạc đến mức thảm hại này chứ?”

Đồ nhóc con! Thiếu chút nữa đã bị nàng ấy lừa dối rồi! Thì ra người này cũng chả phải thứ gì tốt lành! Ngu Tư Vũ tức giận đến cả người đều run lên, sự hảo cảm dành cho Ngu Tương vừa dâng lên nhất thời lại bị thiêu trụi thành tro bụi.

Ngược lại Ngu Tương giống như nghe thấy được chuyện hài hước nhất thiên hạ, che miệng vui vẻ, thấy sắc mặt Ngu Tư Vũ từ xanh chuyển sang đen, cái mũi cũng thở hổn hển mới chậm quá mở miệng: “Việc này cũng là chuyện của ngươi và Ngu Diệu Kỳ, dựa vào cái gì muốn ta ra tay? Ta hỏi ngươi nhé, nếu ta hai trao đổi vị trí, ngươi sẽ giúp ta sao? Chỉ sợ chẳng những không giúp đỡ, còn có thể bỏ đá xuống giếng khiến cho ta càng bi thảm hơn mới đúng.”

Ngu Tư Vũ bị hỏi ngược lại, chột dạ cúi đầu. Thật sự, nàng chẳng những sẽ không giúp Ngu Tương, ngược lại còn có thể quăng thêm vài viên đá vào, nhìn nàng ấy tuyệt vọng giãy giụa trong thống khổ. Mặc dù nàng không chịu thừa nhận điểm này, nhưng có lẽ trong lòng Ngu Tương đã quá rõ ràng.

“Phật gia coi trọng về nhân quả tuần hoàn là không sai, ngày xưa ngươi là loại người thế nào, hôm nay phải nhận kết quả ấy. Ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ đối xử với ngươi như thế ấy. Ta không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đạp ngươi rơi vào địa ngục, ngươi nên cảm ơn ta thì đúng hơn, còn có tư cách gì mà dám đến chỉ trích ta?” Ngu Tương chậm rãi ngã người ra dựa vào trên thành giường, nâng những ngón tay thanh mảnh trắng nõn lên, thưởng thức móng tay vừa được vẽ màu dưới ánh mặt trời.

Nàng nói thật sự rất có đạo lý, chẳng những Ngu Tư Vũ không thể phản bác, lại cứ dâng lên vài phần cảm kích trong lòng, cảm kích nàng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nay xem ra, tuy Ngu Tương có hơi miệng độc, kỳ thật tính tình lại vô cùng tốt, cũng chưa từng hạ độc thủ sau lưng tính kế người khác. Nếu lúc trước có thể xây dựng mối quan hệ tốt với nàng ấy, hôm nay làm sao có thể rơi vào kết cục này.

Đáy lòng Ngu Tư Vũ hối hận không có gì tả xiết, lại vẫn cố gắng chống đỡ khí thế hỏi một câu: “Cho dù ngươi không giúp ta, cũng phải suy nghĩ vì danh dự của Hầu phủ chứ? Thanh danh của Hầu phủ hỏng rồi, ai trong các ngươi có thể có được mối hôn sự tốt? Cũng phải biết đạo lý “Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng”* chứ?

Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng* : nghĩa trên mặt chữ là “tổ chim nếu đã rơi xuống thì trứng cũng sẽ bị vỡ hết”, ví von một người đứng đầu nếu bị tổn hại thì cả tập thể sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.

Ngu Tương khúc khích cười khẽ: “Thanh danh của Hầu phủ có tốt hay không không, có quan hệ gì tới ta sao? Lại nói ta không nghĩ tới chuyện lập gia đình, cho dù là ca ca cũng sẽ không thèm để ý. Trong phủ này nếu còn người suy nghĩ cho danh dự gia tộc, tính đi tính lại cũng chỉ có mình bà nội.” Vì chức vị của ca ca quá đặc biệt, Hầu phủ tự bôi đem mình còn không kịp, sao phải đi tính toán tìm thanh danh tốt cho mình làm gì chứ? Thanh danh của ngươi tốt đẹp, thân thiết với nhiều người, thế lực sẽ bắt đầu rộng lớn , Hoàng thượng còn dám dùng ngươi nữa sao? Đảo mắt nhìn lại xem dao mổ có đặt trước cửa quý phủ Vĩnh Nhạc Hầu không?

Nhớ đến chuyện năm đó đại ca huyết tẩy thân tộc, Ngu Tư Vũ nhất thời á khẩu không trả lời được. Ở trước mặt Ngu Tương, đầu lưỡi của nàng hoàn toàn chỉ dùng để trang trí.

Trong nháy mắt, ánh mắt Ngu Tương nghiêm lên, tiếp tục nói: “Ngươi cũng đã được giáo huấn rất rõ rồi, ta cũng khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn lại đi, sau này nhìn người đừng chỉ nhìn mặt ngoài. Phật viết: Vọng ngôn, khỉ ngữ (thêu dệt), hai lưỡi (gièm pha), ác khẩu, sát nhân vô huyết, đó là ác độc nhất. Tự ngươi nhìn xem Ngu Diệu Kỳ đã có đủ mấy thứ rồi, có thể hiểu được nàng ta là cái loại người nào. Thế mà ngươi còn dám thân thiết với nàng ta, ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi.”

Ngu Tư Vũ cẩn thân cân nhắc lời này, càng thêm cảm thấy xương cốt bủn rủn, thầm nghĩ ngày thường lão tổ tông luôn nói Ngu Tương có kiến thức bất phàm, ánh mắt thông thấu, thì ra không hề khoa trương chút nào. Nếu mình có được một hai phần kiến thức như nàng, làm sao có thể bị tiện nhân Ngu Diệu Kỳ kia đùa giỡn xoay tròn vậy chứ!

Lửa giận cùng hận ý bị châm ngòi đến mức tận cùng, nàng ngẩng đầu hỏi: “Ngu Diệu Kỳ tính kế ta, lại dám dùng danh nghĩa của ngươi, không bằng hai người chúng ta cùng bắt tay đối phó với nàng ta?”

Ngu Tương chớp chớp mắt tròn, không chút để ý nói: “Ta không cần phải đối phó với nàng ta, ca ca trở về nhất định sẽ tìm phiền toái cho nàng ta rồi. Ngươi muốn rửa sạch oan khuất cho bản thân thì tự nghĩ biện pháp đi, đừng có lấy ta ra làm lá chắn.”



Ngu Tư Vũ bị nói đến mặt đỏ tai hồng, sau một lúc lâu thuyết phục, thấy nàng không bị dao động chút nào, cuối cùng phẫn nộ rời đi, trên mặt cũng không còn vẻ mặt thù sâu oán nặng như trước, ngược lại có chút xấu hổ.

Khâu thị nhắm mắt theo đuôi đi ra cùng nàng, trên đường thấp giọng giải thích: “Đại tiểu thư, nô tỳ cũng chỉ sợ người gây thêm chuyện sai lầm nên mới phải chạy đi báo trước cho tam tiểu thư, người cũng đừng ghi hận nô tỳ được không. Tuy tam tiểu thư nói chuyện có hơi độc miệng, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho người, người hãy nghe lời khuyên của nàng ấy đi, cũng đừng u mê không tỉnh táo nữa. Chờ đến buổi chiều, Hầu gia trở về, người ra vẻ suy sụp đau khổ một chút đi cầu ngài ấy. Tốt xấu gì ngài ấy cũng là thân ca ca của người, làm sao có thể mặc kệ người chứ?”

Tuy tam tiểu thư nói chuyện có hơi độc miệng, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho người…… Trước kia Khâu thị đã nói lời này vô số lần, Ngu Tư Vũ luôn cười nhạt, đến hôm nay mới thật sự nghe hiểu. Quả thật Ngu Tương chưa bao giờ mang tâm tư đi hãm hại mình, ngược lại luôn luôn suy nghĩ vì mình mà thôi. Chỉ có thể trách bản thân giác ngộ quá muộn.

Nàng xấu hổ vô cùng, vừa lên tiếng trả lời vừa vùi đầu bước nhanh.

Chờ cho hai chủ tớ đi xa, Liễu Lục không nhịn được mở miệng: “Tiểu thư, đại tiểu thư nói rất đúng, nếu người ra tay sớm một chút, làm sao nhị tiểu thư có thể nhởn nhơ đến bây giờ?”

Ngu Tương lắc đầu thở dài: “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn ra tay sao? Hại cho mình bị kẻ khác hắt nước bẩn lên người, ta hận không thể tự tay bóp chết nàng! Nhưng bây giờ vẫn chưa thể, nàng nắm nhược điểm của ta trong tay, một nhược điểm đòi mạng!”

Đúng vậy, thân thế của Ngu Diệu Kỳ chính là điều khiến nàng ta buồn bực nhất, đối với Ngu Tương mà nói cũng vậy. Không nói tới việc sau khi thân thế bại lộ, nàng và Ngu Phẩm Ngôn có thể sinh ra sự xa cách hay không, chỉ đơn giản nói đến hạ nhân trong phủ, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm nàng chết đuối. Đến lúc đó dù Lâm thị cố ý muốn đưa nàng rời đi, nàng thật sự cũng không mặt mũi cố chấp ở lại.

Thân phận tiểu thư dòng chính của Ngu phủ chính là ưu thế lớn nhất của nàng, đương nhiên nàng xem nó chính là chỗ đứng vững chắc quan trọng nhất. Nếu thật sự ép buộc Ngu Diệu Kỳ quá chặt chẽ, nàng ta nói toạc thân thế cả hai, đến lúc đó đả thương kẻ thù một ngàn, tự tổn hại chỉ có tám trăm, Ngu Tương cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Cho nên, nếu có thể “binh bất nhận huyết” (không cần công khai tốn nhiều sức lực vẫn có thể thắng) là tốt nhất.

Nếu đã là nhược điểm đòi mạng, Liễu Lục cũng không dám hỏi nhiều, Đào Hồng lại sợ tới mức bịt kín miệng.

Chủ tớ im lặng một lát mới bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, đã thấy một tiểu nha đầu từ ngoài cửa bước vào, thấp giọng bẩm báo: “Tam tiểu thư, Khâu ma ma sai nô tỳ đến truyền tin cho người, đại tiểu thư cho người đày Tuyết Hạ về thôn trang rồi, sự việc huyên náo rất lớn, nói vậy đã kinh động đến nhà giữa.”

Nhà giữa bị kinh động nhất định sẽ tiêu hủy tất cả chứng cớ. Đứa con rể thứ hai của Kim ma ma nhận lệnh làm việc, trên đường xuống Dương Châu đều cải trang giả dạng, cũng không có người nhận ra diện mạo của hắn. Kẻ tiếp xúc trực tiếp với hai mẹ con Phương gia cũng chỉ là một tên lưu dân được thuê mướn, xong việc liền đuổi tên lưu dân ấy đi.

Ngu Tương sai người điều tra cũng đã tới chậm một bước, tên lưu dân kia đã không còn bóng dáng, cuối cùng xuất hiện ở bên cạnh ở châu trấn Trường Giang, chắc chắn đã bị giết đi diệt khẩu rồi bị vứt xác xuống sông.

Vì đứa con rể kia của Kim ma ma đã từng làm trong quân đội, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, lần này ra cửa cũng dùng cái cớ bị té gãy chân phải về nhà nghỉ ngơi, mới từ Dương Châu trở về liền lập tức đập gãy chân mình. Lại có đệ đệ của hắn giả bộ thành bộ dáng của hắn nằm sẵn trên giướng trong thời gian đó, hàng xóm đều đã chứng kiến.

Cho nên Tuyết hạ liền biến thành chứng cứ đột phá duy nhất.

Chuyện này dù không nói là làm thập toàn thập mỹ, cũng đã xem như vô cùng gọn gàng. Nếu Ngu Tương không sớm phái người theo dõi nhất cử nhất động của nhà giữa, quả thật không thể bắt được một chút nhược điểm nào của Ngu Diệu Kỳ. Cố tình Ngu Tương lại đem nhược điểm ấy chỉ bảo cho Ngu Tư Vũ, nàng ta còn có thể phá vỡ nó được, cũng xem như dại dột không có giới hạn.

Ngu Tương nhấn từng chút từng chút xoa xoa huyệt thái dương đang nổi gân xanh, cắn răng nói: “Đồng bọn như heo! Không ngờ Ngu Tư Vũ lại là con heo đi hại cả đồng minh của mình! Bắt người cũng không biết lén lút mà bắt, lại nháo loạn sự việc ầm ĩ kiểu ấy! Nếu người ta chạy mấy thì làm sao nàng ta rửa sạch oan khuất đây hả?”



“Tiểu thư, xin người bớt giận, cho dù nàng có làm loạn chuyện này lên, Hầu gia làm sao có thể nghi ngờ lên đầu người chứ? Tính cách của người ra sao Hầu gia còn không rõ à?” Liễu Lục vội vàng tiến lên vỗ nhẹ lưng nàng. Đào Hồng rất nhanh nhạy rót một ly mật trà dâng lên.

Lại nói Ngu Diệu Kỳ nghe được tin Ngu Tư Vũ phái người đi bắt Tuyết Hạ, trên mặt cũng không có chút kinh ngạc nào, ngược lại nâng khăn che nụ cười giả tạo trên môi. Tuyết hạ vốn là cạm bẫy thứ hai do chính nàng bày ra, nàng sớm đã phái người viết giấy việc Tuyết Hạ trộm đồ nhét vào trong gương trang điểm của Ngu Tư Vũ, bỗng nhiên Ngu Tư Vũ làm loạn, nàng còn nghĩ là do đối phương đã xem được tờ giấy kia, vẫn chưa suy đoán được việc này liên quan đến Ngu Tương.

Ngu Tư Vũ vừa phái người đi bắt Tuyết hạ, vừa canh giữ ngoài cửa trong, thấy bóng dáng cao lớn của Ngu Phẩm Ngôn trở về, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

“Đừng quỳ” Ngu Phẩm Ngôn lập tức lướt qua nàng, đi về phía thư phòng, đạm thanh mở miệng: “Ta không quan tâm ngươi có phá hỏng danh dự Hầu phủ hay không, ta chỉ biết muội muội của Ngu Phẩm Ngôn ta không thể gả cho loại người đê tiện thấp kém kia. Ngươi cứ trở về đi, không quá năm ngày ta sẽ giải quyết tốt việc này, qua chuyện này ngươi cứ về nông thôn tạm lánh đi, lâu thì một hai năm, chậm thì bảy tám tháng, ta sẽ đón ngươi trở về lập gia đình.”

Ngu Phẩm Ngôn nói rất ít, nhưng chỉ cần chính miệng hắn đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được. Ngu Tư Vũ cảm kích khóc rống lên, nước mắt rơi giàn giụa, càng cảm thấy trước kia bản thân thật sự đã bị mỡ heo che óc rồi, làm sao có thể cho rằng đại ca đối xử không tốt với mình chứ?

Ngược lại là chính mình, bởi vì những lời đồn đãi bên ngoài kia liền sợ hãi gây bất hòa với hắn, sau đó thứ mình nhận được lại là cái gật đầu cùng sự cam đoan bảo vệ của hắn.

Ngu Tương lại không bị ảnh hưởng chút nào, mặc kệ đại ca mang theo một thân máu tươi dày đặc trở về, đều rất vui vẻ phấn chấn nhào vào trong lòng đại ca, líu ríu nói không ngừng. Vào những lúc ấy, trên mặt đại ca sẽ toát ra sự ôn nhu khôn xiết.

Hắn đối xử tốt với Ngu Tương như thế, cũng bởi vì phần thật lòng này của Ngu Tương phải không?

Bỗng nhiên Ngu Tư Vũ cảm thấy mười sáu năm qua, bản thân mình đã sống rất uổng phí, thẳng đến giờ phút này mới thật sự mở mắt quan sát hết thế gian rộng lớn này, cũng không hơn bao nhiêu so với Lâm thị hồ đồ kia.

—————————————————-

Hai mẹ con Phương gia vội vàng trốn khỏi phủ Vĩnh Nhạc Hầu, tìm một tửu lâu trên đường nghênh ngang đi vào, gọi một bàn đồ ăn ngon lành thưởng thức một chút, lại mua rất nhiều vải vóc, điểm tâm, rượu ngon, lảo đảo trở về đường Bách Hoa Tỉnh.

Tiểu viện bọn họ thuê cũng không lớn, bài trí cũng không tinh xảo, nếu là quá khứ tuyệt đối sẽ thấy chướng mắt, lúc này lại giống như được bước vào thiên đường. Nếu có thể cưới Ngu Tư Vũ vào tay, có phủ Vĩnh Nhạc Hầu làm núi dựa, lấy công danh đã mất trở về cũng khôn phải điều khó khăn gì.

Hai mẹ con vừa uống rượu vừa tha hồ tưởng tượng về tương lai, đã sớm quên rằng lúc trước người nọ bảo bọn họ cưới được Ngu Tư Vũ xong phải cao chạy xa bay.

Uống đến say chuếnh choáng, Phương Chí Thần đặt ly rượu cái “cách” trên bàn, đứng lên bước ra ngoài cửa: “Mẫu thân, con trở về nghỉ tạm, người cũng đi ngủ sớm một chút đi. Để mai còn đón người của Ngu phủ đến cửa nghị hôn.”

“Đã biết rồi, con cứ đi đi.” Bùi thị phất tay, đầu cũng dần dần gục trên bàn.

Phương Chí Thần say chuếnh choáng trở lại phòng mình, vừa đóng cửa phòng đang muốn lăn lên giường êm, đột nhiên thấy có hai bóng người ngồi bên cạnh bàn, sợ tới mức la thất thanh sợ hãi.

Bùi thị đã sớm nằm úp lên bàn ngủ say, trong viện cũng không hề thuê phó dịch, một tiếng kêu sợ hãi này vẫn chưa khiến bất cứ kẻ nào chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook