Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 69

Phong Lưu Thư Ngốc

11/08/2016

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, người đang đứng lấy một thanh hỏa chiết tử (mồi lửa) từ trong vạt áo ra, châm ngọn nến trên bàn, ánh nến mờ nhạt lay động chiếu rọi hé ra một chòm râu quai nón, khuôn mặt sát khí tận trời.

Phương Chí Thần hít phải một ngụm khí lạnh, lúc nhìn thấy người đang ngồi trên bàn, ánh mắt cũng co rúm lại, hận không thể lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ. Người này không phải là hạng người có diện mạo xấu xí, hoàn toàn ngược lại thì đúng hơn, hắn hé ra một khuôn mặt được trời ưu ái vô cùng tuấn mỹ, một đôi mắt phượng cực kì uy nghiêm hơi híp lại, ngạo nghễ nhìn sang.

Phương Chí Thần sợ tới mức không dám hó hé một tiếng, nhất thời đầu gối quỵ xuống quỳ sụp trên nền đất, liên tục dập đầu vài cái vang dội mới có thể cất tiếng van xin: “Hầu gia tha mạng, lần này đến kinh thành gây chuyện cũng không phải là chủ ý của thảo dân, thảo dân chỉ bị người khác mê hoặc, cầu xin Hầu gia tha mạng!” Đầu phụ thân chính là do Vĩnh Nhạc Hầu tự tay chặt, làm sao hắn có thể không sợ hãi đây?

“Là kẻ nào sai khiến ngươi?” Ngu Phẩm Ngôn chậm rãi mở miệng.

“Là nhị tiểu thư Ngu Tương của quý phủ, nàng phái người cho hai mẹ con thảo dân tới năm trăm lượng ngân phiếu, nói là không quen nhìn Ngu Tư Vũ bừa bãi trước mặt nàng, nhất định phải chọn một mối chung thân khốn khổ cho nàng ấy.

Nói thảo dân có thể cưới Ngu Tư Vũ vào tay, ngoài ra còn có…còn có thể cho thảo dân thêm một ngàn lượng bảo ta mang Ngu Tư Vũ đi nơi khác, càng xa kinh thành càng tốt. Nếu sau này Ngu Tư Vũ không nghe lời liền có thể tra tấn nàng ấy đến chết, những món đồ cưới kia nhất định Hầu phủ sẽ không thu lại, thuận tiện sẽ cho hai mẹ con thảo dân tất cả.”

Phương Chí Thần xụi lơ dưới đất, không cần phải bức cung đã khai sạch mọi chuyện, thấy ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn càng lúc càng lạnh như băng, vội vàng bổ sung: “Cả nhà thảo dân đã gặp phải đại nạn, nếu không phải thật sự sống không nổi nữa cũng sẽ không bao giờ đồng ý làm mấy chuyện thiếu đạo đức nỗi này.

Hơn nữa tiểu thư Ngu Tương còn đồng ý với hai mẹ con thảo dân rằng dù có tai ương gì cũng sẽ không liên lụy đến hai mẹ con thảo dân. Nói chắc chắn rằng Hầu gia luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, không có chuyện gì là không chiều ý, chỉ cần nàng trợ giúp mọi chuyện ở trong phủ, nhất định chuyện này sẽ thành công.

Hầu gia, tất cả những việc này đều là chủ ý của tiểu thư Ngu Tương, thảo dân cũng chỉ bị nàng mê hoặc, cầu xin Hầu gia tha cho mẹ con thảo dân đi! Nếu không phải là nàng cho phép, cho dù có cho thảo dân một trăm lá gan, thảo dân cũng không dám đắc tội với ngài đâu!” Lời còn chưa hết, nước mắt đã giàn giụa, chật vật không chịu nổi.

Ngu Phẩm Ngôn trầm lặng một lát, sau đó lại thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp lại lộ ra làn sương rét lạnh vào trời đông, có thể đông cứng cảnh vật. Lúc trước hắn còn tưởng rằng hai mẹ con Phương gia chỉ bị đối thủ chính trị của mình sử dụng, lại không ngờ rằng bên trong Hầu phủ có kẻ trộm.

“Hầu gia, hắn nói xấu tiểu thư đấy, có phải hay không?” Đại hán râu quai nón rút bội đao bên hông ra.

Phương Chí Thần nghe thấy tiếng lưỡi dao được rút ra khỏi vỏ, bị dọa đến vọt cả nước tiểu, một thứ mùi khai hôi thối khó ngửi trộn lẫn hơi rượu tràn ngập trong phòng.

“Chỉ cần hai mẹ con hắn mất tích bí ẩn trong kinh thành này, sáng sớm ngày mai trên bàn Hoàng thượng sẽ chất đầy tấu chương buộc tội ta đấy. Hắn không thể chết được, ít nhất cũng không thể chết ngay tại kinh thành.” Ngu Phẩm Ngôn vừa lắc đầu vừa lấy một đôi bao tay mỏng như cánh ve sầu ra, chậm rãi mang vào, thong thả đi qua, lạnh lẽo nhìn Phương Chí Thần: “Ta cho ngươi một cơ hội giữ mạng sống, nhưng phải xem xem ngươi có thức thời nhân lấy không.”

“Cái gì, cơ hội gì?” Phương Chí Thần vội vàng hỏi.

“Không vội, vừa mở miệng đã phun ra tên Ngu Tương, còn dám hắt hết nước bẩn lên người nàng, bản Hầu phải dạy cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.” Ngu Phẩm Ngôn ngâm nga cười nhẹ, ngón tay đưa qua xem xét, trong nháy mắt liền gỡ trẹo quai hàm Phương Chí Thần, khiến hắn gọi cũng không được kêu càng không xong, sau đó làn lượt tháo trật toàn bộ khớp xương trên người hắn……

Nửa canh giờ trôi qua, Phương Chí Thần xụi lơ như bùn nhão, tất cả các khớp trên người, ngay cả khớp ngón tay cũng bị tháo trật, hơi thở phập phồng mỏng manh, chỉ còn sót lại chút hơi tàn lưu giữ cái mạng .

Ngu Phẩm Ngôn đi vòng quanh xem xét hắn, thế này mới chịu tháo bao tay tùy tiện vứt xuống đất, thản nhiên mở miệng: “Phái người nhanh chóng đến Dương Châu tra xét, bắt kẻ đã tiếp xúc với mẹ con Phương gia về đây.”



Đại hán râu quai nón thấp giọng nhận lệnh, dẫn Hầu gia ra khỏi cửa phòng mới nhặt cái bao tay lên thiêu hủy, sau đó lại lần lượt bẻ toàn bộ các khớp xương Phương Chí Thần trở về, đương nhiên lại là một lúc lâu tra tấn phân cân thác cốt (như kiểu rút gân, bẻ xương ấy) sống không bằng chết.

Ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy hai gã thị vệ yên lặng theo sau bóng mình, Ngu Phẩm Ngôn vuốt nếp nhắn trên vạt áo, cười lạnh nói: “Ngu Diệu Kỳ, ngươi dám!”

Không cần điều tra, hắn đã biết đến tột cùng là kẻo nào hạ độc thủ sau màn này, trừ bỏ Ngu Diệu Kỳ hai mặt, tính tình âm độc, không thể nghĩ ra người nào nữa. Tuy rằng sớm biết nàng ta không an phận, Ngu Phẩm Ngôn cũng chưa từng phái Long Lân Vệ ngày ngày đêm đêm giám sát đối phương. Hoàng thượng ghét nhất là triều thần lấy của công làm việc tư, năm đó ngay cả việc tìm người thân, hắn cũng chưa từng vận dụng Long Lân Vệ, mà nay chỉ đơn giản là một cuộc tranh đấu ngay bên trong nhà mình hắn càng không muốn dùng tới.

Hôm nay người hắn mang đến đều là bộ hạ cũ đã bồi dưỡng trong những năm chinh chiến kia, mặc dù không có khả năng lên trời xuống đất như Long Lân Vệ, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nhẩm tính chỉ cần ba đến năm ngày là có thể điều tra rõ chân tướng.

Ngu Phẩm Ngôn đứng im ở ngoài viện một lát, đợi tan thứ mùi khó ngửi trên người, thế này mới thản nhiên rời đi. Khi trở lại Hầu phủ đã gần đến giờ dần, đèn lồng mọi nơi đều đã tắt hết, sắc trời tối đen không thấy cả năm ngón tay. Ngu Phẩm Ngôn lại giống như đang bước chân ngay dưới ánh sáng ban ngày, chỉ cần hai ba bước chân đã đến tây sương viện, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trong gió nhẹ phảng phất thứ không khí khác hoàn toàn với mùi hoa cỏ tươi bên ngoài, nồng đậm lại không hề khiến người ta khó chịu, khi chóp mũi ngửi vào lại giống như ngay cả đầu lưỡi cũng nếm phải một thứ ngọt ngào say mê.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngu Phẩm Ngôn bất tri bất giác đã nhu hòa như nước, lặng yên không một tiếng động đi đến bên chiếc giường lớn nồng đậm hương thơm kia, nâng lớp màn lụa tầng tầng lớp lớp trước giường ra.

Võ công của hắn là tuyệt đỉnh, mặc dù ở trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy mọi vật rõ ràng. Chỉ thấy áo ngủ màu đỏ thẫm bằng gấm đã mở rộng ra một ít, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào hé mở trên gối mềm, làn môi đỏ mọng nhẽ mấp máy hít vào thở ra từng đợt hương khí.

Ngu Phẩm Ngôn nhìn chằm chằm đôi môi phấn nộn như đóa anh đào của nữ tử, mặt hắn càng lúc càng cúi thấp xuống, cho đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau, gần như đang trao đổi hô hấp cho nhau. Đúng tại lúc này, đột nhiên ngoài phòng vang lên một trận động tĩnh khe khẽ, ngọn nến nhỏ nhỏ run rẩy sáng lên, người châm ngọn nến cũng dần dần đến gần.

Ngu Phẩm Ngôn cũng không có động tác nào nữa, nhưng cũng không nới rộng khoảng cách, hai tay khẽ lướt gò má của nữ tử, chăm chú nhìn nàng thật sâu.

“Hầu, Hầu gia?” Liễu Lục đang cầm một ngọn đèn bỗng kinh hô, chợt dùng sức dụi mạnh mắt mình. Hầu gia đang muốn làm gì vậy, muốn hôn môi tiểu thư sao? Nàng muốn tới muốn tới gần một chút cẩn thận nhìn kĩ, lại thấy Hầu gia hơi nghiêng đầu, đưa tay làm dấu bảo nàng im lặng.

Liễu Lục không dám động đậy, đứng tại chỗ cứng ngắc.

Đúng tại lúc này, Ngu Tương hé nửa mí mắt, lẩm bẩm: “Ca ca? Huynh đã về rồi à?” Vì còn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, ngay lúc đó, hai cánh tay trắng như tuyết, mang theo hương hoa ngọt ngào lại tự nhiên thoải mái ôm lấy cổ huynh trưởng, hơi nâng đầu cọ nhẹ lên hai má huynh trưởng, sau đó buông ra, ôm lấy chăn mấp máy lui vào trong, nhường ra một khoảng trống bên ngoài giường ngủ.

Giọng nói của nữ tử vốn đã nũng nịu, bây giờ lại nhiễm một chút khàn khàn mơ màng trong giấc ngủ, càng mang theo một loại ngọt ngào không nói nên lời, bên tai Ngu Phẩm Ngôn tê dại, trái tim như được ngâm trong hũ mật, từ trên xuống dưới đều phập phồng, không được yên ổn. Hắn chậm rãi nâng môi, trước ánh mắt không thể tin của Liễu Lục cởi ngoại sam cùng giày, nằm ở bên cạnh nữ tử ấy.

Trước mười hai tuổi, huynh muội hai thường xuyên nghỉ ngơi trên cùng một chiếc giường, cho nên động tác vô cùng thuần thục. Một người vừa ngẩng đầu, người kia liền nâng cánh tay kéo người ấy sát mình, nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng.

Vóc người nữ tử vốn đã yêu kiều nhỏ bé, lúc này càng giống như một con mèo xinh xắn lười biếng cuộn mình, nhắm thẳng trong lòng huynh trưởng mà chui vào, càng có vẻ nho nhỏ mềm mại như cục bông, vô cùng khiến người ta yêu thương. Ngu Phẩm Ngôn chỉ liếc mắt một cái liền không nhịn được cười nhẹ, năm ngón tay nhẹ vuốt lưng nàng vỗ về chơi đùa, sau đó thỏa mãn thở dài.



Ngu Tương được vỗ về chăm sóc vô cùng thoải mái, mí mắt dần dần chìm xuống, lại bỗng nhiên mở to, hỏi: “Ca ca đi lo chuyện của Ngu Tư Vũ sao?”

“Ừ, đã làm thỏa đáng .” Ngu Phẩm Ngôn không chút để ý gật đầu.

Ngu Tương “à” một tiếng, mí mắt lại dần nặng xuống, lâm vào giấc một ngọt đẹp, tay nhỏ bé gắt gao túm chặt lấy áo huynh trưởng.

Liễu Lục cầm ngọn đèn đi ra ngoài trong chốc lát, khi trở vào thì chủ tử đã ngủ say, Hầu gia lại vẫn nằm bên cạnh nàng như cũ, giữ nàng bên cạnh, một cánh tay kê dưới đầu chủ tử, một bàn tay khác lại quấn quanh mái tóc nàng thưởng thức, một nửa khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ dị lộ ra dưới ánh nến, một nửa bị che khuất trong bóng đêm, không thể thấy rõ rốt cuộc có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài kia lại có chút khác thường.

Liễu Lục âm thầm nuốt nước miếng, lại chuẩn bị sẵn tinh thần mới dám thấp giọng mở miệng: “Hầu gia, bên tiền viện đến thông báo một tiếng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn nước ấm chờ ngài trở về. Ngày mai ngài còn phải vào triều, mong ngài về nghỉ ngơi sớm một chút, bên tiểu thư có nô tỳ chăm sóc là tốt rồi.”

Ngu Phẩm Ngôn không đáp, dùng năm ngón tay vuốt gọn mái tóc đen óng mềm mại của muội muội trở lại, vừa cẩn thận sửa soạn góc chăn cho nàng thật tốt, xong xuôi mới chậm rãi rút cánh tay đặt dưới đầu ra, đang muốn đứng dậy lại bị kéo trở về. Lúc này mới phát hiện muội muội vẫn còn túm lấy áo mình, ngay cả trong mộng cũng chưa từng thả lỏng chút nào, nhất thời lại có một thứ tình cảm không muốn rời xa.

Hai tay Ngu Phẩm Ngôn chống xuống bên cạnh muội muội, sung sướng cười nhẹ, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn như cánh bướm bên thái dương cùng chóp mũi nàng, sau đó mới chịu rút bàn tay đang nắm áo mình ra, đứng một lát mới rời đi, lúc bước ngang qua Liễu Lục thoáng dừng chân, bình tĩnh nhìn nàng một cái.

Thân hình cao lớn biến mất trong bóng đêm, lúc này Liễu Lục mới có thể thở phào, bước chân nhẹ nhàng đến bên giường lớn xem xét, phát hiện chủ tử đang túm lấy một nắm chăn trong tay, có vẻ giấc ngủ vô cùng ngọt ngào, còn nghe rõ bên môi lẩm bẩm một câu ‘Ca ca’, quả thật hết sức vô tâm vô phế.

Liễu Lục đem mặt, lại đặt chân bước lên ngồi xuống, sau một lúc lâu mới xoa ấn hai bên thái dương hơi đau nhức rời khỏi phòng.

—————————————————

Những chuyện phong lưu “tươi đẹp” luôn được truyền bá nhanh chóng, ngay tại thời điểm Ngu Tư Vũ đang sai người bắt lấy Tuyết Hạ, chuyện thất bát của nàng và Phương Chí Thần đã sớm được dân chúng cả kinh thành truyền nhau bàn tán sôi nổi, vô cùng nổi bật.

Lại có người nói quả nhiên gia giáo phủ Vĩnh Nhạc Hầu không tốt, một Ngu Tương kiêu ngạo ương ngạnh thì thôi, lại thêm một Ngu Tư Vũ dâm đãng không chịu nổi. Duy nhất chỉ có nhị tiểu thư vừa trở về gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chẳng những dịu dàng hoà thuận, phẩm hạnh lại càng cao thượng, không hổ là đệ tử nhập thất của Không sư thái.

Mặc dù Không sư thái đã buông tha cho danh hiệu công chúa hoàng thất, nhưng rốt cuộc vẫn là người hoàng gia. Có bà đứng phía sau nâng đỡ, tự nhiên không có kẻ nào dám chê Ngu Diệu Kỳ không tốt.

Qua khoảng ba ngày sau, Ngu Tư Vũ mới kéo Tuyết Hạ trở về, cũng không thèm hỏi một câu liền vội vàng mang đến trước mặt lão thái thái, nói là muốn rửa sạch nỗi oan khuất của mình, còn mời cả mẹ con Lâm thị, Ngu Phẩm Ngôn, Ngu Tương đến, rất có không khí khai đường công thẩm.

Lão thái thái ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, bên cạnh lại có Ngu Tương ngồi trong lòng huynh trưởng, đang tích cực gặm nhấm một miếng dưa chuột nhỏ. Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ ngồi ở bên dưới lão thái thái, một người mang vẻ mặt như bị bó chặt; Một người lại mang vẻ mặt giống như phẫn nộ, kì thật cõi lòng lại đầy chờ mong.

“Ngươi nói xem, là ai sai khiến ngươi tới hại ta?” Ngu Tư Vũ tức giận chỉ vào Tuyết Hạ đang quỳ gối.

Đầu Tuyết Hạ trước tiên run lên bần bật, sau đó rụt rè nhìn lên Ngu Tương đang ngồi trên vị trí chủ vị, lớn tiếng la lên: “Tam tiểu thư, người nhất định phải cứu cứu nô tỳ đi! Lúc trước người đã từng đảm bảo với nô tỳ mà, nói tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nô tỳ, nếu không nô tỳ nào dám làm cái chuyện thiếu đạo đức như thế!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook