Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 143: Hai người tới quấy rối 7.
Chân Huyến Lệ
19/10/2014
Người chủ trì nói, "Có người nào hảo tâm muốn quyên tiền cho tiết mục vừa rồi hay không?"
Hoắc Phi Đoạt không tiếng động đặt ngón tay lên huyệt vị ở đầu gối của Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn lập tức "A!" Kêu lên một tiếng.
Ô ô, đau quá a!
"Nga, vị tiên sinh này, ngài nguyện ý quyên bao nhiêu tiền?"
Người chủ trì cười với Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn ôm hận duỗi năm đầu ngón tay.
Người chủ trì lập tức vui vẻ kêu lên, "Thật tốt quá! Vị tiên sinh lương thiện này cho ra năm mươi vạn! Cám ơn ngài!"
Hoắc Phi Đoạt sâu kín cho Cố Tại Viễn một ánh mắt u ám, Cố Tại Viễn run run lên một cái, lập tức cất giọng nói, "Sai lầm rồi! Không phải năm mươi vạn!"
Người chủ trì ngây người, mặt lúng túng, "Không, không phải năm mươi vạn? Vậy, chẳng lẽ là năm vạn?"
Cố Tại Viễn liếc nhìn Hoắc Phi Đoạt, nuốt nước miếng hô to, "Người nào đó cảm thấy nha đầu này biểu diễn vô cùng tốt, đáng khen thưởng, tôi quyên năm trăm vạn."
Lão tử ngất, ngồi bên cạnh lão đại đúng là xui xẻo, đoán chừng hắn không nói năm trăm vạn, cái chân này sẽ bị gãy.
Ôi _____!
Toàn trường hoàn toàn sợ ngây người, tất cả thầm hút khí.
Năm trăm vạn a!
Một trường học nho nhỏ cùa bọn họ tổ chức quyên tiền, lại có thể lấy được một lúc năm trăm vạn a!
Quá kinh hãi!
Con ngươi của chủ trì cũng rớt xuống đất, cũng không biết nên nói cái gì, Cố Tại Viễn nhắc nhở hắn, "Tôi nói, chủ trì, ông không nói lời cảm ơn tôi sao?"
"A? Oh! Đúng vậy! Vị tiên sinh lương thiện này, ngài thật là vô cùng vô cùng thiện lương, tôi đại diện cho quỹ nhi đồng thật sự thật sự cảm tạ ngài!"
Người chủ trì vừa nghĩ tới con số nắm trăm vạn đó, liền hận không thể lập tức biến thành người chăm sóc trẻ em.
Người chủ trì dẫn đầu vỗ tay, lôi kéo toàn trường cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, nghịch điện thoại di động, soạn tin nhắn.
Hưu! Ngũ Y Y nhận được một đoạn tin nhắn.
Ngũ Y Y vừa mở tin nhắn ra nhìn, là Tiêu Lạc nhắn tới, viết, "Y Y, em thật giỏi, tôi nghe em hát, càng thêm cảm động! Tôi tự hào cho em!"
Ngũ Y Y lập tức dừng tay, lộ ra vẻ mặt hoa si.
Cô không nhìn thấy, còn có một cái tin nhắn mới, đó là Hoắc Phi Đoạt nhắn tới.
Hàn Giang Đình đã chạy tới, cảm thấy quái lạ, "Y Y! Cái người đóng góp năm trăm vạn là gì của cậu? Có phải thầm mến cậu hay không?"
Ngũ Y Y thiếu chút nữa ngã quỵ, "Ai chứ? Cố Taị Viễn? Cậu đừng nói giỡn!"
Đây chính là Đại dâm ma làm cho người ta cực kỳ ghét, nôn, ghê tởm!
"Mình cho cậu biết Ngũ Y Y, cậu tuyệt đối không thể cùng Cố thiếu đó ở chung một chỗ, vừa nhìn thấy hắn đã biết là người bị hư thận.
Phụt. . .. . .
Ngũ Y Y phun, nhìn xung quanh một chút không thấy đám học sinh nào, thật muốn vá lại cái miệng rộng của Hàn Giang Đình, "Mình cùng Cố thiếu đó không quen biết, không quen không quen không quen!"
Các học sinh bắt đầu tin đồn, nói Cố thiếu góp năm trăm vạn, là bao nuôi Ngũ Y Y.
Sau tiết mục đó, cũng chưa có cái gì nổi trội, quyên tiền nhiều nhất cũng chỉ là sáu mươi vạn.
Cái tiết mục đó của Ngũ Y Y, được Cố Tại Viễn quyên năm trăm vạn, trở thành tin nóng lúc đó.
"Chị cả, làm sao bây giờ? Nhìn cái dạng này, Cố thiếu đó có phải thích Ngũ Y Y không?"
Ngũ Nhân Tâm vừa mới nói xong, Ngũ Nhân Lệ liền gật đầu cau mày nói, "Chính là, nếu như Cố thiếu nhìn trúng Y Y, làm núi dựa cho Ngũ Y Y, vậy cũng liền xong đời."
Ngũ Nhân Ái vẫn còn tức giận trong lòng, cắn răng nói, "Cố thiếu này, trong giao tiếp có tên là hoa hoa công tử (play boy), mặc dù có tiền, là ông trùm đứng thứ ba trong danh sách, nhưng là, hắn là loại đàn ông này, chính là đặc biệt đến để phá hoại phụ nữ, hắn thực sự để ý Ngũ Y Y, vậy cũng tốt lắm, loại đàn ông này mới không cưới Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sớm muộn cũng bị bỏ rơi, khi đó, đã có thể cõng tình nhân, bị chồng ruồng bỏ danh phận, hahaha."
Ngũ Nhân Tâm vỗ tay, ác độc nói, "Nếu như Ngũ Y Y còn bị lây bệnh Aids, đó mới gọi là hay đây! Ha ha ha." (Haizzz, một lũ hoang tưởng . . .. )
Hoắc Phi Đoạt không tiếng động đặt ngón tay lên huyệt vị ở đầu gối của Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn lập tức "A!" Kêu lên một tiếng.
Ô ô, đau quá a!
"Nga, vị tiên sinh này, ngài nguyện ý quyên bao nhiêu tiền?"
Người chủ trì cười với Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn ôm hận duỗi năm đầu ngón tay.
Người chủ trì lập tức vui vẻ kêu lên, "Thật tốt quá! Vị tiên sinh lương thiện này cho ra năm mươi vạn! Cám ơn ngài!"
Hoắc Phi Đoạt sâu kín cho Cố Tại Viễn một ánh mắt u ám, Cố Tại Viễn run run lên một cái, lập tức cất giọng nói, "Sai lầm rồi! Không phải năm mươi vạn!"
Người chủ trì ngây người, mặt lúng túng, "Không, không phải năm mươi vạn? Vậy, chẳng lẽ là năm vạn?"
Cố Tại Viễn liếc nhìn Hoắc Phi Đoạt, nuốt nước miếng hô to, "Người nào đó cảm thấy nha đầu này biểu diễn vô cùng tốt, đáng khen thưởng, tôi quyên năm trăm vạn."
Lão tử ngất, ngồi bên cạnh lão đại đúng là xui xẻo, đoán chừng hắn không nói năm trăm vạn, cái chân này sẽ bị gãy.
Ôi _____!
Toàn trường hoàn toàn sợ ngây người, tất cả thầm hút khí.
Năm trăm vạn a!
Một trường học nho nhỏ cùa bọn họ tổ chức quyên tiền, lại có thể lấy được một lúc năm trăm vạn a!
Quá kinh hãi!
Con ngươi của chủ trì cũng rớt xuống đất, cũng không biết nên nói cái gì, Cố Tại Viễn nhắc nhở hắn, "Tôi nói, chủ trì, ông không nói lời cảm ơn tôi sao?"
"A? Oh! Đúng vậy! Vị tiên sinh lương thiện này, ngài thật là vô cùng vô cùng thiện lương, tôi đại diện cho quỹ nhi đồng thật sự thật sự cảm tạ ngài!"
Người chủ trì vừa nghĩ tới con số nắm trăm vạn đó, liền hận không thể lập tức biến thành người chăm sóc trẻ em.
Người chủ trì dẫn đầu vỗ tay, lôi kéo toàn trường cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, nghịch điện thoại di động, soạn tin nhắn.
Hưu! Ngũ Y Y nhận được một đoạn tin nhắn.
Ngũ Y Y vừa mở tin nhắn ra nhìn, là Tiêu Lạc nhắn tới, viết, "Y Y, em thật giỏi, tôi nghe em hát, càng thêm cảm động! Tôi tự hào cho em!"
Ngũ Y Y lập tức dừng tay, lộ ra vẻ mặt hoa si.
Cô không nhìn thấy, còn có một cái tin nhắn mới, đó là Hoắc Phi Đoạt nhắn tới.
Hàn Giang Đình đã chạy tới, cảm thấy quái lạ, "Y Y! Cái người đóng góp năm trăm vạn là gì của cậu? Có phải thầm mến cậu hay không?"
Ngũ Y Y thiếu chút nữa ngã quỵ, "Ai chứ? Cố Taị Viễn? Cậu đừng nói giỡn!"
Đây chính là Đại dâm ma làm cho người ta cực kỳ ghét, nôn, ghê tởm!
"Mình cho cậu biết Ngũ Y Y, cậu tuyệt đối không thể cùng Cố thiếu đó ở chung một chỗ, vừa nhìn thấy hắn đã biết là người bị hư thận.
Phụt. . .. . .
Ngũ Y Y phun, nhìn xung quanh một chút không thấy đám học sinh nào, thật muốn vá lại cái miệng rộng của Hàn Giang Đình, "Mình cùng Cố thiếu đó không quen biết, không quen không quen không quen!"
Các học sinh bắt đầu tin đồn, nói Cố thiếu góp năm trăm vạn, là bao nuôi Ngũ Y Y.
Sau tiết mục đó, cũng chưa có cái gì nổi trội, quyên tiền nhiều nhất cũng chỉ là sáu mươi vạn.
Cái tiết mục đó của Ngũ Y Y, được Cố Tại Viễn quyên năm trăm vạn, trở thành tin nóng lúc đó.
"Chị cả, làm sao bây giờ? Nhìn cái dạng này, Cố thiếu đó có phải thích Ngũ Y Y không?"
Ngũ Nhân Tâm vừa mới nói xong, Ngũ Nhân Lệ liền gật đầu cau mày nói, "Chính là, nếu như Cố thiếu nhìn trúng Y Y, làm núi dựa cho Ngũ Y Y, vậy cũng liền xong đời."
Ngũ Nhân Ái vẫn còn tức giận trong lòng, cắn răng nói, "Cố thiếu này, trong giao tiếp có tên là hoa hoa công tử (play boy), mặc dù có tiền, là ông trùm đứng thứ ba trong danh sách, nhưng là, hắn là loại đàn ông này, chính là đặc biệt đến để phá hoại phụ nữ, hắn thực sự để ý Ngũ Y Y, vậy cũng tốt lắm, loại đàn ông này mới không cưới Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sớm muộn cũng bị bỏ rơi, khi đó, đã có thể cõng tình nhân, bị chồng ruồng bỏ danh phận, hahaha."
Ngũ Nhân Tâm vỗ tay, ác độc nói, "Nếu như Ngũ Y Y còn bị lây bệnh Aids, đó mới gọi là hay đây! Ha ha ha." (Haizzz, một lũ hoang tưởng . . .. )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.