Chương 25
Vu Triết
13/04/2022
Edit: zhuudii
Yến Hàng đi theo bố qua rất nhiều nơi nhưng vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay.
Bố sợ độ cao, trước đây dẫn hắn đi chơi Vòng đu quay, lên được một nữa hắn còn chưa có cảm giác gì mà bố thiếu điều giao di ngôn ra luôn rồi.
Yến Hàng cười cười.
Máy bay còn chưa cất cánh, hắn nhìn mặt đất ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu đến bạc màu mà xuất thần.
"Muốn chăn không?" Thôi Dật hỏi, "Bay một tiếng rưỡi, có thể ngủ chút."
"Một tiếng rưỡi, bay đi bay lại 3 lần như thế là có thể chờ kỳ tích xuất hiện mà buồn ngủ một chút," Yến Hàng nói, "Cháu ngây ra chút là được rồi."
"Chú liên lạc với bác sĩ giúp cháu," Thôi Dật nói, "Sau khi đế nơi cháu nghỉ ngơi cho khoẻ một tuần rồi đi nói chuyện thử?"
"Vâng." Yến Hàng gật đầu.
"Chú còn tưởng cháu từ chối cơ," Thôi Dật cười cười, "Phối hợp thế cơ à."
"Ai không muốn được dễ chịu chút chứ," Yến Hàng nói, "Cháu cũng có muốn chết thật đâu."
Thôi Dật không nói gì, vỗ vỗ vai cậu.
Hôm nay máy bay trễ nữa tiếng, còn tính là nhanh.
Lúc loa thông báo bảo mọi người tắt máy điện thoại, Thôi Dật nhìn hắn một cái: "Tắt máy?"
"Lúc đi tìm chú nó đã tắt rồi, vẫn luôn không mở lên." Yến Hàng nói.
"Tạm biệt bạn bè hết chưa?" Thôi Dật nói.
"...... Bạn bè à," Yến Hàng dừng một chút, nghĩ đến Sơ Nhất tâm trạng hắn lại hạ xuống, "Chưa nói."
Thôi Dật giật mình: "Không nói một tiếng với bạn là phải đi?"
"Không có." Yến Hàng nói.
Thôi Dật nhìn hắn không nói gì.
"Cháu...... Thật ra," Yến Hàng có hơi do dự mà nhỏ giọng nói, "Cháu không biết nên tạm biệt thế nào."
"Cháu chưa từ biệt ai lần nào à?" Thôi Dật cũng hạ thấp giọng.
"Ừm." Yến Hàng quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ chậm rãi di chuyển, "Cháu đi đến đâu cũng không quen biết ai, không cần tạm biệt ai."
"Ồ." Thôi Dật lên tiếng, nghĩ lại thở dài.
"Cháu cũng không biết nên nói như nào," Yến Hàng nói, "Để em ấy không buồn."
"Ai?" Theo hỏi.
"Một nhóc con." Yến Hàng cười cười.
Nhà Thôi Dật ở một thành phố loại 2 yên bình, Yến Hàng chưa từng đến đây với bố nhưng đã đến thị trấn nhỏ bên cạnh. Phong cảnh rất đẹp, có một con sông đẹp hơn con sông cạnh hốc cây của Sơ Nhất nhiều.
Hắn với bố ở đó chỉ nữa tháng, nhưng mỗi ngày Yến Hàng sẽ ngồi ở bờ sông một lúc.
Hôm rời đi hắn nhìn thấy hai chiếc xà lan múc cát, nước sông trong veo nháy mắt đã bị khuấy thành màu vàng.
Nếu rời đi sớm hơn một ngày thì tốt rồi, vậy thì trong kí ức của hắn chỉ có con sông nước trong veo kia thôi.
"Chú thuê nhà cho cháu, ở cùng một tiểu khu với chú," Thôi Dật nói, "Thật ra chú ở một mình, cháu ở nhà chú cũng chẳng sao nhưng chú đoán là cháu không muốn."
"Vâng." Yến Hàng cười.
"Chú đưa con qua đó, chút nữa nghỉ ngơi cho khoẻ. Lúc muốn ra ngoài thì gọi chú, chú đưa cháu đi ăn cơm." Thôi Dật nói.
"Cảm ơn chú." Yến Hàng nói.
"Không cần khách sáo." Thôi Dật nói.
Câu trả lời tiêu chuẩn này chọc cười Yến Hàng.
Tiểu khu mà Thôi Dật ở là một tiểu khu cũ, có điều rất lớn, hoàn cảnh bên trong vô cùng tốt, xanh hoá làm rất phí công còn có rừng cây nhỏ.
Y giúp Yến Hàng thuê một căn nhà nằm ở trong cùng của tiểu khu, căn hộ một phòng ngủ nằm trên tầng cao nhất, ở gần một ngọn núi nhỏ, rất yên tĩnh.
"Được không?" Thôi Dật mở cửa, đưa chìa khoá cho hắn.
"Vô cùng được." Yến Hàng nhìn nhìn, ban công phòng ngủ đối diện với núi, có thể tưởng tượng được cảm giác mỗi buổi sáng thức dậy nhìn thấy được một màu xanh lá tươi mát.
"Vậy cháu nghỉ chút đi," Thôi Dật nói, "Lúc trước có gọi người đến dẹp nhà rồi, có thể trực tiếp ở luôn, đồ đạt đều đầy đủ, chú có mua đồ dùng hàng ngày rồi, có thiếu gì thì trong tiểu khu có siêu thị."
"Vâng." Yến Hàng lên tiếng.
Thôi Dật không nói gì khác nữa, xoay người dứt khoát rời đi.
Yến Hàng ngồi xuống sofa, nhắm hai mắt lại.
Thôi Dật, người này làm hắn rất thoải mái, không có khoảng cách hay khách sáo của trưởng bối với vãn bối, nói xong là đi ngay luôn.
Cái gọi là nghỉ ngơi, thật ra cũng chỉ là ngồi một chút, dạo trong nhà một chút nhìn thử coi còn phải mua thêm gì không, cuối cùng thì lần này...... Có lẽ là lần hắn sẽ dừng lại ở một chỗ lâu nhất, đồ dùng sẽ cần nhiều hơn một ít.
Nội thất trong nhà đã hoàn thiện, đồ dùng trong nhà và thiết bị điện đều đầy đủ, lót sàn cũng là loại gỗ mà Yến Hàng thích.
Yến Hàng để chân trần mà đi lại trong nhà, rồi ra ban công đứng một lát.
Sau đó trở lại phòng, lấy hành lí của mình ra.
Quần áo, sách, mất thứ đồ chơi nhỏ, hết rồi.
Trong phòng ngủ có một kệ sách, Yến Hàng bỏ sách lên đó, xếp thành hàng.
Sách mà hôm đó bố đem về cho hắn, nếu là bình thường hắn đã không cần, lúc chuyển nhà hắn sẽ không đem đi.
Nhưng lần này hắn mang theo cả sách, sách này đều mang theo dấy vết của bố, bỏ đi là mất hết.
Trên kệ sách còn có một cái hộp thiết, Yến Hàng cầm lên nhìn nhìn, trống rỗng, trên nắp hộp có in một nàng hoa tiên......Không biết là của chủ nhà hay là của chủ trọ trước.
Nàng tiên hoa thì nàng tiên hoa, Yến Hàng bỏ mấy đồ chơi nhỏ của mình vào.
Trừ mấy cái hồi trước ra giờ đã có nhiều thêm một cây bút máy và một đoạn dây đỏ.
Lúc nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng Yến Hàng đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay sờ sờ mắt cá chân, viên đá nhỏ vần còn đó, hắn thở phào.
Sau cả buổi trời đấu tranh xem nên bỏ viên đá vào hộp thiếc luôn hay vẫn đeo trên cổ chân, hắn lựa chọn cái sau.
Dọn dẹp đơn giản hành lí chẳng mất đến năm phút, hắn đi đến phòng bếp nhìn. Tự mình làm cơm không hề có vấn đề gì, trong tủ lạnh thậm chí còn đặt một lốc hồng trà lạnh chỉnh tề ở đó.
Cái này chắc chắn là bố dặn dò.
Hắn nhìn chằm chằm hồng trà lạnh, hắn cố mà xem nhẹ nỗi nhớ bố nhiều ngày như thế bây giờ đột nhiên không chút phòng bị nào nào mà dâng lên.
Hắn đóng lại cửa tủ lạnh, dựa vào tường ngây người thật lâu.
Bây giờ bố sống hay chết, đang ở chỗ nào? Hắn cơ bản không đoán được cũng không có cách để đoán.
Hắn hiểu quá rõ bản lĩnh của bố, nếu bố còn sống không muốn để người ta tìm được vậy đúng là tìm không dễ đâu.
Hai ngày trước hắn đi tìm Lương Binh nhưng chỗ Lương Binh cũng không có quá nhiều manh mối.
Điều duy nhất biết được là Lão Đinh muốn Lương Binh chặn đường lui của bố, dù gì thì bên kia cũng là đường lớn, chạy trốn hay xin giúp đỡ gì đếu quá dễ dàng.
Nhưng bố không đi từ bên kia.
Cuối cùng là tại sao? Yến Hàng có thể đoán được đại khái. Vì đi vào trong đều là tiểu khu cũ với con đường cũ, camera giám sát không đầy đủ, với hiểu biết của Yến Hàng với bố, bố lâu lâu sẽ ra ngoài đi dạo tiện thể nhìn xem chỗ nào không có camera giám sát, dù gì cũng là cáo già lúc ngủ cũng chừa lại 3 phần tỉnh táo mà.
Chỉ là vũng máu kia.
Nhiều máu như thế chứng tỏ bố bị thương rất nặng, bố làm sao mà có thể mang theo cơ thể thương nặng như thế mà còn có thể tránh camera theo dõi rồi biến mất.
Bây giờ Yến Hàng có thể đoán được, là có người tiếp ứng.
Cái người đã gọi điện trước bố ra ngoài kia chính là người tiếp ứng của bố.
Là ai?
Yến Hàng quay lại phòng khách chuyện này bây giờ hắn tạm thời không có khả năng phân tích ra cái gì hữu dụng.
Hắn nhìn thời gian, nên đi ăn cơm rồi. Thôi Dật còn đang đợi hắn cùng đi ăn cơm. Tuy rằng bây giờ hắn hoàn toàn có thể tích cốc nữa tháng nhưng Thôi Dật phải ăn.
Yến Hàng lấy điện thoại ra định gọi một cuộc nhưng lúc lấy điện thoại ra hắn lại do dự.
Chắc là Sơ Nhất biết hắn đi rồi.
Hắn không từ mà biệt, thậm chí còn không để lại bất kì tin tức nào.
Hắn sợ, hắn không biết phải đối mặt với sự chia ly như thế.
Hắn đối với bất kì nơi nào, bất kì ai khác đều không có bất kì kí ức gì. Chỉ có nơi đó, còn có Sơ Nhất nhưng loại kí ức này làm hắn không biết nên nói làm sao, làm thế nào.
Mà Sơ Nhất cũng không biết.
Sơ Nhất chỉ biết hắn không từ mà biệt.
Yến Hàng cầm điện thoại trên tay xoay xoay.
Xoay một lúc hắn nhìn thấy trên bàn trà có một túi giấy.
Là một cái thẻ sim.
Chắc là Thôi Dật chuẩn bị cho hắn.
Người này vô cùng cẩn thận, vừa rồi hắn nhìn phòng tắm, không chỉ có dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng mà dao cạo râu cũng có.
Đối lập với bố quá lớn, hai người như thế vậy mà là bạn bè, hơn nữa còn là cái loại...... Quan hệ của thể ủy thác.
Mặc dù cả hai đều có gu đặt tên giả y như nhau.
Yến Hàng bỏ thẻ sim mới vào điện thoại, hắn không ném cái cũ đi mà đặt vào trong cái hộp nhỏ kia. Hơn nữa hắn biết mình vẫn sẽ nạp phí đều đều cho thẻ sim kia.
Nhưng hắn cũng biết mình không phải vì bố, bởi vì nếu bố muốn tìm hắn nhất định sẽ không liên lạc với hắn trước mà liên lạc với Thôi Dật.
Có lẽ là vì Sơ Nhất.
Rõ rằng là không tìm được kiểu tạm biệt nào thích hợp nhưng lại giữ thứ để liên lạc.
Có hơi buồn cười.
Thôi Dật ở toà nhà bên cạnh, nghe điện thoại xong thì xuống lầu chờ hắn.
Lúc hắn xuống lầu Thôi Dật đang cầm điện thoại chụp ảnh một bông hoa trước toà nhà.
"Chụp hoa à?" Yến Hàng đi qua hỏi một câu.
"Suỵt." Thôi Dật nói.
Mới vừa suỵt xong liền có một con bướm chầm chậm bay lên, đập cánh bay về hướng bồn hoa bên cạnh.
"Ngại quá." Yến Hàng nói.
"Chụp chơi thôi," Thôi Dật nói, "Mấy tiên nữ trên Khoảnh khắc đều đăng hoa hoa cỏ cỏ, chú cứ đăng xiên nướng mãi thì không hài hoà lắm."
Yến Hàng cười cười.
"Đi thôi, đi ăn cơm." Thôi Dật cất điện thoại.
"Ăn gì?" Yến Hàng hỏi một câu.
"Xiên nướng đi," Thôi Dật nói, "Hay là cháu muốn ăn gì không?"
"Cứ ăn xiên nướng đi." Yến Hàng nói.
Thôi Dật chắc là khách quen của tiệm đồ nướng này, lúc đi vào tất cả phục vụ đều nhận ra y, sau khi chọn xong xiên nướng ông chủ còn tự tay bưng đến một dĩa trái cây lớn.
"Hôm nay thế mà không đến một mình à?" Ông chủ nói.
"Ừm," Thôi Dật chỉ Yến Hàng, "Con nuôi tôi."
"Lớn lến cũng giống ghê." Ông chủ nói.
"Với cái EQ này của chú sao có thể mở cửa hàng này mười mấy năm được thế." Thôi Dật thở dài.
Ông chủ đơ ra một chút mới phản ứng được, bật cười: "Ý của tôi là, đều đẹp trai, đều đẹp trai cả."
"Nhanh đi nướng đi." Thôi Dật phất tay.
Sau khi ông chủ đi, y nhìn Yến Hàng: "Cháu lớn lên đúng thật là giống bố cháu như đúc."
"Hai người biết nhau bao lâu rồi?" Yến Hàng hỏi.
"Nhiều hơn cả số năm mà cháu biết bố cháu," Thôi Dật cười cười, "Mấy năm kiêu ngạo nhất trong con đường tiếu ngạo giang hồ của cậu ta ấy."
"Hai người biết nhau thế nào?" Yến Hàng lại hỏi.
"Cái này à," Thôi Dật ngừng một lúc, ánh mắt có hơi bay xa như là đang nhớ lại, cuối cùng chỉ cười cười, "Nói ra thì dài lắm."
Yến Hàng không hỏi tiếp.
"Tháng sau sinh nhật cháu nhỉ?" Thôi Dật hỏi.
"Vâng." Yến Hàng nhìn y một cái, "Bố cháu nói chú biết hả?"
"Không phải, chú vẫn luôn nhớ mà," Thôi Dật nói, "Chỉ là không nhớ rõ ngày mấy thôi, lúc cháu được sinh ra chú còn đi thăm đấy, vừa nhìn một cái, xấu quá trời luôn, không ngờ là lớn lên sẽ thế này."
"......Ờ." Yến Hàng không biết nói tiếp kiểu gì.
"Nếu cháu muốn tìm chỗ nào đó đi làm, chú có thể hỏi giúp cháu." Thôi Dật nói, "Có nghĩ đến này không?"
"Cháu vẫn luôn muốn làm ở nhà hàng đồ Tây," Yến Hàng nói, "Chính quy á, chỉ là không biết có được không."
"Tiếng Anh của cháu có phải rất tốt không?" Thôi Dật nói, "Bố cháu từng chém với chú rằng rất đỉnh."
"Cũng tạm." Yến Hàng cười, hắn không thể tưởng tượng được dáng vẻ bố chém gió với người ta về hắn.
"Chú hỏi giúp cháu chút," Thôi Dật đẩy đĩa đến trứic mặt hắn, "Ăn đi."
Sơ Nhất dựa sát vào thân cây nhìn chằm chằm cửa nhà Yến Hàng.
Không, nơi đó đã không phải là nhà Yến Hàng nữa rồi.
Chi gái chủ nhà nói, buổi sáng hắn đã dọn đi rồi.
Đã dọn đi rồi.
Tuy là ngay từ đầu Yến Hàng đã từng nói với cậu rằng bọn họ sẽ ở không lâu. Mấy ngày trước cậu cũng đã từng có dự cảm mãnh liệt, cậu cảm thấy Yến Hàng sẽ đi.
Nhưng cậu không ngờ rằng sẽ bất ngờ như thế.
Yến Hàng thậm chí còn không để lại cho cậu một chữ, cứ như vậy mà rời đi rồi.
Sơ Nhất cực kì khó chịu.
Cậu chưa từng có cảm giác như thế, loại cảm giác khó chịu này còn vượt qua sự khó chịu khi ba bị cuốn vào sự kiện giết người, vượt qua cả cảm giác khó chịu khi cậu bị người ta nói là con trai của tội phạm giết người.
Trừ khó chịu ra còn có một loại buồn phiền không thể nói rõ.
Buổi sáng Yến Hàng mới đi.
Chính là sáng hôm nay.
Lúc cậu đang ngồi xe tuyến trở về, Yến Hàng rời đi.
Nếu cậu về sớm một ngày, liên lạc với Yến Hàng sớm một chút, có phải Yến Hàng sẽ không đột ngột mà đi thế không?
Ít nhất còn có thể gặp mặt một lần.
Hỏi anh ấy có quay lại không, hỏi anh ấy muốn đi đâu.
Mà bây giờ, cậu thậm chí cũng không có một tấm ảnh chụp của Yến Hàng.
Thứ duy nhất trong điện thoại chỉ có tấm ảnh cậu chụp lén, chụp được cái nắp rất lớn kia
Khó chịu.
Cậu chưa từng có bạn bè, bây giờ mới là lần đầu tiên biết được mất đi một người bạn sẽ khó chịu biết bao.
Đêm đã khuya rồi, trên đường không có người, cậu chạy ra từng phía sau thân cây, chạy qua đường.
Lấy trong túi ra một tấm thẻ mới vừa tùy tiện nhặt trên đất, trên mặt để là mở khoá 24 giờ.
Cậu nhìn bốn phía, nhét tấm thẻ vào kẹt cửa rồi nhẹ nhàng lay lay, đẩy vào bên trong đè xuống, cửa mở ra.
Cái khoá này vô cùng cổ, cho nên chủ nhà trang bị bên trong ba cái then cài cùng một cái ổ khoá an ủi khách thuê nhà, có điều bây giờ không ai ở, tự nhiên cũng sẽ không khoá.
Sơ Nhất vào nhà, đóng cửa lại đứng giữa phòng khách.
Trong bóng tối cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt, nhạt đến mức gần như không ngửi được.
Cậu đi vào phòng ngủ của Yến Hàng, khó khăn mà mở sáng điện thoại, nhìn căng phòng trống rỗng.
Không có gì cả, tuy rằng phòng ngủ của vốn dĩ cũng chẳng có gì. Nhưng bây giờ lại trống rỗng khiến người khác không thở nổi.
Ánh sáng trên điện thoại lần lượt chiếu lên chiếc giường trống, mặt bàn trống, lưng ghế trống, tủ quần áo trống không.
Sau khi dạo qua một vòng cậu đột nhiên dừng lại, điện thoại lại tối đi, cậu vừa sốt ruột ấn sáng điện thoại vừa đi về cái bàn bên cạnh, đưa tay vuốt lên mặt bàn.
Lúc tay đụng đến cái chai nhỏ kia điện thoại cũng sáng lên.
Chai mê hồn hương kia Yến Hàng không mang đi.
Sơ Nhất nhìn chai mê hồn hương trong tay, mừng rỡ như điên.
Cậu lắc lắc nhẹ cái chai, ít nhất còn hơn phân nữa.
Mở nắp ra, xịt một chút, trong không khí có mùi hương rất nhẹ. Làm cậu nhớ ngay đến hôm đó nằm cạnh Yến Hàng.
Cậu bỏ chai mê hồn hương vào túi quần.
Tuy không biết tại sao lúc Yến Hàng đi không nói với cậu, không nói tạm biệt cậu. Nhưng chai mê hồn hương này cậu có thể cưỡng chế mặc định là Yến Hàng để lại cho cậu.
Ngày thi cuối kì, Sơ Nhất xuống lầu trong tiếng chửi nhau của bà ngoại với hàng xóm.
Con đường đi từ nhà đến trường, cậu cảm giác hình như mình đã không đi một thời gian dài rồi, có hơi xa lạ.
Trên đường gặp phải Lý Tử Hào.
Lý Tử Hào có hơi khác thường, bình thường gặp phải Lý Tử Hào nhất định sẽ qua độc mồm vài câu, tát vài cái nhưng hôm nay lại chỉ nhìn cậu một cái.
Lúc Sơ Nhất nhìn lại nó, ánh mắt nó thậm chí còn có chút trốn tránh.
Lúc sắp đi đến trường học Sơ Nhất đột nhiên hiểu được.
Chắc là bởi vì cậu đánh Lương Binh.
Rất tốt.
Sơ Nhất cảm thấy hơi vui vẻ, ít nhất sau này Lý Tử Hào sẽ không gây chuyện với cậu nữa.
Có điều loại vui vẻ này khi vào đến trường học cậu có chút không giữ nổi nữa.
Sơ Nhất cũng chẳng cảm thấy thính lực của mình tốt thế nào nhưng một đoạn đường ngắn từ cổng trường đi đến lớp học cậu nghe được ít nhất bốn lần tên của mình, còn là được nói ra với ngữ khí sợ hãi và ghét bỏ.
Thằng con trai của kẻ giết người đột nhiên bộc phát bản tính bạo lực.
Có lẽ là hình tượng của cậu trong mắt mọi người lúc này.
Thứ bầu không khí này suýt nữa làm Sơ Nhất không kiên trì nổi ba ngày thi.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cố gắng làm mình tàng hình, không bị ai nhìn thấy, không xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Thói quen của cậu chính là một mình ngồi trong góc mà đợi.
Mà bây giờ tất cả đều đã bị phát vỡ, bất luận cậu đi đến đâu đều có thể cảm nhận được ánh mắt của người khác.
Thi xong môn cuối cùng cậu về nhà, bà ngoại bảo cậu đi mua thuốc cậu còn có hơi không muốn đi.
Cho dù là con trai của kẻ giết người hay là "người hiền lành" dùng bạo lực giải quyết vấn đề, đề làm cậu khó mà thích ứng được.
"Lề mề cái gì!" Bà ngoại châm thuốc lá trừng mắt nhìn cậu, "Thằng cha mày làm cái nhà này thành ra thế này! Mày còn chạy theo ra oai ké đúng không! Chạy vặt một chuyến có thể mài nát trứng của mày chắc!"
Sơ Nhất đứng phắt dậy, lấy tiền bà ngoại để trên bàn ra ngoài.
Lúc xuống lầu cậu nắm lấy lan can cầu thang lắc mạnh mấy cái, lại đạp chân hai cái.
Sự buồn bực trong cơ thể làm cậu chỉ cảm thấy lưng ra đầy mồ hôi.
Lúc đi đến tiệm tạp hoá, vài người lắc lư từ bên trong đi ra.
Là Lương Binh, còn có đàn em của gã.
"Úi." Lương Binh vừa ngẩng đầu tiên nhìn thấy cậu một cái, ánh mắt lập tức thay đổi.
Sơ Nhất theo thói quen mà dừng lại, lui lại một bước.
Lương Binh thuận tay cầm lấy cây lau nhà của tiệm tạp hoa lao đến.
Lúc Sơ Nhất xoay người muốn chạy, cây lau nhà đã bị ném đến eo cậu.
Trên người cậu tất cả đều là vết thương chưa lành sau ngày hôm đó đánh nhau với Lương Binh. Lúc tắm rửa cậu còn có thể nhìn thấy một mảng bầm tím trên người mình.
Cây lạu nhà bị ném đến ngay mảng bầm to nhất.
Vốn dĩ chỉ ẩn ẩn đau nhưng chỉ trong nháy mắt đau nhức đã vọt lên, đau thấu tim can.
"Bây giờ không ai chống lưng cho mày nữa rồi!" Lương Binh theo sát đá vào lưng cậu một cái, "Tao xem mẹ nó mày còn làm càn được nữa không!"
Sơ Nhất bị đá một cái cổ giật mạnh về sau, quỳ trên mặt đất rồi lại theo quán tính mà nhào về phía trước, lúc tay chống xuống đất sỏi đá dưới đất bị quẹt trúng bay lên một trần bụi.
"Ê!" Ông chủ tiệm tạp háo chạy ra, "Làm cái gì đấy! Ở đây mà đánh người ta! Lương Binh mày lưu manh quá rồi đó."
"Câm mồm!" Lương Binh trừng mắt nhìn ông chủ một cái.
Tiệm tạp hoa ở kế bên mấy toà nhà, hàng xóm đi lại không ít, đều là hàng xóm mười mấy năm, lúc này đều nhìn qua bên đây.
Lương Binh ném cây lau nhà xuống liếc Sơ Nhất một cái, xoay người dẫn đàn em bỏ đi.
Sơ Nhất từ từ đứng lên, nhặt cây lau nhà lên từ mặt đất.
Chống lưng?
Trước giờ cậu không bao giờ cần ai chống lưng cho, Yến Hàng giúp cậu cũng không phải là chống lưng mà là bạn bè.
Nhưng vì chuyện này đã bắt đầu rồi, chân Sơ Nhất giẫm lên cây lau nhà, tay cằm cán vặn một cái, cán cây lau nhà rắc một tiếng đứt ra.
Vậy thì cứ thế đi.
Cậu xách theo cán cây gậy chạy về phía Lương Binh: "Lương Binh."
Lương Binh xoay người.
Sơ Nhất vung cây gậy lên đập vào mặt gã một cái.
Cán cây gậy đập vào đầu Lương Binh, chấn động đến mức hổ khẩu cậu tê dại.
Bốn phía vang lên tiếng kinh hô.
Lương Binh giống như là bị đánh ngơ luôn rồi, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau vài giây máu chảy từ mép tóc gã xuống.
"Đ*...... mẹ...... mày." Lương Binh khiếp sợ mà mê mang nói một câu.
Một tên đàn em hoàn hồn nhào đến, Sơ Nhất lại vung cây gây lên lần nữa, cậu cũng nhào đến nện một gậy lên vai nó.
Cây gậy vang lên một tiếng gãy mất.
Nữa cây gậy bay đến trước mặt ông chủ đang ngồi trong tiệm, ông chủ giống như bị đâm cho một cái mà nhảy dựng lên: "Sơ Nhất!"
Lúc Sơ Nhất chuẩn bị đánh cái thứ ba, ông chủ ngăn trước mặt cậu: "Sơ Nhất! Cháu làm gì đấy!"
"Ôi trời ơi, trời đất cơi!" Một bác gái hét lên kinh hãi.
"Sau này mày," Sơ Nhất chỉ vào Lương Binh, "Thấy tao, thì đi đường vòng."
Lương Binh tựa như vẫn chưa hoàn hồn từ cây gây kia, trừng mắt nữa ngày cũng không động đậy.
"Đi đi," Ông chủ quay đầu gào với Lương Binh, "Còn muốn đánh hay gì!"
Lúc này Lương Binh mới giơ tay sờ soạng mặt mình, nhìn trân trân bàn tay đầy máu của mình rồi mới như mộng du mà nói: "Đi."
Ông chủ lấy đi cây gậy trong tay Sơ Nhất, nhin cậu, "Cháu điên rồi à?"
"Không." Sơ Nhất cười cười.
"Vậy mà cháu còn đánh nó?" Ông chủ trừng mắt nhìn cậu.
"À," Sơ Nhất lên tiếng, đi vào tiệm tạp hoá, lấy tiền trong túi đặt lên bàn thu ngân, "Thuốc lá."
Ông chủ lấy thuốc cho cậu, trước sau đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Sơ Nhất bỏ thuốc vào túi xoay người đi ra ngoài, không đi về nhà mà đi đến đường nhỏ.
Đập xong hay gậy, Lương Binh như bị cậu đập cho ngơ còn cậu đột nhiên giống như uống phải máy gà vậy, tỉnh táo đến độ cảm giác hai phát mình bắn ra tia sáng luôn.
Cậu đã không có cách nào làm Sơ Nhất trước kia nữa, vậy thì không làm nữa.
Yến Hàng đi rồi, cái gì cũng không nói với cậu.
Nhưng sau nhiều năm như vậy Yến Hàng chính là phong cảnh đẹp nhất của cuộc đời cậu.
Cậu ngưỡng mộ sự kiêu ngạo và tiêu sái của Yến Hàng, cậu bị sự dịu dàng của Yến Hàng hấp dẫn. Cho dù có biết rằng anh ấy cũng sẽ yếu đuối mà rơi vào trong bóng tối, nhưng cậu vẫn muốn được giống như Yến Hàng.
Giống như Yến Hàng.
Sơ Nhất không có mục đích đi vài vòng trên đường, cuối cùng vào một cửa hàng văn phòng phẩm.
Mua một cuốn sổ tay giá rẻ sau đó đi về nhà.
"Mua gói thuốc thôi mà đi cả tiếng!" Bà ngoài ngồi trên sofa, "Mày vừa đi trồng cây thuốc lá luôn đúng không!"
Sơ Nhất không nói gì, đặt thuốc lá lên tay bà ngoại rồi ngồi xuống bàn học bên cạnh.
Mở sổ tay ra.
Cậu định viết chút gì đó, không tính là nhật kí chỉ là muốn ghi lại chút gì đó thôi.
- Ngày mai đi cắt tóc
- Đi tập boxing
- Yến Hàng
Yến Hàng, Yến Hàng, Yến Hàng.
Yến Hàng đi theo bố qua rất nhiều nơi nhưng vẫn là lần đầu tiên ngồi máy bay.
Bố sợ độ cao, trước đây dẫn hắn đi chơi Vòng đu quay, lên được một nữa hắn còn chưa có cảm giác gì mà bố thiếu điều giao di ngôn ra luôn rồi.
Yến Hàng cười cười.
Máy bay còn chưa cất cánh, hắn nhìn mặt đất ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu đến bạc màu mà xuất thần.
"Muốn chăn không?" Thôi Dật hỏi, "Bay một tiếng rưỡi, có thể ngủ chút."
"Một tiếng rưỡi, bay đi bay lại 3 lần như thế là có thể chờ kỳ tích xuất hiện mà buồn ngủ một chút," Yến Hàng nói, "Cháu ngây ra chút là được rồi."
"Chú liên lạc với bác sĩ giúp cháu," Thôi Dật nói, "Sau khi đế nơi cháu nghỉ ngơi cho khoẻ một tuần rồi đi nói chuyện thử?"
"Vâng." Yến Hàng gật đầu.
"Chú còn tưởng cháu từ chối cơ," Thôi Dật cười cười, "Phối hợp thế cơ à."
"Ai không muốn được dễ chịu chút chứ," Yến Hàng nói, "Cháu cũng có muốn chết thật đâu."
Thôi Dật không nói gì, vỗ vỗ vai cậu.
Hôm nay máy bay trễ nữa tiếng, còn tính là nhanh.
Lúc loa thông báo bảo mọi người tắt máy điện thoại, Thôi Dật nhìn hắn một cái: "Tắt máy?"
"Lúc đi tìm chú nó đã tắt rồi, vẫn luôn không mở lên." Yến Hàng nói.
"Tạm biệt bạn bè hết chưa?" Thôi Dật nói.
"...... Bạn bè à," Yến Hàng dừng một chút, nghĩ đến Sơ Nhất tâm trạng hắn lại hạ xuống, "Chưa nói."
Thôi Dật giật mình: "Không nói một tiếng với bạn là phải đi?"
"Không có." Yến Hàng nói.
Thôi Dật nhìn hắn không nói gì.
"Cháu...... Thật ra," Yến Hàng có hơi do dự mà nhỏ giọng nói, "Cháu không biết nên tạm biệt thế nào."
"Cháu chưa từ biệt ai lần nào à?" Thôi Dật cũng hạ thấp giọng.
"Ừm." Yến Hàng quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ chậm rãi di chuyển, "Cháu đi đến đâu cũng không quen biết ai, không cần tạm biệt ai."
"Ồ." Thôi Dật lên tiếng, nghĩ lại thở dài.
"Cháu cũng không biết nên nói như nào," Yến Hàng nói, "Để em ấy không buồn."
"Ai?" Theo hỏi.
"Một nhóc con." Yến Hàng cười cười.
Nhà Thôi Dật ở một thành phố loại 2 yên bình, Yến Hàng chưa từng đến đây với bố nhưng đã đến thị trấn nhỏ bên cạnh. Phong cảnh rất đẹp, có một con sông đẹp hơn con sông cạnh hốc cây của Sơ Nhất nhiều.
Hắn với bố ở đó chỉ nữa tháng, nhưng mỗi ngày Yến Hàng sẽ ngồi ở bờ sông một lúc.
Hôm rời đi hắn nhìn thấy hai chiếc xà lan múc cát, nước sông trong veo nháy mắt đã bị khuấy thành màu vàng.
Nếu rời đi sớm hơn một ngày thì tốt rồi, vậy thì trong kí ức của hắn chỉ có con sông nước trong veo kia thôi.
"Chú thuê nhà cho cháu, ở cùng một tiểu khu với chú," Thôi Dật nói, "Thật ra chú ở một mình, cháu ở nhà chú cũng chẳng sao nhưng chú đoán là cháu không muốn."
"Vâng." Yến Hàng cười.
"Chú đưa con qua đó, chút nữa nghỉ ngơi cho khoẻ. Lúc muốn ra ngoài thì gọi chú, chú đưa cháu đi ăn cơm." Thôi Dật nói.
"Cảm ơn chú." Yến Hàng nói.
"Không cần khách sáo." Thôi Dật nói.
Câu trả lời tiêu chuẩn này chọc cười Yến Hàng.
Tiểu khu mà Thôi Dật ở là một tiểu khu cũ, có điều rất lớn, hoàn cảnh bên trong vô cùng tốt, xanh hoá làm rất phí công còn có rừng cây nhỏ.
Y giúp Yến Hàng thuê một căn nhà nằm ở trong cùng của tiểu khu, căn hộ một phòng ngủ nằm trên tầng cao nhất, ở gần một ngọn núi nhỏ, rất yên tĩnh.
"Được không?" Thôi Dật mở cửa, đưa chìa khoá cho hắn.
"Vô cùng được." Yến Hàng nhìn nhìn, ban công phòng ngủ đối diện với núi, có thể tưởng tượng được cảm giác mỗi buổi sáng thức dậy nhìn thấy được một màu xanh lá tươi mát.
"Vậy cháu nghỉ chút đi," Thôi Dật nói, "Lúc trước có gọi người đến dẹp nhà rồi, có thể trực tiếp ở luôn, đồ đạt đều đầy đủ, chú có mua đồ dùng hàng ngày rồi, có thiếu gì thì trong tiểu khu có siêu thị."
"Vâng." Yến Hàng lên tiếng.
Thôi Dật không nói gì khác nữa, xoay người dứt khoát rời đi.
Yến Hàng ngồi xuống sofa, nhắm hai mắt lại.
Thôi Dật, người này làm hắn rất thoải mái, không có khoảng cách hay khách sáo của trưởng bối với vãn bối, nói xong là đi ngay luôn.
Cái gọi là nghỉ ngơi, thật ra cũng chỉ là ngồi một chút, dạo trong nhà một chút nhìn thử coi còn phải mua thêm gì không, cuối cùng thì lần này...... Có lẽ là lần hắn sẽ dừng lại ở một chỗ lâu nhất, đồ dùng sẽ cần nhiều hơn một ít.
Nội thất trong nhà đã hoàn thiện, đồ dùng trong nhà và thiết bị điện đều đầy đủ, lót sàn cũng là loại gỗ mà Yến Hàng thích.
Yến Hàng để chân trần mà đi lại trong nhà, rồi ra ban công đứng một lát.
Sau đó trở lại phòng, lấy hành lí của mình ra.
Quần áo, sách, mất thứ đồ chơi nhỏ, hết rồi.
Trong phòng ngủ có một kệ sách, Yến Hàng bỏ sách lên đó, xếp thành hàng.
Sách mà hôm đó bố đem về cho hắn, nếu là bình thường hắn đã không cần, lúc chuyển nhà hắn sẽ không đem đi.
Nhưng lần này hắn mang theo cả sách, sách này đều mang theo dấy vết của bố, bỏ đi là mất hết.
Trên kệ sách còn có một cái hộp thiết, Yến Hàng cầm lên nhìn nhìn, trống rỗng, trên nắp hộp có in một nàng hoa tiên......Không biết là của chủ nhà hay là của chủ trọ trước.
Nàng tiên hoa thì nàng tiên hoa, Yến Hàng bỏ mấy đồ chơi nhỏ của mình vào.
Trừ mấy cái hồi trước ra giờ đã có nhiều thêm một cây bút máy và một đoạn dây đỏ.
Lúc nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng Yến Hàng đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay sờ sờ mắt cá chân, viên đá nhỏ vần còn đó, hắn thở phào.
Sau cả buổi trời đấu tranh xem nên bỏ viên đá vào hộp thiếc luôn hay vẫn đeo trên cổ chân, hắn lựa chọn cái sau.
Dọn dẹp đơn giản hành lí chẳng mất đến năm phút, hắn đi đến phòng bếp nhìn. Tự mình làm cơm không hề có vấn đề gì, trong tủ lạnh thậm chí còn đặt một lốc hồng trà lạnh chỉnh tề ở đó.
Cái này chắc chắn là bố dặn dò.
Hắn nhìn chằm chằm hồng trà lạnh, hắn cố mà xem nhẹ nỗi nhớ bố nhiều ngày như thế bây giờ đột nhiên không chút phòng bị nào nào mà dâng lên.
Hắn đóng lại cửa tủ lạnh, dựa vào tường ngây người thật lâu.
Bây giờ bố sống hay chết, đang ở chỗ nào? Hắn cơ bản không đoán được cũng không có cách để đoán.
Hắn hiểu quá rõ bản lĩnh của bố, nếu bố còn sống không muốn để người ta tìm được vậy đúng là tìm không dễ đâu.
Hai ngày trước hắn đi tìm Lương Binh nhưng chỗ Lương Binh cũng không có quá nhiều manh mối.
Điều duy nhất biết được là Lão Đinh muốn Lương Binh chặn đường lui của bố, dù gì thì bên kia cũng là đường lớn, chạy trốn hay xin giúp đỡ gì đếu quá dễ dàng.
Nhưng bố không đi từ bên kia.
Cuối cùng là tại sao? Yến Hàng có thể đoán được đại khái. Vì đi vào trong đều là tiểu khu cũ với con đường cũ, camera giám sát không đầy đủ, với hiểu biết của Yến Hàng với bố, bố lâu lâu sẽ ra ngoài đi dạo tiện thể nhìn xem chỗ nào không có camera giám sát, dù gì cũng là cáo già lúc ngủ cũng chừa lại 3 phần tỉnh táo mà.
Chỉ là vũng máu kia.
Nhiều máu như thế chứng tỏ bố bị thương rất nặng, bố làm sao mà có thể mang theo cơ thể thương nặng như thế mà còn có thể tránh camera theo dõi rồi biến mất.
Bây giờ Yến Hàng có thể đoán được, là có người tiếp ứng.
Cái người đã gọi điện trước bố ra ngoài kia chính là người tiếp ứng của bố.
Là ai?
Yến Hàng quay lại phòng khách chuyện này bây giờ hắn tạm thời không có khả năng phân tích ra cái gì hữu dụng.
Hắn nhìn thời gian, nên đi ăn cơm rồi. Thôi Dật còn đang đợi hắn cùng đi ăn cơm. Tuy rằng bây giờ hắn hoàn toàn có thể tích cốc nữa tháng nhưng Thôi Dật phải ăn.
Yến Hàng lấy điện thoại ra định gọi một cuộc nhưng lúc lấy điện thoại ra hắn lại do dự.
Chắc là Sơ Nhất biết hắn đi rồi.
Hắn không từ mà biệt, thậm chí còn không để lại bất kì tin tức nào.
Hắn sợ, hắn không biết phải đối mặt với sự chia ly như thế.
Hắn đối với bất kì nơi nào, bất kì ai khác đều không có bất kì kí ức gì. Chỉ có nơi đó, còn có Sơ Nhất nhưng loại kí ức này làm hắn không biết nên nói làm sao, làm thế nào.
Mà Sơ Nhất cũng không biết.
Sơ Nhất chỉ biết hắn không từ mà biệt.
Yến Hàng cầm điện thoại trên tay xoay xoay.
Xoay một lúc hắn nhìn thấy trên bàn trà có một túi giấy.
Là một cái thẻ sim.
Chắc là Thôi Dật chuẩn bị cho hắn.
Người này vô cùng cẩn thận, vừa rồi hắn nhìn phòng tắm, không chỉ có dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng mà dao cạo râu cũng có.
Đối lập với bố quá lớn, hai người như thế vậy mà là bạn bè, hơn nữa còn là cái loại...... Quan hệ của thể ủy thác.
Mặc dù cả hai đều có gu đặt tên giả y như nhau.
Yến Hàng bỏ thẻ sim mới vào điện thoại, hắn không ném cái cũ đi mà đặt vào trong cái hộp nhỏ kia. Hơn nữa hắn biết mình vẫn sẽ nạp phí đều đều cho thẻ sim kia.
Nhưng hắn cũng biết mình không phải vì bố, bởi vì nếu bố muốn tìm hắn nhất định sẽ không liên lạc với hắn trước mà liên lạc với Thôi Dật.
Có lẽ là vì Sơ Nhất.
Rõ rằng là không tìm được kiểu tạm biệt nào thích hợp nhưng lại giữ thứ để liên lạc.
Có hơi buồn cười.
Thôi Dật ở toà nhà bên cạnh, nghe điện thoại xong thì xuống lầu chờ hắn.
Lúc hắn xuống lầu Thôi Dật đang cầm điện thoại chụp ảnh một bông hoa trước toà nhà.
"Chụp hoa à?" Yến Hàng đi qua hỏi một câu.
"Suỵt." Thôi Dật nói.
Mới vừa suỵt xong liền có một con bướm chầm chậm bay lên, đập cánh bay về hướng bồn hoa bên cạnh.
"Ngại quá." Yến Hàng nói.
"Chụp chơi thôi," Thôi Dật nói, "Mấy tiên nữ trên Khoảnh khắc đều đăng hoa hoa cỏ cỏ, chú cứ đăng xiên nướng mãi thì không hài hoà lắm."
Yến Hàng cười cười.
"Đi thôi, đi ăn cơm." Thôi Dật cất điện thoại.
"Ăn gì?" Yến Hàng hỏi một câu.
"Xiên nướng đi," Thôi Dật nói, "Hay là cháu muốn ăn gì không?"
"Cứ ăn xiên nướng đi." Yến Hàng nói.
Thôi Dật chắc là khách quen của tiệm đồ nướng này, lúc đi vào tất cả phục vụ đều nhận ra y, sau khi chọn xong xiên nướng ông chủ còn tự tay bưng đến một dĩa trái cây lớn.
"Hôm nay thế mà không đến một mình à?" Ông chủ nói.
"Ừm," Thôi Dật chỉ Yến Hàng, "Con nuôi tôi."
"Lớn lến cũng giống ghê." Ông chủ nói.
"Với cái EQ này của chú sao có thể mở cửa hàng này mười mấy năm được thế." Thôi Dật thở dài.
Ông chủ đơ ra một chút mới phản ứng được, bật cười: "Ý của tôi là, đều đẹp trai, đều đẹp trai cả."
"Nhanh đi nướng đi." Thôi Dật phất tay.
Sau khi ông chủ đi, y nhìn Yến Hàng: "Cháu lớn lên đúng thật là giống bố cháu như đúc."
"Hai người biết nhau bao lâu rồi?" Yến Hàng hỏi.
"Nhiều hơn cả số năm mà cháu biết bố cháu," Thôi Dật cười cười, "Mấy năm kiêu ngạo nhất trong con đường tiếu ngạo giang hồ của cậu ta ấy."
"Hai người biết nhau thế nào?" Yến Hàng lại hỏi.
"Cái này à," Thôi Dật ngừng một lúc, ánh mắt có hơi bay xa như là đang nhớ lại, cuối cùng chỉ cười cười, "Nói ra thì dài lắm."
Yến Hàng không hỏi tiếp.
"Tháng sau sinh nhật cháu nhỉ?" Thôi Dật hỏi.
"Vâng." Yến Hàng nhìn y một cái, "Bố cháu nói chú biết hả?"
"Không phải, chú vẫn luôn nhớ mà," Thôi Dật nói, "Chỉ là không nhớ rõ ngày mấy thôi, lúc cháu được sinh ra chú còn đi thăm đấy, vừa nhìn một cái, xấu quá trời luôn, không ngờ là lớn lên sẽ thế này."
"......Ờ." Yến Hàng không biết nói tiếp kiểu gì.
"Nếu cháu muốn tìm chỗ nào đó đi làm, chú có thể hỏi giúp cháu." Thôi Dật nói, "Có nghĩ đến này không?"
"Cháu vẫn luôn muốn làm ở nhà hàng đồ Tây," Yến Hàng nói, "Chính quy á, chỉ là không biết có được không."
"Tiếng Anh của cháu có phải rất tốt không?" Thôi Dật nói, "Bố cháu từng chém với chú rằng rất đỉnh."
"Cũng tạm." Yến Hàng cười, hắn không thể tưởng tượng được dáng vẻ bố chém gió với người ta về hắn.
"Chú hỏi giúp cháu chút," Thôi Dật đẩy đĩa đến trứic mặt hắn, "Ăn đi."
Sơ Nhất dựa sát vào thân cây nhìn chằm chằm cửa nhà Yến Hàng.
Không, nơi đó đã không phải là nhà Yến Hàng nữa rồi.
Chi gái chủ nhà nói, buổi sáng hắn đã dọn đi rồi.
Đã dọn đi rồi.
Tuy là ngay từ đầu Yến Hàng đã từng nói với cậu rằng bọn họ sẽ ở không lâu. Mấy ngày trước cậu cũng đã từng có dự cảm mãnh liệt, cậu cảm thấy Yến Hàng sẽ đi.
Nhưng cậu không ngờ rằng sẽ bất ngờ như thế.
Yến Hàng thậm chí còn không để lại cho cậu một chữ, cứ như vậy mà rời đi rồi.
Sơ Nhất cực kì khó chịu.
Cậu chưa từng có cảm giác như thế, loại cảm giác khó chịu này còn vượt qua sự khó chịu khi ba bị cuốn vào sự kiện giết người, vượt qua cả cảm giác khó chịu khi cậu bị người ta nói là con trai của tội phạm giết người.
Trừ khó chịu ra còn có một loại buồn phiền không thể nói rõ.
Buổi sáng Yến Hàng mới đi.
Chính là sáng hôm nay.
Lúc cậu đang ngồi xe tuyến trở về, Yến Hàng rời đi.
Nếu cậu về sớm một ngày, liên lạc với Yến Hàng sớm một chút, có phải Yến Hàng sẽ không đột ngột mà đi thế không?
Ít nhất còn có thể gặp mặt một lần.
Hỏi anh ấy có quay lại không, hỏi anh ấy muốn đi đâu.
Mà bây giờ, cậu thậm chí cũng không có một tấm ảnh chụp của Yến Hàng.
Thứ duy nhất trong điện thoại chỉ có tấm ảnh cậu chụp lén, chụp được cái nắp rất lớn kia
Khó chịu.
Cậu chưa từng có bạn bè, bây giờ mới là lần đầu tiên biết được mất đi một người bạn sẽ khó chịu biết bao.
Đêm đã khuya rồi, trên đường không có người, cậu chạy ra từng phía sau thân cây, chạy qua đường.
Lấy trong túi ra một tấm thẻ mới vừa tùy tiện nhặt trên đất, trên mặt để là mở khoá 24 giờ.
Cậu nhìn bốn phía, nhét tấm thẻ vào kẹt cửa rồi nhẹ nhàng lay lay, đẩy vào bên trong đè xuống, cửa mở ra.
Cái khoá này vô cùng cổ, cho nên chủ nhà trang bị bên trong ba cái then cài cùng một cái ổ khoá an ủi khách thuê nhà, có điều bây giờ không ai ở, tự nhiên cũng sẽ không khoá.
Sơ Nhất vào nhà, đóng cửa lại đứng giữa phòng khách.
Trong bóng tối cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt, nhạt đến mức gần như không ngửi được.
Cậu đi vào phòng ngủ của Yến Hàng, khó khăn mà mở sáng điện thoại, nhìn căng phòng trống rỗng.
Không có gì cả, tuy rằng phòng ngủ của vốn dĩ cũng chẳng có gì. Nhưng bây giờ lại trống rỗng khiến người khác không thở nổi.
Ánh sáng trên điện thoại lần lượt chiếu lên chiếc giường trống, mặt bàn trống, lưng ghế trống, tủ quần áo trống không.
Sau khi dạo qua một vòng cậu đột nhiên dừng lại, điện thoại lại tối đi, cậu vừa sốt ruột ấn sáng điện thoại vừa đi về cái bàn bên cạnh, đưa tay vuốt lên mặt bàn.
Lúc tay đụng đến cái chai nhỏ kia điện thoại cũng sáng lên.
Chai mê hồn hương kia Yến Hàng không mang đi.
Sơ Nhất nhìn chai mê hồn hương trong tay, mừng rỡ như điên.
Cậu lắc lắc nhẹ cái chai, ít nhất còn hơn phân nữa.
Mở nắp ra, xịt một chút, trong không khí có mùi hương rất nhẹ. Làm cậu nhớ ngay đến hôm đó nằm cạnh Yến Hàng.
Cậu bỏ chai mê hồn hương vào túi quần.
Tuy không biết tại sao lúc Yến Hàng đi không nói với cậu, không nói tạm biệt cậu. Nhưng chai mê hồn hương này cậu có thể cưỡng chế mặc định là Yến Hàng để lại cho cậu.
Ngày thi cuối kì, Sơ Nhất xuống lầu trong tiếng chửi nhau của bà ngoại với hàng xóm.
Con đường đi từ nhà đến trường, cậu cảm giác hình như mình đã không đi một thời gian dài rồi, có hơi xa lạ.
Trên đường gặp phải Lý Tử Hào.
Lý Tử Hào có hơi khác thường, bình thường gặp phải Lý Tử Hào nhất định sẽ qua độc mồm vài câu, tát vài cái nhưng hôm nay lại chỉ nhìn cậu một cái.
Lúc Sơ Nhất nhìn lại nó, ánh mắt nó thậm chí còn có chút trốn tránh.
Lúc sắp đi đến trường học Sơ Nhất đột nhiên hiểu được.
Chắc là bởi vì cậu đánh Lương Binh.
Rất tốt.
Sơ Nhất cảm thấy hơi vui vẻ, ít nhất sau này Lý Tử Hào sẽ không gây chuyện với cậu nữa.
Có điều loại vui vẻ này khi vào đến trường học cậu có chút không giữ nổi nữa.
Sơ Nhất cũng chẳng cảm thấy thính lực của mình tốt thế nào nhưng một đoạn đường ngắn từ cổng trường đi đến lớp học cậu nghe được ít nhất bốn lần tên của mình, còn là được nói ra với ngữ khí sợ hãi và ghét bỏ.
Thằng con trai của kẻ giết người đột nhiên bộc phát bản tính bạo lực.
Có lẽ là hình tượng của cậu trong mắt mọi người lúc này.
Thứ bầu không khí này suýt nữa làm Sơ Nhất không kiên trì nổi ba ngày thi.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cố gắng làm mình tàng hình, không bị ai nhìn thấy, không xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Thói quen của cậu chính là một mình ngồi trong góc mà đợi.
Mà bây giờ tất cả đều đã bị phát vỡ, bất luận cậu đi đến đâu đều có thể cảm nhận được ánh mắt của người khác.
Thi xong môn cuối cùng cậu về nhà, bà ngoại bảo cậu đi mua thuốc cậu còn có hơi không muốn đi.
Cho dù là con trai của kẻ giết người hay là "người hiền lành" dùng bạo lực giải quyết vấn đề, đề làm cậu khó mà thích ứng được.
"Lề mề cái gì!" Bà ngoại châm thuốc lá trừng mắt nhìn cậu, "Thằng cha mày làm cái nhà này thành ra thế này! Mày còn chạy theo ra oai ké đúng không! Chạy vặt một chuyến có thể mài nát trứng của mày chắc!"
Sơ Nhất đứng phắt dậy, lấy tiền bà ngoại để trên bàn ra ngoài.
Lúc xuống lầu cậu nắm lấy lan can cầu thang lắc mạnh mấy cái, lại đạp chân hai cái.
Sự buồn bực trong cơ thể làm cậu chỉ cảm thấy lưng ra đầy mồ hôi.
Lúc đi đến tiệm tạp hoá, vài người lắc lư từ bên trong đi ra.
Là Lương Binh, còn có đàn em của gã.
"Úi." Lương Binh vừa ngẩng đầu tiên nhìn thấy cậu một cái, ánh mắt lập tức thay đổi.
Sơ Nhất theo thói quen mà dừng lại, lui lại một bước.
Lương Binh thuận tay cầm lấy cây lau nhà của tiệm tạp hoa lao đến.
Lúc Sơ Nhất xoay người muốn chạy, cây lau nhà đã bị ném đến eo cậu.
Trên người cậu tất cả đều là vết thương chưa lành sau ngày hôm đó đánh nhau với Lương Binh. Lúc tắm rửa cậu còn có thể nhìn thấy một mảng bầm tím trên người mình.
Cây lạu nhà bị ném đến ngay mảng bầm to nhất.
Vốn dĩ chỉ ẩn ẩn đau nhưng chỉ trong nháy mắt đau nhức đã vọt lên, đau thấu tim can.
"Bây giờ không ai chống lưng cho mày nữa rồi!" Lương Binh theo sát đá vào lưng cậu một cái, "Tao xem mẹ nó mày còn làm càn được nữa không!"
Sơ Nhất bị đá một cái cổ giật mạnh về sau, quỳ trên mặt đất rồi lại theo quán tính mà nhào về phía trước, lúc tay chống xuống đất sỏi đá dưới đất bị quẹt trúng bay lên một trần bụi.
"Ê!" Ông chủ tiệm tạp háo chạy ra, "Làm cái gì đấy! Ở đây mà đánh người ta! Lương Binh mày lưu manh quá rồi đó."
"Câm mồm!" Lương Binh trừng mắt nhìn ông chủ một cái.
Tiệm tạp hoa ở kế bên mấy toà nhà, hàng xóm đi lại không ít, đều là hàng xóm mười mấy năm, lúc này đều nhìn qua bên đây.
Lương Binh ném cây lau nhà xuống liếc Sơ Nhất một cái, xoay người dẫn đàn em bỏ đi.
Sơ Nhất từ từ đứng lên, nhặt cây lau nhà lên từ mặt đất.
Chống lưng?
Trước giờ cậu không bao giờ cần ai chống lưng cho, Yến Hàng giúp cậu cũng không phải là chống lưng mà là bạn bè.
Nhưng vì chuyện này đã bắt đầu rồi, chân Sơ Nhất giẫm lên cây lau nhà, tay cằm cán vặn một cái, cán cây lau nhà rắc một tiếng đứt ra.
Vậy thì cứ thế đi.
Cậu xách theo cán cây gậy chạy về phía Lương Binh: "Lương Binh."
Lương Binh xoay người.
Sơ Nhất vung cây gậy lên đập vào mặt gã một cái.
Cán cây gậy đập vào đầu Lương Binh, chấn động đến mức hổ khẩu cậu tê dại.
Bốn phía vang lên tiếng kinh hô.
Lương Binh giống như là bị đánh ngơ luôn rồi, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sau vài giây máu chảy từ mép tóc gã xuống.
"Đ*...... mẹ...... mày." Lương Binh khiếp sợ mà mê mang nói một câu.
Một tên đàn em hoàn hồn nhào đến, Sơ Nhất lại vung cây gây lên lần nữa, cậu cũng nhào đến nện một gậy lên vai nó.
Cây gậy vang lên một tiếng gãy mất.
Nữa cây gậy bay đến trước mặt ông chủ đang ngồi trong tiệm, ông chủ giống như bị đâm cho một cái mà nhảy dựng lên: "Sơ Nhất!"
Lúc Sơ Nhất chuẩn bị đánh cái thứ ba, ông chủ ngăn trước mặt cậu: "Sơ Nhất! Cháu làm gì đấy!"
"Ôi trời ơi, trời đất cơi!" Một bác gái hét lên kinh hãi.
"Sau này mày," Sơ Nhất chỉ vào Lương Binh, "Thấy tao, thì đi đường vòng."
Lương Binh tựa như vẫn chưa hoàn hồn từ cây gây kia, trừng mắt nữa ngày cũng không động đậy.
"Đi đi," Ông chủ quay đầu gào với Lương Binh, "Còn muốn đánh hay gì!"
Lúc này Lương Binh mới giơ tay sờ soạng mặt mình, nhìn trân trân bàn tay đầy máu của mình rồi mới như mộng du mà nói: "Đi."
Ông chủ lấy đi cây gậy trong tay Sơ Nhất, nhin cậu, "Cháu điên rồi à?"
"Không." Sơ Nhất cười cười.
"Vậy mà cháu còn đánh nó?" Ông chủ trừng mắt nhìn cậu.
"À," Sơ Nhất lên tiếng, đi vào tiệm tạp hoá, lấy tiền trong túi đặt lên bàn thu ngân, "Thuốc lá."
Ông chủ lấy thuốc cho cậu, trước sau đều là vẻ mặt khiếp sợ.
Sơ Nhất bỏ thuốc vào túi xoay người đi ra ngoài, không đi về nhà mà đi đến đường nhỏ.
Đập xong hay gậy, Lương Binh như bị cậu đập cho ngơ còn cậu đột nhiên giống như uống phải máy gà vậy, tỉnh táo đến độ cảm giác hai phát mình bắn ra tia sáng luôn.
Cậu đã không có cách nào làm Sơ Nhất trước kia nữa, vậy thì không làm nữa.
Yến Hàng đi rồi, cái gì cũng không nói với cậu.
Nhưng sau nhiều năm như vậy Yến Hàng chính là phong cảnh đẹp nhất của cuộc đời cậu.
Cậu ngưỡng mộ sự kiêu ngạo và tiêu sái của Yến Hàng, cậu bị sự dịu dàng của Yến Hàng hấp dẫn. Cho dù có biết rằng anh ấy cũng sẽ yếu đuối mà rơi vào trong bóng tối, nhưng cậu vẫn muốn được giống như Yến Hàng.
Giống như Yến Hàng.
Sơ Nhất không có mục đích đi vài vòng trên đường, cuối cùng vào một cửa hàng văn phòng phẩm.
Mua một cuốn sổ tay giá rẻ sau đó đi về nhà.
"Mua gói thuốc thôi mà đi cả tiếng!" Bà ngoài ngồi trên sofa, "Mày vừa đi trồng cây thuốc lá luôn đúng không!"
Sơ Nhất không nói gì, đặt thuốc lá lên tay bà ngoại rồi ngồi xuống bàn học bên cạnh.
Mở sổ tay ra.
Cậu định viết chút gì đó, không tính là nhật kí chỉ là muốn ghi lại chút gì đó thôi.
- Ngày mai đi cắt tóc
- Đi tập boxing
- Yến Hàng
Yến Hàng, Yến Hàng, Yến Hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.