Chương 26
Vu Triết
13/04/2022
Sơ Nhất dậy thật sớm, lúc người trong nhà còn đang ngủ cậu đứng dậy cầm túi tiền của mình ra ngoài.
Túi tiền chính là một cái túi, bên trong có chút tiền mà cậu dành dụm. Có điều sau khi đã bị mẹ tiện tay cầm, bạn học tiện tay cướp và cả tiêu xài thường ngày, số tiền có thể để dành được thật sự rất ít.
Lúc cậu ở hành lang lấy hết tiền ra đếm, có chưa đến 30 tệ, đối với một người vẫn luôn không tiêu xài gì như cậu cũng coi như đủ dùng.
Nhưng để đi cắt tóc có đủ không thì cậu không biết.
Lớn như vậy rồi cậu cũng chưa từng đi tiệm cắt tóc bao giờ.
Lúc nhỏ thì ba trực tiếp dùng tông đơ cạo trọc cho cậu, sau khi đi học thì không cạo nữa nhưng cũng dùng kéo cắt quanh đầu một vòng. Năm lớp 3 thì bố đến chỗ công ty lái xe cho người ta, rất bận rộn, không ai quan tâm tóc của cậu nữa, có lẽ mẹ với bà ngoại đều tóc dài còn ông ngoại thì là đầu trọc cho nên không biết còn có cái thứ gọi là cắt tóc này nữa.
Từ lúc ấy đến bây giờ, đều là tự cậu tự nhìn gương mà cắt tóc, cũng chẳng có tạo hình gì. Lấy tiêu chuẩn không che mắt, không đâm vào cổ ra mà cắt, dù sao cũng không có ai nhìn cậu.
Anh nhìn mỗi ngày đó. Yến Hàng từng nói.
Sơ Nhất thở dài, có hơi hối hận sao không đi cắt sớm một chút. Dáng vẻ sau khi cậu cắt tóc Yến Hàng cũng chưa được nhìn.
Có điều không sao, cậu định sau khi về sẽ chụp mấy tấm lưu lại đó, sau này có cơ hội sẽ đưa Yến Hàng xem.
...... Còn có cơ hội không?
Sơ Nhất vừa nhìn đường đi vừa nghĩ xem nên để kiểu tóc nào. Yến Hàng từng nói, đừng cắt ngắn quá, dù sao cũng phải sửa.
Thật ra trong đầu cậu cậu đối với kiểu tóc dài hay ngắn này không hề có bất cứ khái niệm nào.
Có điều sau khi đứng trước cửa hai tiệm cắt tóc một hồi, cậu mới phát hiện so với kiểu tóc giá mới là thứ cậu không hề có khái niệm.
Cắt cái đầu 68 tệ!
Tiệm 48 tệ kia cũng coi như rẻ rồi!
Ăn cướp đấy à?
Kéo làm bằng vàng rồng đấy hả!
Cắt xong rồi là thành tiên chắc!
Tuy rằng ngay từ đầu cậu cũng cảm thấy trình độ tiệm cắt tóc mở ở trên đường lớn với tiệm cắt tóc mở ở trung tâm thương mại sẽ cao hơn tí nhưng cuối cùng vẫn là tìm một tiệm cắt tóc bình thường trên một con đường hẻo lánh thôi.
Kiểu tiệm mà vừa nhìn đã thấy không có nhà tạo mẫu tóc trở về từ HongKong, nhà tạo mẫu tóc cũng không tên Tony với Kevin.
25 tệ.
Có 48 với 68 tệ phía trước làm tiền đề, cái 25 tệ này nhìn qua vô cùng tuyệt vời.
Được đó, chính là chỗ này.
"Gội đầu hay cắt tóc?" Một chị gái hỏi cậu.
"...... Cắt." Sơ Nhất trả lời.
"Vậy gội trước đi." Chị gái nói.
Sơ Nhất cảm thấy hơi mê mang, vậy ý nghĩa của câu hỏi phía trước là cái gì?
Chị gái rất lạnh lùng, lúc gội đầu không nói một lời. Cào cào mấy lượt trên đầu hắn, chỉ hỏi ba câu.
"Lực vầy được không?"
Sơ Nhất không nghe rõ nên không trả lời.
"Nóng không?"
Sơ Nhất vẫn không nghe rõ.
"Cào nữa không?"
Sơ Nhất cảm thấy có thể vì đây là lần đầu tiên trong đời đi tiệm cắt tóc cho nên căng thẳng quá độ, làm cho thính lực bị căng thẳng thành điếc luôn.
Cuối cùng lúc chị gái đưa cậu cho thợ cắt tóc cậu mới đột nhiên phản ứng lại được chỉ hỏi cái gì, đáng tiếc câu hỏi đã vượt qua thời gian trả lời rồi.
Thợ cắt tóc tên A Siêu.
A Siêu cũng không nói tiếng nào, cầm kéo lên, nắm lấy tóc cậu xoẹt xoẹt mà cắt.
Sơ Nhất cảm thấy mắt mình sắp bị doạ đến rơi cả kính áp tròng luôn, nhanh chóng nói một câu: "Đừng, ngắn quá."
"Ừm." A Siêu nhìn thoáng qua gương, vô cùng ngầu lòi mà cắt tiếp.
Sơ Nhất cũng lười nói nữa, nói thì phải tốn sức. Cho dù có xấu thật cũng có thể xấu hơn chính mình tự cắt chắc.
........ Không biết giờ Yến Hàng ở đây có thể thiết kế cho cậu một kiểu tóc không nhỉ?
Có thể Yến Hàng sẽ thiết kế cho cậu một kiểu tóc rất đẹp.
Kiểu tóc của Yến Hàng rất đẹp, quần áo cảu Yến Hàng cũng rất đẹp, tuy là căn bản cũng đều là quần áo thể thao thoải mái siêu cấp tùy ý. Nhưng Yến Hàng có thể mặc rất đẹp, Yến Hàng còn dùng nước hoa nữa, một con người vô cùng đỏm dáng.
Sơ Nhất nghĩ đến liền có hơi không thể hiểu nổi mà muốn cười, lát sau lại cảm thấy không cười nổi.
Khó chịu.
Yến Hàng đi mất rồi.
Tất cả những tưởng tượng của cậu về kì nghỉ hè này được ở cùng một chỗ với Yến Hàng đều tiêu tán cả rồi.
Lúc trước còn nghĩ rằng cho dù Yến Hàng có đi cũng là sau nghỉ hè mới đi.
Sơ Nhất trừng mắt nhìn cây kéo trong gương mà xuất thần.
"Xong rồi." Sau khi A Siêu cắt xong tỉa xong rồi còn sấy hồi thì lấy miếng vải vẫn luôn buộc lên cổ cậu ra.
Sơ Nhất nhanh chóng đứng lên, nhìn đầu tóc của mình ở trong gương.
Đẹp...... Trai nhờ?
Không cắt quá ngắn, trên trán có chút tóc mái, đẹp hơn nhiều so với tóc chó gặm mà cậu tự cắt. Nhìn qua rất có tinh thần, hơn nữa cũng không phải là kiểu đầu nấm mà cậu không chịu nổi nhất, trường nghề bên kia mười người có hết chín người để đầu nấm rồi, mỗi lần cậu nhìn thấy đều khó chịu.
Cậu nhớ kĩ tên của A Siêu, định lần tới cũng sẽ tìm người này.
Lúc ra khỏi tiệm cắt tóc, gió lớn thổi qua cậu cảm thấy cả người mình đều nhẹ hửng. Một khoảng thời gian dài đã qua như vậy, đều nặng nề đến mức cậu không đứng dậy nổi.
Tuy rằng trong túi chỉ còn thừa 3 tệ nhưng lúc này cậu bước đi của cậu đều như muốn nhảy. Đi được một nữa thì cảm giác có người đang nhìn cậu mới hơi xấu hổ mà cúi đầu.
Bên bờ sông không có người, có điều ở dưới sông có, có cả thuyền, mấy người công nhân đang rửa sạch nước bùn với rác rưởi ở ven sông. Chỗ lúc trước tìm bút với Yến Hàng đã được rửa sạch sẽ, nước sông dưới ánh mặt trời chiếu lên tia sáng.
Sơ Nhất đứng đó nhìn một hồi, lấy điện thoại ra.
Điện thoại đã nghỉ ngơi mấy ngày không còn nhảy tung tung nữa, nhưng chậm chạp đến mức giao lưu ý niệm cũng suýt không được. Cậu nhe răng mấy lần định chụp một tấm nhưng vẫn không thành công.
Cuối cùng điện thoại trực tiếp tối đen lại luôn, cậu cố gắng ấn nút khởi động, cảm giác ấn từng cái cứ như mình đang hồi sức tim phổi lại cho điện thoại vậy.
Có điều mãi đến khi cậu về nhà, điện thoại cũng không tỉnh lại.
Không khí trong nhà vẫn như thế, vốn dĩ đã rất áp lực rồi, sự biến mất này của ba càng làm khó chịu.
Thật ra trạng thái của ông bà ngoại vẫn còn tốt chán, bà ngoại hút thuốc xem TV, ông ngoại ra ngoài chơi cờ tiện thể tán dóc chuyện con rể mình giết người luôn.
Chủ yếu là mẹ.
Trước khi xảy ra chuyện vẫn luôn sắp xếp tìm việc, sau khi xảy ra chuyện thì không tìm nữa,mỗi ngày ngồi trong nhà ngây ra.
Khi Sơ Nhất vào nhà, mẹ nhìn sang cậu.
Đột nhiên cậu có hơi căng thẳng.
Ngay lúc này mà cậu xài 25 tệ đi cắt cái tóc, chuyện này rất dễ dàng làm bốc lên lửa giận.
"Ối zời, cắt tóc cơ đấy," Quả nhiên mẹ cười lạnh, nói, "Có tiền ghê nhỉ."
Sơ Nhất không nói gì ngồi xuống bàn học ở bên cạnh.
"Phá của giống thằng cha nó đấy," Bà ngoại nói, "Cho mày ăn cho này uống còn cho mày đi học, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, mày lại sống tiêu sái gớm."
Sơ Nhất không nghe bà ngoại với mẹ nói tiếp, mở cuốn sổ tay kia ra nhìn chằm chằm chữ mà hôm qua cậu viết, xuất thần.
Qua một lúc lâu cậu mới quay đầu lại: "Con không, học cấp, cấp ba."
Mẹ ngây ngẩn cả người, bà ngoại cũng có chút không phản ứng kịp, đang cầm hạt dưa trừng mặt nhìn cậu.
"Cũng không, không học đại, học." Sơ Nhất nói.
"Nói xa thế cơ đấy, mày thi nổi chắc?" Bà ngoại hoàn hồn, tiếp tục cắn hạt dưa.
Mẹ đột nhiên đứng phắt dậy bước hai bước đến bên bàn học.
Sơ Nhất nhanh chóng nằm bò ra bàn ôm đầu.
Bát quái liên hoàn chưởng của mẹ rơi xuống lưng cậu với tốc độ gấp tám lần, bốp bốp đến sắp không nghe được là đang đánh nữa rồi.
Sơ Nhất cắn chặt răng.
Mẹ đánh lên đầu, lên vai, lên cánh tay cậu một hồi, cuối cùng cũng dừng tay hỏi một câu: "Mày nói cái gì?"
"Con cũng không, không thị nổi," Sơ Nhất nói, "Không học nữa."
Có lẽ mẹ đã dùng hết sức rồi, xoay người ngồi lại sofa.
Sơ Nhất ngồi dậy, dựa vào lưng ghế tiếp tục nhìn sổ.
Trong nhà chỉ có tiếng TV.
Không biết qua bao lâu, Sơ Nhất kéo ngăn kéo ra lấy điện thoại mà cậu trong ngăn kéo ra đưa lại trước mặt mẹ.
Mẹ thấy rõ trong tay cậu đang cầm điện thoại thì mở to mắt.
"Đổi với mẹ," Sơ Nhất nói, "Mẹ đưa, đưa con, mẹ dùng cái này."
"Ở đâu ra?" Mẹ hỏi.
Sơ Nhất không nói gì.
"Nhị Bình cho nó chứ gì!" Bà ngoại ném vỏ hạt dưa đi, "Không gì còn ai nữa!"
"Đưa tao vứt đi!" Mẹ nhào đến cướp.
Sơ Nhất nhanh chóng rụt tay lại: "Điện thoại con hỏng, hỏng rồi."
Mẹ nhìn cậu chằm chằm, cả mặt âm u giống như cảnh báo màu đỏ có bão sắp đến rồi.
"Mẹ không cần vậy con, con dùng." Sơ Nhất nói.
Mẹ vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Sơ Nhất đợi một lúc, xoay người ngồi lại bàn học lấy điện thoại cũ của mình ra, tháo thẻ sim gắn vào điện thoại mới, sau đó mở nguồn.
Sau khi nhìn màn hình hiện lên, cậu bỏ điện thoại vào túi, cái cũ thì nhét vào ngăn kéo, dù sao cũng là ba cho cậu.
Cậu không nỡ vứt đi.
Trong phòng vẫn là một mảnh im lặng, Sơ Nhất không tiếp tục cầm điện thoại ra ngoài tìm chỗ chụp ảnh nữa.
Từ khi nói không muốn học cấp ba đến khi lấy điện thoại ra, cậu cơ bản đã dùng hết dũng khí rồi, bây giờ trừ căng thẳng và bất an ra cậu chẳng còn cảm xúc gì khác.
Cả người giống như sụp đổ.
Cậu nằm bò ra bàn, nhắm hai mắt lại.
Buổi chiều lúc ăn cơm, ông ngoài ở ngoại chơi cờ về trong nhà mới xem như có âm thanh.
"Nấu cơm chưa? Đói muốn chết." Ông ngoại nói.
"Vậy đói chết đi." Mẹ nói.
"Ăn phải thuốc nổ đấy à?" Ông ngoại nói, "Chuyện này đến mức ấy à? Đứa nào cũng như sắp chết đến nơi, cùng lắm thì tái giá thôi, trên đời này có mình nó là đàn ông chắc?"
"Sao ông vẫn chưa chết hả?" Bà ngoại nói.
"Sắp rồi đây!" Ông ngoại nói.
Sơ Nhất đứng lên vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn. Cầm miếng thịt với rau ra, còn có một bịch màn thầu lớn.
Cậu hấp màn thầu, lúc thái thịt trước mắt cậu thoáng qua bàn tay của Yến Hàng.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ, lúc xử lí nguyên liệu nấu ăn giống như đang khiêu vũ vậy, mỗi một động tác nhỏ xíu cũng đều có thể khiến người khác muốn tua đi tua lại nhiều lần.
Cậu thở dài khe khẽ.
Đột nhiên cực kì nhớ Yến Hàng, không biết là tại sao.
Thậm chí cậu còn không quá nhớ ba, đối với ba thứ có nhiều hơn là tức giận và lo lắng.
Nhưng mà cậu nhớ Yến Hàng.
Rất nhiều lúc cậu sẽ theo bản năng mà nghĩ đến Yến Hàng, muốn ở bên cạnh Yến Hàng, Yến Hàng tùy tiện nói một câu thôi cũng có thể làm cậu thả lỏng.
Tuy rằng những ngày tháng không có Yến Hàng, cậu cũng trải qua như thế.
Nhưng Yến Hàng xuất hiện rồi lại biến mất, tất cả đều thay đổi. Trước kia cậu có thể nhịn, có thể gánh được, có thể đè nén thứ gì đó xuống để không cần phải nghĩ đến nữa, từng chút một trở nên sắc bén hơn.
Có được rồi lại mất đi, đây là thứ mà cậu sợ hãi.
Cậu không biết có phải vì mình quá ích kỉ không, so với việc muốn tìm được ba cậu càng muốn tìm Yến Hàng hơn.
Cơm tối tùy tiện xào hai món, sau khi người trong nhà im lặng mà ăn xong, Sơ Nhất đi ra ngoài.
Cậu cũng xem như hiểu mẹ, mẹ đánh cậu xong sẽ không để ý đến cậu nữa. Mà trạng thái này có lẽ sẽ diễn ra rất lâu, mấy ngày, mấy tháng, một năm, hai năm cũng không phải không thể.
Cậu thở dài khe khẽ.
Tự mình trải qua chuyện này quá ít, không biết rằng chỉ cần có một thay đổi nho nhỏ chính là phản ứng dây chuyền. Khơi dậy ngọn sóng ở nơi xa, cái ngọn sóng còn lớn hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, tùy tiện vỗ một cái cũng có thể đánh cậu rơi xuống chỉ có......
1m58?
Chiều cao.
Sơ Nhất đứng trên máy đo chiều cao ở phòng tập, nhìn con số phía trên.
Đau lòng quá Sơ Nhất ơi!
Cách 2m có phải có hơi xa rồi không?
"Hôm nay đến một mình à?" Có người đứng phía sau cậu hỏi một câu, "Chú của con không đến cùng à?"
Sơ Nhất nhanh chóng dùng tay che số lại sau đó mới quay đầu lại. Thấy được là huấn luyện viên ở phòng tập, hồi trước nói chuyện khá thân với chú Yến.
Chú Yến là một người rất thần kì, dường như chỉ cần chú muốn, ai chú Yến cũng có thể nói chuyện được.
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Sau này chủ, chỉ có mình con."
"Thế à," Huấn luyện viên cười cười, "Vậy con có thể......"
Sơ Nhất hiểu ý của Huấn luyện viên, phòng tập có thể mời huấn luyện riêng.
Nhưng mà.
"Con không, có tiền." Cậu trả lời đúng sự thật.
"À," Huấn luyện viên cười lên, "Không sao, vậy con con tự luyện đi, có gì không hiểu thì hỏi bọn chú."
"Cảm ơn chú." Cậu cười cười.
Thời gian chú Yến dạy cậu không dài nhưng đã dạy cậu nền tảng cơ bản, cũng đã nói cho cậu phương hướng tập luyện, cậu chỉ cần theo đó luyện là được.
"Không cần nhất định phải luyện thành tuyển thủ," Chú Yến nói, "Luyện cái này lâu dần phản ứng và sức lực đều sẽ tăng lên. Lúc đánh nhau với người ta nhất định sẽ có lợi, con xem phải ứng nhanh nhẹn của Yến Hàng đi, còn có thể cao lên nữa đó."
Sơ Nhất đứng trước bao cát vô cùng nghiêm túc mà nhớ lại lời chú Yến nói, mỗi một câu đều làm theo.
Lúc đánh một đấm vào bao cát, cậu có một loại cảm giác sảng khoái chưa bao giờ có.
Tuy rằng trên người còn có vết thương nhưng cậu không cảm thấy đau đớn lúc cơ bắp căng lên. Chỉ có một tiếng "bụp" khi sức lực trong mồ hôi và hô hấp bộc phát ra.
Giữa chừng huấn luyện viên lại đây hai lần, vì lúc tập luyện tư thế của cậu có hơi lệch, huấn luyện viên lại sửa đúng cho cậu.
Sau một tiếng, Sơ Nhất dựa vào bao cát ngừng lại.
Nhìn hai người đang tập ở đối diện.
Cũng chỉ thế, so với Yến Hàng thì kém hơn xíu.
"Chính là dọn dẹp buổi tối á, cậu hỏi chút xem có thể làm không, dì làm trước nói buổi tối phải nấu cơm, phải chăm cháu," Một chị gái mặc đồng phục của phòng tập nghe điện thoại đi ngang qua người cậu, "Vậy đó, buổi tối khó tìm ghê lắm......"
Sơ Nhất quay đầu, trong lòng dao động.
Nhìn theo chị gái đi đến trước bàn sau khi nói chuyện điện thoại xong, cậu mới đi rửa mặt sau đó lấy hết can đảm đi qua.
"Chào chị ạ," Sơ Nhất nhỏ giọng, "Em muốn hỏi, hỏi một chút."
"Chuyện gì thế?" Chị gái nhìn cậu.
"Chị muốn, muốn tìm người, người quét dọn buổi, buổi tối hả?" Sơ Nhất hỏi.
"Đúng rồi," Chị gái nói, "7 giờ đến 10 giờ rưỡi, chủ yếu là quét tước lao dọn thôi, còn có phòng thay đồ với phòng tắm nữa, em muốn giới thiệu ai hả?"
"Em," Sơ Nhất có hơi không chắc, nhẹ giọng nói, "Em được không?"
"Em?" Chị gái đơ ra, quay đầu nhìn một chị gái lớn hơn chút ở bên cạnh, rồi quay đầu nhìn cậu, "Em muốn làm thêm hè hả?"
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
Chắc là chị gái chưa từng gặp tình huống thế này, có hơi mê mang: "Có điều chỗ này của bọn chị không thuê làm thêm hè, với cả toàn thuê mấy dì không có việc làm thôi......"
"Sao thế?" Huấn luyện viên lúc trước đi đến hỏi một câu.
"À, bọn mình không phải đang tuyển người dọn dẹp vệ sinh buổi tối sao," Chị gái chỉ Sơ Nhất, "Cậu nhóc này muốn làm."
Huận luyện viên có hơi bất ngờ mà nhìn Sơ Nhất: "Không phải con đến tập luyện à?"
"Không, chậm trễ." Sơ Nhất có hơi căng thẳng.
Cậu không hề tự tin như Yến Hàng, Yến Hàng vào Nam ra Bắc cái gì cũng từng gặp qua còn có điểm cộng là lưu loát tiếng Anh. Ra ngoài một cái tìm đại một cái chứng minh thư giả thôi cũng có thể tìm được việc, cậu không có bản lĩnh như thế.
"Ôi, có phải em......" Cô gái hơi lớn tuổi kia nhìn cậu, "Ba em có phải...... Nhà chị ở bên đó, cái vụ trước......"
Cả người Sơ Nhất lập tức chìm xuống, phòng tập boxing này cách nhà cậu bốn trạm dừng, cậu không ngờ rằng còn có thể gặp phải người ở bên kia.
"Sao?" Huấn luyện viên nhìn cô gái.
"Cái vụ đó, vụ ở bên chỗ nhà bọn em đó...... Giết người đó......" Cô gái nói có hơi do dự.
"Em......" Sơ Nhất xoay người, đi về phía cửa, "Bỏ đi."
"Việc buổi tối mệt lắm, phòng tắm bên đấy còn phải chờ người ta tắm xong rồi mới được vào dọn dẹp, làm xong có thể đã khuya rồi," Huấn luyện viên ở phía sau cậu nói, "Con được không?"
Sơ Nhất nhanh chóng quay đầu lại: "Được."
"Đăng kí cho cậu bé chút đi," Huấn luyện viên nói với chị gái, "Dù sao cũng không thuê được ai."
"Vâng." Chị gái gật đầu.
Sơ Nhất nhìn huấn luyện viên: "Thật ạ?"
"Đây là ông chủ con bọn chị," Chị gái nói, "Ông ấy nói được thì chắc chắn là được rồi."
Yến Hàng nâng xong tạ cuối cùng, ngồi dậy nhìn Thôi Dật đang ở trên dụng cụ xà đôi.
"Bác sĩ kia," Thôi Dật vừa duy trì nâng lên vừa níu, "Nói chuyện cũng khoảng hai tháng rồi nhỉ? Cảm giác thế nào?"
"Bây giờ chú đang khoe khoang rằng mình có thể nói chuyện mà không thở gấp à?" Yến Hàng nói.
"Trả lời câu hỏi đi." Thôi Dật nhảy xuống, ngồi xuống cạnh hắn.
"Cũng tạm," Yến Hàng nói, "Cháu vẫn luôn điều chỉnh theo như bác sĩ nói, thuốc cũng uống đều."
"Ừm, đến khi cổ nói cháu có thể đi làm được thì cháu mới có thể đi," Thôi Dật nói, "Chỗ khách sạn bên kia chú đã hỏi xong cả rồi lúc nào cháu đi cũng được."
"Phô trương như thế có phải hơi không thích hợp không?" Yến Hàng hỏi.
"Một người phục vụ thôi có thể phô bao nhiêu được chứ," Thôi Dật cười cười, "Có thêm cháu cũng không nhiều lên, không có cháu cũng chẳng bớt đi, cháu nghe chú là được."
"Vâng." Yến Hàng nằm ngửa lại, chuẩn bị luyện thêm một chút.
Thật ra trước kia hắn đa số là chạy bộ, lúc bố muốn kéo hắn đến phòng tập hắn mới có thể đi chơi chút. Bây giờ tuần nào cũng cùng Thôi Dật đi ba lần, không biết là vì chán hay vì nhớ bố.
"Thẻ thư viện chú cũng làm cho cháu rồi," Thôi Dật nói, "Lúc muốn đọc sách thì đi."
"Cảm ơn chú," Yến Hàng nói, "Thật đó."
"Khách sáo như thế chú cũng không biết nói gì." Thôi Dật cười lên.
Yến Hàng cũng cười không nói nữa.
Lúc đi ra từ phòng gym, Thôi Dật không nhịn được kéo hắn đi ăn đồ nướng.
"Mới tập xong cái ăn một đống như này," Yến Hàng vừa ăn vừa nói, "Ý nghĩa của hai tiếng trước nằm chỗ nào rồi hở chú?"
"Chủ yếu là thoả mãn tâm lý thôi." Thôi Dật nói.
Lúc ăn xong đi ra khỏi tiệm đứng chờ Thôi Dật đi lấy xe hắn duỗi người.
Người có hơi mệt nhưng tâm trạng không tệ lắm.
Lại một lần nữa đi ra từ trong bóng tối, hắn có hơi xúc động.
Khi quay đầu lại nhìn bảng hiệu của tiệm đồ nướng, đột nhiên hắn nghĩ đến Sơ Nhất.
Nghĩ đến lúc chạy bộ xong bọn họ xách một túi lớn đồ nướng về nhà ăn khuya...... Sơ Nhất còn ăn rất được.
Hắc cười cười, lấy điện thoại ra chụp biển hiệu của tiệm đồ nướng một tấm.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn đăng lên Weibo cũng không xem bình luận.
Thật ra hắn có hơi sợ phải nhìn thấy những nội dung như "Người mất tích về rồi", cho dù là với ngữ khí vui đùa nhưng cũng sẽ khiến hắn buồn thiu.
Sẽ khiến hắn không nhịn được mà nhớ đến Sơ Nhất.
Sắp hết kì nghỉ hè rồi, Sơ Nhất đang làm gì nhỉ?
Lương Binh còn gây chuyện với em ấy không?
Bạn học sẽ bàn tán về em ấy sao?
Tình trạng trong nhà thế nào rồi?
Lúc Sơ Nhất về đến nhà vẫn là một mảnh yên lặng như mọi khi. Bây giờ ngày nào cậu cũng về rất muộn, người trong nhà đều ngủ cả rồi, rất tốt.
Cậu tắm xong, ngồi vào bàn học mở cuốn sổ tay kia ra.
Trên sổ đã viết lung tung mấy trang, cậu lật lật từ từ, có cái thì không biết mình muốn biểu đạt cái gì, có cái thì vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lúc đó.
- Sơ Nhất đã có việc làm rồi
- Phòng tắm nữ sạch sẽ hơn phòng tắm nam nhiều
- Vai mỏi quá đi thôi
- Chân đau, đòn đá bên không đủ lực.
- Yến Hàng Yến Hàng Yến Hàng Yến Hàng
- Sắp có tiền rồi
- 166.5????? Sơ Nhất nẩy mầm rồi????
- Sắp khai giảng rồi, không làm không làm không làm bài tập bài tập bài tập
- Yến Hàng Yến Hàng Yến Yến Yến Cơ Đạo
- Hôm nay nhặt được một viên đá có đốm
- Phía trên hốc cây có một cái tổ ong vò vẽ!!!
Cái tổ ông vò vẽ này không biết có từ lúc nào, tuần trước cậu đi không nhìn thấy. Hôm qua lúc đến nói chuyện đều bị tổ ong vò vẽ nghe trộm hết rồi.
Cậu thở dài lấy bút ra.
- Hôm qua mơ thấy Yến Hàng
Viết xong câu này cậu có hơi xấu hổ mà đặt bút xuống, nằm bò lên bàn lấy điện thoại ra.
Tùy tiện chọn vài cái, vốn dĩ muốn mở trò chơi ra chơi một chút nhưng lúc nhìn lại cậu lại phát hiện thứ mình mở ra lại là Khảnh khắc Wechat.
Yến Hàng vẫn im lặng không có tin tức gì.
Trong khung chat vẫn còn là tấm ảnh chụp tạo hình kiểu tóc mới mà cậu gửi qua.
Cậu chụp cả hai tiếng đồng hồ, chụp đến điện thoại hết pin luôn mới được một tấm.
Sau khi gửi cho Yến Hàng cậu đã đợi rất lâu, không ngừng mở Wechat ra thăm nhưng bên kia vẫn không trả lời lại.
Thứ duy nhất khiến cậu thở phài nhẹ nhõm chắc là Yến Hàng không chặn cậu, cũng không xoá bạn với cậu.
Nhìn chằm chằm tên Yến Hàng một chốc, cậu mở Weibo ra.
Hệ thống lại cưỡng chế cho Năm mới mùng một mấy cái gợi ý, cậu cố chấp mà nhất X từng cái chỉ để lại mỗi Anh bé Hình Thiên thôi.
Lúc đang muốn thoát ra, cậu nhìn lướt qua tên Hình Thiên.
Tiếp theo cậu cầm điện thoại đứng phắt dậy.
Tim đập kịch liệt, nếu không phải tại cổ họng không đủ rộng thì trái tim có lẽ đã nhảy vọt lên đỉnh đầu luôn rồi, hít thở cũng hơi gấp.
Nội dung mới nhất phía dưới tên Hình Thiên thay đổi rồi!
Hình Thiên đăng Weibo!
Lúc nhất vào tên của Hình Thiên tay Sơ Nhất run run giống như chọt phải ổ điện vậy.
Trong nhà không có wifi, tín hiệu lưu lượng không tốt lắm, lúc vào được Weibo của Hình Thiên là trống, không tải được nội dung.
Cậu giơ điện thoại chạy đến phòng bếp, bò cả nữa người ra ngoài cửa sổ, mới có thể tải thêm nội dung.
Không có chữ nào.
Nhưng có một tấm ảnh, suýt nữa đã làm cậu gào một tiếng.
Ảnh chụp là biển hiệu của một tiệm đồ nướng, trên đó có bốn chữ, Đồ nướng Tiểu Lý.
Đồ nướng! Tiểu Lý!
Cậu run run phóng to ảnh chụp lên, nhìn từng cm một, muốn tìm được thứ có liên hệ gì đó với Yến Hàng.
Nhưng không có kết quả gì.
Ảnh chụp được chụp rất rõ nhưng chỉ chụp mỗi biển hiệu, nếu mà chụp cái cửa kính cậu còn có thể từ trên ấy nhìn thấy được bóng dán của Yến Hàng, nhưng chỉ có mỗi cái bảng hiệu thôi.
Cậu ngồi xổm trên bàn, nhìn đi nhìn lại ảnh chụp kia mấy lần.
Ảnh đăng hôm cuối tuần, Sơ Nhất chút buồn bực, mấy ngày rồi thế mà giờ cậu mới nhìn thấy!
Bình luận phái dưới cũng cả trăm cái rồi!
Mấy chị gái này đều rảnh rỗi thế à!
Sơ Nhất ấn mở bình luận, cẩn thận nhìn từng cái một.
Nhìn từ bình luận đầu tiền đến bình luận cuối cùng, cậu cũng không phát hiện ai biết đây là chỗ nào.
Đồ nướng Tiểu Lý.
Tên tiệm này vô cùng chắp vá, e rằng mỗi một thành phố đều sẽ có hơn một cái, cho dù nó có tên ta Đồ nướng Tiểu Sơ đi nữa......
Túi tiền chính là một cái túi, bên trong có chút tiền mà cậu dành dụm. Có điều sau khi đã bị mẹ tiện tay cầm, bạn học tiện tay cướp và cả tiêu xài thường ngày, số tiền có thể để dành được thật sự rất ít.
Lúc cậu ở hành lang lấy hết tiền ra đếm, có chưa đến 30 tệ, đối với một người vẫn luôn không tiêu xài gì như cậu cũng coi như đủ dùng.
Nhưng để đi cắt tóc có đủ không thì cậu không biết.
Lớn như vậy rồi cậu cũng chưa từng đi tiệm cắt tóc bao giờ.
Lúc nhỏ thì ba trực tiếp dùng tông đơ cạo trọc cho cậu, sau khi đi học thì không cạo nữa nhưng cũng dùng kéo cắt quanh đầu một vòng. Năm lớp 3 thì bố đến chỗ công ty lái xe cho người ta, rất bận rộn, không ai quan tâm tóc của cậu nữa, có lẽ mẹ với bà ngoại đều tóc dài còn ông ngoại thì là đầu trọc cho nên không biết còn có cái thứ gọi là cắt tóc này nữa.
Từ lúc ấy đến bây giờ, đều là tự cậu tự nhìn gương mà cắt tóc, cũng chẳng có tạo hình gì. Lấy tiêu chuẩn không che mắt, không đâm vào cổ ra mà cắt, dù sao cũng không có ai nhìn cậu.
Anh nhìn mỗi ngày đó. Yến Hàng từng nói.
Sơ Nhất thở dài, có hơi hối hận sao không đi cắt sớm một chút. Dáng vẻ sau khi cậu cắt tóc Yến Hàng cũng chưa được nhìn.
Có điều không sao, cậu định sau khi về sẽ chụp mấy tấm lưu lại đó, sau này có cơ hội sẽ đưa Yến Hàng xem.
...... Còn có cơ hội không?
Sơ Nhất vừa nhìn đường đi vừa nghĩ xem nên để kiểu tóc nào. Yến Hàng từng nói, đừng cắt ngắn quá, dù sao cũng phải sửa.
Thật ra trong đầu cậu cậu đối với kiểu tóc dài hay ngắn này không hề có bất cứ khái niệm nào.
Có điều sau khi đứng trước cửa hai tiệm cắt tóc một hồi, cậu mới phát hiện so với kiểu tóc giá mới là thứ cậu không hề có khái niệm.
Cắt cái đầu 68 tệ!
Tiệm 48 tệ kia cũng coi như rẻ rồi!
Ăn cướp đấy à?
Kéo làm bằng vàng rồng đấy hả!
Cắt xong rồi là thành tiên chắc!
Tuy rằng ngay từ đầu cậu cũng cảm thấy trình độ tiệm cắt tóc mở ở trên đường lớn với tiệm cắt tóc mở ở trung tâm thương mại sẽ cao hơn tí nhưng cuối cùng vẫn là tìm một tiệm cắt tóc bình thường trên một con đường hẻo lánh thôi.
Kiểu tiệm mà vừa nhìn đã thấy không có nhà tạo mẫu tóc trở về từ HongKong, nhà tạo mẫu tóc cũng không tên Tony với Kevin.
25 tệ.
Có 48 với 68 tệ phía trước làm tiền đề, cái 25 tệ này nhìn qua vô cùng tuyệt vời.
Được đó, chính là chỗ này.
"Gội đầu hay cắt tóc?" Một chị gái hỏi cậu.
"...... Cắt." Sơ Nhất trả lời.
"Vậy gội trước đi." Chị gái nói.
Sơ Nhất cảm thấy hơi mê mang, vậy ý nghĩa của câu hỏi phía trước là cái gì?
Chị gái rất lạnh lùng, lúc gội đầu không nói một lời. Cào cào mấy lượt trên đầu hắn, chỉ hỏi ba câu.
"Lực vầy được không?"
Sơ Nhất không nghe rõ nên không trả lời.
"Nóng không?"
Sơ Nhất vẫn không nghe rõ.
"Cào nữa không?"
Sơ Nhất cảm thấy có thể vì đây là lần đầu tiên trong đời đi tiệm cắt tóc cho nên căng thẳng quá độ, làm cho thính lực bị căng thẳng thành điếc luôn.
Cuối cùng lúc chị gái đưa cậu cho thợ cắt tóc cậu mới đột nhiên phản ứng lại được chỉ hỏi cái gì, đáng tiếc câu hỏi đã vượt qua thời gian trả lời rồi.
Thợ cắt tóc tên A Siêu.
A Siêu cũng không nói tiếng nào, cầm kéo lên, nắm lấy tóc cậu xoẹt xoẹt mà cắt.
Sơ Nhất cảm thấy mắt mình sắp bị doạ đến rơi cả kính áp tròng luôn, nhanh chóng nói một câu: "Đừng, ngắn quá."
"Ừm." A Siêu nhìn thoáng qua gương, vô cùng ngầu lòi mà cắt tiếp.
Sơ Nhất cũng lười nói nữa, nói thì phải tốn sức. Cho dù có xấu thật cũng có thể xấu hơn chính mình tự cắt chắc.
........ Không biết giờ Yến Hàng ở đây có thể thiết kế cho cậu một kiểu tóc không nhỉ?
Có thể Yến Hàng sẽ thiết kế cho cậu một kiểu tóc rất đẹp.
Kiểu tóc của Yến Hàng rất đẹp, quần áo cảu Yến Hàng cũng rất đẹp, tuy là căn bản cũng đều là quần áo thể thao thoải mái siêu cấp tùy ý. Nhưng Yến Hàng có thể mặc rất đẹp, Yến Hàng còn dùng nước hoa nữa, một con người vô cùng đỏm dáng.
Sơ Nhất nghĩ đến liền có hơi không thể hiểu nổi mà muốn cười, lát sau lại cảm thấy không cười nổi.
Khó chịu.
Yến Hàng đi mất rồi.
Tất cả những tưởng tượng của cậu về kì nghỉ hè này được ở cùng một chỗ với Yến Hàng đều tiêu tán cả rồi.
Lúc trước còn nghĩ rằng cho dù Yến Hàng có đi cũng là sau nghỉ hè mới đi.
Sơ Nhất trừng mắt nhìn cây kéo trong gương mà xuất thần.
"Xong rồi." Sau khi A Siêu cắt xong tỉa xong rồi còn sấy hồi thì lấy miếng vải vẫn luôn buộc lên cổ cậu ra.
Sơ Nhất nhanh chóng đứng lên, nhìn đầu tóc của mình ở trong gương.
Đẹp...... Trai nhờ?
Không cắt quá ngắn, trên trán có chút tóc mái, đẹp hơn nhiều so với tóc chó gặm mà cậu tự cắt. Nhìn qua rất có tinh thần, hơn nữa cũng không phải là kiểu đầu nấm mà cậu không chịu nổi nhất, trường nghề bên kia mười người có hết chín người để đầu nấm rồi, mỗi lần cậu nhìn thấy đều khó chịu.
Cậu nhớ kĩ tên của A Siêu, định lần tới cũng sẽ tìm người này.
Lúc ra khỏi tiệm cắt tóc, gió lớn thổi qua cậu cảm thấy cả người mình đều nhẹ hửng. Một khoảng thời gian dài đã qua như vậy, đều nặng nề đến mức cậu không đứng dậy nổi.
Tuy rằng trong túi chỉ còn thừa 3 tệ nhưng lúc này cậu bước đi của cậu đều như muốn nhảy. Đi được một nữa thì cảm giác có người đang nhìn cậu mới hơi xấu hổ mà cúi đầu.
Bên bờ sông không có người, có điều ở dưới sông có, có cả thuyền, mấy người công nhân đang rửa sạch nước bùn với rác rưởi ở ven sông. Chỗ lúc trước tìm bút với Yến Hàng đã được rửa sạch sẽ, nước sông dưới ánh mặt trời chiếu lên tia sáng.
Sơ Nhất đứng đó nhìn một hồi, lấy điện thoại ra.
Điện thoại đã nghỉ ngơi mấy ngày không còn nhảy tung tung nữa, nhưng chậm chạp đến mức giao lưu ý niệm cũng suýt không được. Cậu nhe răng mấy lần định chụp một tấm nhưng vẫn không thành công.
Cuối cùng điện thoại trực tiếp tối đen lại luôn, cậu cố gắng ấn nút khởi động, cảm giác ấn từng cái cứ như mình đang hồi sức tim phổi lại cho điện thoại vậy.
Có điều mãi đến khi cậu về nhà, điện thoại cũng không tỉnh lại.
Không khí trong nhà vẫn như thế, vốn dĩ đã rất áp lực rồi, sự biến mất này của ba càng làm khó chịu.
Thật ra trạng thái của ông bà ngoại vẫn còn tốt chán, bà ngoại hút thuốc xem TV, ông ngoại ra ngoài chơi cờ tiện thể tán dóc chuyện con rể mình giết người luôn.
Chủ yếu là mẹ.
Trước khi xảy ra chuyện vẫn luôn sắp xếp tìm việc, sau khi xảy ra chuyện thì không tìm nữa,mỗi ngày ngồi trong nhà ngây ra.
Khi Sơ Nhất vào nhà, mẹ nhìn sang cậu.
Đột nhiên cậu có hơi căng thẳng.
Ngay lúc này mà cậu xài 25 tệ đi cắt cái tóc, chuyện này rất dễ dàng làm bốc lên lửa giận.
"Ối zời, cắt tóc cơ đấy," Quả nhiên mẹ cười lạnh, nói, "Có tiền ghê nhỉ."
Sơ Nhất không nói gì ngồi xuống bàn học ở bên cạnh.
"Phá của giống thằng cha nó đấy," Bà ngoại nói, "Cho mày ăn cho này uống còn cho mày đi học, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, mày lại sống tiêu sái gớm."
Sơ Nhất không nghe bà ngoại với mẹ nói tiếp, mở cuốn sổ tay kia ra nhìn chằm chằm chữ mà hôm qua cậu viết, xuất thần.
Qua một lúc lâu cậu mới quay đầu lại: "Con không, học cấp, cấp ba."
Mẹ ngây ngẩn cả người, bà ngoại cũng có chút không phản ứng kịp, đang cầm hạt dưa trừng mặt nhìn cậu.
"Cũng không, không học đại, học." Sơ Nhất nói.
"Nói xa thế cơ đấy, mày thi nổi chắc?" Bà ngoại hoàn hồn, tiếp tục cắn hạt dưa.
Mẹ đột nhiên đứng phắt dậy bước hai bước đến bên bàn học.
Sơ Nhất nhanh chóng nằm bò ra bàn ôm đầu.
Bát quái liên hoàn chưởng của mẹ rơi xuống lưng cậu với tốc độ gấp tám lần, bốp bốp đến sắp không nghe được là đang đánh nữa rồi.
Sơ Nhất cắn chặt răng.
Mẹ đánh lên đầu, lên vai, lên cánh tay cậu một hồi, cuối cùng cũng dừng tay hỏi một câu: "Mày nói cái gì?"
"Con cũng không, không thị nổi," Sơ Nhất nói, "Không học nữa."
Có lẽ mẹ đã dùng hết sức rồi, xoay người ngồi lại sofa.
Sơ Nhất ngồi dậy, dựa vào lưng ghế tiếp tục nhìn sổ.
Trong nhà chỉ có tiếng TV.
Không biết qua bao lâu, Sơ Nhất kéo ngăn kéo ra lấy điện thoại mà cậu trong ngăn kéo ra đưa lại trước mặt mẹ.
Mẹ thấy rõ trong tay cậu đang cầm điện thoại thì mở to mắt.
"Đổi với mẹ," Sơ Nhất nói, "Mẹ đưa, đưa con, mẹ dùng cái này."
"Ở đâu ra?" Mẹ hỏi.
Sơ Nhất không nói gì.
"Nhị Bình cho nó chứ gì!" Bà ngoại ném vỏ hạt dưa đi, "Không gì còn ai nữa!"
"Đưa tao vứt đi!" Mẹ nhào đến cướp.
Sơ Nhất nhanh chóng rụt tay lại: "Điện thoại con hỏng, hỏng rồi."
Mẹ nhìn cậu chằm chằm, cả mặt âm u giống như cảnh báo màu đỏ có bão sắp đến rồi.
"Mẹ không cần vậy con, con dùng." Sơ Nhất nói.
Mẹ vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Sơ Nhất đợi một lúc, xoay người ngồi lại bàn học lấy điện thoại cũ của mình ra, tháo thẻ sim gắn vào điện thoại mới, sau đó mở nguồn.
Sau khi nhìn màn hình hiện lên, cậu bỏ điện thoại vào túi, cái cũ thì nhét vào ngăn kéo, dù sao cũng là ba cho cậu.
Cậu không nỡ vứt đi.
Trong phòng vẫn là một mảnh im lặng, Sơ Nhất không tiếp tục cầm điện thoại ra ngoài tìm chỗ chụp ảnh nữa.
Từ khi nói không muốn học cấp ba đến khi lấy điện thoại ra, cậu cơ bản đã dùng hết dũng khí rồi, bây giờ trừ căng thẳng và bất an ra cậu chẳng còn cảm xúc gì khác.
Cả người giống như sụp đổ.
Cậu nằm bò ra bàn, nhắm hai mắt lại.
Buổi chiều lúc ăn cơm, ông ngoài ở ngoại chơi cờ về trong nhà mới xem như có âm thanh.
"Nấu cơm chưa? Đói muốn chết." Ông ngoại nói.
"Vậy đói chết đi." Mẹ nói.
"Ăn phải thuốc nổ đấy à?" Ông ngoại nói, "Chuyện này đến mức ấy à? Đứa nào cũng như sắp chết đến nơi, cùng lắm thì tái giá thôi, trên đời này có mình nó là đàn ông chắc?"
"Sao ông vẫn chưa chết hả?" Bà ngoại nói.
"Sắp rồi đây!" Ông ngoại nói.
Sơ Nhất đứng lên vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn. Cầm miếng thịt với rau ra, còn có một bịch màn thầu lớn.
Cậu hấp màn thầu, lúc thái thịt trước mắt cậu thoáng qua bàn tay của Yến Hàng.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ, lúc xử lí nguyên liệu nấu ăn giống như đang khiêu vũ vậy, mỗi một động tác nhỏ xíu cũng đều có thể khiến người khác muốn tua đi tua lại nhiều lần.
Cậu thở dài khe khẽ.
Đột nhiên cực kì nhớ Yến Hàng, không biết là tại sao.
Thậm chí cậu còn không quá nhớ ba, đối với ba thứ có nhiều hơn là tức giận và lo lắng.
Nhưng mà cậu nhớ Yến Hàng.
Rất nhiều lúc cậu sẽ theo bản năng mà nghĩ đến Yến Hàng, muốn ở bên cạnh Yến Hàng, Yến Hàng tùy tiện nói một câu thôi cũng có thể làm cậu thả lỏng.
Tuy rằng những ngày tháng không có Yến Hàng, cậu cũng trải qua như thế.
Nhưng Yến Hàng xuất hiện rồi lại biến mất, tất cả đều thay đổi. Trước kia cậu có thể nhịn, có thể gánh được, có thể đè nén thứ gì đó xuống để không cần phải nghĩ đến nữa, từng chút một trở nên sắc bén hơn.
Có được rồi lại mất đi, đây là thứ mà cậu sợ hãi.
Cậu không biết có phải vì mình quá ích kỉ không, so với việc muốn tìm được ba cậu càng muốn tìm Yến Hàng hơn.
Cơm tối tùy tiện xào hai món, sau khi người trong nhà im lặng mà ăn xong, Sơ Nhất đi ra ngoài.
Cậu cũng xem như hiểu mẹ, mẹ đánh cậu xong sẽ không để ý đến cậu nữa. Mà trạng thái này có lẽ sẽ diễn ra rất lâu, mấy ngày, mấy tháng, một năm, hai năm cũng không phải không thể.
Cậu thở dài khe khẽ.
Tự mình trải qua chuyện này quá ít, không biết rằng chỉ cần có một thay đổi nho nhỏ chính là phản ứng dây chuyền. Khơi dậy ngọn sóng ở nơi xa, cái ngọn sóng còn lớn hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, tùy tiện vỗ một cái cũng có thể đánh cậu rơi xuống chỉ có......
1m58?
Chiều cao.
Sơ Nhất đứng trên máy đo chiều cao ở phòng tập, nhìn con số phía trên.
Đau lòng quá Sơ Nhất ơi!
Cách 2m có phải có hơi xa rồi không?
"Hôm nay đến một mình à?" Có người đứng phía sau cậu hỏi một câu, "Chú của con không đến cùng à?"
Sơ Nhất nhanh chóng dùng tay che số lại sau đó mới quay đầu lại. Thấy được là huấn luyện viên ở phòng tập, hồi trước nói chuyện khá thân với chú Yến.
Chú Yến là một người rất thần kì, dường như chỉ cần chú muốn, ai chú Yến cũng có thể nói chuyện được.
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Sau này chủ, chỉ có mình con."
"Thế à," Huấn luyện viên cười cười, "Vậy con có thể......"
Sơ Nhất hiểu ý của Huấn luyện viên, phòng tập có thể mời huấn luyện riêng.
Nhưng mà.
"Con không, có tiền." Cậu trả lời đúng sự thật.
"À," Huấn luyện viên cười lên, "Không sao, vậy con con tự luyện đi, có gì không hiểu thì hỏi bọn chú."
"Cảm ơn chú." Cậu cười cười.
Thời gian chú Yến dạy cậu không dài nhưng đã dạy cậu nền tảng cơ bản, cũng đã nói cho cậu phương hướng tập luyện, cậu chỉ cần theo đó luyện là được.
"Không cần nhất định phải luyện thành tuyển thủ," Chú Yến nói, "Luyện cái này lâu dần phản ứng và sức lực đều sẽ tăng lên. Lúc đánh nhau với người ta nhất định sẽ có lợi, con xem phải ứng nhanh nhẹn của Yến Hàng đi, còn có thể cao lên nữa đó."
Sơ Nhất đứng trước bao cát vô cùng nghiêm túc mà nhớ lại lời chú Yến nói, mỗi một câu đều làm theo.
Lúc đánh một đấm vào bao cát, cậu có một loại cảm giác sảng khoái chưa bao giờ có.
Tuy rằng trên người còn có vết thương nhưng cậu không cảm thấy đau đớn lúc cơ bắp căng lên. Chỉ có một tiếng "bụp" khi sức lực trong mồ hôi và hô hấp bộc phát ra.
Giữa chừng huấn luyện viên lại đây hai lần, vì lúc tập luyện tư thế của cậu có hơi lệch, huấn luyện viên lại sửa đúng cho cậu.
Sau một tiếng, Sơ Nhất dựa vào bao cát ngừng lại.
Nhìn hai người đang tập ở đối diện.
Cũng chỉ thế, so với Yến Hàng thì kém hơn xíu.
"Chính là dọn dẹp buổi tối á, cậu hỏi chút xem có thể làm không, dì làm trước nói buổi tối phải nấu cơm, phải chăm cháu," Một chị gái mặc đồng phục của phòng tập nghe điện thoại đi ngang qua người cậu, "Vậy đó, buổi tối khó tìm ghê lắm......"
Sơ Nhất quay đầu, trong lòng dao động.
Nhìn theo chị gái đi đến trước bàn sau khi nói chuyện điện thoại xong, cậu mới đi rửa mặt sau đó lấy hết can đảm đi qua.
"Chào chị ạ," Sơ Nhất nhỏ giọng, "Em muốn hỏi, hỏi một chút."
"Chuyện gì thế?" Chị gái nhìn cậu.
"Chị muốn, muốn tìm người, người quét dọn buổi, buổi tối hả?" Sơ Nhất hỏi.
"Đúng rồi," Chị gái nói, "7 giờ đến 10 giờ rưỡi, chủ yếu là quét tước lao dọn thôi, còn có phòng thay đồ với phòng tắm nữa, em muốn giới thiệu ai hả?"
"Em," Sơ Nhất có hơi không chắc, nhẹ giọng nói, "Em được không?"
"Em?" Chị gái đơ ra, quay đầu nhìn một chị gái lớn hơn chút ở bên cạnh, rồi quay đầu nhìn cậu, "Em muốn làm thêm hè hả?"
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
Chắc là chị gái chưa từng gặp tình huống thế này, có hơi mê mang: "Có điều chỗ này của bọn chị không thuê làm thêm hè, với cả toàn thuê mấy dì không có việc làm thôi......"
"Sao thế?" Huấn luyện viên lúc trước đi đến hỏi một câu.
"À, bọn mình không phải đang tuyển người dọn dẹp vệ sinh buổi tối sao," Chị gái chỉ Sơ Nhất, "Cậu nhóc này muốn làm."
Huận luyện viên có hơi bất ngờ mà nhìn Sơ Nhất: "Không phải con đến tập luyện à?"
"Không, chậm trễ." Sơ Nhất có hơi căng thẳng.
Cậu không hề tự tin như Yến Hàng, Yến Hàng vào Nam ra Bắc cái gì cũng từng gặp qua còn có điểm cộng là lưu loát tiếng Anh. Ra ngoài một cái tìm đại một cái chứng minh thư giả thôi cũng có thể tìm được việc, cậu không có bản lĩnh như thế.
"Ôi, có phải em......" Cô gái hơi lớn tuổi kia nhìn cậu, "Ba em có phải...... Nhà chị ở bên đó, cái vụ trước......"
Cả người Sơ Nhất lập tức chìm xuống, phòng tập boxing này cách nhà cậu bốn trạm dừng, cậu không ngờ rằng còn có thể gặp phải người ở bên kia.
"Sao?" Huấn luyện viên nhìn cô gái.
"Cái vụ đó, vụ ở bên chỗ nhà bọn em đó...... Giết người đó......" Cô gái nói có hơi do dự.
"Em......" Sơ Nhất xoay người, đi về phía cửa, "Bỏ đi."
"Việc buổi tối mệt lắm, phòng tắm bên đấy còn phải chờ người ta tắm xong rồi mới được vào dọn dẹp, làm xong có thể đã khuya rồi," Huấn luyện viên ở phía sau cậu nói, "Con được không?"
Sơ Nhất nhanh chóng quay đầu lại: "Được."
"Đăng kí cho cậu bé chút đi," Huấn luyện viên nói với chị gái, "Dù sao cũng không thuê được ai."
"Vâng." Chị gái gật đầu.
Sơ Nhất nhìn huấn luyện viên: "Thật ạ?"
"Đây là ông chủ con bọn chị," Chị gái nói, "Ông ấy nói được thì chắc chắn là được rồi."
Yến Hàng nâng xong tạ cuối cùng, ngồi dậy nhìn Thôi Dật đang ở trên dụng cụ xà đôi.
"Bác sĩ kia," Thôi Dật vừa duy trì nâng lên vừa níu, "Nói chuyện cũng khoảng hai tháng rồi nhỉ? Cảm giác thế nào?"
"Bây giờ chú đang khoe khoang rằng mình có thể nói chuyện mà không thở gấp à?" Yến Hàng nói.
"Trả lời câu hỏi đi." Thôi Dật nhảy xuống, ngồi xuống cạnh hắn.
"Cũng tạm," Yến Hàng nói, "Cháu vẫn luôn điều chỉnh theo như bác sĩ nói, thuốc cũng uống đều."
"Ừm, đến khi cổ nói cháu có thể đi làm được thì cháu mới có thể đi," Thôi Dật nói, "Chỗ khách sạn bên kia chú đã hỏi xong cả rồi lúc nào cháu đi cũng được."
"Phô trương như thế có phải hơi không thích hợp không?" Yến Hàng hỏi.
"Một người phục vụ thôi có thể phô bao nhiêu được chứ," Thôi Dật cười cười, "Có thêm cháu cũng không nhiều lên, không có cháu cũng chẳng bớt đi, cháu nghe chú là được."
"Vâng." Yến Hàng nằm ngửa lại, chuẩn bị luyện thêm một chút.
Thật ra trước kia hắn đa số là chạy bộ, lúc bố muốn kéo hắn đến phòng tập hắn mới có thể đi chơi chút. Bây giờ tuần nào cũng cùng Thôi Dật đi ba lần, không biết là vì chán hay vì nhớ bố.
"Thẻ thư viện chú cũng làm cho cháu rồi," Thôi Dật nói, "Lúc muốn đọc sách thì đi."
"Cảm ơn chú," Yến Hàng nói, "Thật đó."
"Khách sáo như thế chú cũng không biết nói gì." Thôi Dật cười lên.
Yến Hàng cũng cười không nói nữa.
Lúc đi ra từ phòng gym, Thôi Dật không nhịn được kéo hắn đi ăn đồ nướng.
"Mới tập xong cái ăn một đống như này," Yến Hàng vừa ăn vừa nói, "Ý nghĩa của hai tiếng trước nằm chỗ nào rồi hở chú?"
"Chủ yếu là thoả mãn tâm lý thôi." Thôi Dật nói.
Lúc ăn xong đi ra khỏi tiệm đứng chờ Thôi Dật đi lấy xe hắn duỗi người.
Người có hơi mệt nhưng tâm trạng không tệ lắm.
Lại một lần nữa đi ra từ trong bóng tối, hắn có hơi xúc động.
Khi quay đầu lại nhìn bảng hiệu của tiệm đồ nướng, đột nhiên hắn nghĩ đến Sơ Nhất.
Nghĩ đến lúc chạy bộ xong bọn họ xách một túi lớn đồ nướng về nhà ăn khuya...... Sơ Nhất còn ăn rất được.
Hắc cười cười, lấy điện thoại ra chụp biển hiệu của tiệm đồ nướng một tấm.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn đăng lên Weibo cũng không xem bình luận.
Thật ra hắn có hơi sợ phải nhìn thấy những nội dung như "Người mất tích về rồi", cho dù là với ngữ khí vui đùa nhưng cũng sẽ khiến hắn buồn thiu.
Sẽ khiến hắn không nhịn được mà nhớ đến Sơ Nhất.
Sắp hết kì nghỉ hè rồi, Sơ Nhất đang làm gì nhỉ?
Lương Binh còn gây chuyện với em ấy không?
Bạn học sẽ bàn tán về em ấy sao?
Tình trạng trong nhà thế nào rồi?
Lúc Sơ Nhất về đến nhà vẫn là một mảnh yên lặng như mọi khi. Bây giờ ngày nào cậu cũng về rất muộn, người trong nhà đều ngủ cả rồi, rất tốt.
Cậu tắm xong, ngồi vào bàn học mở cuốn sổ tay kia ra.
Trên sổ đã viết lung tung mấy trang, cậu lật lật từ từ, có cái thì không biết mình muốn biểu đạt cái gì, có cái thì vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lúc đó.
- Sơ Nhất đã có việc làm rồi
- Phòng tắm nữ sạch sẽ hơn phòng tắm nam nhiều
- Vai mỏi quá đi thôi
- Chân đau, đòn đá bên không đủ lực.
- Yến Hàng Yến Hàng Yến Hàng Yến Hàng
- Sắp có tiền rồi
- 166.5????? Sơ Nhất nẩy mầm rồi????
- Sắp khai giảng rồi, không làm không làm không làm bài tập bài tập bài tập
- Yến Hàng Yến Hàng Yến Yến Yến Cơ Đạo
- Hôm nay nhặt được một viên đá có đốm
- Phía trên hốc cây có một cái tổ ong vò vẽ!!!
Cái tổ ông vò vẽ này không biết có từ lúc nào, tuần trước cậu đi không nhìn thấy. Hôm qua lúc đến nói chuyện đều bị tổ ong vò vẽ nghe trộm hết rồi.
Cậu thở dài lấy bút ra.
- Hôm qua mơ thấy Yến Hàng
Viết xong câu này cậu có hơi xấu hổ mà đặt bút xuống, nằm bò lên bàn lấy điện thoại ra.
Tùy tiện chọn vài cái, vốn dĩ muốn mở trò chơi ra chơi một chút nhưng lúc nhìn lại cậu lại phát hiện thứ mình mở ra lại là Khảnh khắc Wechat.
Yến Hàng vẫn im lặng không có tin tức gì.
Trong khung chat vẫn còn là tấm ảnh chụp tạo hình kiểu tóc mới mà cậu gửi qua.
Cậu chụp cả hai tiếng đồng hồ, chụp đến điện thoại hết pin luôn mới được một tấm.
Sau khi gửi cho Yến Hàng cậu đã đợi rất lâu, không ngừng mở Wechat ra thăm nhưng bên kia vẫn không trả lời lại.
Thứ duy nhất khiến cậu thở phài nhẹ nhõm chắc là Yến Hàng không chặn cậu, cũng không xoá bạn với cậu.
Nhìn chằm chằm tên Yến Hàng một chốc, cậu mở Weibo ra.
Hệ thống lại cưỡng chế cho Năm mới mùng một mấy cái gợi ý, cậu cố chấp mà nhất X từng cái chỉ để lại mỗi Anh bé Hình Thiên thôi.
Lúc đang muốn thoát ra, cậu nhìn lướt qua tên Hình Thiên.
Tiếp theo cậu cầm điện thoại đứng phắt dậy.
Tim đập kịch liệt, nếu không phải tại cổ họng không đủ rộng thì trái tim có lẽ đã nhảy vọt lên đỉnh đầu luôn rồi, hít thở cũng hơi gấp.
Nội dung mới nhất phía dưới tên Hình Thiên thay đổi rồi!
Hình Thiên đăng Weibo!
Lúc nhất vào tên của Hình Thiên tay Sơ Nhất run run giống như chọt phải ổ điện vậy.
Trong nhà không có wifi, tín hiệu lưu lượng không tốt lắm, lúc vào được Weibo của Hình Thiên là trống, không tải được nội dung.
Cậu giơ điện thoại chạy đến phòng bếp, bò cả nữa người ra ngoài cửa sổ, mới có thể tải thêm nội dung.
Không có chữ nào.
Nhưng có một tấm ảnh, suýt nữa đã làm cậu gào một tiếng.
Ảnh chụp là biển hiệu của một tiệm đồ nướng, trên đó có bốn chữ, Đồ nướng Tiểu Lý.
Đồ nướng! Tiểu Lý!
Cậu run run phóng to ảnh chụp lên, nhìn từng cm một, muốn tìm được thứ có liên hệ gì đó với Yến Hàng.
Nhưng không có kết quả gì.
Ảnh chụp được chụp rất rõ nhưng chỉ chụp mỗi biển hiệu, nếu mà chụp cái cửa kính cậu còn có thể từ trên ấy nhìn thấy được bóng dán của Yến Hàng, nhưng chỉ có mỗi cái bảng hiệu thôi.
Cậu ngồi xổm trên bàn, nhìn đi nhìn lại ảnh chụp kia mấy lần.
Ảnh đăng hôm cuối tuần, Sơ Nhất chút buồn bực, mấy ngày rồi thế mà giờ cậu mới nhìn thấy!
Bình luận phái dưới cũng cả trăm cái rồi!
Mấy chị gái này đều rảnh rỗi thế à!
Sơ Nhất ấn mở bình luận, cẩn thận nhìn từng cái một.
Nhìn từ bình luận đầu tiền đến bình luận cuối cùng, cậu cũng không phát hiện ai biết đây là chỗ nào.
Đồ nướng Tiểu Lý.
Tên tiệm này vô cùng chắp vá, e rằng mỗi một thành phố đều sẽ có hơn một cái, cho dù nó có tên ta Đồ nướng Tiểu Sơ đi nữa......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.