Chương 8: Tranh Cãi Chốn Thư Phòng (3)
Khán Tuyền Thính Phong
28/12/2023
Đại phu nhân nhàn nhã chờ tam di nương gấp khăn, hầu hạ nàng ta lau bọt nước trà đọng quanh khoé miệng rồi nói: “Suýt chút ta quên mất. Ba tháng nữa là lễ mừng năm mới, mấy tỷ muội các con cũng nên sắm sửa xiêm y, trang sức. Ta nhớ khố phòng mới nhập ít da thuộc, chất lượng khá tốt. Ngô ma ma, ngươi phái Kim tử hầu hạ các vị tiểu thư chọn lựa tấm yêu thích, ban thưởng mỗi người một bộ.”
“Cảm ơn thái thái.” Sáu vị tiểu thư đứng dậy, nhún chân hành lễ tạ ơn Lưu thị.
Lưu thị nằm nghiêng trên giường, cười nói: “Thuở thiếu nữ ta rất thích trang điểm, chải chuốt. Giờ lớn tuổi sinh tính lười. Sáu người các con đương độ mơn mởn, ngày ngày ăn diện xinh đẹp lượn vòng vòng, ta ngắm cũng vui lây.”
Nhị di nương ướm lời: “Hiện tại phu nhân vẫn đương độ trẻ trung, rực rỡ. Người đứng cạnh đại cô nương mà xem, khác nào đôi tỷ muội đâu ạ.”
Lưu thị liếc nhìn nàng ta: “Miệng ngọt như mật ý nhỉ.”
Kỳ thực Lưu thị mới tầm hai mươi tuổi. Chẳng qua thân phận Tiêu gia đại phu nhân yêu cầu khí chất thành thục, ổn trọng nên cách ăn mặc tăng đôi phần già dặn.
“Di nương nói chuẩn đó ạ. Phu nhân đứng cạnh đại tỷ, con trông như bạn bè đồng trang lứa.” Lục cô nương ngọt ngào nịnh nọt.
Đại cô nương ngẩng đầu, khoé miệng nhoẻn cười ấm áp: “Con nào dám so sánh với mẫu thân.”
Cả phòng nhao nhao phụ hoạ khiến Lưu thị mừng rỡ cười khanh khách. Bầu không khí vui vẻ, hoà thuận, ngập tràn tình cảm gia đình. Hạ nhân canh ngoài cửa bỗng bẩm báo: “Thưa phu nhân, đại nhân đã về.”
“Mau mời.” Lưu thị nhanh chóng rời giường, đứng xuống đất để nha hoàn sửa sang quần áo, phủi phẳng nếp nhăn. Tươm tất hết thảy, nàng ta dẫn sáu vị cô nương ra cửa thuỳ hoa, xếp hàng đón người.
Màn chướng khẽ hất, một nam tử trung niên khôi ngô tuấn tú, phong độ đường hoàng xuất hiện. Tiêu Tuần đã ba mươi tám tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt, thoạt trông như thanh niên ngấp nghé 30. Hắn nhìn lướt đám con cháu, đoạn nói với Lưu thị: "Hôm nay chỗ nàng náo nhiệt khác ngày thường."
Lưu thị dịu dàng thưa: "Thiếp nghĩ lâu lắm rồi mọi người chưa được thỉnh an lão gia. Hôm nay thiếp đặc biệt giữ họ ăn chung bữa sáng."
Tiêu Tuần không nói năng gì, trực tiếp ngồi trên ghế chính tọa. Sáu tỷ muội Tiêu gia lần lượt hành lễ thỉnh an phụ thân. Đám nha hoàn cất nệm mềm, dọn dẹp bàn ăn, nhịp nhàng bưng các món điểm tâm sáng. Sáu tỷ muội theo thứ tự ngồi dưới hai ghế chủ vị, an tĩnh dùng bữa. Danh gia vọng tộc chú trọng thuật dưỡng sinh, nhai kỹ nuốt chậm, tránh tuyệt đối vừa ăn vừa nói, hạn chế phát tiếng động chén bát. Bữa sáng kéo dài gần nửa canh giờ, hạ nhân đứng hầu một bên, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở. Chủ tủ buông đũa, nha hoàn cúi đầu dâng món lạc chiên giòn phủ bơ đường nóng hổi.
Lưu thị hiền huệ nhắc Tiêu Nguyên: “Ta biết con không thích vị béo ngậy của bơ và đường trắng nên dặn hạ nhân chỉ rải ít bột muối cho đậm đà, không nêm nêm gì hơn. Con thử xem có thích không.”
Tiêu Nguyên vội vàng bày tỏ tấm lòng.
“Cảm ơn thái thái quan tâm, chăm sóc. Con khiến người hao tâm tổn trí rồi ạ.”
“Cảm ơn thái thái.” Sáu vị tiểu thư đứng dậy, nhún chân hành lễ tạ ơn Lưu thị.
Lưu thị nằm nghiêng trên giường, cười nói: “Thuở thiếu nữ ta rất thích trang điểm, chải chuốt. Giờ lớn tuổi sinh tính lười. Sáu người các con đương độ mơn mởn, ngày ngày ăn diện xinh đẹp lượn vòng vòng, ta ngắm cũng vui lây.”
Nhị di nương ướm lời: “Hiện tại phu nhân vẫn đương độ trẻ trung, rực rỡ. Người đứng cạnh đại cô nương mà xem, khác nào đôi tỷ muội đâu ạ.”
Lưu thị liếc nhìn nàng ta: “Miệng ngọt như mật ý nhỉ.”
Kỳ thực Lưu thị mới tầm hai mươi tuổi. Chẳng qua thân phận Tiêu gia đại phu nhân yêu cầu khí chất thành thục, ổn trọng nên cách ăn mặc tăng đôi phần già dặn.
“Di nương nói chuẩn đó ạ. Phu nhân đứng cạnh đại tỷ, con trông như bạn bè đồng trang lứa.” Lục cô nương ngọt ngào nịnh nọt.
Đại cô nương ngẩng đầu, khoé miệng nhoẻn cười ấm áp: “Con nào dám so sánh với mẫu thân.”
Cả phòng nhao nhao phụ hoạ khiến Lưu thị mừng rỡ cười khanh khách. Bầu không khí vui vẻ, hoà thuận, ngập tràn tình cảm gia đình. Hạ nhân canh ngoài cửa bỗng bẩm báo: “Thưa phu nhân, đại nhân đã về.”
“Mau mời.” Lưu thị nhanh chóng rời giường, đứng xuống đất để nha hoàn sửa sang quần áo, phủi phẳng nếp nhăn. Tươm tất hết thảy, nàng ta dẫn sáu vị cô nương ra cửa thuỳ hoa, xếp hàng đón người.
Màn chướng khẽ hất, một nam tử trung niên khôi ngô tuấn tú, phong độ đường hoàng xuất hiện. Tiêu Tuần đã ba mươi tám tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt, thoạt trông như thanh niên ngấp nghé 30. Hắn nhìn lướt đám con cháu, đoạn nói với Lưu thị: "Hôm nay chỗ nàng náo nhiệt khác ngày thường."
Lưu thị dịu dàng thưa: "Thiếp nghĩ lâu lắm rồi mọi người chưa được thỉnh an lão gia. Hôm nay thiếp đặc biệt giữ họ ăn chung bữa sáng."
Tiêu Tuần không nói năng gì, trực tiếp ngồi trên ghế chính tọa. Sáu tỷ muội Tiêu gia lần lượt hành lễ thỉnh an phụ thân. Đám nha hoàn cất nệm mềm, dọn dẹp bàn ăn, nhịp nhàng bưng các món điểm tâm sáng. Sáu tỷ muội theo thứ tự ngồi dưới hai ghế chủ vị, an tĩnh dùng bữa. Danh gia vọng tộc chú trọng thuật dưỡng sinh, nhai kỹ nuốt chậm, tránh tuyệt đối vừa ăn vừa nói, hạn chế phát tiếng động chén bát. Bữa sáng kéo dài gần nửa canh giờ, hạ nhân đứng hầu một bên, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở. Chủ tủ buông đũa, nha hoàn cúi đầu dâng món lạc chiên giòn phủ bơ đường nóng hổi.
Lưu thị hiền huệ nhắc Tiêu Nguyên: “Ta biết con không thích vị béo ngậy của bơ và đường trắng nên dặn hạ nhân chỉ rải ít bột muối cho đậm đà, không nêm nêm gì hơn. Con thử xem có thích không.”
Tiêu Nguyên vội vàng bày tỏ tấm lòng.
“Cảm ơn thái thái quan tâm, chăm sóc. Con khiến người hao tâm tổn trí rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.