Một Đường Vinh Hoa

Chương 9: Tranh Cãi Chốn Thư Phòng (4)

Khán Tuyền Thính Phong

28/12/2023

Lưu thị: "Dạ dày con yếu, dễ bị chướng khí. Đại phu dặn con cần duy trì khẩu vị thanh đạm."

Tiêu Tuần nghe Lưu thị nói chuyện, nhân tiện hỏi thăm: "Mấy nay Nguyên nhi lại ốm à? Sao đang yên lành, khỏe mạnh lại chuyển biến xấu?"

"Chàng chớ lo. Kể từ đầu mùa đông, ngũ cô nương chưa từng ốm đau, sinh bệnh." Lưu thị giải thích: "Thiếp học công thức mấy món dược thiện bên Vương huyện quân thôi."

Tiêu Tuần vuốt cằm: "Làm phiền phu nhân."

"Đây là bổn phận của thiếp." Lưu thị cụp mi cười nhạt, dùng khăn giả vờ chấm khóe miệng, che giấu vẻ chua xót.

Tiêu Nguyên lảng tránh cơn sóng ngầm. Nàng múc một muỗng sữa trâu, nhấp môi nhấm thử rồi buông ngay.

Giờ Thìn sấp điểm, hàng loạt nha hoàn bà tử xếp hàng chờ ngoài cửa. Ngô ma ma khom lưng nhắc nhở chủ tử: "Thưa phu nhân, gần đến giờ vào lớp của các vị cô nương rồi ạ."

Lưu thị phân phó hạ nhân: "Các ngươi cẩn thận hầu hạ sáu vị tiểu thư đi học."

Tiêu Thị biết Tiêu Tuần nhất định có việc tìm mình. Nàng ta không giữ nhóm con cháu ở lại vướng chỗ, dặn dò kẻ hầu người hạ đưa các vị tiểu thư, công tử nhập học. Tỷ muội Tiêu gia theo thứ tự tuổi tác, thứ bậc, lần lượt cúi chào thối lui.



Khi Tiêu Nguyên rời khỏi viện tử của đại phu nhân, Tứ thiếu gia đang đi đằng sau, bỗng nhiên cao giọng gọi nàng: “Ngũ muội.”

“Tứ ca gọi muội có chuyện gì sao?”

Tiêu Nguyên dừng bước, hoà nhã hỏi Tứ thiếu gia. Tiêu gia có bốn vị thiếu gia, người nhỏ nhất đã tròn mười tuổi, sớm chuyển ra ngoại viện sinh sống. Bình thường huynh muội bọn họ ít cơ hội chung đụng, trừ lễ thỉnh an hằng sáng, quan hệ không quá thân thiết.

“Ngũ muội, món mứt lê ngào mật hôm bữa muội sai người tặng ta, ăn ngon lắm. Muội làm thế nào vậy?” Tứ cô nương điên cuồng nháy mắt ra hiệu. Tứ thiếu gia phớt lờ lời cảnh cáo ngầm, cười tủm tỉm hỏi Tiêu Nguyên.

“Món ấy do Tô ma ma nấu, muội cũng không biết công thức chính xác. À, phòng muội vẫn dư mấy bình. Nếu tứ ca thích, lát hồi muội sai nha hoàn đưa sang viện huynh. Mứt lê tính hàn, không nên ăn nhiều dễ bị tiêu chảy. Huynh nhớ chú ý nhé.” Tiêu Nguyên nói.

“Muội yên tâm, ta tự có chừng mực.” Tứ thiếu gia đạt được mục đích, cười toe toét, đôi mắt phượng híp thành đường chỉ.

“Ngũ muội, huynh mới sưu tầm được một chiếc đèn cung đình, kiểu dáng phổ thông thôi nhưng hoạ tiết tinh xảo, hiếm lạ. Chốc nữa huynh phái thư đồng tặng muội. Muội chơi tạm giết thời gian.”

“Đa tạ tứ ca.” Tiêu Nguyên thoải mái nhận quà. Trước kia sống ở Giang Nam, những lúc nhàm chán nàng thường rủ tam ca và nhị tỷ ra ngoại ô cưỡi ngựa, đạp thanh, ngắm phong cảnh phố phường. Kể từ ngày dọn về Ký Châu, trừ mồng một, hôm rằm nàng có cơ hội xuất phủ, dâng hương lễ phật. Ngày khác phải chôn chân trong lớp lớp tường đỏ ngói xanh. Những đồ chơi tiêu khiển kiểu đèn cung đình chỉ đành dựa vào các ca ca.

Tứ thiếu gia hài lòng thoả ý, đủng đỉnh rời hậu viện, ra ngoại viện. Thời gian học tập của các vị tiểu thư và thiếu gia Tiêu phủ trùng nhau, song chia hai khu riêng biệt. Phòng học của nhóm cô nương vốn thuộc diện tích ngoại viện, dành cho cánh nam giới. Tiêu Tuần thấy nơi đây yên tĩnh độc lập, dứt khoát phái hạ nhân quy hoạch lại, sát nhập khu nội viện, cải tạo thành lớp học cho nữ nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đường Vinh Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook