Chương 13: Tranh Cãi Chốn Thư Phòng (8)
Khán Tuyền Thính Phong
19/04/2024
"Muội đồng ý với quan điểm của tam tỷ. Những đồ vật lịch sự, tao nhã không nên nhiễm hơi tiền." Lục cô nương bày tỏ.
Đôi tỷ muội kẻ tung người hứng khiến tứ cô nương giận tím tái mặt mày. Nàng ta sắp đứng bật dậy, môi mấp máy muốn mắng chửi người thì bị bàn tay của nhũ mẫu ấn ngồi trở lại. Bà ghé tai dỗ dành, khuyên nhủ, trấn án cảm xúc của chủ nhân. Các vị cô nương có thể cãi vã, cười cợt nhau dăm ba câu nhưng nếu dám đánh lộn, mắng chửi nhau ngay chốn thư phòng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể diện của Tiêu phủ. Chuyện vỡ lở, đám người hầu phục vụ tại chỗ, đừng ai mong thoát tội. Nhũ mẫu của tứ cô nương không muốn bị khiển trách.
Đại cô nương nghiêng tay áo, gác bút xuống nghiên mực, khẽ can ngăn: "Trật tự. Tiên sinh sắp đến rồi."
Đại ca nương là người lớn tuổi nhất, tính tình điềm đạm, chín chắn, luôn bảo vệ các muội muội, đệ đệ nhỏ tuổi hơn nên rất có uy. Tam cô nương, lục cô nương ngay lập tức dừng nói chuyện, hậm hực ngậm mồm. Tứ cô nương thở phì phì căm tức, lông mày xoăn tít, an phận ngồi tại chỗ. Dù nể đại cô nương, bọn tỷ muội tạm thời giữ trật tự nhưng bầu không khí trong thư phòng vẫn cực kỳ căng thẳng, nặng nề như sắp đóng băng.
Đại cô nương hơi luống cuống. Nàng muốn điều tiết bầu không khí để các tỷ muội hòa thuận, vui vẻ. Đáng tiếc nàng không giỏi ăn nói, chẳng biết phải làm sao để giải tỏa áp lực.
Nhị cô nương cất lời: "Ôi, tỷ nói các muội nghe, hoa lụa đẹp mấy cũng không đẹp bằng hoa tươi. Mần chi tốn thời gian tranh cãi, chi bằng chúng mình cùng đi hái hoa."
Nhị cô nương vốn không muốn dây dưa nhiều chuyện. Tỷ muội chung nhà, đóng cửa tranh luận vài câu thì được chứ thể hiện rõ sự mất đoàn kết trước mặt đám kẻ ăn người ở thì dễ dẫn đến dèm pha. Nếu hai vị tỷ tỷ lớn nhất nhà là các nàng mà hờ hững, không dạy dỗ, hướng dẫn muội muội, trăm phần trăm mích lòng đại thái thái. Nàng không muốn bị mắng oan.
"Thật ạ?" Tam cô nương, tứ cô nương, lục cô nương đồng thời ngẩng đầu mừng rỡ. Mùa đông dài đằng đẵng, các nàng bị nhốt trong nhà suốt, chưa được ra ngoài lần nào!
Lục cô nương tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhị tỷ, chúng mình đi đâu hái hoa mai ạ?" Hoa mai trồng trong vườn phải giữ để ngắm còn hoa mai nở ngoài phủ thì các nàng chẳng dám mơ. Chắc chắn đại thái thái không cho phép.
"Các muội quên ư? Mười hôm nữa là ngày rằm. Phu nhân sẽ dẫn chúng mình đi chùa Thiên Ân dâng hương lễ phật." Nhị cô nương nhỏ nhẹ. "Vườn mai tại chùa Thiên Ân rất nổi tiếng. Chúng mình nghỉ chân trong vườn mai, pha trà, thưởng trà, ngắm hoa không thú vị à?"
Đôi tỷ muội kẻ tung người hứng khiến tứ cô nương giận tím tái mặt mày. Nàng ta sắp đứng bật dậy, môi mấp máy muốn mắng chửi người thì bị bàn tay của nhũ mẫu ấn ngồi trở lại. Bà ghé tai dỗ dành, khuyên nhủ, trấn án cảm xúc của chủ nhân. Các vị cô nương có thể cãi vã, cười cợt nhau dăm ba câu nhưng nếu dám đánh lộn, mắng chửi nhau ngay chốn thư phòng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới thể diện của Tiêu phủ. Chuyện vỡ lở, đám người hầu phục vụ tại chỗ, đừng ai mong thoát tội. Nhũ mẫu của tứ cô nương không muốn bị khiển trách.
Đại cô nương nghiêng tay áo, gác bút xuống nghiên mực, khẽ can ngăn: "Trật tự. Tiên sinh sắp đến rồi."
Đại ca nương là người lớn tuổi nhất, tính tình điềm đạm, chín chắn, luôn bảo vệ các muội muội, đệ đệ nhỏ tuổi hơn nên rất có uy. Tam cô nương, lục cô nương ngay lập tức dừng nói chuyện, hậm hực ngậm mồm. Tứ cô nương thở phì phì căm tức, lông mày xoăn tít, an phận ngồi tại chỗ. Dù nể đại cô nương, bọn tỷ muội tạm thời giữ trật tự nhưng bầu không khí trong thư phòng vẫn cực kỳ căng thẳng, nặng nề như sắp đóng băng.
Đại cô nương hơi luống cuống. Nàng muốn điều tiết bầu không khí để các tỷ muội hòa thuận, vui vẻ. Đáng tiếc nàng không giỏi ăn nói, chẳng biết phải làm sao để giải tỏa áp lực.
Nhị cô nương cất lời: "Ôi, tỷ nói các muội nghe, hoa lụa đẹp mấy cũng không đẹp bằng hoa tươi. Mần chi tốn thời gian tranh cãi, chi bằng chúng mình cùng đi hái hoa."
Nhị cô nương vốn không muốn dây dưa nhiều chuyện. Tỷ muội chung nhà, đóng cửa tranh luận vài câu thì được chứ thể hiện rõ sự mất đoàn kết trước mặt đám kẻ ăn người ở thì dễ dẫn đến dèm pha. Nếu hai vị tỷ tỷ lớn nhất nhà là các nàng mà hờ hững, không dạy dỗ, hướng dẫn muội muội, trăm phần trăm mích lòng đại thái thái. Nàng không muốn bị mắng oan.
"Thật ạ?" Tam cô nương, tứ cô nương, lục cô nương đồng thời ngẩng đầu mừng rỡ. Mùa đông dài đằng đẵng, các nàng bị nhốt trong nhà suốt, chưa được ra ngoài lần nào!
Lục cô nương tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhị tỷ, chúng mình đi đâu hái hoa mai ạ?" Hoa mai trồng trong vườn phải giữ để ngắm còn hoa mai nở ngoài phủ thì các nàng chẳng dám mơ. Chắc chắn đại thái thái không cho phép.
"Các muội quên ư? Mười hôm nữa là ngày rằm. Phu nhân sẽ dẫn chúng mình đi chùa Thiên Ân dâng hương lễ phật." Nhị cô nương nhỏ nhẹ. "Vườn mai tại chùa Thiên Ân rất nổi tiếng. Chúng mình nghỉ chân trong vườn mai, pha trà, thưởng trà, ngắm hoa không thú vị à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.