Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 47: Đáng đời
Vương Khiết Băng (Yu)
12/04/2024
Phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng đã tắt, Chân Nam Nam chỉ ngồi đó và ăn trái cây, còn Tiêu Trọng Triết lại nhìn cô đầy ngạc nhiên, sau đó lại nói:
- Em và mẹ đã lên kế hoạch hết rồi?
- Chứ anh nghĩ em dễ bắt nạt à?
- Không có, vợ anh đương nhiên là không dễ bắt nạt rồi. Nhưng Nam Nam à, nếu chút nữa Đường Thụy Nha đến tìm em thì sao?
Chân Nam Nam chỉ cười, sau đó cô lại nói:
- Anh yên tâm, chú Chí Diệp đã để lại cho em không ít quân nhân ở bên ngoài, cho dù họ có tới cũng không làm gì được em. Với cả…
- Với cả cái gì?
Đến đây Chân Nam Nam còn chưa kịp nói ra cái gì thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín đã đến rồi, hai mẹ con đó đứng ở ngoài và liên tục la hét bảo cô phải ra gặp mặt, sau đó là đi tìm Quân Chí Diệp cứu Hồ Xảo.
Lúc này Tiêu Trọng Triết còn định ra ngoài để mắng họ một trận, nhưng đột nhiên tiếng mắng chửi của Đường Thụy Nha không thấy nữa, thay vào đó là tiếng kêu đau.
Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Chân Nam Nam lại nắm tay của anh rồi đi lên tầng trên, lúc này ở trên phòng của Vũ Tiệp Dao thì cô ấy, Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn đang liên tục ném đồ xuống dưới. Không chỉ là trứng gà thối mà còn có rau cải thối, còn có thêm xác động vật nhỏ đã chết nữa chứ. Vừa ném ba người họ vừa chửi rất hăng.
Còn ở bên dưới thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín cũng phải nhanh chóng rút lui, nhưng đâu phải muốn rút là rút, chuyện gì cũng phải có sự cho phép của nhà họ Tiêu đã chứ! Nơi này đâu phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Mắng chửi xong, ném đồ cũng xong thì Vũ Tiệp Dao mới nói:
- Tôi cảnh cáo các người, tránh xa chị dâu của tôi ra một chút, gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đó, nghe rõ chưa!
Sau đó thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín cũng nhanh chóng chạy đi, lúc này thì ba cô gái nhà chúng ta mới thoải mái cười lớn một tiếng.
- Chị dâu, thấy tụi em ném có chuẩn không, ném trúng không trượt phát nào luôn đấy, chắc chắn sau hôm nay bọn họ sẽ không dám bén mảng tới tìm chị gây khó dễ nữa đâu.
- Cảm ơn em rất nhiều.
- Không có gì, không có gì, chị là chị dâu của tụi em, đây là việc nên làm mà.
Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn cũng gật đầu phụ họa theo.
Bây giờ xem như chuyện của Hồ gia đã có thể dàn xếp an ổn rồi, chỉ còn chờ Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu tổ chức hôn lễ, rồi chờ tới ngày Chân Nam Nam sinh bảo bảo nữa là xong.
[…]
Buổi chiều hôm đó thì cô và Tiêu Trọng Triết cũng đã có một ngày bình yên của hai người mà không ai làm phiền, vừa nghĩ đến bốn chữ “không ai làm phiền” thì liền có người nhấn chuông inh ỏi, vốn dĩ Tiêu Trọng Triết còn định mặc kệ, nhưng Chân Nam Nam lại bảo anh phải nhanh chóng ra xem.
Bước vào không chỉ một mà tới ba người, bao gồm Dương Long Phi, Yến Dụ Văn và Trương Thất.
Vừa nhìn thấy Chân Nam Nam thì Trương Thất đã có hơi giật mình, cậu ta còn định chạy đến nhìn cô cho rõ nhưng cũng may Yến Dụ Văn đã nhanh chóng giữ cậu ta lại, sau đó nhìn cô, nói:
- Ngại quá, nên này bị cận nên không thể nhìn quá xa.
Chân Nam Nam cũng chỉ phì cười rồi gật đầu, nhưng mà vì nụ cười đó đã khiến cho Trương Thất phải chú ý hơn, tuy rằng cậu ta rất muốn hỏi vài chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là không dám hỏi.
- Ba người tới đây làm gì thế?
Tiêu Trọng Triết dứt lời thì Dương Long Phi đã nhanh chóng ngồi xuống ghế rồi còn bắt chéo chân, nói:
- Làm gì nữa, đương nhiên là đến thăm cậu và cháu gái sắp chào đời rồi. Dù sao thì trong số bốn người chúng ta, cậu là người kết hôn sớm nhất, lại còn sắp có con nữa chứ.
Nghe đến đây thì Chân Nam Nam cũng định rời đi để nhóm bạn bè thân thiết ngồi nói chuyện, nhưng Tiêu Trọng Triết đã giữ cô lại, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Em không cần rời đi, anh chưa từng nói dối em cái gì cả, cho nên em có thể ngồi đây nghe.
- Không phải em không tin anh, nhưng mỗi người đều phải có không gian riêng mà, mọi người cứ nói chuyện đi, em đi lên phòng trước nhé.
Sau đó thì Chân Nam Nam cũng được người giúp việc đưa lên phòng, còn Tiêu Trọng Triết thì vô cùng hãnh diện về người vợ hiểu chuyện của mình. Nhưng lúc này thì Trương Thất lại nói:
- Trọng Triết, cô ấy chính là cô gái năm đó cậu nói cậu rất thích những chưa có cơ hội tỏ tình sao?
- Đúng vậy.
- Cậu có biết… Cô ấy chính là bạn gái cũ của tôi không?
Tiêu Trọng Triết gật đầu, cũng may là trước đó Chân Nam Nam đã kể qua về người bạn trai cũ tên Trương Thất này cho anh nghe rồi. Hơn nữa theo anh biết thì Trương Thất sau khi nhìn thấy Hồ Xảo thì liền động lòng rồi chạy theo Hồ Xảo, bỏ rơi người con gái tốt như Chân Nam Nam nữa kìa.
- Cô ấy… Cô ấy đã rời bỏ tôi, cô ấy chính là cô gái cách đây hai năm tôi đã kể cho các cậu đấy… Cậu không nhớ sao Tiêu Trọng Triết?
- Nhớ thì nhớ, nhưng Nam Nam không bao giờ chủ động rời bỏ cậu. Còn không phải là cậu vì Hồ Xảo mà rời bỏ cô ấy sao?
Dương Long Phi và Yến Dụ Văn cũng là lần đầu biết đến chuyện này đó, nên hai người chỉ ngồi đó và ăn dưa hóng hớt thôi.
Trương Thất nghe xong liền kinh ngạc, còn mở to mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Gì mà vì Hồ Xảo chứ? Rõ ràng cô ấy đưa Hồ Xảo đến bên cạnh tôi, muốn tôi cùng Hồ Xảo dây dưa rồi lợi dụng cơ hội đó đá tôi, tìm người giàu hơn. Nếu như không phải Hồ Xảo đã nói thì tôi… Khoan đã, ý của cậu là ngay từ đầu Hồ Xảo đã có ý định tiếp cận tôi?
- Chứ cậu nghĩ Nam Nam là Thánh Mẫu sao? Lại đem bạn trai nhường cho người khác?
- Nhưng tại sao cô ấy lại không giải thích.
Đến đây Trương Thất thật sự không hiểu, rõ ràng năm đó cậu ta đã nói rất nhiều lời khó nghe với Chân Nam Nam, vậy mà từ đầu tới cuối cô không hề giải thích lấy một lần. Khi đó cậu ta còn nghĩ Chân Nam Nam đã hết tình cảm với mình rồi nên chẳng buồn nói, nhưng có vẻ như từ đầu đến đều chỉ có một mình Trương Thất hiểu lầm.
Trương Thất hối hận rồi, thật sự hối hận xanh ruột rồi!
- Trương Thất, bây giờ cho dù cậu hối hận tới chết thì Nam Nam cũng là vợ tôi rồi… Cậu nên thu lại hết suy nghĩ sai lệch của cậu đi.
- Tiêu Trọng Triết, nếu như không phải tại cậu thì tôi cũng không bất an và để mất Nam Nam!
- Cậu có ý gì?
Đến đây Tiêu Trọng Triết mới biết rằng trước đó không phải chỉ có anh đơn phương, mà Chân Nam Nam cũng đã thích anh, hơn nữa còn là vì anh ở quá cao nên mới tìm một người thế thân như Trương Thất, nhưng cũng vì có sự khác biệt quá lớn giữa Trương Thất và Tiêu Trọng Triết cho nên cậu ta vẫn luôn bất an.
Vì bất an nên mới bị Hồ Xảo xỏ mũi, dẫn dắt vào con đường sai lầm, cuối cùng là để mất Chân Nam Nam.
Khi đó Trương Thất còn nghĩ sau khi chia tay mình thì Chân Nam Nam sẽ đi tìm Tiêu Trọng Triết để tỏ tình, nhưng hình như cậu ta nghĩ nhiều rồi. Nếu như không phải vì lo sợ, thì cậu ta và Chân Nam Nam có khi đã hạnh phúc rồi.
- Trương Thất, là cậu không tin tưởng Nam Nam trước, cho nên cậu không có quyền gì để trách cô ấy. Có trách thì trách tình yêu của cậu chưa đủ lớn.
- Vậy cậu thì lớn sao?
- Nhìn không thấy sao? Tôi và Nam Nam cực kỳ tin tưởng đối phương, vừa rồi cô ấy ở đây cũng rất bình thường, tức là cô ấy toàn tâm toàn ý với tôi.
Trương Thất không phản bác, tuy biết rằng bây giờ có nói gì hay làm gì cũng muộn rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với Chân Nam Nam, có lẽ vì những cực khổ của cô trước kia… Một phần cũng là vì cậu ta mà ra.
#Yu~
- Em và mẹ đã lên kế hoạch hết rồi?
- Chứ anh nghĩ em dễ bắt nạt à?
- Không có, vợ anh đương nhiên là không dễ bắt nạt rồi. Nhưng Nam Nam à, nếu chút nữa Đường Thụy Nha đến tìm em thì sao?
Chân Nam Nam chỉ cười, sau đó cô lại nói:
- Anh yên tâm, chú Chí Diệp đã để lại cho em không ít quân nhân ở bên ngoài, cho dù họ có tới cũng không làm gì được em. Với cả…
- Với cả cái gì?
Đến đây Chân Nam Nam còn chưa kịp nói ra cái gì thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín đã đến rồi, hai mẹ con đó đứng ở ngoài và liên tục la hét bảo cô phải ra gặp mặt, sau đó là đi tìm Quân Chí Diệp cứu Hồ Xảo.
Lúc này Tiêu Trọng Triết còn định ra ngoài để mắng họ một trận, nhưng đột nhiên tiếng mắng chửi của Đường Thụy Nha không thấy nữa, thay vào đó là tiếng kêu đau.
Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Chân Nam Nam lại nắm tay của anh rồi đi lên tầng trên, lúc này ở trên phòng của Vũ Tiệp Dao thì cô ấy, Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn đang liên tục ném đồ xuống dưới. Không chỉ là trứng gà thối mà còn có rau cải thối, còn có thêm xác động vật nhỏ đã chết nữa chứ. Vừa ném ba người họ vừa chửi rất hăng.
Còn ở bên dưới thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín cũng phải nhanh chóng rút lui, nhưng đâu phải muốn rút là rút, chuyện gì cũng phải có sự cho phép của nhà họ Tiêu đã chứ! Nơi này đâu phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Mắng chửi xong, ném đồ cũng xong thì Vũ Tiệp Dao mới nói:
- Tôi cảnh cáo các người, tránh xa chị dâu của tôi ra một chút, gặp lần nào tôi sẽ đánh lần đó, nghe rõ chưa!
Sau đó thì Đường Thụy Nha và Hồ Kim Tín cũng nhanh chóng chạy đi, lúc này thì ba cô gái nhà chúng ta mới thoải mái cười lớn một tiếng.
- Chị dâu, thấy tụi em ném có chuẩn không, ném trúng không trượt phát nào luôn đấy, chắc chắn sau hôm nay bọn họ sẽ không dám bén mảng tới tìm chị gây khó dễ nữa đâu.
- Cảm ơn em rất nhiều.
- Không có gì, không có gì, chị là chị dâu của tụi em, đây là việc nên làm mà.
Trình Lưu Ly và Dương Thư Mẫn cũng gật đầu phụ họa theo.
Bây giờ xem như chuyện của Hồ gia đã có thể dàn xếp an ổn rồi, chỉ còn chờ Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu tổ chức hôn lễ, rồi chờ tới ngày Chân Nam Nam sinh bảo bảo nữa là xong.
[…]
Buổi chiều hôm đó thì cô và Tiêu Trọng Triết cũng đã có một ngày bình yên của hai người mà không ai làm phiền, vừa nghĩ đến bốn chữ “không ai làm phiền” thì liền có người nhấn chuông inh ỏi, vốn dĩ Tiêu Trọng Triết còn định mặc kệ, nhưng Chân Nam Nam lại bảo anh phải nhanh chóng ra xem.
Bước vào không chỉ một mà tới ba người, bao gồm Dương Long Phi, Yến Dụ Văn và Trương Thất.
Vừa nhìn thấy Chân Nam Nam thì Trương Thất đã có hơi giật mình, cậu ta còn định chạy đến nhìn cô cho rõ nhưng cũng may Yến Dụ Văn đã nhanh chóng giữ cậu ta lại, sau đó nhìn cô, nói:
- Ngại quá, nên này bị cận nên không thể nhìn quá xa.
Chân Nam Nam cũng chỉ phì cười rồi gật đầu, nhưng mà vì nụ cười đó đã khiến cho Trương Thất phải chú ý hơn, tuy rằng cậu ta rất muốn hỏi vài chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là không dám hỏi.
- Ba người tới đây làm gì thế?
Tiêu Trọng Triết dứt lời thì Dương Long Phi đã nhanh chóng ngồi xuống ghế rồi còn bắt chéo chân, nói:
- Làm gì nữa, đương nhiên là đến thăm cậu và cháu gái sắp chào đời rồi. Dù sao thì trong số bốn người chúng ta, cậu là người kết hôn sớm nhất, lại còn sắp có con nữa chứ.
Nghe đến đây thì Chân Nam Nam cũng định rời đi để nhóm bạn bè thân thiết ngồi nói chuyện, nhưng Tiêu Trọng Triết đã giữ cô lại, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Em không cần rời đi, anh chưa từng nói dối em cái gì cả, cho nên em có thể ngồi đây nghe.
- Không phải em không tin anh, nhưng mỗi người đều phải có không gian riêng mà, mọi người cứ nói chuyện đi, em đi lên phòng trước nhé.
Sau đó thì Chân Nam Nam cũng được người giúp việc đưa lên phòng, còn Tiêu Trọng Triết thì vô cùng hãnh diện về người vợ hiểu chuyện của mình. Nhưng lúc này thì Trương Thất lại nói:
- Trọng Triết, cô ấy chính là cô gái năm đó cậu nói cậu rất thích những chưa có cơ hội tỏ tình sao?
- Đúng vậy.
- Cậu có biết… Cô ấy chính là bạn gái cũ của tôi không?
Tiêu Trọng Triết gật đầu, cũng may là trước đó Chân Nam Nam đã kể qua về người bạn trai cũ tên Trương Thất này cho anh nghe rồi. Hơn nữa theo anh biết thì Trương Thất sau khi nhìn thấy Hồ Xảo thì liền động lòng rồi chạy theo Hồ Xảo, bỏ rơi người con gái tốt như Chân Nam Nam nữa kìa.
- Cô ấy… Cô ấy đã rời bỏ tôi, cô ấy chính là cô gái cách đây hai năm tôi đã kể cho các cậu đấy… Cậu không nhớ sao Tiêu Trọng Triết?
- Nhớ thì nhớ, nhưng Nam Nam không bao giờ chủ động rời bỏ cậu. Còn không phải là cậu vì Hồ Xảo mà rời bỏ cô ấy sao?
Dương Long Phi và Yến Dụ Văn cũng là lần đầu biết đến chuyện này đó, nên hai người chỉ ngồi đó và ăn dưa hóng hớt thôi.
Trương Thất nghe xong liền kinh ngạc, còn mở to mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Trọng Triết, nói:
- Gì mà vì Hồ Xảo chứ? Rõ ràng cô ấy đưa Hồ Xảo đến bên cạnh tôi, muốn tôi cùng Hồ Xảo dây dưa rồi lợi dụng cơ hội đó đá tôi, tìm người giàu hơn. Nếu như không phải Hồ Xảo đã nói thì tôi… Khoan đã, ý của cậu là ngay từ đầu Hồ Xảo đã có ý định tiếp cận tôi?
- Chứ cậu nghĩ Nam Nam là Thánh Mẫu sao? Lại đem bạn trai nhường cho người khác?
- Nhưng tại sao cô ấy lại không giải thích.
Đến đây Trương Thất thật sự không hiểu, rõ ràng năm đó cậu ta đã nói rất nhiều lời khó nghe với Chân Nam Nam, vậy mà từ đầu tới cuối cô không hề giải thích lấy một lần. Khi đó cậu ta còn nghĩ Chân Nam Nam đã hết tình cảm với mình rồi nên chẳng buồn nói, nhưng có vẻ như từ đầu đến đều chỉ có một mình Trương Thất hiểu lầm.
Trương Thất hối hận rồi, thật sự hối hận xanh ruột rồi!
- Trương Thất, bây giờ cho dù cậu hối hận tới chết thì Nam Nam cũng là vợ tôi rồi… Cậu nên thu lại hết suy nghĩ sai lệch của cậu đi.
- Tiêu Trọng Triết, nếu như không phải tại cậu thì tôi cũng không bất an và để mất Nam Nam!
- Cậu có ý gì?
Đến đây Tiêu Trọng Triết mới biết rằng trước đó không phải chỉ có anh đơn phương, mà Chân Nam Nam cũng đã thích anh, hơn nữa còn là vì anh ở quá cao nên mới tìm một người thế thân như Trương Thất, nhưng cũng vì có sự khác biệt quá lớn giữa Trương Thất và Tiêu Trọng Triết cho nên cậu ta vẫn luôn bất an.
Vì bất an nên mới bị Hồ Xảo xỏ mũi, dẫn dắt vào con đường sai lầm, cuối cùng là để mất Chân Nam Nam.
Khi đó Trương Thất còn nghĩ sau khi chia tay mình thì Chân Nam Nam sẽ đi tìm Tiêu Trọng Triết để tỏ tình, nhưng hình như cậu ta nghĩ nhiều rồi. Nếu như không phải vì lo sợ, thì cậu ta và Chân Nam Nam có khi đã hạnh phúc rồi.
- Trương Thất, là cậu không tin tưởng Nam Nam trước, cho nên cậu không có quyền gì để trách cô ấy. Có trách thì trách tình yêu của cậu chưa đủ lớn.
- Vậy cậu thì lớn sao?
- Nhìn không thấy sao? Tôi và Nam Nam cực kỳ tin tưởng đối phương, vừa rồi cô ấy ở đây cũng rất bình thường, tức là cô ấy toàn tâm toàn ý với tôi.
Trương Thất không phản bác, tuy biết rằng bây giờ có nói gì hay làm gì cũng muộn rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với Chân Nam Nam, có lẽ vì những cực khổ của cô trước kia… Một phần cũng là vì cậu ta mà ra.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.