Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 136: Mặt dày đến thế là cùng!!!
Hạ Tường Lam
01/09/2018
Thi học kỳ một xong lại tới noel, năm nay chỉ có Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thụy Du, Thiện Ngôn, Đông Quân, Băng Tâm và thêm hai trường hợp đặc biệt là
Uyển Uyển và heo Hàn Quốc Dĩ Nam tham gia thôi tuy là ít người nhưng khá là vui.
Trên đường đi, Đông Quân gặp vài người bạn ngoài lớp nên đứng lại hàn thuyên tâm sự, mọi người đúng chờ gần đó, Băng Tâm thấy cái hẻm liền nói nhỏ với mọi người:” Ê mình bỏ trốn đi cho Đông Quân đi tìm”.
Thế là cả nhóm rút vào cái hiểm nhỏ gần đó mà Đông Quân không hề hay biết, cả đám ngồi nhìn Đông Quân nhìn đông ngó tây tìm mọi người mà cười lăn lộn.
Dĩ Nam:” Ê tụi bây ngồi ở đây có khi nào lát nữa người ta tưởng ăn trộm kêu công an hốt hết cả lũ không?”.
Uyển Uyển nhìn xung quanh thấy một chiếc đạp cột vào hàng rào gần đó liền nói:” Nếu mày muốn lên phường ngồi thì qua lấy cái xe bên đó đi rồi tao la lên ăn trộm để người ta ùa ra bắt mày cho”.
Dĩ Nam tỏ vẻ khinh bỉ:” Toàn xúi dại thôi”.
Cả đám ngồi khoảng năm phút thì đi ra, Đông Quân đang nhìn đông ngó tây thì đột nhiên thấy mọi người đứng sau lưng mình nên rất ngạc nhiên, Băng Tâm đánh phủ đầu lên tiếng trước:” Ủa anh Đông Quân nãy giờ đi đâu mà để tụi này tìm quá trời luôn á?”.
Mặt dày đến thế là cùng!!!
Đông Quân tỏ vẻ vô tội:” Anh có đi đâu đâu vừa mới đúng nói chuyện có mấy câu quay lại thì chẳng thấy ai hết nãy giờ anh cũng tìm mọi người mà”.
Cả đám nháy mắt nhau cười thầm mà Đông Quân thì ngu ngơ chẳng biết mình vừa bị đẩy xuống hố của Băng Tâm.
Sơ kết học kỳ một, một mình Diệp Băng Tâm ngồi ở hàng ghế dành cho các học sinh khá giỏi để chốc nữa lên sân khấu của trường nhận phần thưởng, ngồi một mình không quen biết ai hết Băng Tâm có chút không vui cho nên lúc nhận quà của mình xong Băng Tâm không suy nghĩ nhiều mà quay lại vị trí cả lớp đang xếp hàng. Vì thấy còn một cái ghế trống nên Băng Tâm mới hỏi:” Tôi ngồi ở đó có được không vậy?”.
Thụy Du, Uyển Uyển, Quỳnh Dao, Lạc Sa, Đông Quân, Thiện ngôn đều phất tay đồng thanh:” Hết chỗ rồi”.
Băng Tâm cứ nghĩ là mọi người chỉ đùa với mình thôi nên vẫn cố giải thích:” Ngồi một mình bên đó buồn lắm cho tao về đây đi”.Thụy Du nhăn nhó mặt mày:” Thôi mày qua kia ngồi đi…đã bảo là hết chỗ rồi mà”.
Lời nói có thể giả dối nhưng đôi mắt thì lại không, Băng Tâm dừng lại mấy giây quan sát biểu cảm trên gương mặt của từng người, họ là những người bạn mà cô trân trọng nhất nhưng giờ phút này lại chỉ thấy trên mặt họ sự lạnh lùng đến rét run người. Băng Tâm bất giác cong môi lên cười tự giễu rồi bỏ đi, ừa thì đến cuối cùng cũng có là gì của nhau nữa đâu.
Băng Tâm biết thái độ của Uyển Uyển có chút ngượng ngạo vì bài kiểm tra công nghệ của Uyển Uyển chỉ được có 3 điểm nên bị kéo học lực nguyên học kỳ xuống mất danh hiệu học sinh giỏi, Băng Tâm hiểu cảm giác hụt hẫng chới với của Uyển Uyển cô cũng thấy rất tiếc cho Uyển Uyển nhưng đối xử với Băng Tâm như vậy thì hình như có hơi quá đáng rồi.
Cả những người khác nữa Băng Tâm đã làm gì mà bị đối xử như thế chẳng lẽ học lực tốt hơn người ta cũng là một cái tội hay sao chứ?
Hồi cấp 2 Băng Tâm cũng đánh mất một người bạn vì học lực giỏi, lên cấp 3 lại tiếp tục rơi vào tình trạng như thế…đối với Băng Tâm học lực chẳng là cái thá gì hết, cô cũng chưa bao giờ vì mình giỏi hơn người khác mà coi thường hay kỳ thị người ta đối với cô bạn bè là quan trọng nhất nhưng hình như bạn bè cô luôn kỳ thị cô vì cái danh hiệu học sinh giỏi thì phải.
Đáng lẽ là một ngày vui giờ lại chẳng khác gì tận thế, Băng Tâm cố gắng ngồi dự cho xong buổi lễ rồi lẳng lặng đi về mà không cần làm phiền đến những người khác nữa…cô cũng chẳng biết nên đối mặt với “những người bạn” của mình kiểu gì nữa.
Mấy ngày sau, lúc Băng Tâm đang ngồi học bài thì Thụy Du lại đi qua bàn của cô ngồi rồi lên tiếng hỏi:” Băng Tâm mày có biết tại sao hôm bữa tổng kết Quỳnh Dao không cho mày ngồi chung với tụi tao không?”.
Băng Tâm có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn nhưng vẫn không nói gì hết.
Thụy Du lại nói tiếp:” Quỳnh Dao nó ganh tị với mày vì học lực của mày cao hơn nó đó…đúng là không tự nhìn lại mình nó thì làm sao mà bằng mày được…không biết nó nghĩ sao mà đi so đo với mày được nữa”.
Băng Tâm không có biểu cảm gì trên gương mặt:” Đối với tao học lực không quan trọng…tao cũng chưa từng so sánh bản thân mình với bất cứ ai trong nhóm hết”.
“ Thì đó, vậy mà Quỳnh Dao lại đi so sánh…đúng là bó tay còn lâu nó mới bằng mày…với cái học lực trung bình mà đi so với một đứa học giỏi thì đúng là một trời một vực mà”.
Băng Tâm vẫn kiên nhẫn ngồi nghe Thụy Du thao thao bất tuyệt về chuyện Quỳnh Dao ganh tị với mình, lúc Thụy Du quay về chỗ rồi, Băng Tâm lại nhếch môi lên cười khinh một cái, rõ ràng là bản thân mình đi so đo ganh tị với người khác nhưng Thụy Du vẫn còn không biết liêm sỉ đi nói xấu người khác ngay trước mặt Băng Tâm.
Trên đường đi, Đông Quân gặp vài người bạn ngoài lớp nên đứng lại hàn thuyên tâm sự, mọi người đúng chờ gần đó, Băng Tâm thấy cái hẻm liền nói nhỏ với mọi người:” Ê mình bỏ trốn đi cho Đông Quân đi tìm”.
Thế là cả nhóm rút vào cái hiểm nhỏ gần đó mà Đông Quân không hề hay biết, cả đám ngồi nhìn Đông Quân nhìn đông ngó tây tìm mọi người mà cười lăn lộn.
Dĩ Nam:” Ê tụi bây ngồi ở đây có khi nào lát nữa người ta tưởng ăn trộm kêu công an hốt hết cả lũ không?”.
Uyển Uyển nhìn xung quanh thấy một chiếc đạp cột vào hàng rào gần đó liền nói:” Nếu mày muốn lên phường ngồi thì qua lấy cái xe bên đó đi rồi tao la lên ăn trộm để người ta ùa ra bắt mày cho”.
Dĩ Nam tỏ vẻ khinh bỉ:” Toàn xúi dại thôi”.
Cả đám ngồi khoảng năm phút thì đi ra, Đông Quân đang nhìn đông ngó tây thì đột nhiên thấy mọi người đứng sau lưng mình nên rất ngạc nhiên, Băng Tâm đánh phủ đầu lên tiếng trước:” Ủa anh Đông Quân nãy giờ đi đâu mà để tụi này tìm quá trời luôn á?”.
Mặt dày đến thế là cùng!!!
Đông Quân tỏ vẻ vô tội:” Anh có đi đâu đâu vừa mới đúng nói chuyện có mấy câu quay lại thì chẳng thấy ai hết nãy giờ anh cũng tìm mọi người mà”.
Cả đám nháy mắt nhau cười thầm mà Đông Quân thì ngu ngơ chẳng biết mình vừa bị đẩy xuống hố của Băng Tâm.
Sơ kết học kỳ một, một mình Diệp Băng Tâm ngồi ở hàng ghế dành cho các học sinh khá giỏi để chốc nữa lên sân khấu của trường nhận phần thưởng, ngồi một mình không quen biết ai hết Băng Tâm có chút không vui cho nên lúc nhận quà của mình xong Băng Tâm không suy nghĩ nhiều mà quay lại vị trí cả lớp đang xếp hàng. Vì thấy còn một cái ghế trống nên Băng Tâm mới hỏi:” Tôi ngồi ở đó có được không vậy?”.
Thụy Du, Uyển Uyển, Quỳnh Dao, Lạc Sa, Đông Quân, Thiện ngôn đều phất tay đồng thanh:” Hết chỗ rồi”.
Băng Tâm cứ nghĩ là mọi người chỉ đùa với mình thôi nên vẫn cố giải thích:” Ngồi một mình bên đó buồn lắm cho tao về đây đi”.Thụy Du nhăn nhó mặt mày:” Thôi mày qua kia ngồi đi…đã bảo là hết chỗ rồi mà”.
Lời nói có thể giả dối nhưng đôi mắt thì lại không, Băng Tâm dừng lại mấy giây quan sát biểu cảm trên gương mặt của từng người, họ là những người bạn mà cô trân trọng nhất nhưng giờ phút này lại chỉ thấy trên mặt họ sự lạnh lùng đến rét run người. Băng Tâm bất giác cong môi lên cười tự giễu rồi bỏ đi, ừa thì đến cuối cùng cũng có là gì của nhau nữa đâu.
Băng Tâm biết thái độ của Uyển Uyển có chút ngượng ngạo vì bài kiểm tra công nghệ của Uyển Uyển chỉ được có 3 điểm nên bị kéo học lực nguyên học kỳ xuống mất danh hiệu học sinh giỏi, Băng Tâm hiểu cảm giác hụt hẫng chới với của Uyển Uyển cô cũng thấy rất tiếc cho Uyển Uyển nhưng đối xử với Băng Tâm như vậy thì hình như có hơi quá đáng rồi.
Cả những người khác nữa Băng Tâm đã làm gì mà bị đối xử như thế chẳng lẽ học lực tốt hơn người ta cũng là một cái tội hay sao chứ?
Hồi cấp 2 Băng Tâm cũng đánh mất một người bạn vì học lực giỏi, lên cấp 3 lại tiếp tục rơi vào tình trạng như thế…đối với Băng Tâm học lực chẳng là cái thá gì hết, cô cũng chưa bao giờ vì mình giỏi hơn người khác mà coi thường hay kỳ thị người ta đối với cô bạn bè là quan trọng nhất nhưng hình như bạn bè cô luôn kỳ thị cô vì cái danh hiệu học sinh giỏi thì phải.
Đáng lẽ là một ngày vui giờ lại chẳng khác gì tận thế, Băng Tâm cố gắng ngồi dự cho xong buổi lễ rồi lẳng lặng đi về mà không cần làm phiền đến những người khác nữa…cô cũng chẳng biết nên đối mặt với “những người bạn” của mình kiểu gì nữa.
Mấy ngày sau, lúc Băng Tâm đang ngồi học bài thì Thụy Du lại đi qua bàn của cô ngồi rồi lên tiếng hỏi:” Băng Tâm mày có biết tại sao hôm bữa tổng kết Quỳnh Dao không cho mày ngồi chung với tụi tao không?”.
Băng Tâm có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn nhưng vẫn không nói gì hết.
Thụy Du lại nói tiếp:” Quỳnh Dao nó ganh tị với mày vì học lực của mày cao hơn nó đó…đúng là không tự nhìn lại mình nó thì làm sao mà bằng mày được…không biết nó nghĩ sao mà đi so đo với mày được nữa”.
Băng Tâm không có biểu cảm gì trên gương mặt:” Đối với tao học lực không quan trọng…tao cũng chưa từng so sánh bản thân mình với bất cứ ai trong nhóm hết”.
“ Thì đó, vậy mà Quỳnh Dao lại đi so sánh…đúng là bó tay còn lâu nó mới bằng mày…với cái học lực trung bình mà đi so với một đứa học giỏi thì đúng là một trời một vực mà”.
Băng Tâm vẫn kiên nhẫn ngồi nghe Thụy Du thao thao bất tuyệt về chuyện Quỳnh Dao ganh tị với mình, lúc Thụy Du quay về chỗ rồi, Băng Tâm lại nhếch môi lên cười khinh một cái, rõ ràng là bản thân mình đi so đo ganh tị với người khác nhưng Thụy Du vẫn còn không biết liêm sỉ đi nói xấu người khác ngay trước mặt Băng Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.