Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 137: Anh em chí cốt
Hạ Tường Lam
02/09/2018
Tuy là Băng Tâm chưa từng nghĩ mình hiểu hết con người của Quỳnh Dao
nhưng cô có thể tin tưởng Quỳnh Dao không bao giờ đi so đo nói xấu sau
lưng mình đâu, niềm tin mà Băng Tâm dành cho Quỳnh Dao là sự tin tưởng
tuyệt đối.
Nhưng Thụy Du thì khác… ngoài miệng Thụy Du luôn nói là không bao giờ nghĩ đến chuyện so đo học lực với Băng Tâm bởi vì tự biết bản thân không bằng nhưng hành động của Thụy Du luôn ngược lại với cái vẻ tốt lành bên ngoài.
Băng Tâm biết Thụy Du luôn so sánh học lực của mình và Băng Tâm cho nên mới có những chuyện giận hờn vì điểm kiểm tra thấp hơn điểm của Băng Tâm.
Nếu nói không so đo là phải như Khánh Đăng, Hoàng Lâm, Quỳnh Dao, Linh Đan, Lạc Sa, Tuấn Phong kìa dù là biết điểm của mình thấp hơn Băng Tâm nhưng vẫn vui vẻ mừng thay cho bạn mình chứ không giống như Thụy Du mặt nặng mặt nhẹ chẳng những thế mà Băng Tâm còn rất nhiều lần bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Thụy Du ném về phía mình kiểu như ghét cay ghét đắng ấy.
Tự nhiên nhớ lại mấy chuyện Thụy Du kể về bạn bè hồi cấp hai của Thụy Du rồi bất giác rùng mình hóa ra lâu nay người ta che giấu kỹ quá nên vẫn chưa lộ ra bản chất thật đáng sợ kia.
Có lẽ Thụy Du cũng từng nghĩ qua có ngày sẽ đá Uyển Uyển lẫn Băng Tâm khỏi cái vị trí đứng đầu lớp để tiến lên, chỉ là ma xui quỷ khiến gặp phải đối thủ quá khó đối phó nên kế hoạch thất bại toàn tập.
Sống trên đời không ai khôn hơn ai mà cũng chẳng ai ngu hơn ai đâu, Băng Tâm nhìn người cũng rất chuẩn chứ không dễ dãi như Quỳnh Dao hay Lạc Sa đâu từ lâu đã nhìn ra bản chất của Thụy Du rồi nhưng vẫn không vạch trần vì muốn xem Thụy Du đến mức độ nào thôi chỉ là…con người này cũng quá đáng sợ rồi.
Sau khi có kết quả không mấy khả quan từ học kỳ một, thì cô chủ nhiệm lại tiến hành đổi chỗ.
Quỳnh Dao và Tuấn Phong được xếp cùng bàn cuối tổ 3.
Minh Nguyệt thì chuyển qua ngồi cạnh Thiên Vũ ở bàn cuối tổ 1
Lạc Sa có bạn học tập mới là Thảo Nguyên.
Chỉ có một số bàn giữ nguyên còn lại hầu như đều bị chuyển đi.
Bà cô chủ nhiệm kêu Quỳnh Dao lên bảng làm bài nhưng Quỳnh Dao kêu không biết làm…à cái này là tình trạng chung của lớp đối với môn sinh chứ không riêng mình ai hết đâu nha.
Nhưng mà bà cô không hề biết sự thật nên khi nghe Quỳnh Dao nói không biết làm liền chửi ầm ầm lên một trận, Quỳnh Dao cũng không có hiền nên cãi lại bà cô.
Đúng là bà cô có quá đáng nhưng thái độ của Quỳnh Dao cũng không tốt rồi cả Lạc Sa cũng vậy, riết rồi hai đứa không tha thiết gì việc học hết mà cứ lo mấy chuyện sinh hoạt bên đoàn trường nên kết quả học tập ngày một xuống dốc rõ rệt.
Quỳnh Dao và cả Lạc Sa học ngày càng tệ, Băng Tâm rất lo cho hai người nhưng không biết nên dùng cách gì để khuyên hai người nữa.
Quỳnh Dao thì trở nên ngang ngược vô lý chứ không còn là cô bạn dễ thương hay cùng mình suy diễn mấy thứ linh tinh nữa.
Lạc Sa thì đau buồn chuyện tình cảm nên sống theo lối bất cần đời.
Băng Tâm cũng không biết làm sao mà kéo hai cô bạn này lại gần mình được nữa…không biết từ lúc nào đó tình bạn của ba đứa đã xuất hiện một thứ gọi là “ Khoảng cách”.
Hội trại truyền thống năm cuối, Băng Tâm cũng muốn tham gia lắm nhưng nghĩ lại thì bạn bè giờ đứa nào cũng cạch mặt nhau cả rồi…đi chung liệu có còn vui vẻ như ban đầu hay là lại càng ghét bỏ nhau hơn nên Băng Tâm lại không đi.
Tết năm nay cũng chán hơn những năm trước, do Băng Tâm đi học thêm toán ở chỗ khác nên không dám qua nhà thầy chúc tết, cô chỉ gửi tiền phụ Uyển Uyển, Thiện Ngôn, Quỳnh Dao và Linh Đan mua quà cho thầy mà thôi.
Qua tết, mọi người đi học lại bình thường, thời gian không còn lại bao nhiêu ai cũng lo học để chạy đua giành giật chiếc vé vào đại học nên chẳng còn thời gian mà quan tâm đến nhau nữa.
Đi học chéo buổi, Đông Quân qua ngồi cùng Lạc Sa ở bàn cuối dãy thứ 3 song song với bàn của Băng Tâm và Thiện Ngôn, vì Đông Quân cứ chỏ mỏ qua bàn của Băng Tâm lảm nhảm miết không chịu ngưng nên nhỏ mới lấy cục gôm dựng lên làm bia mộ bẻ thêm ba cây ngòi bút chì cắm lên làm mộ cho Đông Quân nhưng mà con hàng kia nào có biết đâu, chỉ có Băng Tâm và Thiện Ngôn ngồi bên này cười như hai đứa thần kinh.
Lạc Sa không biết mắc cái giống gì mà hôm nay lại đi a dua với Đông Quân chọc phá Băng Tâm nên Băng Tâm mượn thêm cục gôm của Quỳnh Dao:”Ê Dao cho tao mượn cục gôm y”.
Quỳnh Dao thấy trên bàn của Băng Tâm cũng có gôm tại sao phải đi mượn nên tỏ vẻ ngờ vực nhìn Băng Tâm nhưng vẫn đưa cục gôm cho Băng Tâm:” Ủa mày cũng có gôm mà”.
“ Tao có chuyện…à đúng rồi tao cắm ngòi bút chì vô cục gôm của mày có được không vậy?”.
Quỳnh Dao nhíu mày:” Mày tính làm gì vậy?”.
Băng Tâm thì thầm với Quỳnh Dao:” Tao đắp mộ cuộc tình cho thằng Đông Quân với con Lạc Sa”.
Quỳnh Dao khoái chí cười hắc hắc rồi bồi thêm một câu:” Ghi tên lên cục gôm luôn cũng được hahaha”.
Anh em chí cốt... là phải như vậy nà!!!
Nhưng Thụy Du thì khác… ngoài miệng Thụy Du luôn nói là không bao giờ nghĩ đến chuyện so đo học lực với Băng Tâm bởi vì tự biết bản thân không bằng nhưng hành động của Thụy Du luôn ngược lại với cái vẻ tốt lành bên ngoài.
Băng Tâm biết Thụy Du luôn so sánh học lực của mình và Băng Tâm cho nên mới có những chuyện giận hờn vì điểm kiểm tra thấp hơn điểm của Băng Tâm.
Nếu nói không so đo là phải như Khánh Đăng, Hoàng Lâm, Quỳnh Dao, Linh Đan, Lạc Sa, Tuấn Phong kìa dù là biết điểm của mình thấp hơn Băng Tâm nhưng vẫn vui vẻ mừng thay cho bạn mình chứ không giống như Thụy Du mặt nặng mặt nhẹ chẳng những thế mà Băng Tâm còn rất nhiều lần bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Thụy Du ném về phía mình kiểu như ghét cay ghét đắng ấy.
Tự nhiên nhớ lại mấy chuyện Thụy Du kể về bạn bè hồi cấp hai của Thụy Du rồi bất giác rùng mình hóa ra lâu nay người ta che giấu kỹ quá nên vẫn chưa lộ ra bản chất thật đáng sợ kia.
Có lẽ Thụy Du cũng từng nghĩ qua có ngày sẽ đá Uyển Uyển lẫn Băng Tâm khỏi cái vị trí đứng đầu lớp để tiến lên, chỉ là ma xui quỷ khiến gặp phải đối thủ quá khó đối phó nên kế hoạch thất bại toàn tập.
Sống trên đời không ai khôn hơn ai mà cũng chẳng ai ngu hơn ai đâu, Băng Tâm nhìn người cũng rất chuẩn chứ không dễ dãi như Quỳnh Dao hay Lạc Sa đâu từ lâu đã nhìn ra bản chất của Thụy Du rồi nhưng vẫn không vạch trần vì muốn xem Thụy Du đến mức độ nào thôi chỉ là…con người này cũng quá đáng sợ rồi.
Sau khi có kết quả không mấy khả quan từ học kỳ một, thì cô chủ nhiệm lại tiến hành đổi chỗ.
Quỳnh Dao và Tuấn Phong được xếp cùng bàn cuối tổ 3.
Minh Nguyệt thì chuyển qua ngồi cạnh Thiên Vũ ở bàn cuối tổ 1
Lạc Sa có bạn học tập mới là Thảo Nguyên.
Chỉ có một số bàn giữ nguyên còn lại hầu như đều bị chuyển đi.
Bà cô chủ nhiệm kêu Quỳnh Dao lên bảng làm bài nhưng Quỳnh Dao kêu không biết làm…à cái này là tình trạng chung của lớp đối với môn sinh chứ không riêng mình ai hết đâu nha.
Nhưng mà bà cô không hề biết sự thật nên khi nghe Quỳnh Dao nói không biết làm liền chửi ầm ầm lên một trận, Quỳnh Dao cũng không có hiền nên cãi lại bà cô.
Đúng là bà cô có quá đáng nhưng thái độ của Quỳnh Dao cũng không tốt rồi cả Lạc Sa cũng vậy, riết rồi hai đứa không tha thiết gì việc học hết mà cứ lo mấy chuyện sinh hoạt bên đoàn trường nên kết quả học tập ngày một xuống dốc rõ rệt.
Quỳnh Dao và cả Lạc Sa học ngày càng tệ, Băng Tâm rất lo cho hai người nhưng không biết nên dùng cách gì để khuyên hai người nữa.
Quỳnh Dao thì trở nên ngang ngược vô lý chứ không còn là cô bạn dễ thương hay cùng mình suy diễn mấy thứ linh tinh nữa.
Lạc Sa thì đau buồn chuyện tình cảm nên sống theo lối bất cần đời.
Băng Tâm cũng không biết làm sao mà kéo hai cô bạn này lại gần mình được nữa…không biết từ lúc nào đó tình bạn của ba đứa đã xuất hiện một thứ gọi là “ Khoảng cách”.
Hội trại truyền thống năm cuối, Băng Tâm cũng muốn tham gia lắm nhưng nghĩ lại thì bạn bè giờ đứa nào cũng cạch mặt nhau cả rồi…đi chung liệu có còn vui vẻ như ban đầu hay là lại càng ghét bỏ nhau hơn nên Băng Tâm lại không đi.
Tết năm nay cũng chán hơn những năm trước, do Băng Tâm đi học thêm toán ở chỗ khác nên không dám qua nhà thầy chúc tết, cô chỉ gửi tiền phụ Uyển Uyển, Thiện Ngôn, Quỳnh Dao và Linh Đan mua quà cho thầy mà thôi.
Qua tết, mọi người đi học lại bình thường, thời gian không còn lại bao nhiêu ai cũng lo học để chạy đua giành giật chiếc vé vào đại học nên chẳng còn thời gian mà quan tâm đến nhau nữa.
Đi học chéo buổi, Đông Quân qua ngồi cùng Lạc Sa ở bàn cuối dãy thứ 3 song song với bàn của Băng Tâm và Thiện Ngôn, vì Đông Quân cứ chỏ mỏ qua bàn của Băng Tâm lảm nhảm miết không chịu ngưng nên nhỏ mới lấy cục gôm dựng lên làm bia mộ bẻ thêm ba cây ngòi bút chì cắm lên làm mộ cho Đông Quân nhưng mà con hàng kia nào có biết đâu, chỉ có Băng Tâm và Thiện Ngôn ngồi bên này cười như hai đứa thần kinh.
Lạc Sa không biết mắc cái giống gì mà hôm nay lại đi a dua với Đông Quân chọc phá Băng Tâm nên Băng Tâm mượn thêm cục gôm của Quỳnh Dao:”Ê Dao cho tao mượn cục gôm y”.
Quỳnh Dao thấy trên bàn của Băng Tâm cũng có gôm tại sao phải đi mượn nên tỏ vẻ ngờ vực nhìn Băng Tâm nhưng vẫn đưa cục gôm cho Băng Tâm:” Ủa mày cũng có gôm mà”.
“ Tao có chuyện…à đúng rồi tao cắm ngòi bút chì vô cục gôm của mày có được không vậy?”.
Quỳnh Dao nhíu mày:” Mày tính làm gì vậy?”.
Băng Tâm thì thầm với Quỳnh Dao:” Tao đắp mộ cuộc tình cho thằng Đông Quân với con Lạc Sa”.
Quỳnh Dao khoái chí cười hắc hắc rồi bồi thêm một câu:” Ghi tên lên cục gôm luôn cũng được hahaha”.
Anh em chí cốt... là phải như vậy nà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.