Một Loại Khác Có Thể

Chương 49

Minh Dã

26/03/2021

"Không có gì quan trọng hơn chị, đi diễn không phải cũng kiếm tiền cho chị sao?" Lần này Phạm Vân Huyên biết Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều vì sao, thì ra là bị mình lãnh lạc.

"Ai cần cô kiếm tiền đâu." Mặc dù hợp đồng hà khắc, phần lớn tiền Phạm Vân Huyên kiếm được cũng rơi vào túi của mình, nhưng Lâm Thụy Cảnh cũng không thiếu năng lực kiếm tiền, không cần Phạm Vân Huyên kiếm tiền về cho mình.

"Mặc dù em biết Lâm đại tiểu thư là đại gia, không cần chút tiền lẻ này, nhưng thịt chỗ nào cũng là thịt, em hy vọng có giá trị với chị một chút." Phạm Vân Huyên nói thật, bối cảnh lớn lên của mình làm Phạm Vân Huyên đặc biệt hy vọng mình là người có giá trị.

"Giá trị lớn nhất của cô là ở trên giường không phải sao?" Thái độ của Lâm Thụy Cảnh quả nhiên mềm xuống, giá trị lớn nhất mà không làm, hằng đêm để mình một mình, tử tội!

"À, thì ra giá trị lớn nhất của em là ở trên giường, xem ra Lâm Tổng rất hài lòng người ta phục vụ trên giường, làm Lâm Tổng rất nhớ." Phạm Vân Huyên làm ra dáng vẻ chợt hiểu ra nói.

Thái độ Phạm Vân Huyên như vậy làm Lâm Thụy Cảnh cảm thấy Phạm Vân Huyên chắc là nghĩ cô bất mãn, mà cho dù là vậy thật đi, nhưng mà nói ra cũng làm người ta cảm thấy xấu hổ. Người này bình thường cho mình ăn no không thể chống đỡ, sau đó lại bỏ đói mình hơn hai tháng, có chút tưởng niệm cũng là bình thường, hơn nữa, cô không tin Phạm Vân Huyên không có nhớ đến chuyện này.

"Cút!" Lâm Thụy Cảnh xấu hổ nói.

Phạm Vân Huyên biết Lâm Thụy Cảnh da mặt mỏng, vốn là mình da mặt cũng mỏng, cũng không biết tại sao, sau khi gặp gỡ Lâm Thụy Cảnh xong, da mặt nàng càng ngày càng dày, đơn giản như kiểu đeo mặt nạ.

"Ăn cơm tối chưa?" Phạm Vân Huyên quan tâm hỏi, Lâm Thụy Cảnh vừa tan việc không bao lâu, có vẻ như vẫn chưa ăn.

"Chưa ăn."Vừa rồi Lâm Thụy Cảnh không có khẩu vị, bây giờ lại có khẩu vị rồi.

"Vậy chị tắm trước đi, em làm đồ ăn cho chị." Phạm Vân Huyên cảm thấy nấu mì là nhanh nhất, mới vừa gặp mặt, chưa kịp thân thiết, không nên lãng phí quá nhiều thời gian làm bữa tối.

Mặc dù Phạm Vân Huyên nói nghiêm trang, nhưng Lâm Thụy Cảnh có cảm giác Phạm Vân Huyên đang nhắc nhở mình, bởi vì tư thế Phạm Vân Huyên thích nhất trên giường là bị cô liếm. Trong đầu Lâm Thụy Cảnh không tự chủ hiện lên hình ảnh kia, có cảm giác cực kỳ mắc cỡ, liền vội vàng dừng lại, trốn vào phòng tắm tắm.



Phạm Vân Huyên đi đến phòng bếp, tìm mấy nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh nấu một tô mì, chờ nàng nấu xong, Lâm Thụy Cảnh cũng vừa tắm đi ra.

Lâm Thụy Cảnh số mạng giàu sang, thích bắt bẻ, nhưng đối với tài nấu nướng của Phạm Vân Huyên lại rất hài lòng, cô biết nhất định là Phạm Vân Huyên đã học nấu ăn qua. Thấy đại minh tinh vì mình bận rộn, làm cho Lâm Thụy Cảnh cảm thấy nàng giống như hiền thê lương mẫu, Phạm Vân Huyên trên giường và dưới giường thực sự là tương phản đặc biệt lớn, dưới giường quá hiền huệ, trên giường quá yêu nghiệt.

Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh đi ra, nàng cởi tạp dề xuống, bưng tô mì ra. Phạm Vân Huyên nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh vừa tắm xong, thì có dục vọng muốn ăn sạch Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh trời sinh quyến rũ lại thêm ngạo kiều, đặc biệt là lúc vừa tắm xong, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn.

"Tô lớn như vậy, nuôi heo hay sao?" Lâm Thụy Cảnh nhìn tô mì to trên bàn, ăn một mình chắc chắn là không hết.

"Đồ ngốc, sao có người nào tự nhận mình là heo đây?" Phạm Vân Huyên cười nói.

Lâm Thụy Cảnh cũng phát hiện mình nói sai, cô trừng mắt nhìn Phạm Vân Huyên, có cảm giác như nàng đang cười mình, mình sẽ không ăn.

"Em cũng chưa ăn tối, chúng ta cùng nhau ăn." Phạm Vân Huyên bổ sung nói.

"Vậy sao không lấy hai tô, hai người ăn một tô kỳ quái không, tôi không muốn ăn nước miếng của cô." Lâm Thụy Cảnh bất mãn nói.

"Cái này gọi là tình thú, vậy xem như em thích ăn nước miếng của chị cũng được, bao gồm nước miếng phía dưới." Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh mập mờ nói.

"Câm miệng, ăn mì!" Lâm Thụy Cảnh đỏ mặt ra lệnh, thật muốn tát chết Phạm Vân Huyên, ăn cũng có thể nói kiểu như vậy.

"Em đút chị!" Phạm Vân Huyên cố ý đem ra một đôi đũa, sau đó gắp một đũa đưa tới trước mặt Lâm Thụy Cảnh.

Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên gắp đến cho mình, nhưng vẫn không chịu há miệng, cô có cảm giác rất kỳ quái, cũng rất không được tự nhiên.



"Ngoan, mở miệng." Phạm Vân Huyên dụ dỗ, nàng đặc biệt thích nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Lâm Thụy Cảnh.

Lâm Thụy Cảnh bất đắc dĩ há miệng ra, ăn đũa mì Phạm Vân Huyên gắp đến trước mặt, Lâm Thụy Cảnh ăn một miếng, Phạm Vân Huyên cũng ăn một miếng. Hai người cứ như vậy, chị một hớp em một hớp, rất nhanh thì ăn hết tô mì, Lâm Thụy Cảnh cảm thấy Phạm Vân Huyên bây giờ càng ngày càng giỏi, không biết chê chỗ nào.

Phạm Vân Huyên ăn xong dọn chén đũa, mang tạp dề lên vào phòng bếp rửa chén, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.

Lâm Thụy Cảnh nhìn bóng lưng bận rộn của Phạm Vân Huyên, không khỏi có cảm giác ngọt ngào.

Phạm Vân Huyên cởi tạp dề xuống, thấy Lâm Thụy Cảnh đang nhìn mình.

"Sao nhìn em như vậy? Thấy em làm bữa cơm ân ái nên cảm động đúng không?" Phạm Vân Huyên cười hỏi.

"Quỷ mới cảm động!" Lâm Thụy Cảnh chính là kiểu vịt chết còn mạnh miệng.

"Móng tay chị dài quá, sau này không cho phép để móng." Đột nhiên Phạm Vân Huyên kéo tay Lâm Thụy Cảnh qua, sờ sờ ngón tay trắng nõn của Lâm Thụy Cảnh nói, mặc dù ngón tay của Lâm Thụy Cảnh rất hợp với màu đỏ tươi, sẽ cực kỳ đẹp, nhưng cái này quan hệ đến sự sung sướng của mình, dĩ nhiên là muốn tỉa thật sạch sẻ. Tính là vì mình hay vì Lâm Thụy Cảnh cũng được, nhưng lâu lâu phải cắt móng tay cho cô, không để móng tay dài như vậy.

"Không thèm quản cô." Lâm Thụy Cảnh cảm giác Phạm Vân Huyên sờ sờ ngón tay của mình là ám hiệu mười phần, mà Phạm Vân Huyên còn đặc biệt nắm ngón giữa, làm Lâm Thụy Cảnh cảm giác không khí lập tức mập mờ xuống ngay.

Tay Phạm Vân Huyên giao với tay Lâm Thụy Cảnh xong, sau đó kéo Lâm Thụy Cảnh về phòng.

Phạm Vân Huyên kéo Lâm Thụy Cảnh vào trong ngực mình, nàng dùng kiềm cắt móng tay của Lâm Thụy Cảnh, sau đó còn thận trọng dũa móng. Phạm Vân Huyên cảm thấy lúc Lâm Thụy Cảnh nằm trong lòng ngực mình luôn đặc biệt ôn thuận.

Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên vì bản thân mình nên mới cắt móng tay cho cô, nhưng sau này cũng đem nhiệm vụ cắt móng tay giao cho Phạm Vân Huyên, cô đặc biệt hưởng thụ cảm giác lúc tựa sát vào lòng ngực Phạm Vân Huyên, để cho Phạm Vân Huyên tỉ mỉ tu bổ móng tay cho mình. Lâm Thụy Cảnh cảm thấy đây mới là tình thú của các nàng, ít nhất Phạm Vân Huyên không làm như vậy với Phạm Vân Huyên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Loại Khác Có Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook