Chương 50
Minh Dã
26/03/2021
Năm 2010, Phạm Vân Huyên ra diễn năm năm đã được đề cử giải Kim Tưởng ba lần, năm nay chỉ cách một bước nữa là được ảnh hậu, hai năm trước đều về hạng nhì. Lần này tiếng hô vang vô cùng lớn, Tiền Lâu Tĩnh cùng công ty cũng được đề cử, tiếng hô cũng rất lớn, cũng là đối thủ mạnh nhất của Phạm Vân Huyên.
Khi MC công bố xong giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, mọi người đều nhìn về phía Phạm Vân Huyên, cuối cùng cũng có thể giành lấy, ánh mắt Phạm Vân Huyên không tự chủ hơi đỏ lên, nhưng lại cố gắng khống chế không để nước mắt rơi xuống.
"Tôi rất cảm ơn người đó, nếu không có người đó, cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi không biết người đó có thể nhìn thấy tôi bây giờ hay không, nhưng tôi vẫn còn tiếp tục cố gắng như cũ, cuối cùng tôi hy vọng, có một ngày, người đó sẽ thấy tôi, vui mừng cùng tôi..." Ánh mắt Phạm Vân Huyên nhìn chăm chăm vào phương xa, giống như muốn tìm bóng hình người nào đó lẫn trong đám người.
Lâm Thụy Cảnh không đợi Phạm Vân Huyên nói xong, bộp một cái đã tắt ti vi, chính thức ở cùng Phạm Vân Huyên một chỗ đã hơn hai năm, được Phạm Vân Huyên che chở nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương, làm cô quên mất sự tồn tại của người kia. Vốn là Lâm Thụy Cảnh biết, người đó xem như đã chết đi, sẽ không thể nào trở về nữa, cô cũng không có ý định tranh phong cùng một người chết. Nhưng hôm nay, nghe Phạm Vân Huyên phát biểu cảm tưởng, Lâm Thụy Cảnh lại một lần nữa cảm thấy mình vẫn chưa thể bỏ được sự thật kia, giữa cô và Phạm Vân Huyên vẫn còn một Phạm Vân Huyên khác, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh dâng lên một trận ganh tỵ cùng cực. Loại ghen tỵ này không thể khắc chế được, cơ hồ muốn bao phủ lấy cô. Cô biết Phạm Vân Huyên rất chuyên nghiệp, cũng rất cố gắng, vì công việc mà lãnh lạc cô không biết bao nhiêu lần, cô vốn tưởng rằng Phạm Vân Huyên làm như vậy là muốn khẳng định giá trị của nàng, nhưng hôm nay mới biết, sở dĩ Phạm Vân Huyên cố gắng như vậy là vì người đã rời đi kia, nghĩ đến đây, Lâm Thụy Cảnh có cảm giác trong lòng mình bị vô số dây leo quấn lấy, siết đến cực kỳ khó chịu.
Khi Phạm Vân Huyên về nhà, phát hiện Lâm Thụy Cảnh không có ở nhà, cũng không có nói với nàng tiếng nào, Phạm Vân Huyên gọi điện thoại thế nào cũng không được, thậm chí còn gọi điện thoại cho cha mẹ Lâm Thụy Cảnh, bác trai bác gái cũng không biết Lâm Thụy Cảnh đi đâu. Cảm giác của Phạm Vân Huyên đầu tiên là khủng hoảng bất an, loại cảm giác này giống với cảm giác người kia rời đi năm đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Phạm Vân Huyên biết mình không thể chịu đựng được lại mất đi lần nữa. Rõ ràng nàng nhớ, Lâm Thụy Cảnh còn cười nhạo mình, nói mình năm nay lại làm nền, còn nói nếu mình nhận giải, tối nay sẽ tự tay nấu thức ăn cho nàng ăn. Phải biết từ khi sống cùng với Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh chưa từng xuống bếp vì nàng, Phạm Vân Huyên còn cực kỳ mong đợi Lâm Thụy Cảnh tự mình xuống bếp, sao tự dưng biến mất là biến mất, mặc dù bình thường Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều, nhưng chưa bao giờ chơi trò mất tích thế này, vì thế, lần này Phạm Vân Huyên cực kỳ bất an.
Phạm Vân Huyên cố gắng nhớ lại lần nữa, nàng nghĩ xem mình có chọc Lâm Thụy Cảnh chỗ nào không, bất giác nghĩ đến buổi phát biểu cảm tưởng, nàng đang nghĩ có phải Lâm Thụy Cảnh chỉ mới nghe một nửa hay không? Nghĩ đến chuyện có thể Lâm Thụy Cảnh chỉ nghe một nửa, lòng Phạm Vân Huyên liền đặc biệt sợ hãi.
Giờ phút này Phạm Vân Huyên giống như một con ruồi không đầu, bay tán loạn khắp nơi, cũng không biết làm thế nào, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn. Nàng gọi điện thoại cho Tiền Lâu Tĩnh và thư ký của Lâm Thụy Cảnh, mà cơ hồ là gọi cho tất cả người quen của Lâm Thụy Cảnh.
Tiền Lâu Tĩnh vừa nghe Phạm Vân Huyên nóng nảy tìm Lâm Thụy Cảnh, phản xạ đầu tiên của nàng chính là nghĩ đại tiểu thư lại muốn làm giá. Haiz, cũng không trách, ấn tượng về Lâm Thụy Cảnh bây giờ là ba ngày gây một khó dễ nhỏ, năm ngày gây một khó dễ lớn, cũng chỉ có Phạm Vân Huyên chịu được, hơn nữa Phạm Vân Huyên còn giống như hưởng thụ chuyện bị Lâm Thụy Cảnh chơi đùa.
Phạm Vân Huyên không tìm được Lâm Thụy Cảnh cực kỳ khó chịu, bất an đến độ không thể ngồi yên, cứ đi qua đi lại kéo dài cả một buổi tối. Sáng sớm Phạm Vân Huyên cảm thấy không thể ở nhà chờ được nữa, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô, thì Lâm Thụy Cảnh trở lại.
Phạm Vân Huyên vừa nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng ôm chặt lấy Lâm Thụy Cảnh, chỉ sợ cô lại rời đi lần nữa.
Lâm Thụy Cảnh có thể cảm giác được Phạm Vân Huyên sợ hãi bất an, nhưng Lâm Thụy Cảnh không xác định được có phải Phạm Vân Huyên bất an vì mình hay không. Tối qua cô lái xe đến bờ biển, được gió biển thổi cả đêm, nhưng ghen tỵ trong lòng cô vẫn không bị gió biển thổi hết. Vốn là muốn quay về nói chia tay với Phạm Vân Huyên, dù sao kiêu ngạo tự ái của cô cũng không muốn có tình yêu không hoàn chỉnh như vậy. Nhưng khi nhìn đến Phạm Vân Huyên lo âu vạn phần, thấy mình liền rơi nước mắt, lòng của cô lập tức mềm nhũn, cô biết Phạm Vân Huyên đối xử tốt với mình vao nhiêu, mình quyến niệm Phạm Vân Huyên bao nhiêu, bây giờ cũng đã như ngấm độc, đã nghiện từ lâu, muốn rời đi không dễ như vậy, giờ khắc này tự ái hay bất cứ thứ gì cũng không quan trong như nàng. Nhưng Lâm Thụy Cảnh biết, mình cũng chỉ là tạm thời cho trái tim chút yên ổn, tạm thời đè ép cái dằm này, nhưng cái dằm này vẫn chôn trong lòng cô, thỉnh thoảng sẽ phát tác một cái.
"Có phải chị chỉ nghe em nói một nửa hay không, chị ấy đối với em quan trọng, nhưng chị đối với em vô cùng quan trọng, em không muốn mất chị, chị ấy đã rời đi, em chỉ có chị, chị không thể rời đi, nếu chị cũng rời đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ..." Phạm Vân Huyên khóc lên cầu khẩn nói, giọng nói cực kỳ tự ti, cực kỳ khó chịu, làm tâm tình Lâm Thụy Cảnh căng thẳng, cũng có chút đau lòng.
"Vân Huyên, tôi không có rời đi." Lâm Thụy Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phạm Vân Huyên, ôn nhu hiếm có nói, mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà muốn dây dưa thì dây dưa đi, ít nhất cô cũng biết Phạm Vân Huyên cũng quan tâm mình.
Phạm Vân Huyên hơi sững sờ, cảm giác giờ phút này Lâm Thụy Cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cho đến giờ, Lâm Thụy Cảnh đều kêu thẳng tên họ của nàng, giọng nói cũng không ôn nhu như vậy, chỉ có người kia mới có thể ôn nhu gọi nàng là Vân Huyên, chị ấy đã về rồi sao? Phạm Vân Huyên không xác định suy đoán, nếu như chị ấy trở lại, vậy Lâm Thụy Cảnh chân chính đi đâu rồi? Phạm Vân Huyên không dám hỏi, đây rõ ràng là chuyện nàng mong đợi trước kia, nhưng giờ phút này Phạm Vân Huyên lại có chút hoảng, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, Phạm Vân Huyên vẫn bất an ôm thân thể Lâm Thụy Cảnh như cũ.
"Tôi không phải đã về rồi sao? Làm gì như kiểu tôi đi không trở lại như vậy?" Ôn nhu của Lâm Thụy Cảnh không duy trì được một phút, không vui lên tiếng, thật ra thì cô cảm giác Phạm Vân Huyên bất an chuyện gì đó vẫn chưa hết, kỳ quái, cô cũng trở lại rồi, nàng còn bất an cái gì đây?
Nghe giọng nói ngạo kiều cố hữu của Lâm Thụy Cảnh, thì ra chị ấy vẫn là Lâm Thụy Cảnh, nhận biết này làm Phạm Vân Huyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nàng thở phào xong, thì lâm vào áy náy, nàng biết hình như mình đã thực sự yêu người khác rồi.
Khi MC công bố xong giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, mọi người đều nhìn về phía Phạm Vân Huyên, cuối cùng cũng có thể giành lấy, ánh mắt Phạm Vân Huyên không tự chủ hơi đỏ lên, nhưng lại cố gắng khống chế không để nước mắt rơi xuống.
"Tôi rất cảm ơn người đó, nếu không có người đó, cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi không biết người đó có thể nhìn thấy tôi bây giờ hay không, nhưng tôi vẫn còn tiếp tục cố gắng như cũ, cuối cùng tôi hy vọng, có một ngày, người đó sẽ thấy tôi, vui mừng cùng tôi..." Ánh mắt Phạm Vân Huyên nhìn chăm chăm vào phương xa, giống như muốn tìm bóng hình người nào đó lẫn trong đám người.
Lâm Thụy Cảnh không đợi Phạm Vân Huyên nói xong, bộp một cái đã tắt ti vi, chính thức ở cùng Phạm Vân Huyên một chỗ đã hơn hai năm, được Phạm Vân Huyên che chở nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương, làm cô quên mất sự tồn tại của người kia. Vốn là Lâm Thụy Cảnh biết, người đó xem như đã chết đi, sẽ không thể nào trở về nữa, cô cũng không có ý định tranh phong cùng một người chết. Nhưng hôm nay, nghe Phạm Vân Huyên phát biểu cảm tưởng, Lâm Thụy Cảnh lại một lần nữa cảm thấy mình vẫn chưa thể bỏ được sự thật kia, giữa cô và Phạm Vân Huyên vẫn còn một Phạm Vân Huyên khác, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh dâng lên một trận ganh tỵ cùng cực. Loại ghen tỵ này không thể khắc chế được, cơ hồ muốn bao phủ lấy cô. Cô biết Phạm Vân Huyên rất chuyên nghiệp, cũng rất cố gắng, vì công việc mà lãnh lạc cô không biết bao nhiêu lần, cô vốn tưởng rằng Phạm Vân Huyên làm như vậy là muốn khẳng định giá trị của nàng, nhưng hôm nay mới biết, sở dĩ Phạm Vân Huyên cố gắng như vậy là vì người đã rời đi kia, nghĩ đến đây, Lâm Thụy Cảnh có cảm giác trong lòng mình bị vô số dây leo quấn lấy, siết đến cực kỳ khó chịu.
Khi Phạm Vân Huyên về nhà, phát hiện Lâm Thụy Cảnh không có ở nhà, cũng không có nói với nàng tiếng nào, Phạm Vân Huyên gọi điện thoại thế nào cũng không được, thậm chí còn gọi điện thoại cho cha mẹ Lâm Thụy Cảnh, bác trai bác gái cũng không biết Lâm Thụy Cảnh đi đâu. Cảm giác của Phạm Vân Huyên đầu tiên là khủng hoảng bất an, loại cảm giác này giống với cảm giác người kia rời đi năm đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Phạm Vân Huyên biết mình không thể chịu đựng được lại mất đi lần nữa. Rõ ràng nàng nhớ, Lâm Thụy Cảnh còn cười nhạo mình, nói mình năm nay lại làm nền, còn nói nếu mình nhận giải, tối nay sẽ tự tay nấu thức ăn cho nàng ăn. Phải biết từ khi sống cùng với Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh chưa từng xuống bếp vì nàng, Phạm Vân Huyên còn cực kỳ mong đợi Lâm Thụy Cảnh tự mình xuống bếp, sao tự dưng biến mất là biến mất, mặc dù bình thường Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều, nhưng chưa bao giờ chơi trò mất tích thế này, vì thế, lần này Phạm Vân Huyên cực kỳ bất an.
Phạm Vân Huyên cố gắng nhớ lại lần nữa, nàng nghĩ xem mình có chọc Lâm Thụy Cảnh chỗ nào không, bất giác nghĩ đến buổi phát biểu cảm tưởng, nàng đang nghĩ có phải Lâm Thụy Cảnh chỉ mới nghe một nửa hay không? Nghĩ đến chuyện có thể Lâm Thụy Cảnh chỉ nghe một nửa, lòng Phạm Vân Huyên liền đặc biệt sợ hãi.
Giờ phút này Phạm Vân Huyên giống như một con ruồi không đầu, bay tán loạn khắp nơi, cũng không biết làm thế nào, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn. Nàng gọi điện thoại cho Tiền Lâu Tĩnh và thư ký của Lâm Thụy Cảnh, mà cơ hồ là gọi cho tất cả người quen của Lâm Thụy Cảnh.
Tiền Lâu Tĩnh vừa nghe Phạm Vân Huyên nóng nảy tìm Lâm Thụy Cảnh, phản xạ đầu tiên của nàng chính là nghĩ đại tiểu thư lại muốn làm giá. Haiz, cũng không trách, ấn tượng về Lâm Thụy Cảnh bây giờ là ba ngày gây một khó dễ nhỏ, năm ngày gây một khó dễ lớn, cũng chỉ có Phạm Vân Huyên chịu được, hơn nữa Phạm Vân Huyên còn giống như hưởng thụ chuyện bị Lâm Thụy Cảnh chơi đùa.
Phạm Vân Huyên không tìm được Lâm Thụy Cảnh cực kỳ khó chịu, bất an đến độ không thể ngồi yên, cứ đi qua đi lại kéo dài cả một buổi tối. Sáng sớm Phạm Vân Huyên cảm thấy không thể ở nhà chờ được nữa, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô, thì Lâm Thụy Cảnh trở lại.
Phạm Vân Huyên vừa nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng ôm chặt lấy Lâm Thụy Cảnh, chỉ sợ cô lại rời đi lần nữa.
Lâm Thụy Cảnh có thể cảm giác được Phạm Vân Huyên sợ hãi bất an, nhưng Lâm Thụy Cảnh không xác định được có phải Phạm Vân Huyên bất an vì mình hay không. Tối qua cô lái xe đến bờ biển, được gió biển thổi cả đêm, nhưng ghen tỵ trong lòng cô vẫn không bị gió biển thổi hết. Vốn là muốn quay về nói chia tay với Phạm Vân Huyên, dù sao kiêu ngạo tự ái của cô cũng không muốn có tình yêu không hoàn chỉnh như vậy. Nhưng khi nhìn đến Phạm Vân Huyên lo âu vạn phần, thấy mình liền rơi nước mắt, lòng của cô lập tức mềm nhũn, cô biết Phạm Vân Huyên đối xử tốt với mình vao nhiêu, mình quyến niệm Phạm Vân Huyên bao nhiêu, bây giờ cũng đã như ngấm độc, đã nghiện từ lâu, muốn rời đi không dễ như vậy, giờ khắc này tự ái hay bất cứ thứ gì cũng không quan trong như nàng. Nhưng Lâm Thụy Cảnh biết, mình cũng chỉ là tạm thời cho trái tim chút yên ổn, tạm thời đè ép cái dằm này, nhưng cái dằm này vẫn chôn trong lòng cô, thỉnh thoảng sẽ phát tác một cái.
"Có phải chị chỉ nghe em nói một nửa hay không, chị ấy đối với em quan trọng, nhưng chị đối với em vô cùng quan trọng, em không muốn mất chị, chị ấy đã rời đi, em chỉ có chị, chị không thể rời đi, nếu chị cũng rời đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ..." Phạm Vân Huyên khóc lên cầu khẩn nói, giọng nói cực kỳ tự ti, cực kỳ khó chịu, làm tâm tình Lâm Thụy Cảnh căng thẳng, cũng có chút đau lòng.
"Vân Huyên, tôi không có rời đi." Lâm Thụy Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phạm Vân Huyên, ôn nhu hiếm có nói, mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà muốn dây dưa thì dây dưa đi, ít nhất cô cũng biết Phạm Vân Huyên cũng quan tâm mình.
Phạm Vân Huyên hơi sững sờ, cảm giác giờ phút này Lâm Thụy Cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cho đến giờ, Lâm Thụy Cảnh đều kêu thẳng tên họ của nàng, giọng nói cũng không ôn nhu như vậy, chỉ có người kia mới có thể ôn nhu gọi nàng là Vân Huyên, chị ấy đã về rồi sao? Phạm Vân Huyên không xác định suy đoán, nếu như chị ấy trở lại, vậy Lâm Thụy Cảnh chân chính đi đâu rồi? Phạm Vân Huyên không dám hỏi, đây rõ ràng là chuyện nàng mong đợi trước kia, nhưng giờ phút này Phạm Vân Huyên lại có chút hoảng, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, Phạm Vân Huyên vẫn bất an ôm thân thể Lâm Thụy Cảnh như cũ.
"Tôi không phải đã về rồi sao? Làm gì như kiểu tôi đi không trở lại như vậy?" Ôn nhu của Lâm Thụy Cảnh không duy trì được một phút, không vui lên tiếng, thật ra thì cô cảm giác Phạm Vân Huyên bất an chuyện gì đó vẫn chưa hết, kỳ quái, cô cũng trở lại rồi, nàng còn bất an cái gì đây?
Nghe giọng nói ngạo kiều cố hữu của Lâm Thụy Cảnh, thì ra chị ấy vẫn là Lâm Thụy Cảnh, nhận biết này làm Phạm Vân Huyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nàng thở phào xong, thì lâm vào áy náy, nàng biết hình như mình đã thực sự yêu người khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.