Chương 25: . Cho Nàng Gặp Ta Một Lần, Coi Như Là Đền Đáp Tình Cảm Này Của Nàng
Lệ Hảo Đa Trấp
14/10/2024
Dạ Bát chợt hiểu ra, nhưng sau đó lại gãi đầu thắc mắc: “Nhưng những lời đồn đó là chủ thượng bảo chúng thuộc hạ truyền ra bên ngoài mà, không phải sao?”
Tạ Hoài Cẩn ném tờ giấy trên tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Cho nên… thật thừa thãi.”
Dạ Bát không hiểu, nhưng y đã ở cùng chủ thượng nhiều năm, hiểu được tất cả thói quen của chủ thượng, ví dụ như, hiện tại chủ thượng trông có vẻ lạnh như băng, nhưng những đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn lại chứng tỏ tâm trạng ngài ấy hiện đang rất tốt.
Y cảm thấy có lẽ đây chính là thú vui của các cặp tình nhân trẻ, nghĩ vậy y vội vàng hỏi: “Dạ Tam có nghe được lúc ở trên xe ngựa, Khương cô nương có nói với Khương nhị tiểu thư là…”
Khi nghey thuật lại, vành tai của Tạ Hoài Cẩn càng ngày càng đỏ, cứ như thế cho đến tận khi nghe xong câu cuối cùng “đây chính là tình yêu”, hắn thẹn quá hóa giận nói: “Chẳng qua mới có năm ngày không gặp, tại sao lại không cẩn trọng như thế, những lễ nghi mà Từ ma ma dạy cho nàng mấy ngày trước đều ném cho chó gặm hết rồi hay sao.”
Dạ Bát suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chắp tay nói: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ bây giờ sẽ cho người nói với Từ ma ma, cần nghiêm khắc hơn với Khương cô nương.”
“...Kệ đi”. =))))
Tạ Hoài Cẩn quên mất tên này trí não không được thông minh, không biết truyền đạt ý tứ, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ đích thân đi một chuyến, cũng để nàng ấy biết hôn sự này là mơ hay là thực, ngăn nàng ấy thực sự đến cổng Tĩnh vương phủ của ta mà rình mò, khiến người khác chê cười.”
Dạ Bát nhìn bóng lưng chủ thượng của mình, do do dự dự nói: “Nhưng thưa chủ thượng, không phải mọi người đều nói, trước hôn lễ một tháng, đôi bên không thể gặp nhau hay sao?”
Tạ Hoài Cẩn quay đầu lườm y: “Bổn vương có việc đi thăm hỏi Khương đại nhân, như thế có tính là đôi bên gặp mặt không?”
Ban đầu Dạ Bát định nói chúng ta cũng không có lý do cấp bách gì để ghé thăm phủ thượng thư, nhưng y cảm thấy ánh mắt chúa thượng vừa rồi nhìn y rất không bình thường, giống như là muốn đem y đá bay ra xa khỏi tầm mắt.
"Rõ”. Dạ Bát nói: “Thuộc hạ phái người tới Khương phủ đưa thư ngay đây.”
Nhờ thế Tạ Hoài Cẩn mới từ bỏ ý nghĩ đày y ra biên cương, sau đó cho y lui xuống, đợi người đi rồi, Tạ Hoài Cẩn từ từ quay người lại, hướng mắt nhìn chăm chú bức vẽ được vẽ bằng ốc vẽ mày kia, lúc lâu sau, mới lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nghĩ ra được món đồ chơi như thế này, còn không tiếc để nó mang danh nghĩa của ta…Vậy cho nàng gặp ta một lần, coi như là đền đáp tình cảm này của nàng.” =)))))))
Nhưng thật sự chỉ là để đền đáp tình cảm thật sao? Tạ Hoài Cẩn cẩn thận thu lại bức vẽ, trong thâm tâm lại không muốn nghĩ đến vấn đề này quá nhiều, hắn chỉ cho rằng việc trái tim mình đập loạn nhịp khi nghe tin tức kia chỉ là vì không muốn mắc nợ nàng, mà không phải là… không phải là vì nghe những điều đó, khiến hắn muốn đi gặp nàng vô cùng.
*
Một cơn gió thổi qua, những bông hoa tuyết đang tung bay trên trời, không khí đột nhiên giảm xuống mấy độ, nhưng môi trường trong phòng riêng tốt nhất của Nhã Nhiên Cư lại là bầu không khí rực lửa.
Lưu Trân Trân có tính cách phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, mặc dù Khương Tuyết Lan thích nói ngược, nhưng tính cách cũng rất hướng ngoại, hai người này mà ở cùng nhau thì chưa tới một khắc đã nhanh chóng thân thiết, lại thêm một khắc nữa là có thể gọi nhau là tỷ muội rồi, nếu như nha hoàn không ngăn cản, hai người họ đã định đứng trước cửa sổ bên ngoài là tuyết rơi mà kết bái ngay tại chỗ rồi.
"Tiểu thư, mẫu thân của Lưu tiểu thư là biểu cô của đệ muội đằng ngoại của phu nhân nhà chúng ta, nếu hai người kết bái thì tất cả vai vế sẽ rối tung lên, quay về phu nhân chắc chắn sẽ trách tội.” Nha hoàn đứng bên cạnh Khương Tuyết Lan nói với vẻ lo lắng đến sắp khóc, các tiểu thư tỏ ra rất hứng khởi, nhưng nếu như cứ bất chấp lời khuyên của hạ nhân này mà làm liều, đợi sau khi quay về phủ, chắc chắn bọn họ sẽ thê thảm.
"Cái gì? Hai chúng ta còn có quan hệ như thế này nữa hả.” Lưu Trân Trân càng vui mừng hơn nữa: “Thế tính ra muội còn phải gọi ta là tiểu cô nữa đấy, càng tốt, vậy chúng ta không kết nghĩa tỷ muội nữa, sau này muội cứ gọi ta là tiểu cô là được rồi, ha ha.”
Khương Tuyết Lan thấy không cam tâm: “Quan hệ họ hàng như thế này xa quá rồi, tỷ đừng có mà lợi dụng lấn át, chúng ta chỉ bàn về quan hệ giữa chúng ta thôi, ta chỉ mới gọi một tiếng tỷ tỷ mà tỷ đã muốn leo lên vế trên luôn rồi.”
Hai người tranh luận không dứt, lại nhớ ra gì đó, cùng nhìn sang hướng Khương Linh Trúc vẫn yên lặng nãy giờ: “Trúc Tử, muội nói xem, có phải muội và Lam Tử đều phải gọi ta là tiểu cô hay không?!”
Khương Linh Trúc đang ăn mà phải gian nan nuốt thức ăn xuống bụng, còn chưa kịp nói, đã bị Khương Tuyết Lan cướp lời: “Cái gì mà Trúc Tử, Lam Tử, khó nghe quá đi!”
“Khó nghe chỗ nào, gọi như vậy rất thân thiết nha, hai người cũng có thể gọi ta là Trân Tử.”
“...” Khương Linh Trúc đột nhiên nhớ tới vai nữ chính trong bộ phim kinh dị thời hiện đại, toàn thân cảm thấy rùng rợn, nàng vội vàng mượn cớ bản thân no rồi để đi đến cạnh cửa sổ hít thở không khí.
Cửa sổ nhẹ nhàng được mở ra một khe hở nhỏ, một bông hoa tuyết khẽ khàng chao liệng rơi xuống tay nàng, bên tai tràn ngập tiếng cười đùa tranh cãi ầm ĩ của hai cô nương kia, trong tay nàng vẫn còn đang nắm tờ ngân phiếu năm trăm lượng nóng hôi hổi, hôn sự với Tạ Hoài Cẩn đang gần ngay trước mắt, nàng ngước mắt nhìn về phía chân trời, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười xinh đẹp, yêu kiều.
Lúc này đây, nàng là chính bản thân nàng.
Khương Linh Trúc quay đầu nhìn hai người đang hồ hởi tranh cãi xem ngày hôm đó ở trên đại điện, rốt cuộc là lời cầu xin của ai đã giúp được nàng, nụ cười trên môi nàng càng rạng rỡ hơn.
Thật tốt quá, cuối cùng, mùa đông này, nàng không còn phải một mình trải qua sự lạnh lẽo nữa.
Tạ Hoài Cẩn ném tờ giấy trên tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Cho nên… thật thừa thãi.”
Dạ Bát không hiểu, nhưng y đã ở cùng chủ thượng nhiều năm, hiểu được tất cả thói quen của chủ thượng, ví dụ như, hiện tại chủ thượng trông có vẻ lạnh như băng, nhưng những đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn lại chứng tỏ tâm trạng ngài ấy hiện đang rất tốt.
Y cảm thấy có lẽ đây chính là thú vui của các cặp tình nhân trẻ, nghĩ vậy y vội vàng hỏi: “Dạ Tam có nghe được lúc ở trên xe ngựa, Khương cô nương có nói với Khương nhị tiểu thư là…”
Khi nghey thuật lại, vành tai của Tạ Hoài Cẩn càng ngày càng đỏ, cứ như thế cho đến tận khi nghe xong câu cuối cùng “đây chính là tình yêu”, hắn thẹn quá hóa giận nói: “Chẳng qua mới có năm ngày không gặp, tại sao lại không cẩn trọng như thế, những lễ nghi mà Từ ma ma dạy cho nàng mấy ngày trước đều ném cho chó gặm hết rồi hay sao.”
Dạ Bát suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chắp tay nói: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ bây giờ sẽ cho người nói với Từ ma ma, cần nghiêm khắc hơn với Khương cô nương.”
“...Kệ đi”. =))))
Tạ Hoài Cẩn quên mất tên này trí não không được thông minh, không biết truyền đạt ý tứ, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ đích thân đi một chuyến, cũng để nàng ấy biết hôn sự này là mơ hay là thực, ngăn nàng ấy thực sự đến cổng Tĩnh vương phủ của ta mà rình mò, khiến người khác chê cười.”
Dạ Bát nhìn bóng lưng chủ thượng của mình, do do dự dự nói: “Nhưng thưa chủ thượng, không phải mọi người đều nói, trước hôn lễ một tháng, đôi bên không thể gặp nhau hay sao?”
Tạ Hoài Cẩn quay đầu lườm y: “Bổn vương có việc đi thăm hỏi Khương đại nhân, như thế có tính là đôi bên gặp mặt không?”
Ban đầu Dạ Bát định nói chúng ta cũng không có lý do cấp bách gì để ghé thăm phủ thượng thư, nhưng y cảm thấy ánh mắt chúa thượng vừa rồi nhìn y rất không bình thường, giống như là muốn đem y đá bay ra xa khỏi tầm mắt.
"Rõ”. Dạ Bát nói: “Thuộc hạ phái người tới Khương phủ đưa thư ngay đây.”
Nhờ thế Tạ Hoài Cẩn mới từ bỏ ý nghĩ đày y ra biên cương, sau đó cho y lui xuống, đợi người đi rồi, Tạ Hoài Cẩn từ từ quay người lại, hướng mắt nhìn chăm chú bức vẽ được vẽ bằng ốc vẽ mày kia, lúc lâu sau, mới lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nghĩ ra được món đồ chơi như thế này, còn không tiếc để nó mang danh nghĩa của ta…Vậy cho nàng gặp ta một lần, coi như là đền đáp tình cảm này của nàng.” =)))))))
Nhưng thật sự chỉ là để đền đáp tình cảm thật sao? Tạ Hoài Cẩn cẩn thận thu lại bức vẽ, trong thâm tâm lại không muốn nghĩ đến vấn đề này quá nhiều, hắn chỉ cho rằng việc trái tim mình đập loạn nhịp khi nghe tin tức kia chỉ là vì không muốn mắc nợ nàng, mà không phải là… không phải là vì nghe những điều đó, khiến hắn muốn đi gặp nàng vô cùng.
*
Một cơn gió thổi qua, những bông hoa tuyết đang tung bay trên trời, không khí đột nhiên giảm xuống mấy độ, nhưng môi trường trong phòng riêng tốt nhất của Nhã Nhiên Cư lại là bầu không khí rực lửa.
Lưu Trân Trân có tính cách phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, mặc dù Khương Tuyết Lan thích nói ngược, nhưng tính cách cũng rất hướng ngoại, hai người này mà ở cùng nhau thì chưa tới một khắc đã nhanh chóng thân thiết, lại thêm một khắc nữa là có thể gọi nhau là tỷ muội rồi, nếu như nha hoàn không ngăn cản, hai người họ đã định đứng trước cửa sổ bên ngoài là tuyết rơi mà kết bái ngay tại chỗ rồi.
"Tiểu thư, mẫu thân của Lưu tiểu thư là biểu cô của đệ muội đằng ngoại của phu nhân nhà chúng ta, nếu hai người kết bái thì tất cả vai vế sẽ rối tung lên, quay về phu nhân chắc chắn sẽ trách tội.” Nha hoàn đứng bên cạnh Khương Tuyết Lan nói với vẻ lo lắng đến sắp khóc, các tiểu thư tỏ ra rất hứng khởi, nhưng nếu như cứ bất chấp lời khuyên của hạ nhân này mà làm liều, đợi sau khi quay về phủ, chắc chắn bọn họ sẽ thê thảm.
"Cái gì? Hai chúng ta còn có quan hệ như thế này nữa hả.” Lưu Trân Trân càng vui mừng hơn nữa: “Thế tính ra muội còn phải gọi ta là tiểu cô nữa đấy, càng tốt, vậy chúng ta không kết nghĩa tỷ muội nữa, sau này muội cứ gọi ta là tiểu cô là được rồi, ha ha.”
Khương Tuyết Lan thấy không cam tâm: “Quan hệ họ hàng như thế này xa quá rồi, tỷ đừng có mà lợi dụng lấn át, chúng ta chỉ bàn về quan hệ giữa chúng ta thôi, ta chỉ mới gọi một tiếng tỷ tỷ mà tỷ đã muốn leo lên vế trên luôn rồi.”
Hai người tranh luận không dứt, lại nhớ ra gì đó, cùng nhìn sang hướng Khương Linh Trúc vẫn yên lặng nãy giờ: “Trúc Tử, muội nói xem, có phải muội và Lam Tử đều phải gọi ta là tiểu cô hay không?!”
Khương Linh Trúc đang ăn mà phải gian nan nuốt thức ăn xuống bụng, còn chưa kịp nói, đã bị Khương Tuyết Lan cướp lời: “Cái gì mà Trúc Tử, Lam Tử, khó nghe quá đi!”
“Khó nghe chỗ nào, gọi như vậy rất thân thiết nha, hai người cũng có thể gọi ta là Trân Tử.”
“...” Khương Linh Trúc đột nhiên nhớ tới vai nữ chính trong bộ phim kinh dị thời hiện đại, toàn thân cảm thấy rùng rợn, nàng vội vàng mượn cớ bản thân no rồi để đi đến cạnh cửa sổ hít thở không khí.
Cửa sổ nhẹ nhàng được mở ra một khe hở nhỏ, một bông hoa tuyết khẽ khàng chao liệng rơi xuống tay nàng, bên tai tràn ngập tiếng cười đùa tranh cãi ầm ĩ của hai cô nương kia, trong tay nàng vẫn còn đang nắm tờ ngân phiếu năm trăm lượng nóng hôi hổi, hôn sự với Tạ Hoài Cẩn đang gần ngay trước mắt, nàng ngước mắt nhìn về phía chân trời, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười xinh đẹp, yêu kiều.
Lúc này đây, nàng là chính bản thân nàng.
Khương Linh Trúc quay đầu nhìn hai người đang hồ hởi tranh cãi xem ngày hôm đó ở trên đại điện, rốt cuộc là lời cầu xin của ai đã giúp được nàng, nụ cười trên môi nàng càng rạng rỡ hơn.
Thật tốt quá, cuối cùng, mùa đông này, nàng không còn phải một mình trải qua sự lạnh lẽo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.