Chương 24: . Thanh Danh
Lệ Hảo Đa Trấp
14/10/2024
Sau khi Khương Linh Trúc đạt được mục đích, cho đến tận cửa Nhã Nhiên Cư, Khương Tuyết Lan vẫn không nói với nàng câu nào, đến tận khi bước xuống xe nàng ấy vẫn lẩm bẩm tình yêu đúng là thứ đáng sợ.
Bọn họ đến sớm, Lưu Trân Trân vẫn chưa tới, Khương Linh Trúc bảo Khương Tuyết Lan dẫn nha hoàn lên lầu trước, nàng viện cớ đi tìm chủ quán, hỏi xem hôm nay có món gì mới không rồi ở lại dưới lầu.
Bà chủ với khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng rất nhanh bước tới nghênh tiếp: “Khương cô nương muốn hỏi về các loại thịt chim hay là các loại rau củ, trái cây? Bất kể cái gì, nguyên liệu của chúng tôi ở đây đều cực kỳ tươi ngon, Khương cô nương hoàn toàn có thể yên tâm.”
"Nhã Nhiên Cư rất nổi tiếng, ta đương nhiên yên tâm rồi.” Rồi Khương Linh Trúc hạ thấp giọng nói: “Hỏi món ăn chẳng qua chỉ là cái cớ, ta được người khác ủy thác đến đây tìm bà chủ để bàn chuyện làm ăn.”
Chủ quán hơi nhướng đuôi lông mày, một lúc sau mới gật đầu nói: “Khương cô nương, mời đi theo ta.”
Khương Linh Trúc đi theo sau nàng ta đến hậu viện, vào trong viện, chủ quán rót cho nàng một chén trà: “Không biết chuyện làm ăn Khương cô nương nhắc đến là chuyện gì?”
Khương Linh Trúc từ trong áo lấy ra bản vẽ thiết kế bàn xoay đưa qua, căng thẳng mím môi: “Vị bằng hữu của ta có thân phận đặc biệt, mà thân thể cũng không tiện trực tiếp qua đây, nên nhờ ta tới hỏi thăm, vụ làm ăn này Nhã Nhiên Cư có muốn hợp tác hay không?”
Nói xong vài lời, nàng lại phải hít thở sâu mấy lần mới có thể tiếp tục nói, giống như rất sợ hãi, nhưng phải cố gắng lấy hết can đảm để có thể truyền đạt rõ ràng ý của vị bằng hữu kia, ánh mắt nàng càng không dám nhìn thẳng chủ quán, nhưng vẫn lén quan sát đối phương.
Lời nói của nàng rất kín đáo chặt chẽ, tỏ rõ nàng không liên quan đến việc này, lại tìm được một lý do không khiến người ta nghi ngờ. Thân phận đặc biệt, thân thể không tiện, lại có thể giao phó sự việc quan trọng này cho nàng, thân phận vị bằng hữu này không sai chính là nói hắn họ Tạ tên Hoài Cẩn rồi. Chỉ cần chủ quán không ngốc thì có thể đoán ra ngay, nàng ta cũng không thể đi đến trước mặt Tạ Hoài Cẩn xác nhận xem chuyện này có phải đúng là chủ ý của hắn hay không.
Đúng như dự đoán, chủ quán ho nhẹ một phát, rồi nói liên thanh: “Bản vẽ này quả thực rất khả thi, không biết Khương cô nương…à nhầm vị bằng hữu kia, đã có mức giá phù hợp trong lòng chưa?”
Đây chính là có ý muốn hợp tác rồi, Khương Linh Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại có phần kích động đối với khoản tiền đầu tiên sắp có được của bản thân, đến nỗi nàng không nhận ra nụ cười trên mặt chủ quán dường như còn có ý nghĩa khác, nàng giơ tay đưa ra cái giá mà nàng sớm đã nghĩ xong: "Năm…”
Chủ quán vội vàng nói: "Năm trăm lượng phải không? Không thành vấn đề.”
“...” Khương Linh Trúc cười: “Vậy thì làm phiền bà chủ rồi.”
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là nói ra con số năm mươi lượng rồi, nàng còn cho rằng thiết kế nhỏ như thế này không bán được giá mấy, không ngờ tới lại được giá như thế, tuy nhiên cũng có khả năng là đối phương cho rằng người thiết kế là Tạ Hoài Cẩn, vì vậy mới đưa thêm.
Chủ quán ngay lập tức lập văn tự thế chấp và ký tên, lại lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho nàng bằng cả hai tay, khách sáo tiễn nàng rời khỏi hậu viện, đợi người đi rồi, nàng ta lập tức quay người mang bức vẽ kia cùng toàn bộ lời nói và hành động vừa rồi viết lên giấy, giao thứ đó cho thuộc hạ bên dưới, còn căn dặn thêm mấy câu.
Thuộc hạ mang theo mấy tờ giấy dùng khinh công một đường nhanh như chớp, phi ngay tới Tĩnh vương phủ, đem đồ giao vào trong tay ám vệ Dạ Bát, kẻ bị chê là trí nhớ không tốt.
Dạ Bát lại cầm đồ giao đến tay Tĩnh Vương, mô tả sinh động những gì tên thuộc hạ kia nói "Khương cô nương rất sợ hãi”, "Khương cô nương không muốn nhiều tiền”, “Dùng phấn ốc vẽ, chắc hẳn là Khương cô nương muốn tự mình vẽ”
Tạ Hoài Cẩn vừa xem bản vẽ kia, vừa liếc xem tờ giấy ghi chép lại cuộc đối thoại, ngược lại hắn không có chút tức giận nào, điều này cũng khiến Dạ Bát có thêm can đảm hỏi ra những nghi ngờ của mình: “Chủ thượng, những thứ này rõ ràng là do Khương cô nương tự mình nghĩ ra, nhưng tại sao nàng ấy lại muốn dùng danh nghĩa của ngài để bán nó ra ngoài?”
Tạ Hoài Cẩn xoa xoa phấn ốc vẽ trên tay, giọng điệu lạnh lùng nói: “Gần đây trong kinh thành có tin đồn rằng ta sớm đã là kẻ vô dụng, chết không đáng tiếc, có thể nàng đã nghe được tin đồn đó, chẳng qua là muốn gây dựng cho ta chút danh tiếng tốt mà thôi.”
-
người ta mượn danh anh để kiếm tiền cơ mà
Bọn họ đến sớm, Lưu Trân Trân vẫn chưa tới, Khương Linh Trúc bảo Khương Tuyết Lan dẫn nha hoàn lên lầu trước, nàng viện cớ đi tìm chủ quán, hỏi xem hôm nay có món gì mới không rồi ở lại dưới lầu.
Bà chủ với khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng rất nhanh bước tới nghênh tiếp: “Khương cô nương muốn hỏi về các loại thịt chim hay là các loại rau củ, trái cây? Bất kể cái gì, nguyên liệu của chúng tôi ở đây đều cực kỳ tươi ngon, Khương cô nương hoàn toàn có thể yên tâm.”
"Nhã Nhiên Cư rất nổi tiếng, ta đương nhiên yên tâm rồi.” Rồi Khương Linh Trúc hạ thấp giọng nói: “Hỏi món ăn chẳng qua chỉ là cái cớ, ta được người khác ủy thác đến đây tìm bà chủ để bàn chuyện làm ăn.”
Chủ quán hơi nhướng đuôi lông mày, một lúc sau mới gật đầu nói: “Khương cô nương, mời đi theo ta.”
Khương Linh Trúc đi theo sau nàng ta đến hậu viện, vào trong viện, chủ quán rót cho nàng một chén trà: “Không biết chuyện làm ăn Khương cô nương nhắc đến là chuyện gì?”
Khương Linh Trúc từ trong áo lấy ra bản vẽ thiết kế bàn xoay đưa qua, căng thẳng mím môi: “Vị bằng hữu của ta có thân phận đặc biệt, mà thân thể cũng không tiện trực tiếp qua đây, nên nhờ ta tới hỏi thăm, vụ làm ăn này Nhã Nhiên Cư có muốn hợp tác hay không?”
Nói xong vài lời, nàng lại phải hít thở sâu mấy lần mới có thể tiếp tục nói, giống như rất sợ hãi, nhưng phải cố gắng lấy hết can đảm để có thể truyền đạt rõ ràng ý của vị bằng hữu kia, ánh mắt nàng càng không dám nhìn thẳng chủ quán, nhưng vẫn lén quan sát đối phương.
Lời nói của nàng rất kín đáo chặt chẽ, tỏ rõ nàng không liên quan đến việc này, lại tìm được một lý do không khiến người ta nghi ngờ. Thân phận đặc biệt, thân thể không tiện, lại có thể giao phó sự việc quan trọng này cho nàng, thân phận vị bằng hữu này không sai chính là nói hắn họ Tạ tên Hoài Cẩn rồi. Chỉ cần chủ quán không ngốc thì có thể đoán ra ngay, nàng ta cũng không thể đi đến trước mặt Tạ Hoài Cẩn xác nhận xem chuyện này có phải đúng là chủ ý của hắn hay không.
Đúng như dự đoán, chủ quán ho nhẹ một phát, rồi nói liên thanh: “Bản vẽ này quả thực rất khả thi, không biết Khương cô nương…à nhầm vị bằng hữu kia, đã có mức giá phù hợp trong lòng chưa?”
Đây chính là có ý muốn hợp tác rồi, Khương Linh Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại có phần kích động đối với khoản tiền đầu tiên sắp có được của bản thân, đến nỗi nàng không nhận ra nụ cười trên mặt chủ quán dường như còn có ý nghĩa khác, nàng giơ tay đưa ra cái giá mà nàng sớm đã nghĩ xong: "Năm…”
Chủ quán vội vàng nói: "Năm trăm lượng phải không? Không thành vấn đề.”
“...” Khương Linh Trúc cười: “Vậy thì làm phiền bà chủ rồi.”
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là nói ra con số năm mươi lượng rồi, nàng còn cho rằng thiết kế nhỏ như thế này không bán được giá mấy, không ngờ tới lại được giá như thế, tuy nhiên cũng có khả năng là đối phương cho rằng người thiết kế là Tạ Hoài Cẩn, vì vậy mới đưa thêm.
Chủ quán ngay lập tức lập văn tự thế chấp và ký tên, lại lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho nàng bằng cả hai tay, khách sáo tiễn nàng rời khỏi hậu viện, đợi người đi rồi, nàng ta lập tức quay người mang bức vẽ kia cùng toàn bộ lời nói và hành động vừa rồi viết lên giấy, giao thứ đó cho thuộc hạ bên dưới, còn căn dặn thêm mấy câu.
Thuộc hạ mang theo mấy tờ giấy dùng khinh công một đường nhanh như chớp, phi ngay tới Tĩnh vương phủ, đem đồ giao vào trong tay ám vệ Dạ Bát, kẻ bị chê là trí nhớ không tốt.
Dạ Bát lại cầm đồ giao đến tay Tĩnh Vương, mô tả sinh động những gì tên thuộc hạ kia nói "Khương cô nương rất sợ hãi”, "Khương cô nương không muốn nhiều tiền”, “Dùng phấn ốc vẽ, chắc hẳn là Khương cô nương muốn tự mình vẽ”
Tạ Hoài Cẩn vừa xem bản vẽ kia, vừa liếc xem tờ giấy ghi chép lại cuộc đối thoại, ngược lại hắn không có chút tức giận nào, điều này cũng khiến Dạ Bát có thêm can đảm hỏi ra những nghi ngờ của mình: “Chủ thượng, những thứ này rõ ràng là do Khương cô nương tự mình nghĩ ra, nhưng tại sao nàng ấy lại muốn dùng danh nghĩa của ngài để bán nó ra ngoài?”
Tạ Hoài Cẩn xoa xoa phấn ốc vẽ trên tay, giọng điệu lạnh lùng nói: “Gần đây trong kinh thành có tin đồn rằng ta sớm đã là kẻ vô dụng, chết không đáng tiếc, có thể nàng đã nghe được tin đồn đó, chẳng qua là muốn gây dựng cho ta chút danh tiếng tốt mà thôi.”
-
người ta mượn danh anh để kiếm tiền cơ mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.