Chương 31: . Đám Cưới Ở Kinh Thành Kinh Khủng Như Vậy Sao.
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
“Phụt...... Khụ khụ khụ, Cẩn nhi thật sự làm như thế hả?”
Thái hậu dựa vào mép giường uống canh thuốc, nghe lời tường thuật của Từ ma ma xong bà lập tức phun cả ngụm canh ra, sặc đến ho khan, mãi mới bình tĩnh lại được nhưng cũng vui đến mức nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn: “Tốt tốt tốt, ai gia còn tưởng rằng nó chỉ có chút khác biệt với vị Khương cô nương này, không ngờ nó lại thích đến thế….. Mấy ngày này ngươi nhất định phải tận tâm hơn một chút, nói không chừng giờ này năm sau ai gia có khi sẽ được ôm chắt trai đấy, hahahahaha.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, mau truyền thánh chỉ, ban cho trưởng nữ Khương gia là Khương Linh Trúc một cặp ngọc Như Ý, mười viên Đông châu, vài món trang sức vàng bạc, còn có...”
Người từ hoàng cung lại mang theo một đống đồ lớn vào cửa chính phủ Thượng thư, nhưng Khương Linh Trúc thậm chí còn không có thời gian để xem những châu báu, trang sức được gửi đến viện của mình.
Mấy ngày cuối cùng trước hôn lễ, Từ ma ma lại mang đến những bức xuân cung đồ mới, giảng giải còn chi tiết hơn trước, nào là tiếng kêu phải mềm mại, eo cũng phải dẻo dai…
Khương Linh Trúc đã phải chịu đựng tiêu hóa đống dâm thư này đến tận ngày đại hôn. Vào một ngày mùa đông trời sáng muộn, bên ngoài còn mờ tối, Xuân Hoa Thu Nguyệt đã kéo nàng ra khỏi chăn ấm áp, đặt ngồi trước bàn trang điểm.
Khương Linh Trúc đã chi một khoản tiền lớn mời một trang nương* về để giúp nàng chuẩn bị. Sau khi trang nương đến gọi nàng dậy thì dùng đủ loại đồ dùng quét qua lại trên mặt nàng.
*trang nương: thợ trang điểm
Tuy nhiên, Khương Linh Trúc nhắm mắt lại và không hề nhăn nhó hay động đậy, bà nương đã khen ngợi về tâm trí bình thản của nàng.
Đến khi đã trang điểm xong, trang nương bảo nàng mở mắt ra để nhìn xem thành quả như nào, nhưng nàng vẫn nhắm mắt như cũ, ghé sát lại nghe thì chỉ nghe được tiếng thở êm ái.
Quá yên lặng, bình tĩnh đến mức khóe miệng trang nương co giật mấy cái: “Vương phi, tỉnh lại đi.”
Kêu ba bốn lần, cuối cùng Khương Linh Trúc cũng từ trong cơn buồn ngủ tột độ nhấc mí mắt lên, nở nụ cười giả tạo: “Đẹp quá.”
Thẩm trang nương bất lực nói: “Vương phi, bây giờ ta sẽ tô son cho người. Tuyệt đối không được ngủ nhé.”
Khương Linh Trúc tỏ vẻ nàng thật sự làm không được, ai mà thức dậy vào 3 giờ 15 phút sáng để trang điểm cơ chứ, có thể thương lượng một chút là làm vào lúc 8 giờ sáng được không, đâu cần phải cuốn lên như vậy.
Trang điểm xong, Khương Linh Trúc lại bị đẩy đi thay hôn phục, làm tóc... Toàn bộ quá trình nàng giống như một con búp bê bị người ta sắp đặt, hôn phục được mặc trên người rất rườm rà và phức tạp, đẹp thì đẹp nhưng lại vừa nặng vừa bó chặt. Thậm chí nàng còn không thể hít thở dễ dàng, đến mức không còn chút năng lượng nào để cảm nhận nữa.
Trời tờ mờ sáng, Khương Tuyết Lan đã vội vàng chạy tới, vừa thấy nàng thay y phục gần xong, kinh ngạc nói: "Bây giờ mới giờ Mão(5h sáng), tỷ đã xong rồi..... Tỷ dậy từ hồi mấy giờ vậy?"
Khương Linh Trúc mệt đến chết, ngáp một cái: “Giờ Dần.”
Khương Tuyết Lan mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Sau này muội thành hôn nhất định phải giản lược tất cả mới được.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vọng đến tiếng nói của Lưu Trân Trân, trước giờ nàng ấy vẫn luôn là kiểu chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: "Trúc Tử, ta tới rồi đây, mau cho ta xem bàn tay khéo léo của Thẩm trang nương đi.”
“Đã muộn rồi.” Khương Tuyết Lan khoanh tay trước ngực: “Đến vào thời điểm này, tỷ chỉ có thể nhìn thấy Thẩm trang nương đội mũ phượng cho người ta thôi.”
Lưu Trân Trân nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, nháy mắt cũng lộ ra sự kinh hãi: “Tỷ đã dậy từ mấy giờ vậy?”
Khương Tuyết Lan giành trả lời trước: “Giờ Dần đã phải dậy rồi, đáng sợ thật!”
“Đám cưới ở kinh thành đáng sợ quá!” Lưu Trân Trân mở to mắt: “Khi ta ở biên cương, hôn lễ đều được tổ chức vào ban đêm, ít nhất có thể ngủ đến giờ Thìn(7h sáng).”
Thẩm trang nương bị hai bọn họ chọc cho bật cười: "Vậy lần sau ta nên đi đến biên cương để trải nghiệm niềm vui không cần dậy sớm vào giờ Sửu."(1-2h sáng)
"Giờ Sửu?!" Cả hai cùng nhấn mạnh bằng ngón tay cái lên: "Thẩm trang nương đúng là một nữ thần."
Thái hậu dựa vào mép giường uống canh thuốc, nghe lời tường thuật của Từ ma ma xong bà lập tức phun cả ngụm canh ra, sặc đến ho khan, mãi mới bình tĩnh lại được nhưng cũng vui đến mức nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn: “Tốt tốt tốt, ai gia còn tưởng rằng nó chỉ có chút khác biệt với vị Khương cô nương này, không ngờ nó lại thích đến thế….. Mấy ngày này ngươi nhất định phải tận tâm hơn một chút, nói không chừng giờ này năm sau ai gia có khi sẽ được ôm chắt trai đấy, hahahahaha.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, mau truyền thánh chỉ, ban cho trưởng nữ Khương gia là Khương Linh Trúc một cặp ngọc Như Ý, mười viên Đông châu, vài món trang sức vàng bạc, còn có...”
Người từ hoàng cung lại mang theo một đống đồ lớn vào cửa chính phủ Thượng thư, nhưng Khương Linh Trúc thậm chí còn không có thời gian để xem những châu báu, trang sức được gửi đến viện của mình.
Mấy ngày cuối cùng trước hôn lễ, Từ ma ma lại mang đến những bức xuân cung đồ mới, giảng giải còn chi tiết hơn trước, nào là tiếng kêu phải mềm mại, eo cũng phải dẻo dai…
Khương Linh Trúc đã phải chịu đựng tiêu hóa đống dâm thư này đến tận ngày đại hôn. Vào một ngày mùa đông trời sáng muộn, bên ngoài còn mờ tối, Xuân Hoa Thu Nguyệt đã kéo nàng ra khỏi chăn ấm áp, đặt ngồi trước bàn trang điểm.
Khương Linh Trúc đã chi một khoản tiền lớn mời một trang nương* về để giúp nàng chuẩn bị. Sau khi trang nương đến gọi nàng dậy thì dùng đủ loại đồ dùng quét qua lại trên mặt nàng.
*trang nương: thợ trang điểm
Tuy nhiên, Khương Linh Trúc nhắm mắt lại và không hề nhăn nhó hay động đậy, bà nương đã khen ngợi về tâm trí bình thản của nàng.
Đến khi đã trang điểm xong, trang nương bảo nàng mở mắt ra để nhìn xem thành quả như nào, nhưng nàng vẫn nhắm mắt như cũ, ghé sát lại nghe thì chỉ nghe được tiếng thở êm ái.
Quá yên lặng, bình tĩnh đến mức khóe miệng trang nương co giật mấy cái: “Vương phi, tỉnh lại đi.”
Kêu ba bốn lần, cuối cùng Khương Linh Trúc cũng từ trong cơn buồn ngủ tột độ nhấc mí mắt lên, nở nụ cười giả tạo: “Đẹp quá.”
Thẩm trang nương bất lực nói: “Vương phi, bây giờ ta sẽ tô son cho người. Tuyệt đối không được ngủ nhé.”
Khương Linh Trúc tỏ vẻ nàng thật sự làm không được, ai mà thức dậy vào 3 giờ 15 phút sáng để trang điểm cơ chứ, có thể thương lượng một chút là làm vào lúc 8 giờ sáng được không, đâu cần phải cuốn lên như vậy.
Trang điểm xong, Khương Linh Trúc lại bị đẩy đi thay hôn phục, làm tóc... Toàn bộ quá trình nàng giống như một con búp bê bị người ta sắp đặt, hôn phục được mặc trên người rất rườm rà và phức tạp, đẹp thì đẹp nhưng lại vừa nặng vừa bó chặt. Thậm chí nàng còn không thể hít thở dễ dàng, đến mức không còn chút năng lượng nào để cảm nhận nữa.
Trời tờ mờ sáng, Khương Tuyết Lan đã vội vàng chạy tới, vừa thấy nàng thay y phục gần xong, kinh ngạc nói: "Bây giờ mới giờ Mão(5h sáng), tỷ đã xong rồi..... Tỷ dậy từ hồi mấy giờ vậy?"
Khương Linh Trúc mệt đến chết, ngáp một cái: “Giờ Dần.”
Khương Tuyết Lan mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Sau này muội thành hôn nhất định phải giản lược tất cả mới được.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vọng đến tiếng nói của Lưu Trân Trân, trước giờ nàng ấy vẫn luôn là kiểu chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: "Trúc Tử, ta tới rồi đây, mau cho ta xem bàn tay khéo léo của Thẩm trang nương đi.”
“Đã muộn rồi.” Khương Tuyết Lan khoanh tay trước ngực: “Đến vào thời điểm này, tỷ chỉ có thể nhìn thấy Thẩm trang nương đội mũ phượng cho người ta thôi.”
Lưu Trân Trân nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, nháy mắt cũng lộ ra sự kinh hãi: “Tỷ đã dậy từ mấy giờ vậy?”
Khương Tuyết Lan giành trả lời trước: “Giờ Dần đã phải dậy rồi, đáng sợ thật!”
“Đám cưới ở kinh thành đáng sợ quá!” Lưu Trân Trân mở to mắt: “Khi ta ở biên cương, hôn lễ đều được tổ chức vào ban đêm, ít nhất có thể ngủ đến giờ Thìn(7h sáng).”
Thẩm trang nương bị hai bọn họ chọc cho bật cười: "Vậy lần sau ta nên đi đến biên cương để trải nghiệm niềm vui không cần dậy sớm vào giờ Sửu."(1-2h sáng)
"Giờ Sửu?!" Cả hai cùng nhấn mạnh bằng ngón tay cái lên: "Thẩm trang nương đúng là một nữ thần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.