Chương 32: . Nam Nhan Họa Thủy, Đừng Làm Loạn Tâm Đạo
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Mấy nữ tử trong Thanh uyển hi hi ha ha cười đùa, Khương Linh Trúc mấy lần bị trêu đến suýt không giữ được hình tượng, may mà dường như Khương Tuyết Lan và Lưu Trân Trân không cảm thấy nàng có gì sai sai, nhất là khi Khương Tuyết Lan nhìn thấy dáng vẻ mắt ngọc mày ngài tươi cười, uốn éo đứng không tự nhiên của nàng: "Tỷ cười như vậy trông đẹp hơn nhiều, đừng lúc nào cũng tỏ ra mềm yếu, cứ như đang có ai bắt nạt tỷ vậy."
"Tuyết Lan, thân là biểu cô, ta phải làm chủ cho Linh Trúc nhà chúng ta!" Lưu Trân Trân giả vờ điềm đạm: "Dũng khí là thứ phải từ từ lớn lên, đúng là trước đây Khương Linh Trúc có hơi yếu đuối sợ sệt, nhưng bây giờ đã thay đổi dần rồi, muội phải cho người ta thời gian, tiến triển từ từ biết không, trẻ con đều lớn lên từng chút một."
"Tỷ lại đòi làm biểu cô rồi, thật không biết xấu hổ, lại chiếm tiện nghi của bọn ta."
"Ôi, vốn dĩ ta là biểu cô mà!"
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Khương Linh Trúc nghĩ về lời của Lưu Trân Trân, hai mắt sáng lên.
Đúng vậy! Tại sao nàng phải luôn diễn theo hình tượng của nguyên chủ để sống, con người đều có thể thay đổi!
Nàng có thể từ từ biến Khương Linh Trúc nhút nhát sợ sệt trong ấn tượng của mọi người thành chính bản thân mình, đến lúc đó nàng sẽ sống vui vẻ thoải mái hơn!
Nàng sẽ lên kế hoạch từ bây giờ để bắt đầu thay đổi. Nàng đang suy nghĩ mông lung thì bị Thẩm trang nương gọi mấy lần mới mơ màng đáp lại.
"Vương phi, đến giờ rồi, kiệu hoa của vương phủ đã tới, bây giờ chúng ta che khăn lên rồi ra tiền sảnh dâng trà cho song thân, dâng trà xong thì đến vương phủ."
Lưu Trân Trân bên cạnh lại lo lắng: "Ơ? Không đúng chứ, không phải có phần rước dâu gõ cửa kiệu sao? Ta đặc biệt đến sớm để xem phần náo nhiệt này, sao lại không có rồi."
"Chuyện này..."
Thẩm trang nương khó xử, vẫn là Khương Linh Trúc giải thích thay: "Điện hạ thân thể bất tiện, vậy nên Thái hậu căn dặn những lễ tiết dễ va chạm thì bỏ qua."
Thật ra nói bỏ qua cũng là để cho Khương phủ một lối thoát, ngoài Lưu Trân Trân mạnh dạn, ai dám chắn cửa của Tĩnh Vương? Lúc đó tình cảnh chỉ thêm lúng túng, chẳng náo nhiệt được, chi bằng miễn luôn để ai cũng vui vẻ.
Lưu Trân Trân không nghĩ nhiều, chỉ tiếc nuối một lúc rồi bắt đầu dặn dò Khương Tuyết Lan sau này nhất định không được bỏ qua phần này, nàng phải chắn cửa mới được thỏa mãn.
Khương Tuyết Lan bực mình không chịu nổi được nữa, trực tiếp bảo nàng ấy phải gả cho một võ trạng nguyên, để lúc đó hắn ta dùng một cước đạp cửa xông vào, khỏi cho Lưu Trân Trân chắn cửa.
Trước khi che khăn, Khương Linh Trúc thấy cảnh Lưu Trân Trân nhào lên cấu véo ai đó, chớp mắt trước mặt trở thành một mảng đỏ tươi, che khuất mọi thứ.
Nàng cũng theo lớp khăn này cảm nhận được cảm giác chân thật rằng mình sắp thành thân, nghĩ đến sau tối nay nàng sẽ trở thành thê tử của Tạ Hoài Cẩn, cảm giác căng thẳng dần lan tỏa trong lòng.
Khi đến tiền sảnh dâng trà, nàng đã bình tĩnh hơn, có lẽ vì đối với Khương Phương Hải và Tôn thị, nàng đều không có ấn tượng tốt, trà dâng đúng mực, lễ bái cũng làm theo đúng quy tắc, chỉ sau khi hai người theo lệ thường dặn dò vài câu về việc gả vào nhà trượng phu, nàng mới giả vờ khóc vài tiếng.
Xuân Hoa Thu Nguyệt dìu nàng lên kiệu, Khương Tuyết Lan và Lưu Trân Trân tham gia đoàn rước dâu, theo tiếng: "Rước tân nương về phủ, khởi kiệu~~~"
Kiệu lớn tám người khiêng, mười dặm hồng trang, khúc nhạc đón dâu vang lên không ngừng, trong sự chao đảo của thùng kiệu, Khương Linh Trúc thầm nghĩ cuối cùng mình đã đi bước đầu tiên để trở thành phú bà.
Vậy nên trong lòng nàng có chút căng thẳng bất an và... rung động.
Thoáng chốc, hình ảnh núi vàng trong đầu nàng biến thành khuôn mặt của Tạ Hoài Cẩn.
Khương Linh Trúc vội lắc đầu để vàng quay trở lại, thở ra một hơi: "Phù..."
Nam nhan họa thủy, đừng làm loạn tâm đạo của ta.
"Tuyết Lan, thân là biểu cô, ta phải làm chủ cho Linh Trúc nhà chúng ta!" Lưu Trân Trân giả vờ điềm đạm: "Dũng khí là thứ phải từ từ lớn lên, đúng là trước đây Khương Linh Trúc có hơi yếu đuối sợ sệt, nhưng bây giờ đã thay đổi dần rồi, muội phải cho người ta thời gian, tiến triển từ từ biết không, trẻ con đều lớn lên từng chút một."
"Tỷ lại đòi làm biểu cô rồi, thật không biết xấu hổ, lại chiếm tiện nghi của bọn ta."
"Ôi, vốn dĩ ta là biểu cô mà!"
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Khương Linh Trúc nghĩ về lời của Lưu Trân Trân, hai mắt sáng lên.
Đúng vậy! Tại sao nàng phải luôn diễn theo hình tượng của nguyên chủ để sống, con người đều có thể thay đổi!
Nàng có thể từ từ biến Khương Linh Trúc nhút nhát sợ sệt trong ấn tượng của mọi người thành chính bản thân mình, đến lúc đó nàng sẽ sống vui vẻ thoải mái hơn!
Nàng sẽ lên kế hoạch từ bây giờ để bắt đầu thay đổi. Nàng đang suy nghĩ mông lung thì bị Thẩm trang nương gọi mấy lần mới mơ màng đáp lại.
"Vương phi, đến giờ rồi, kiệu hoa của vương phủ đã tới, bây giờ chúng ta che khăn lên rồi ra tiền sảnh dâng trà cho song thân, dâng trà xong thì đến vương phủ."
Lưu Trân Trân bên cạnh lại lo lắng: "Ơ? Không đúng chứ, không phải có phần rước dâu gõ cửa kiệu sao? Ta đặc biệt đến sớm để xem phần náo nhiệt này, sao lại không có rồi."
"Chuyện này..."
Thẩm trang nương khó xử, vẫn là Khương Linh Trúc giải thích thay: "Điện hạ thân thể bất tiện, vậy nên Thái hậu căn dặn những lễ tiết dễ va chạm thì bỏ qua."
Thật ra nói bỏ qua cũng là để cho Khương phủ một lối thoát, ngoài Lưu Trân Trân mạnh dạn, ai dám chắn cửa của Tĩnh Vương? Lúc đó tình cảnh chỉ thêm lúng túng, chẳng náo nhiệt được, chi bằng miễn luôn để ai cũng vui vẻ.
Lưu Trân Trân không nghĩ nhiều, chỉ tiếc nuối một lúc rồi bắt đầu dặn dò Khương Tuyết Lan sau này nhất định không được bỏ qua phần này, nàng phải chắn cửa mới được thỏa mãn.
Khương Tuyết Lan bực mình không chịu nổi được nữa, trực tiếp bảo nàng ấy phải gả cho một võ trạng nguyên, để lúc đó hắn ta dùng một cước đạp cửa xông vào, khỏi cho Lưu Trân Trân chắn cửa.
Trước khi che khăn, Khương Linh Trúc thấy cảnh Lưu Trân Trân nhào lên cấu véo ai đó, chớp mắt trước mặt trở thành một mảng đỏ tươi, che khuất mọi thứ.
Nàng cũng theo lớp khăn này cảm nhận được cảm giác chân thật rằng mình sắp thành thân, nghĩ đến sau tối nay nàng sẽ trở thành thê tử của Tạ Hoài Cẩn, cảm giác căng thẳng dần lan tỏa trong lòng.
Khi đến tiền sảnh dâng trà, nàng đã bình tĩnh hơn, có lẽ vì đối với Khương Phương Hải và Tôn thị, nàng đều không có ấn tượng tốt, trà dâng đúng mực, lễ bái cũng làm theo đúng quy tắc, chỉ sau khi hai người theo lệ thường dặn dò vài câu về việc gả vào nhà trượng phu, nàng mới giả vờ khóc vài tiếng.
Xuân Hoa Thu Nguyệt dìu nàng lên kiệu, Khương Tuyết Lan và Lưu Trân Trân tham gia đoàn rước dâu, theo tiếng: "Rước tân nương về phủ, khởi kiệu~~~"
Kiệu lớn tám người khiêng, mười dặm hồng trang, khúc nhạc đón dâu vang lên không ngừng, trong sự chao đảo của thùng kiệu, Khương Linh Trúc thầm nghĩ cuối cùng mình đã đi bước đầu tiên để trở thành phú bà.
Vậy nên trong lòng nàng có chút căng thẳng bất an và... rung động.
Thoáng chốc, hình ảnh núi vàng trong đầu nàng biến thành khuôn mặt của Tạ Hoài Cẩn.
Khương Linh Trúc vội lắc đầu để vàng quay trở lại, thở ra một hơi: "Phù..."
Nam nhan họa thủy, đừng làm loạn tâm đạo của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.