Chương 38: . Hôn
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Tạ Hoài Cẩn đột nhiên cứng người, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn vẫn không thể chống lại cảm giác rung động như sóng thần ập đến.
Hắn muốn đẩy nàng ra, hắn nghĩ hắn không thể cho Khương Linh Trúc bất cứ thứ gì, việc đồng ý cưới nàng chỉ là vì một phút mềm lòng, nhưng nếu thật sự đụng đến nàng, hắn sẽ không thể rời khỏi rắc rối này.
Trong phòng ánh nến sáng trưng, đôi mắt của nam nhân cuộn trào cảm xúc như đang đấu tranh với điều gì đó.
Một lúc sau, ánh nến nhẹ nhàng lung lay, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Hai người đã bái đường, uống rượu giao bôi, mọi người đều biết nàng là thê tử của hắn, sau này bất kể thành hay bại, cả đời này nàng đã định phải gắn liền với tên của hắn. Hơn nữa… thân là phu quân, hình như hắn không nên bỏ rơi thê tử của mình.
Dù là nàng rất phiền phức.
Nhưng từ lâu, ở bên cạnh hắn đã có vô số phiền phức, thêm một người cũng không sao. =)))
Đôi tay thả lỏng bên hông bắt đầu cử động.
Khương Linh Trúc vẫn đang chờ Tạ Hoài Cẩn đẩy nàng ra giống như vừa nãy, như vậy nàng mới có thể tiếp tục xin lỗi rồi ôm lấy y phục và ngọc trụ dưới y phục mà 'hoảng loạn' rời đi. Nhưng nàng đã thè lưỡi ra một lúc rồi mà không thấy phản ứng gì, nàng ngẫm nghĩ, lại đẩy đầu lưỡi về phía trước.
Không ngờ tên nam nhân này bất ngờ há miệng ngậm lấy, ngay sau đó lưỡi hắn cũng cuốn lấy, mạnh mẽ lại không thể từ chối, cướp đi hơi thở của nàng.
Khương Linh Trúc giật mình, run rẩy muốn đứng dậy rút lưỡi lại, nhưng đối phương như đoán được nàng sẽ sợ hãi, tay giữ chặt gáy nàng khiến nàng không thể rời đi, tay còn lại của hắn cũng ôm lấy eo của nàng.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, lưỡi cuốn lấy lưỡi, một người muốn trốn một người lại truy đuổi không ngừng, như thể hương rượu còn lại trong miệng nàng đặc biệt thơm ngọt, Tạ Hoài Cẩn không ngừng hút mút, lượng lớn nước bọt bị hắn nuốt vào bụng, một lượng không kịp nuốt đã tràn ra cả khóe miệng, dưới ánh nến soi chiếu thành ánh bạc mờ ảo.
Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, eo dần dần hơi mỏi, còn có cảm giác tê tê lạ lẫm, cái tê này khác với tê ở lưỡi, dường như có con sâu đang từ từ rút cạn sức lực của nàng từ đó, khiến cơ thể nàng mất hết sức lực, loạng choạng ngã sang một bên.
Tạ Hoài Cẩn không mở mắt, tay ôm eo nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
"Ưm… ư…"
Khương Linh Trúc đưa tay đẩy hắn ra, trong miệng lẩm bẩm muốn nói gì đó, Tạ Hoài Cẩn đành rời ra một chút, khàn giọng hỏi: "Không thoải mái chỗ nào sao?"
Câu hỏi của hắn khiến người ta rất khó trả lời, mặt Khương Linh Trúc đã đỏ bừng luôn rồi. Giả vờ không nghe thấy gì, nàng di chuyển cơ thể cố gắng đứng dậy khỏi người hắn, nhưng vừa động đậy một cái, nam nhân kia liền hừ một tiếng rồi thở gấp, khi nói giọng còn khàn hơn: "Đừng cử động."
Khương Linh Trúc nào còn dám cử động, thậm chí quên mất vừa rồi hôn người ta đến xấu hổ, vội vàng nói: "Ngài ổn chứ? Có phải thiếp ép đau ngài rồi không? Ngài mau thả thiếp xuống…"
Nghĩ đến việc chân người này không tiện, nàng càng lo lắng, sợ ép người ta rồi xảy ra chuyện gì không hay, đêm tân hôn còn chưa qua đã phải tổ chức tang lễ.
Nàng muốn làm quả phụ thật, nhưng không thể để người chết dưới tay nàng được!
Tạ Hoài Cẩn thấy rõ sự lo lắng và hoảng loạn trong mắt nàng, im lặng một lúc, hắn cũng không thèm tính toán vấn đề này với nàng, thấp giọng nói: "Không đến mức đó."
Tay hắn men theo eo thon của nàng mà vuốt lên, khi nàng trừng to mắt, tay hắn siết chặt hơn, tay còn lại kéo tấm chăn trải đầy quả hạt xuống, ôm nàng ngã xuống giường.
Cơ thể chồng lên nhau như cảnh tượng vừa rồi tái hiện, nhưng lần này tay của Tạ Hoài Cẩn đã di chuyển lên người nàng, khi Khương Linh Trúc kịp nhận ra thì y phục trên người đã bị cởi sạch, chỉ còn lại sam y và tiết khố màu đỏ nhạt, còn tay người đàn ông đã chạm đến dây buộc áo.
"Điện hạ-" Khương Linh Trúc hoảng sợ, vội nắm lấy tay hắn, giọng nói gần như đứt đoạn: "Ngài… ngài đang làm gì vậy?"
Tạ Hoài Cẩn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, dường như không hiểu tại sao nàng lại kích động như vậy, một lúc sau giãn mày, nói: "Bổn vương đã nói, không đến mức đó, nên nàng cứ yên tâm… cùng bổn vương động phòng."
Hắn muốn đẩy nàng ra, hắn nghĩ hắn không thể cho Khương Linh Trúc bất cứ thứ gì, việc đồng ý cưới nàng chỉ là vì một phút mềm lòng, nhưng nếu thật sự đụng đến nàng, hắn sẽ không thể rời khỏi rắc rối này.
Trong phòng ánh nến sáng trưng, đôi mắt của nam nhân cuộn trào cảm xúc như đang đấu tranh với điều gì đó.
Một lúc sau, ánh nến nhẹ nhàng lung lay, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Hai người đã bái đường, uống rượu giao bôi, mọi người đều biết nàng là thê tử của hắn, sau này bất kể thành hay bại, cả đời này nàng đã định phải gắn liền với tên của hắn. Hơn nữa… thân là phu quân, hình như hắn không nên bỏ rơi thê tử của mình.
Dù là nàng rất phiền phức.
Nhưng từ lâu, ở bên cạnh hắn đã có vô số phiền phức, thêm một người cũng không sao. =)))
Đôi tay thả lỏng bên hông bắt đầu cử động.
Khương Linh Trúc vẫn đang chờ Tạ Hoài Cẩn đẩy nàng ra giống như vừa nãy, như vậy nàng mới có thể tiếp tục xin lỗi rồi ôm lấy y phục và ngọc trụ dưới y phục mà 'hoảng loạn' rời đi. Nhưng nàng đã thè lưỡi ra một lúc rồi mà không thấy phản ứng gì, nàng ngẫm nghĩ, lại đẩy đầu lưỡi về phía trước.
Không ngờ tên nam nhân này bất ngờ há miệng ngậm lấy, ngay sau đó lưỡi hắn cũng cuốn lấy, mạnh mẽ lại không thể từ chối, cướp đi hơi thở của nàng.
Khương Linh Trúc giật mình, run rẩy muốn đứng dậy rút lưỡi lại, nhưng đối phương như đoán được nàng sẽ sợ hãi, tay giữ chặt gáy nàng khiến nàng không thể rời đi, tay còn lại của hắn cũng ôm lấy eo của nàng.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, lưỡi cuốn lấy lưỡi, một người muốn trốn một người lại truy đuổi không ngừng, như thể hương rượu còn lại trong miệng nàng đặc biệt thơm ngọt, Tạ Hoài Cẩn không ngừng hút mút, lượng lớn nước bọt bị hắn nuốt vào bụng, một lượng không kịp nuốt đã tràn ra cả khóe miệng, dưới ánh nến soi chiếu thành ánh bạc mờ ảo.
Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, eo dần dần hơi mỏi, còn có cảm giác tê tê lạ lẫm, cái tê này khác với tê ở lưỡi, dường như có con sâu đang từ từ rút cạn sức lực của nàng từ đó, khiến cơ thể nàng mất hết sức lực, loạng choạng ngã sang một bên.
Tạ Hoài Cẩn không mở mắt, tay ôm eo nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
"Ưm… ư…"
Khương Linh Trúc đưa tay đẩy hắn ra, trong miệng lẩm bẩm muốn nói gì đó, Tạ Hoài Cẩn đành rời ra một chút, khàn giọng hỏi: "Không thoải mái chỗ nào sao?"
Câu hỏi của hắn khiến người ta rất khó trả lời, mặt Khương Linh Trúc đã đỏ bừng luôn rồi. Giả vờ không nghe thấy gì, nàng di chuyển cơ thể cố gắng đứng dậy khỏi người hắn, nhưng vừa động đậy một cái, nam nhân kia liền hừ một tiếng rồi thở gấp, khi nói giọng còn khàn hơn: "Đừng cử động."
Khương Linh Trúc nào còn dám cử động, thậm chí quên mất vừa rồi hôn người ta đến xấu hổ, vội vàng nói: "Ngài ổn chứ? Có phải thiếp ép đau ngài rồi không? Ngài mau thả thiếp xuống…"
Nghĩ đến việc chân người này không tiện, nàng càng lo lắng, sợ ép người ta rồi xảy ra chuyện gì không hay, đêm tân hôn còn chưa qua đã phải tổ chức tang lễ.
Nàng muốn làm quả phụ thật, nhưng không thể để người chết dưới tay nàng được!
Tạ Hoài Cẩn thấy rõ sự lo lắng và hoảng loạn trong mắt nàng, im lặng một lúc, hắn cũng không thèm tính toán vấn đề này với nàng, thấp giọng nói: "Không đến mức đó."
Tay hắn men theo eo thon của nàng mà vuốt lên, khi nàng trừng to mắt, tay hắn siết chặt hơn, tay còn lại kéo tấm chăn trải đầy quả hạt xuống, ôm nàng ngã xuống giường.
Cơ thể chồng lên nhau như cảnh tượng vừa rồi tái hiện, nhưng lần này tay của Tạ Hoài Cẩn đã di chuyển lên người nàng, khi Khương Linh Trúc kịp nhận ra thì y phục trên người đã bị cởi sạch, chỉ còn lại sam y và tiết khố màu đỏ nhạt, còn tay người đàn ông đã chạm đến dây buộc áo.
"Điện hạ-" Khương Linh Trúc hoảng sợ, vội nắm lấy tay hắn, giọng nói gần như đứt đoạn: "Ngài… ngài đang làm gì vậy?"
Tạ Hoài Cẩn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, dường như không hiểu tại sao nàng lại kích động như vậy, một lúc sau giãn mày, nói: "Bổn vương đã nói, không đến mức đó, nên nàng cứ yên tâm… cùng bổn vương động phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.