Chương 37: . Nên Động Phòng Thôi
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
Cả người Khương Linh Trúc đều nổi da gà, đầu óc lập tức tỉnh táo hẳn, thấy tay hắn đã vươn ra thì nàng vội vàng sải bước dài lao tới, vì lao đi nhanh quá khiến chân trái vấp vào chân phải làm cả người nhào nàng về phía trước. Dưới ánh mắt có chút hoảng loạn của nam nhân kia, nàng đâm sầm vào lòng hắn.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Hoài Cẩn vẫn đang trong trạng thái thả lỏng, bị cú va chạm này làm toàn thân ngã xuống giường, người trên người hắn không nặng lắm, nhưng dưới eo lại có thứ gì đó đặc biệt cấn người, hắn phản ứng đưa tay sờ, nhưng bị Khương Linh Trúc nhanh chóng nắm chặt tay lại.
Lúc này hắn mới phản ứng kịp với tư thế mờ ám của hai người hiện giờ, cổ họng hơi ngứa ngáy, hắn khẽ ho một tiếng: "...Đứng dậy."
Khương Linh Trúc cắn môi lắc đầu, nhìn hắn đầy cầu xin: "Điện hạ, đừng mà."
Thứ cấn ở dưới lưng dường như càng khó chịu hơn, Tạ Hoài Cẩn quyết định không dây dưa với kẻ say rượu nữa, liền dùng tay kia để sờ xem vật kia, không ngờ nàng lại bắt lấy tay hắn.
Hắn không nhịn được cau mày: "Nàng làm gì vậy?"
Đầu óc Khương Linh Trúc rối bời, men rượu cùng nỗi sợ hãi làm đầu nàng đau như búa bổ, đặc biệt khi thấy cái ngọc trụ đã lộ ra chút đầu tròn hồng hồng từ trong chăn ra ngoài, tim nàng như muốn ngừng đập.
Tạ Hoài Cẩn nghiêng đầu, dường như muốn xem nàng đang nhìn gì, Khương Linh Trúc thấy không ổn, trong lúc hoảng loạn chỉ nghĩ ra một cách.
Thôi kệ! Liều thôi!
Nàng hét lên: "Vương gia! Động phòng thôi!"
Tạ Hoài Cẩn khựng lại một chút, sau đó quay đầu lại, gương mặt thường không biểu cảm của hắn giờ đây lại hiện ra vài phần đờ đẫn: "...Nàng nói gì?"
"Vương gia, động phòng." Dường như Khương Linh Trúc đã say, tay bắt đầu sờ soạng khắp người hắn: "Từ ma ma dặn thiếp rồi, phải hầu hạ vương gia viên phòng thật tốt, để thái hậu có chắt mà bế... vương gia..."
Miệng nàng lẩm bẩm, tay lại nhân cơ hội kéo chăn che kín cái ngọc trụ đang lộ đầu kia.
Tạ Hoài Cẩn kinh ngạc muốn đẩy nàng ra, nhưng liếc thấy mấy tỳ nữ đứng ngơ ngác ở cửa không biết phải làm sao lại càng thấy đau đầu, lạnh giọng quát: "Còn không lui ra!"
"Dạ!" Tỳ nữ như được miễn tội lớn, vội đóng cửa lại chạy ra ngoài.
Cửa gần được đóng lại, Tạ Hoài Cẩn đã đẩy Khương Linh Trúc ra khỏi người mình rồi ngồi dậy thở dốc, giọng hắn gay gắt: "Khương Linh Trúc, đừng tưởng ta cưới nàng rồi là sẽ khoan dung mọi hành động của nàng! Còn dám làm càn, ta tuyệt đối không tha cho nàng đâu!"
Khương Linh Trúc nằm nghiêng trên giường, nhân lúc hắn ngồi dậy liền nhanh chóng kéo thứ đó ra nhét vào lòng, không ngờ vừa nhét xong, Tạ Hoài Cẩn đã quay đầu lại.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Tạ Hoài Cẩn càng cau mày: "Nàng... nàng vừa lấy cái gì vậy?"
"Không có gì!" Khương Linh Trúc vội vàng bò dậy, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hắn, nàng tự trấn an mình không sao đâu, dù hắn nghi ngờ cũng sẽ không lục soát ngực nữ nhân đâu.
Nghĩ vậy, nàng bình tĩnh cúi đầu tạ lỗi: "Vừa rồi là thiếp không tỉnh táo, quấy rầy điện hạ, thật đáng tội chết, thiếp sẽ sang phòng bên, không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa."
Nhưng nàng không ngờ vừa rồi giằng co với hắn, dây lưng đã lỏng lẻo, nàng vừa đứng thẳng dậy thì dây lưng thêu một cặp hoa sen đã từ từ rơi xuống đất, áo ngoài cũng lỏng ra, món đồ giấu bên trong cũng rơi xuống sàn, lăn ra từ gấu váy nàng.
Đầu óc nàng ong ong, trước mắt như thấy một chữ "nguy" to đùng.
Tạ Hoài Cẩn nghe thấy tiếng động thì hơi sững người, đang định cúi xuống nhìn xem, lại nghe Khương Linh Trúc kích động gọi hắn.
Hắn theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy nàng cởi bỏ áo ngoài, cả người lần nữa lao về phía hắn.
Giây tiếp theo, mặt nàng liền phóng đại trước mắt hắn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đồng tử Tạ Hoài Cẩn co rút thật mạnh, cả hô hấp cũng ngừng lại một khắc.
Trái tim hắn đập rất nhanh, nhưng dường như Khương Linh Trúc cảm thấy kích thích như vậy vẫn chưa đủ, chẳng mấy chốc, một chiếc lưỡi mềm mại trơn tru thăm dò vào miệng hắn.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Hoài Cẩn vẫn đang trong trạng thái thả lỏng, bị cú va chạm này làm toàn thân ngã xuống giường, người trên người hắn không nặng lắm, nhưng dưới eo lại có thứ gì đó đặc biệt cấn người, hắn phản ứng đưa tay sờ, nhưng bị Khương Linh Trúc nhanh chóng nắm chặt tay lại.
Lúc này hắn mới phản ứng kịp với tư thế mờ ám của hai người hiện giờ, cổ họng hơi ngứa ngáy, hắn khẽ ho một tiếng: "...Đứng dậy."
Khương Linh Trúc cắn môi lắc đầu, nhìn hắn đầy cầu xin: "Điện hạ, đừng mà."
Thứ cấn ở dưới lưng dường như càng khó chịu hơn, Tạ Hoài Cẩn quyết định không dây dưa với kẻ say rượu nữa, liền dùng tay kia để sờ xem vật kia, không ngờ nàng lại bắt lấy tay hắn.
Hắn không nhịn được cau mày: "Nàng làm gì vậy?"
Đầu óc Khương Linh Trúc rối bời, men rượu cùng nỗi sợ hãi làm đầu nàng đau như búa bổ, đặc biệt khi thấy cái ngọc trụ đã lộ ra chút đầu tròn hồng hồng từ trong chăn ra ngoài, tim nàng như muốn ngừng đập.
Tạ Hoài Cẩn nghiêng đầu, dường như muốn xem nàng đang nhìn gì, Khương Linh Trúc thấy không ổn, trong lúc hoảng loạn chỉ nghĩ ra một cách.
Thôi kệ! Liều thôi!
Nàng hét lên: "Vương gia! Động phòng thôi!"
Tạ Hoài Cẩn khựng lại một chút, sau đó quay đầu lại, gương mặt thường không biểu cảm của hắn giờ đây lại hiện ra vài phần đờ đẫn: "...Nàng nói gì?"
"Vương gia, động phòng." Dường như Khương Linh Trúc đã say, tay bắt đầu sờ soạng khắp người hắn: "Từ ma ma dặn thiếp rồi, phải hầu hạ vương gia viên phòng thật tốt, để thái hậu có chắt mà bế... vương gia..."
Miệng nàng lẩm bẩm, tay lại nhân cơ hội kéo chăn che kín cái ngọc trụ đang lộ đầu kia.
Tạ Hoài Cẩn kinh ngạc muốn đẩy nàng ra, nhưng liếc thấy mấy tỳ nữ đứng ngơ ngác ở cửa không biết phải làm sao lại càng thấy đau đầu, lạnh giọng quát: "Còn không lui ra!"
"Dạ!" Tỳ nữ như được miễn tội lớn, vội đóng cửa lại chạy ra ngoài.
Cửa gần được đóng lại, Tạ Hoài Cẩn đã đẩy Khương Linh Trúc ra khỏi người mình rồi ngồi dậy thở dốc, giọng hắn gay gắt: "Khương Linh Trúc, đừng tưởng ta cưới nàng rồi là sẽ khoan dung mọi hành động của nàng! Còn dám làm càn, ta tuyệt đối không tha cho nàng đâu!"
Khương Linh Trúc nằm nghiêng trên giường, nhân lúc hắn ngồi dậy liền nhanh chóng kéo thứ đó ra nhét vào lòng, không ngờ vừa nhét xong, Tạ Hoài Cẩn đã quay đầu lại.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Tạ Hoài Cẩn càng cau mày: "Nàng... nàng vừa lấy cái gì vậy?"
"Không có gì!" Khương Linh Trúc vội vàng bò dậy, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hắn, nàng tự trấn an mình không sao đâu, dù hắn nghi ngờ cũng sẽ không lục soát ngực nữ nhân đâu.
Nghĩ vậy, nàng bình tĩnh cúi đầu tạ lỗi: "Vừa rồi là thiếp không tỉnh táo, quấy rầy điện hạ, thật đáng tội chết, thiếp sẽ sang phòng bên, không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa."
Nhưng nàng không ngờ vừa rồi giằng co với hắn, dây lưng đã lỏng lẻo, nàng vừa đứng thẳng dậy thì dây lưng thêu một cặp hoa sen đã từ từ rơi xuống đất, áo ngoài cũng lỏng ra, món đồ giấu bên trong cũng rơi xuống sàn, lăn ra từ gấu váy nàng.
Đầu óc nàng ong ong, trước mắt như thấy một chữ "nguy" to đùng.
Tạ Hoài Cẩn nghe thấy tiếng động thì hơi sững người, đang định cúi xuống nhìn xem, lại nghe Khương Linh Trúc kích động gọi hắn.
Hắn theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy nàng cởi bỏ áo ngoài, cả người lần nữa lao về phía hắn.
Giây tiếp theo, mặt nàng liền phóng đại trước mắt hắn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đồng tử Tạ Hoài Cẩn co rút thật mạnh, cả hô hấp cũng ngừng lại một khắc.
Trái tim hắn đập rất nhanh, nhưng dường như Khương Linh Trúc cảm thấy kích thích như vậy vẫn chưa đủ, chẳng mấy chốc, một chiếc lưỡi mềm mại trơn tru thăm dò vào miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.