Chương 44:
Lệ Hảo Đa Trấp
17/11/2024
"...” Khương Linh Trúc nhìn dải lụa đỏ trên tay Tạ Hoài Cẩn, nàng muốn hỏi rằng liệu đây có phải là cách làm chuyện ngớ ngẩn hay không.
Nhưng mà...
Nói thế nào nhỉ, khi dải lụa đỏ được buộc lại che khuất tầm nhìn của nàng, thật sự có chút tác dụng. Ít nhất là khi Tạ Hoài Cẩn bảo nàng đưa tay ra nắm lấy gậy thịt của hắn, Khương Linh Trúc không còn quá sợ hãi nữa.
Lòng bàn tay Khương Linh Trúc chạm vào thứ nóng bỏng đó, nàng thở dốc, theo lời hắn từ từ dịch chuyển cơ thể về phía trước. Nàng nghĩ rằng nếu không nhìn thấy thì sẽ bớt sợ hơn, nhưng ngay khi đầu tròn của hắn chạm vào miệng huyệt, hai chân nàng lại run rẩy: “Điện hạ... ta... ta thật sự không được...”
“Đừng sợ.” Trán Tạ Hoài Cẩn nổi gân xanh, giọng hắn khàn khàn, ẩn chứa sự thèm muốn sâu sắc: “Nàng... rất ẩm ướt, sẽ không đau đâu.”
Cả người Khương Linh Trúc run lên, từ cửa huyệt chảy ra một dòng mật ngọt, chảy tràn xuống gậy thịt của hắn.
Tạ Hoài Cẩn bị kích thích bởi cả thị giác lẫn cảm giác, bụng dưới thắt lại, hắn phải cố hết sức mới kìm được không thúc mạnh vào tiểu huyệt đã ướt đẫm kia.
Nhìn vào gậy thịt to lớn của mình đã ướt nhẹp, Tạ Hoài Cẩn suy nghĩ một chút, rồi cắn môi nói: “Vừa rồi nàng đã tiết ra rất nhiều nước.”
Trái tim Khương Linh Trúc đập loạn nhịp, hạ thân lại chảy ra thêm một dòng dịch nữa. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng chỉ muốn bịt miệng Tạ Hoài Cẩn lại: “Ngài... ngài đừng nói nữa...!”
“Sao vậy? Nàng ngượng hửm?” Giọng của Tạ Hoài Cẩn nghe không hề giống như đang trêu chọc, ngược lại rất nghiêm túc: “Lá gan của nàng quá nhỏ, nhưng như thế cũng tốt, sẽ ướt nhanh hơn, cũng bớt đau hơn.”
Khương Linh Trúc đã xấu hổ đến mức đỏ như quả cà chua, ngay cả các đầu ngón tay cũng ửng đỏ. Nàng không thốt nên lời, chỉ siết chặt lấy gậy thịt của hắn, bàn tay run rẩy không ngừng, thể hiện sự căng thẳng và ngượng ngùng của nàng.
Tạ Hoài Cẩn thở dốc, hơi thở càng lúc càng nặng nề: “Nàng có thể... thử nhét nó vào rồi.”
Nhưng mà...
Nói thế nào nhỉ, khi dải lụa đỏ được buộc lại che khuất tầm nhìn của nàng, thật sự có chút tác dụng. Ít nhất là khi Tạ Hoài Cẩn bảo nàng đưa tay ra nắm lấy gậy thịt của hắn, Khương Linh Trúc không còn quá sợ hãi nữa.
Lòng bàn tay Khương Linh Trúc chạm vào thứ nóng bỏng đó, nàng thở dốc, theo lời hắn từ từ dịch chuyển cơ thể về phía trước. Nàng nghĩ rằng nếu không nhìn thấy thì sẽ bớt sợ hơn, nhưng ngay khi đầu tròn của hắn chạm vào miệng huyệt, hai chân nàng lại run rẩy: “Điện hạ... ta... ta thật sự không được...”
“Đừng sợ.” Trán Tạ Hoài Cẩn nổi gân xanh, giọng hắn khàn khàn, ẩn chứa sự thèm muốn sâu sắc: “Nàng... rất ẩm ướt, sẽ không đau đâu.”
Cả người Khương Linh Trúc run lên, từ cửa huyệt chảy ra một dòng mật ngọt, chảy tràn xuống gậy thịt của hắn.
Tạ Hoài Cẩn bị kích thích bởi cả thị giác lẫn cảm giác, bụng dưới thắt lại, hắn phải cố hết sức mới kìm được không thúc mạnh vào tiểu huyệt đã ướt đẫm kia.
Nhìn vào gậy thịt to lớn của mình đã ướt nhẹp, Tạ Hoài Cẩn suy nghĩ một chút, rồi cắn môi nói: “Vừa rồi nàng đã tiết ra rất nhiều nước.”
Trái tim Khương Linh Trúc đập loạn nhịp, hạ thân lại chảy ra thêm một dòng dịch nữa. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nàng chỉ muốn bịt miệng Tạ Hoài Cẩn lại: “Ngài... ngài đừng nói nữa...!”
“Sao vậy? Nàng ngượng hửm?” Giọng của Tạ Hoài Cẩn nghe không hề giống như đang trêu chọc, ngược lại rất nghiêm túc: “Lá gan của nàng quá nhỏ, nhưng như thế cũng tốt, sẽ ướt nhanh hơn, cũng bớt đau hơn.”
Khương Linh Trúc đã xấu hổ đến mức đỏ như quả cà chua, ngay cả các đầu ngón tay cũng ửng đỏ. Nàng không thốt nên lời, chỉ siết chặt lấy gậy thịt của hắn, bàn tay run rẩy không ngừng, thể hiện sự căng thẳng và ngượng ngùng của nàng.
Tạ Hoài Cẩn thở dốc, hơi thở càng lúc càng nặng nề: “Nàng có thể... thử nhét nó vào rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.