Chương 26:
Uyển Âm
03/05/2024
Tháng bảy mùa hè, nước mưa luôn là hành tung bất định, rõ ràng giữa trưa vẫn là mặt trời lên cao, lúc này lại đột nhiên mưa to.
Quanh thân cành lá tốt tươi, cây cối cũng rào rạt mà rơi xuống tảng lớn nước mưa, cọ rửa bùn đất, trên mặt đất tràn đầy vệt nước.
Vân Khanh mới từ cửa hàng bánh kem đi ra, cô ở cửa hàng học làm bánh sinh nhật tặng cho Thích Hàn.
Cô còn nhớ rõ khi nhận được tin nhắn của Thích Hàn, cô vui đến nhường nào.
〔 Thứ bảy tuần sau là sinh nhật anh, nhớ tới tiệc ở phòng 1002. 〕
Trong tay cô cầm theo bánh kem, chờ mong nhìn thấy ánh mắt vui mừng của anh.
Chỉ là ông trời cố tình không chiều lòng người, một cơn mưa to tầm tã lướt qua, cô không mang dù.
Vân Khanh nghĩ, vẫn là gọi điện cho Thích Hàn.
Điện thoại ước chừng qua một phút mới được nhận, cô vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, “Alo, xin hỏi ai vậy? Có việc gì không?”
Trong phút chốc, trong lòng như hạ mưa rền gió dữ, vô tình mà tàn sát bừa bãi.
Đến cả số điện thoại của cô, Thích Hàn cũng không lưu lại sao?
Tại sao Cố Trà lúc nào cũng ở bên anh?
Anh đi đâu?
Liên tiếp nghi vấn được đặt ra, làm hô hấp Vân Khanh cơ hồ sắp không thở nổi, đứng trước cửa hàng bánh kem, sắc mặt cô tái nhợt dọa người, thân mình lung lay như sắp đổ.
Thanh âm ở đầu điện thoại kia vẫn tiếp tục truyền đến, “Anh Thích không ở đây, anh ấy mới vừa đưa tôi về, trên người dính mưa, đang tắm rửa, xin hỏi có việc sao?”
“Alo?”
Đầu điện thoại kia giọng nữ tiếp tục truyền đến, Vân Khanh lại buồn bã cười, ấn kết kết thúc cuộc gọi.
Cô nhìn sắc trời, bởi vì trời mưa, mà sắc trời tối hẳn, còn ẩn ẩn cùng với tiếng sấm.
Loại thời tiết này gọi xe không biết khi nào mới có thể tới.
Cô mở bản đồ ra, tìm một trạm giao thông công cộng.
Hạ quyết tâm, đem áo khoác cởi ra, một tay chống ở trên đầu, một cái tay khác lại như cũ theo bản năng mà bản đem bánh kem bảo vệ ở trong ngực.
Đây dù sao cũng là thành quả lao động của cô, nếu bị hỏng… không phải rất tiếc sao?
Vân Khanh chạy chậm mười mấy phút, tìm được một nhà ga, chỉ là chỗ đợi không có cái che mưa chắn gió, cô lạnh đến mức rùng mình răng cập vào nhau, trên người ướt đẫm, ngồi xổm trên mặt đất mặc cho nước mưa vô tình xẹt qua mặt.
Trong lòng ủy khuất cùng chua xót, lúc này đây, mây đen kéo đến mù mịt.
Cũng không biết thời tiết mưa to như này giao thông công cộng khi nào sẽ đến.
Đại khái qua vài phút, bị nước mưa xối đến, cô khó khăn mở to mắt.
Nhưng đỉnh đầu lại đột nhiên cảm giác bị thứ gì bao phủ.
Quanh thân cành lá tốt tươi, cây cối cũng rào rạt mà rơi xuống tảng lớn nước mưa, cọ rửa bùn đất, trên mặt đất tràn đầy vệt nước.
Vân Khanh mới từ cửa hàng bánh kem đi ra, cô ở cửa hàng học làm bánh sinh nhật tặng cho Thích Hàn.
Cô còn nhớ rõ khi nhận được tin nhắn của Thích Hàn, cô vui đến nhường nào.
〔 Thứ bảy tuần sau là sinh nhật anh, nhớ tới tiệc ở phòng 1002. 〕
Trong tay cô cầm theo bánh kem, chờ mong nhìn thấy ánh mắt vui mừng của anh.
Chỉ là ông trời cố tình không chiều lòng người, một cơn mưa to tầm tã lướt qua, cô không mang dù.
Vân Khanh nghĩ, vẫn là gọi điện cho Thích Hàn.
Điện thoại ước chừng qua một phút mới được nhận, cô vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, “Alo, xin hỏi ai vậy? Có việc gì không?”
Trong phút chốc, trong lòng như hạ mưa rền gió dữ, vô tình mà tàn sát bừa bãi.
Đến cả số điện thoại của cô, Thích Hàn cũng không lưu lại sao?
Tại sao Cố Trà lúc nào cũng ở bên anh?
Anh đi đâu?
Liên tiếp nghi vấn được đặt ra, làm hô hấp Vân Khanh cơ hồ sắp không thở nổi, đứng trước cửa hàng bánh kem, sắc mặt cô tái nhợt dọa người, thân mình lung lay như sắp đổ.
Thanh âm ở đầu điện thoại kia vẫn tiếp tục truyền đến, “Anh Thích không ở đây, anh ấy mới vừa đưa tôi về, trên người dính mưa, đang tắm rửa, xin hỏi có việc sao?”
“Alo?”
Đầu điện thoại kia giọng nữ tiếp tục truyền đến, Vân Khanh lại buồn bã cười, ấn kết kết thúc cuộc gọi.
Cô nhìn sắc trời, bởi vì trời mưa, mà sắc trời tối hẳn, còn ẩn ẩn cùng với tiếng sấm.
Loại thời tiết này gọi xe không biết khi nào mới có thể tới.
Cô mở bản đồ ra, tìm một trạm giao thông công cộng.
Hạ quyết tâm, đem áo khoác cởi ra, một tay chống ở trên đầu, một cái tay khác lại như cũ theo bản năng mà bản đem bánh kem bảo vệ ở trong ngực.
Đây dù sao cũng là thành quả lao động của cô, nếu bị hỏng… không phải rất tiếc sao?
Vân Khanh chạy chậm mười mấy phút, tìm được một nhà ga, chỉ là chỗ đợi không có cái che mưa chắn gió, cô lạnh đến mức rùng mình răng cập vào nhau, trên người ướt đẫm, ngồi xổm trên mặt đất mặc cho nước mưa vô tình xẹt qua mặt.
Trong lòng ủy khuất cùng chua xót, lúc này đây, mây đen kéo đến mù mịt.
Cũng không biết thời tiết mưa to như này giao thông công cộng khi nào sẽ đến.
Đại khái qua vài phút, bị nước mưa xối đến, cô khó khăn mở to mắt.
Nhưng đỉnh đầu lại đột nhiên cảm giác bị thứ gì bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.