Chương 27:
Uyển Âm
03/05/2024
Vân Khanh theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt là quần tây bao bọc lấy đôi chân thon dài, lại hướng lên trên, loáng thoáng thấy sơ mi trắng đàn ông.
Khuôn mặt hoàn toàn bị chiếc ô màu đen che lấp, nhìn hình dáng, hẳn là giá trị nhan sắc không thấp.
Ngón tay cầm ô lộ rõ khớp xương thon dài dài, đầu ngón tay sạch sẽ.
Cổ áo sơ mi trắng không cài, lộ ra cổ tay trắng nõn cùng gân xanh rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, dùng tay lau nước mưa trên mặt, đứng dậy, lại chỉ tới vai anh.
Cô sợ nước trên người mình làm bẩn áo anh, theo bản năng lui về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách.
Thanh âm dịu dàng, trên mặt tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông dường như nghe thấy, ngước mắt nhìn cô, Vân Khanh chỉ dám cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bỏ lỡ ánh mắt thâm tình cùng đau lòng của người đối diện.
“Không cần khách khí.”
Thanh âm trầm thấp, từ tính lại mang theo vài phần dễ nghe, mê hoặc người lòng người.
Vân Khanh cách anh có một bước xa, người đàn ông rõ ràng cũng thấy động tác lui về phía sau của cô, chỉ là bất động thanh sắc mà đem dù hướng về phía cô nhiều hơn, không hề để ý bản thân mình đang bị ướt.
Sơ mi trắng ướt dán ở trên cánh tay, hết sức rõ ràng.
Người đàn ông nỗ lực khắc chế cảm xúc, làm bộ như người xa lạ, sợ mưa to che giấu tình ý, nếu bại lộ sẽ dọa sợ đến cô.
Chờ đợi giao thông công cộng mất hơn mười phút, thế nhưng anh lại có hy vọng xa vời.
Có thể mãi gần cô như vậy.
Vân Khanh đối việc này không hề hay biết, chỉ cảm thấy đột nhiên có chút buồn cười, không nghĩ tới, ở thời điểm này, điều ấm áp duy nhất lại là đến từ người xa lạ.
Cô đem bàn tay dính nước lau trên quần áo, nhìn di động đã ngấm nước, Thích Hàn trước sau không có gọi cho cô, tin nhắn lại càng không có.
“Xe tới.”
Thẳng đến khi thanh âm trầm ấm từ tính của người đàn ông truyền tới, cô mới ngẩng đầu lên nhìn xe buýt, thầm thở dài một hơi, nhấc chân hướng bến đó chạy tới.
Lại chưa từng nghĩ, anh cũng bung dù, như là kỵ sĩ hộ tống cô, đưa cô lên đến cửa xe.
Vân Khanh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, trong tay đã được nhét vào một hộp khăn giấy, cùng với đó là giọng nói ôn nhu săn sóc: “Lên xe rồi lau qua.”
Cửa xe buýt đóng lại, loáng thoáng, cô tựa hồ nghe được một câu hỗn loạn ở trong gió, “Phải tự yêu lấy chính mình.”
Cô nương theo cửa sổ ở xe buýt công cộng nhưng vì mưa quá to nên đã che đi tầm nhìn, chỉ thấy loáng thoáng thân hình cao lớn của người đàn ông cầm ô, nhanh chân rời đi, biến mất ở trong mưa.
Dường như vừa rồi anh xuất hiện chỉ là ảo giác của cô.
Xoa dịu vết thương chồng chất trong lòng, tựa như lông vũ nhẹ nhàng, ấm áp đến cực điểm.
Cô rút ra một tờ khăn giấy, xoa xoa vệt nước trên quần áo, lại ở trên chỗ lau qua một lần mới ngồi xuống.
Lúc này, trong lòng ngực là bánh kem sáu tầng, lại như cũ ngoan cường mà nằm ở trong hộp, hoàn hảo không tổn hại gì.
Mà cô lại chật vật đến cực điểm.
Đúng lúc này tiếng chuông di động vang lên, trên màn hình hiển thị: Thích Hàn.
Vân Khanh chỉ cảm thấy trái tim chết lặng, cô máy móc bắt máy.
Lời khiển trách Thích Hàn truyền đến, “Vân Khanh, sao em còn chưa tới tới?”
Ngữ khí của cô không chút gợn sóng, đặc biệt bình tĩnh, “Mưa to quá, mới vừa ngồi lên xe.”
Câu nói hết sức đơn giản, làm Thích Hàn nhất thời kinh ngạc, một hồi lâu sau, mới khô cằn nói: “Em… sao không gọi điện thoại nói cho anh?”
“Có gọi, nhưng anh không nghe.”
Lúc này, ở đầu điện thoại bên kia, thanh âm của Cố Trà đúng lúc vang lên,ôn nhu như cũ, “Anh Thích, vừa rồi lúc anh đi tắm, là em nhận điện thoại.”
“Em vừa muốn nói cho anh thì anh đã gọi đi rồi.”
Nói xong cô ta còn vô tội mà chớp chớp mắt, nhìn Thích Hàn, đối với di động lại hỏi: “Chị Vân Khanh, hiện tại chị có khỏe không? Có cần anh Thích đi đón chị không?”
Vân Khanh trực tiếp cắt đứt điện thoại, cười lạnh.
Không biết là đang cười chính mình, hay là cười cái gì.
Thậm chí cô còn suy nghĩ, lần tụ họp sinh nhật này có cần đi không?
Ở trong lòng Thích Hàn, Cố Trà quả nhiên chiên phần quan trọng hơn.
Đập vào mắt là quần tây bao bọc lấy đôi chân thon dài, lại hướng lên trên, loáng thoáng thấy sơ mi trắng đàn ông.
Khuôn mặt hoàn toàn bị chiếc ô màu đen che lấp, nhìn hình dáng, hẳn là giá trị nhan sắc không thấp.
Ngón tay cầm ô lộ rõ khớp xương thon dài dài, đầu ngón tay sạch sẽ.
Cổ áo sơ mi trắng không cài, lộ ra cổ tay trắng nõn cùng gân xanh rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, dùng tay lau nước mưa trên mặt, đứng dậy, lại chỉ tới vai anh.
Cô sợ nước trên người mình làm bẩn áo anh, theo bản năng lui về phía sau một bước, tạo ra khoảng cách.
Thanh âm dịu dàng, trên mặt tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông dường như nghe thấy, ngước mắt nhìn cô, Vân Khanh chỉ dám cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bỏ lỡ ánh mắt thâm tình cùng đau lòng của người đối diện.
“Không cần khách khí.”
Thanh âm trầm thấp, từ tính lại mang theo vài phần dễ nghe, mê hoặc người lòng người.
Vân Khanh cách anh có một bước xa, người đàn ông rõ ràng cũng thấy động tác lui về phía sau của cô, chỉ là bất động thanh sắc mà đem dù hướng về phía cô nhiều hơn, không hề để ý bản thân mình đang bị ướt.
Sơ mi trắng ướt dán ở trên cánh tay, hết sức rõ ràng.
Người đàn ông nỗ lực khắc chế cảm xúc, làm bộ như người xa lạ, sợ mưa to che giấu tình ý, nếu bại lộ sẽ dọa sợ đến cô.
Chờ đợi giao thông công cộng mất hơn mười phút, thế nhưng anh lại có hy vọng xa vời.
Có thể mãi gần cô như vậy.
Vân Khanh đối việc này không hề hay biết, chỉ cảm thấy đột nhiên có chút buồn cười, không nghĩ tới, ở thời điểm này, điều ấm áp duy nhất lại là đến từ người xa lạ.
Cô đem bàn tay dính nước lau trên quần áo, nhìn di động đã ngấm nước, Thích Hàn trước sau không có gọi cho cô, tin nhắn lại càng không có.
“Xe tới.”
Thẳng đến khi thanh âm trầm ấm từ tính của người đàn ông truyền tới, cô mới ngẩng đầu lên nhìn xe buýt, thầm thở dài một hơi, nhấc chân hướng bến đó chạy tới.
Lại chưa từng nghĩ, anh cũng bung dù, như là kỵ sĩ hộ tống cô, đưa cô lên đến cửa xe.
Vân Khanh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, trong tay đã được nhét vào một hộp khăn giấy, cùng với đó là giọng nói ôn nhu săn sóc: “Lên xe rồi lau qua.”
Cửa xe buýt đóng lại, loáng thoáng, cô tựa hồ nghe được một câu hỗn loạn ở trong gió, “Phải tự yêu lấy chính mình.”
Cô nương theo cửa sổ ở xe buýt công cộng nhưng vì mưa quá to nên đã che đi tầm nhìn, chỉ thấy loáng thoáng thân hình cao lớn của người đàn ông cầm ô, nhanh chân rời đi, biến mất ở trong mưa.
Dường như vừa rồi anh xuất hiện chỉ là ảo giác của cô.
Xoa dịu vết thương chồng chất trong lòng, tựa như lông vũ nhẹ nhàng, ấm áp đến cực điểm.
Cô rút ra một tờ khăn giấy, xoa xoa vệt nước trên quần áo, lại ở trên chỗ lau qua một lần mới ngồi xuống.
Lúc này, trong lòng ngực là bánh kem sáu tầng, lại như cũ ngoan cường mà nằm ở trong hộp, hoàn hảo không tổn hại gì.
Mà cô lại chật vật đến cực điểm.
Đúng lúc này tiếng chuông di động vang lên, trên màn hình hiển thị: Thích Hàn.
Vân Khanh chỉ cảm thấy trái tim chết lặng, cô máy móc bắt máy.
Lời khiển trách Thích Hàn truyền đến, “Vân Khanh, sao em còn chưa tới tới?”
Ngữ khí của cô không chút gợn sóng, đặc biệt bình tĩnh, “Mưa to quá, mới vừa ngồi lên xe.”
Câu nói hết sức đơn giản, làm Thích Hàn nhất thời kinh ngạc, một hồi lâu sau, mới khô cằn nói: “Em… sao không gọi điện thoại nói cho anh?”
“Có gọi, nhưng anh không nghe.”
Lúc này, ở đầu điện thoại bên kia, thanh âm của Cố Trà đúng lúc vang lên,ôn nhu như cũ, “Anh Thích, vừa rồi lúc anh đi tắm, là em nhận điện thoại.”
“Em vừa muốn nói cho anh thì anh đã gọi đi rồi.”
Nói xong cô ta còn vô tội mà chớp chớp mắt, nhìn Thích Hàn, đối với di động lại hỏi: “Chị Vân Khanh, hiện tại chị có khỏe không? Có cần anh Thích đi đón chị không?”
Vân Khanh trực tiếp cắt đứt điện thoại, cười lạnh.
Không biết là đang cười chính mình, hay là cười cái gì.
Thậm chí cô còn suy nghĩ, lần tụ họp sinh nhật này có cần đi không?
Ở trong lòng Thích Hàn, Cố Trà quả nhiên chiên phần quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.