Chương 3:
Uyển Âm
27/04/2024
Phòng học ban khoa học tự nhiên lớp 11 chỉ có mấy người.
Bởi vì buổi chiều thứ bảy được nghỉ, cộng thêm trận thi đấu bóng rổ, hơn phân nửa học sinh trong trường đều chạy tới sân bóng rổ, trong phòng học lác đác không có mấy người.
Ngoại trừ mấy người không có hứng thú với bóng rổ, thì còn có những người đam mê học tập, không bị Thích Hàn hấp dẫn.
Vân Khanh trở lại trên ghế ngồi, mở đề thi mô phỏng môn toán ra, không để ý đến chuyện bên ngoài bắt đầu làm đề.
Có đôi khi cô thậm chí đã nghĩ, vì cái gì mà Thích Hàn không thể làm toán?
Chỉ cần cố gắng, là có thể đạt được hồi báo.
Cả một buổi chiều Vân Khanh làm đề toán, một tờ đề mất hơn năm giờ, đại não có chút mê man, đang muốn đi nhà ăn mua cơm.
Trong phòng học liên tục có nhóm người đến, cô loáng thoáng nghe được có người nói, khoa khôi thổ lộ với Thích Hàn.
Anh nhận thư tình, nhưng không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Trái tim chợt co rụt lại, Vân Khanh chỉ coi như không nghe thấy, gượng cười mà nói với Diệp Hàm Nguyệt: "Đi thôi, tớ hơi đói bụng."
Vừa đi khỏi khu nhà học, lại đúng lúc chạm mặt Thích Hàn, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Mà anh, cũng giống như là không quen biết cô, hờ hững lại tùy ý đi tới, giống như là một trận gió hư vô, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Sắc trời chạng vạng tối phá lệ đẹp mắt, bầu trời trong xanh không có mây cũng bắt đầu trở nên xám xịt, giống như tâm trạng của cô. Trên đường đi có vài cơn gió thổi qua, xua tan đi mấy phần khô nóng, cũng làm bớt đi không ít phiền muộn.
Nhưng ngoại trừ biến mình trở nên ưu tú, cô không biết mình còn có thể cố gắng cái gì.
Ăn cơm qua loa, vừa trở lại phòng học, cô vô ý thức nhìn về phía Thích Hàn.
Thiếu niên ghé vào mặt bàn, giống như cực kỳ mệt mỏi, mái tóc màu đen mềm mại xoã tung che lông mày, trên tai đeo tai nghe, làn da màu trắng dưới ánh đèn chân không có mấy phần phát sáng, ngũ quan tinh xảo càng thêm đẹp mắt.
Anh luôn là trung tâm nổi bật trong đám người, và cũng là trung tâm trong lòng cô.
Vân Khanh cưỡng bách mình rời ánh mắt, trở lại chỗ ngồi, nhưng chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy anh .
Thích Hàn ngồi trước bàn cô, cũng là lần trước cô thi được thứ nhất, trộm chạy tới văn phòng, tìm chủ nhiệm lớp năn nỉ.
Chỉ mong, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô vừa mới ngồi xuống, Thích Hàn liền quay đầu lại, mí mắt hơi nâng, tựa hồ còn có mấy phần buồn ngủ, miễn cưỡng nói: "Vân Khanh, tháng sau thi cuối kỳ rồi, ngày mai bắt đầu giúp anh học bổ túc đi."
Bởi vì buổi chiều thứ bảy được nghỉ, cộng thêm trận thi đấu bóng rổ, hơn phân nửa học sinh trong trường đều chạy tới sân bóng rổ, trong phòng học lác đác không có mấy người.
Ngoại trừ mấy người không có hứng thú với bóng rổ, thì còn có những người đam mê học tập, không bị Thích Hàn hấp dẫn.
Vân Khanh trở lại trên ghế ngồi, mở đề thi mô phỏng môn toán ra, không để ý đến chuyện bên ngoài bắt đầu làm đề.
Có đôi khi cô thậm chí đã nghĩ, vì cái gì mà Thích Hàn không thể làm toán?
Chỉ cần cố gắng, là có thể đạt được hồi báo.
Cả một buổi chiều Vân Khanh làm đề toán, một tờ đề mất hơn năm giờ, đại não có chút mê man, đang muốn đi nhà ăn mua cơm.
Trong phòng học liên tục có nhóm người đến, cô loáng thoáng nghe được có người nói, khoa khôi thổ lộ với Thích Hàn.
Anh nhận thư tình, nhưng không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
Trái tim chợt co rụt lại, Vân Khanh chỉ coi như không nghe thấy, gượng cười mà nói với Diệp Hàm Nguyệt: "Đi thôi, tớ hơi đói bụng."
Vừa đi khỏi khu nhà học, lại đúng lúc chạm mặt Thích Hàn, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Mà anh, cũng giống như là không quen biết cô, hờ hững lại tùy ý đi tới, giống như là một trận gió hư vô, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Sắc trời chạng vạng tối phá lệ đẹp mắt, bầu trời trong xanh không có mây cũng bắt đầu trở nên xám xịt, giống như tâm trạng của cô. Trên đường đi có vài cơn gió thổi qua, xua tan đi mấy phần khô nóng, cũng làm bớt đi không ít phiền muộn.
Nhưng ngoại trừ biến mình trở nên ưu tú, cô không biết mình còn có thể cố gắng cái gì.
Ăn cơm qua loa, vừa trở lại phòng học, cô vô ý thức nhìn về phía Thích Hàn.
Thiếu niên ghé vào mặt bàn, giống như cực kỳ mệt mỏi, mái tóc màu đen mềm mại xoã tung che lông mày, trên tai đeo tai nghe, làn da màu trắng dưới ánh đèn chân không có mấy phần phát sáng, ngũ quan tinh xảo càng thêm đẹp mắt.
Anh luôn là trung tâm nổi bật trong đám người, và cũng là trung tâm trong lòng cô.
Vân Khanh cưỡng bách mình rời ánh mắt, trở lại chỗ ngồi, nhưng chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy anh .
Thích Hàn ngồi trước bàn cô, cũng là lần trước cô thi được thứ nhất, trộm chạy tới văn phòng, tìm chủ nhiệm lớp năn nỉ.
Chỉ mong, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô vừa mới ngồi xuống, Thích Hàn liền quay đầu lại, mí mắt hơi nâng, tựa hồ còn có mấy phần buồn ngủ, miễn cưỡng nói: "Vân Khanh, tháng sau thi cuối kỳ rồi, ngày mai bắt đầu giúp anh học bổ túc đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.