Chương 4:
Uyển Âm
27/04/2024
Vân Khanh thấp giọng “Được” một câu.
Mỗi năm đến nghỉ đông và nghỉ hè, hai nhà đều ở bên nhau liên hoan, ông nội Thích là một trưởng bối nghiêm khắc, duy thành tích luận gia trưởng, mỗi lần anh thi không tốt, sẽ bị ăn gậy.
Mà Vân Khanh, từ nhỏ cho đến hiện tại, mỗi lần đều giúp anh học bổ túc, tựa hồ anh cũng dần dần thành thói quen.
Ngày thường anh vẫn ham chơi, đến cuối kỳ thì sao chứ, dù sao có Vân Khanh ở đây.
Cô thích anh như vậy, hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sẽ không cự tuyệt anh.
“Thích Hàn.” Vân Khanh hơi mở miệng, thanh âm có chút nhỏ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn anh, “Anh… có người mình thích rồi sao?”
Nếu anh thật sự thích khoa khôi của khối, cô sẽ không quấy rầy nữa.
Chỉ là có chút luyến tiếc.
Trong lòng Thích Hàn có chút bực bội, luôn có cảm giác bị bị cô quản thúc, giống như —— ngoài cô, anh không thể thích người khác.
Giữa mày hiện lên một chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thuần khiết của cô, cùng với đôi mắt ướt át kia, lại nghĩ tới còn muốn tìm cô học bổ túc, sợ cô làm ầm ĩ, liền mơ hồ không nói rõ: “Không có.”
Anh không thích ai, chỉ là chán ghét việc người khác vẫn luôn nói, Vân Khanh là vợ nhỏ của anh, thiếu niên tâm tính cao ngạo lòng tự lại cao. Yêu thích tự do,không muốn bị loại quan hệ này trói chặt.
Đáy mắt Vân Khanh xẹt qua một tia vui mừng, nhưng thực mau liền lướt qua, anh vẫn như cũ không thích ai, cô nỗ lực như vậy vẫn là công dã tràng.
“Vân Khanh, tớ có thể xem vở ngữ văn của cậu không?” Bạn cùng bàn Tô Chinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi.
“Được chứ.” Cô lấy vở ra đưa cho cậu ấy, dịu dàng cười, lại vùi đầu viết tiếp bài.
Mà Thích Hàn, vừa lúc đem nụ cười này của cô thu vào đáy mắt, trong lòng có thêm vài phần không thoải mái.
“Anh Thích, thư tình của hoa khôi viết cái gì vậy?” Hứa Văn Sướng cười đến có vài phần ngả ngớn, nhìn anh hỏi.
Cậu ta vừa mở miệng, tức khắc, những người khác trong phòng học cũng đem ánh mắt đặt ở đây, phá lệ mà tò mò.
Từ trước đến này, người đưa thư tỏ tình với Thích Hàn không ít, nhưng anh cũng chưa từng tiếp nhận, đây là lần đầu tiên nhận lấy, làm không ít người tò mò.
“Nghe nói hoa khôi si luyến anh Thích hai năm rồi, chẳng lẽ là đã cảm hóa được cục đá rồi sao?”
“Nói không chừng, hoa khôi đẹp như vậy, anh Thích không cần tôi sẽ nhảy vào đó.”
Ánh mắt Thích Hàn có vài phần nguy hiểm nhìn Hứa Văn Sướng, ngữ khí mang theo vài phần cảnh cáo, người khác nghe tới như là biểu thị công khai chủ quyền, “Đừng có ý đồ với cô ấy.”
Vân Khanh thấy thế, sắc mặt vốn trắng lại càng thêm tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, càng thêm có vẻ nhỏ yếu đáng thương.
Lúc trước bạn bè của anh nói đùa, muốn tán tỉnh cô, lúc ấy anh nói như nào?
Không để bụng, biểu tình phá lệ tùy ý.
Đây là lần đầu tiên anh để ý một người con gái như vậy, vì cô ấy mà nói như thế, cảnh cáo bạn bè của mình, đem cô ấy vào trong phạm vi bảo vệ.
Nhưng người con gái này không phải là cô.
Mỗi năm đến nghỉ đông và nghỉ hè, hai nhà đều ở bên nhau liên hoan, ông nội Thích là một trưởng bối nghiêm khắc, duy thành tích luận gia trưởng, mỗi lần anh thi không tốt, sẽ bị ăn gậy.
Mà Vân Khanh, từ nhỏ cho đến hiện tại, mỗi lần đều giúp anh học bổ túc, tựa hồ anh cũng dần dần thành thói quen.
Ngày thường anh vẫn ham chơi, đến cuối kỳ thì sao chứ, dù sao có Vân Khanh ở đây.
Cô thích anh như vậy, hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sẽ không cự tuyệt anh.
“Thích Hàn.” Vân Khanh hơi mở miệng, thanh âm có chút nhỏ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn anh, “Anh… có người mình thích rồi sao?”
Nếu anh thật sự thích khoa khôi của khối, cô sẽ không quấy rầy nữa.
Chỉ là có chút luyến tiếc.
Trong lòng Thích Hàn có chút bực bội, luôn có cảm giác bị bị cô quản thúc, giống như —— ngoài cô, anh không thể thích người khác.
Giữa mày hiện lên một chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thuần khiết của cô, cùng với đôi mắt ướt át kia, lại nghĩ tới còn muốn tìm cô học bổ túc, sợ cô làm ầm ĩ, liền mơ hồ không nói rõ: “Không có.”
Anh không thích ai, chỉ là chán ghét việc người khác vẫn luôn nói, Vân Khanh là vợ nhỏ của anh, thiếu niên tâm tính cao ngạo lòng tự lại cao. Yêu thích tự do,không muốn bị loại quan hệ này trói chặt.
Đáy mắt Vân Khanh xẹt qua một tia vui mừng, nhưng thực mau liền lướt qua, anh vẫn như cũ không thích ai, cô nỗ lực như vậy vẫn là công dã tràng.
“Vân Khanh, tớ có thể xem vở ngữ văn của cậu không?” Bạn cùng bàn Tô Chinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi.
“Được chứ.” Cô lấy vở ra đưa cho cậu ấy, dịu dàng cười, lại vùi đầu viết tiếp bài.
Mà Thích Hàn, vừa lúc đem nụ cười này của cô thu vào đáy mắt, trong lòng có thêm vài phần không thoải mái.
“Anh Thích, thư tình của hoa khôi viết cái gì vậy?” Hứa Văn Sướng cười đến có vài phần ngả ngớn, nhìn anh hỏi.
Cậu ta vừa mở miệng, tức khắc, những người khác trong phòng học cũng đem ánh mắt đặt ở đây, phá lệ mà tò mò.
Từ trước đến này, người đưa thư tỏ tình với Thích Hàn không ít, nhưng anh cũng chưa từng tiếp nhận, đây là lần đầu tiên nhận lấy, làm không ít người tò mò.
“Nghe nói hoa khôi si luyến anh Thích hai năm rồi, chẳng lẽ là đã cảm hóa được cục đá rồi sao?”
“Nói không chừng, hoa khôi đẹp như vậy, anh Thích không cần tôi sẽ nhảy vào đó.”
Ánh mắt Thích Hàn có vài phần nguy hiểm nhìn Hứa Văn Sướng, ngữ khí mang theo vài phần cảnh cáo, người khác nghe tới như là biểu thị công khai chủ quyền, “Đừng có ý đồ với cô ấy.”
Vân Khanh thấy thế, sắc mặt vốn trắng lại càng thêm tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, càng thêm có vẻ nhỏ yếu đáng thương.
Lúc trước bạn bè của anh nói đùa, muốn tán tỉnh cô, lúc ấy anh nói như nào?
Không để bụng, biểu tình phá lệ tùy ý.
Đây là lần đầu tiên anh để ý một người con gái như vậy, vì cô ấy mà nói như thế, cảnh cáo bạn bè của mình, đem cô ấy vào trong phạm vi bảo vệ.
Nhưng người con gái này không phải là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.