Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
Chương 54: (Hoàn chính văn): Bọn họ quen nhau mười năm, cũng yêu mười năm
Mộng Tiêu Nhị
05/04/2024
Rất nhanh thang máy đã dừng ở tầng của bọn họ, hai người nắm tay nhau: “Vừa rồi trong thang máy có phải anh cầu hôn em không?”
Còn chưa đợi Quý Vân Phi nói, Tưởng Tiểu Mễ đã nói: “Được, em miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Bỏ chiếc nhẫn đó của cô xuống rồi lại đeo lên.
Quý Vân Phi: “Đừng tự mình đa tình, đấy không phải cầu hôn.” Nói xong liền bị Tưởng Tiểu Mễ giẫm vào chân.
Tháng 4, công việc của Tưởng Tiểu Mễ ổn định, ở kênh truyền hình cô thực tập.
Tháng 5, đài cho cô nghỉ hai tháng, về trường chuẩn bị luận văn và bảo vệ, đầu tháng 7 đi làm.
Hôm đó trùng hợp cậu Ba ở Bắc Kinh, đưa cô đến trường.
Trên đường đi Nhậm Ngạn Đông hỏi Tưởng Tiểu Mễ: “Dự án đó của Quý Vân Phi thế nào rồi?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vẫn ổn ạ.”
Nhậm Ngạn Đông ra hiệu cô nhìn ghế sau: “Chị bảo cậu mang quà đến cho con.”
Sau khi cô đoạn tuyệt với bố, cô cũng chưa từng về nhà, chưa từng liên lạc với bố lần nào, ngược lại thì mẹ sẽ thỉnh thoảng gọi điện hỏi cô thế nào.
Vẫn bị cô nhìn thấu, lâu như vậy bố vẫn chưa nguôi giận.
Tưởng Tiểu Mễ mở quà ra, là một chiếc váy: “Mẹ con về Bắc Kinh rồi sao?”
Nhậm Ngạn Đông: “Chưa, gặp ở Thượng Hải.” Lại nhắc cô: “Trong túi còn có đồ quan trọng, con cất cẩn thận vào.”
“Dạ? Vẫn còn?” Tưởng Tiểu Mễ lúc nãy chỉ chú ý đến quần áo, không quan tâm xem trong túi xách còn gì, mở ra xem, là một túi đựng hồ sơ cỡ nhỏ.
“Đây là gì vậy ạ?”
Nhậm Ngạn Đông: “Sổ hộ khẩu.”
Tưởng Tiểu Mễ kinh ngạc: “?? Sổ hộ khẩu?” Sau khi phản ứng lại không khỏi hét lên, hai chân còn đập đ i ê n cuồng, cảm giác phấn khích đó không thể nào diễn tả được.”
Nhậm Ngạn Đông: “... Nhỏ tiếng thôi! Tai bị con làm cho ù rồi!”
Tưởng Tiểu Mễ lại nhìn sổ hộ khẩu, là tên của mình không sai, kích động quay qua ôm lấy cánh tay Nhậm Ngạn Đông: “Cậu Ba, sao cậu trộm được sổ hộ khẩu vậy?”
Nhậm Ngạn Đông hất tay cô ra: “Đừng có động lung tung, ảnh hưởng cậu lái xe.”
“Ồ ồ, con vui quá nên quên mất.” Tưởng Tiểu Mễ vội vàng ngồi hẳn hoi, không dừng hỏi: “Cậu Ba, sao cậu trộm ra được thế?”
Nhậm Ngạn Đông: “Dùng tay trộm ra.”
Thời gian trước anh đặc biệt đến thăm nhà chị, nói với chị, Tiểu Mễ quyết tâm ở bên Quý Vân Phi, nếu như không đăng ký kết hôn có thai trước khi cưới, sau này người chịu khổ là Tiểu Mễ, con bé không có bất cứ thứ gì bảo vệ.
Tưởng Tiểu Mễ lo lắng: “Bố con có biết là mẹ con đưa cho con không, bố sẽ trách mẹ con.”
Nhậm Ngạn Đông: “Có vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cãi nhau càng khỏe.”
Tưởng Tiểu Mễ: “.....”
Nhậm Ngạn Đông nghiêm túc nói: “Nếu như anh rể muốn chia cắt con và Quý Vân Phi, con thật sự nghĩ rằng hai đứa có thể đi đến ngày hôm nay sao? Chỉ là anh ấy không vượt qua được cánh cửa đó của mình thôi.” C h ế t vì sĩ diện, không thừa nhận là mình sai.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Trước khi Quý Vân Phi thành công, bố con sẽ không tha thứ cho con đâu.”
Nhậm Ngạn Đông không nhịn được, đả kích cô: “Cho dù ngày nào đó Quý Vân Phi thành công rồi, với tính cách đó của anh rể, anh ấy cũng không dễ tha thứ cho con.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vậy con với bố con thật sự đoạn tuyệt quan hệ sao?” Thật ra… có lúc cô cũng rất nhớ bố, mặc dù bố cố chấp mạnh mẽ, có lúc nói không có lý, nhưng bố cũng là yêu cô.
Nhậm Ngạn Đông: “Thứ duy nhất có thể hòa hoãn, xoay chuyển cục diện chính là con của con lớn rồi, có cái miệng ngọt biết dỗ người.”
Tưởng Tiểu Mễ: “......”
Những ngày sau khi về trường, nói bận là bận, phải sửa đi sửa lại luận văn.
Tăng Kha thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô chơi, biết cô bất hòa với gia đình không tò mò chút nào.
“Này, sao cậu bình tĩnh thế chứ?” Tưởng Tiểu Mễ đá chân cô nàng, “Tớ đoạn tuyệt với bố rồi, đoạn tuyệt thật đấy.”
Tăng Kha nằm trên bãi cỏ dưới gốc cây, lấy một chiếc lá để lên mũi sau lại bỏ xuống, chậm rãi nói: “Cho dù đoạn tuyệt rồi bố cậu vẫn là bố cậu. Nếu như cậu không đoạn tuyệt bố cậu vẫn là bố cậu, nhưng bạn trai cậu là ai thì không dám chắc, nói không chừng Quý Vân Phi bây giờ đang có tình yêu mới rồi.”
“Ý cậu chính là, tớ đoạn tuyệt là tốt sao?”
“Không phải sao.”
Tăng Kha dùng một chiếc lá che một mắt lại, nhìn bầu trời trong xanh bao la.
Đột nhiên bị Tưởng Tiểu Mễ đá một cái, “Cậu nói đi chứ.”
Tăng Kha: “Nói cái gì?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cái gì cũng được.” Cô cũng nằm xuống bên cạnh Tăng Kha, để hai tay ở sau đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cảm giác thoải mái này đã được trải qua những năm cấp hai.
Chớp mắt đã mười năm rồi.
Tưởng Tiểu Mễ hỏi Tăng Kha: “Cậu đang nghĩ gì đó?”
Tăng Kha: “Đang nghĩ thích và yêu có gì khác nhau.”
“Vậy cậu nghĩ ra chưa?”
“Chưa.”
Tăng Kha lại đặt chiếc lá đó sang mắt còn lại, “Cậu với Quý Vân Phi định tốt nghiệp đăng ký kết hôn à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ định như vậy, có điều Quý Vân Phi không có ý kiến gì, nói sau đi.”
Hai người câu được câu không nói chuyện, đột nhiên có một bàn tay chắn tầm nhìn của Tăng Kha, cô nàng giật mình, quay đầu lại nhìn, “Biến sang bên kia!”
Đằng Tề cười hihi: “Tôi biến thật rồi cậu lại khóc cho mà xem, còn ai ngày nào mời cậu ăn sườn chứ.”
Quý Vân Phi cũng đến, trong tay xách một túi mua đồ ở siêu thị.
“Sao hai người tìm được bọn em ở đây?” Tưởng Tiểu Mễ ngồi dậy, tiện kéo luôn cả Tăng Kha dậy.
Đằng Tề ngồi khoanh chân, “Bốn năm hai người trừ ở đây chính là siêu thị, bọn tớ vừa đi siêu thị không tìm được hai người.”
“Đồ ăn ngon gì vậy?” Tưởng Tiểu Mễ lấy túi qua xe.
“Bia, chân gà ngâm ớt, còn có cả xúc xích.”
Tăng Kha mở một lon bia lạnh, “Tối nay không say không về.”
Đằng Tề cảnh cáo cô nàng: “Cậu dám uống say, uống say rồi cậu tự về nhé!”
Tăng Kha uống mấy ngụm, mát lạnh sảng khoái.
Đằng Tề xé túi chân gà ngâm ớt đưa miếng đầu tiên cho cô: “Cậu cau có mặt mày làm gì? Tốt nghiệp rời xa là bọn họ, liên quan gì đến bọn tớ.”
Cậu ta cũng bắt đầu gặm chân gà: “Quý Vân Phi và Tiểu Mễ đều ở Bắc Kinh, cậu tiếp tục học cao học ở trường của bọn cậu, tớ cũng ở Bắc Kinh, tụ tập không phải là chuyện mấy phút sao?”
Tăng Kha hỏi thêm: “Cậu không về Thượng Hải sao?”
Đằng Tề hỏi ngược lại: “Về Thượng Hải làm gì? Về không phải bị bố mẹ càm ràm c h ế t sao, tôi làm việc ở chi nhánh, sau này nói tiếp.”
Cậu ta nói: “Tớ vẫn muốn ăn sườn ở nhà ăn của bọn cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi trao đổi ánh mắt với nhau, ra hiệu Quý Vân Phi nhìn hai người đối diện, coi như chốn không người, giống như cặp tình nhân sắp chia xa nhau vậy.
Quý Vân Phi đột nhiên hiểu ra, đệch, hóa ra Đằng Tề thích Tăng Kha, hình như Tăng Kha cũng có ý với Đằng Tề, chỉ là hai cái tên ngốc này vẫn chưa biết.
Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt, có cách rồi, cô gặm mấy cái chân gà, cố ý nói: “Aiya, cay quá, hình như em ăn phải ớt ngâm rồi, cay c h ế t mất.”
Quý Vân Phi đưa lon bia của mình cho cô: “Mau uống đi.”
Uống cũng không được, miệng môi bị cay, Tưởng Tiểu Mễ chỉ vào môi mình: “Chỗ này vẫn cay.”
Quý Vân Phi cúi đầu hôn mấy cái xuống môi cô, “Đỡ hơn chưa?”
“Ôi đệch! Quý Vân Phi cậu có chút nhân phẩm nào không đấy?!” Đằng Tề phát đ i ê n.
Tăng Kha: “Quý Vân Phi, hai người đủ rồi đấy!”
Quý Vân Phi chậm rãi nói: “Nếu như hai người thật sự không nhìn nổi nữa, hai người cũng hôn đi, buồn nôn tôi với Tiểu Mễ, như vậy là chúng ta công bằng rồi.”
Đằng Tề: “.............”
Tăng Kha: “...........” Vành tai đỏ ửng.
Đằng Tề đứng dậy đ á n h Quý Vân Phi một trận ra trò, “Ngứa đòn này!” Quý Vân Phi không nhịn được bật cười, lần đầu tiên anh không chấp nhặt dáng vẻ tức giận của Đằng Tề.
Tăng Kha đang cúi đầu nhìn sân bóng.
Ngay cả cảnh chiều âm u cũng không che giấu được tâm trạng của con gái.
Bốn người uống mãi đến 8 rưỡi, Quý Vân Phi đề nghị: “Không sớm nữa, về thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ vẫn ham vui, “Mới mấy giờ chứ? Tối nay 12 giờ ký túc xá mới đóng cửa tắt đèn, chơi một lát nữa đi.”
Quý Vân Phi: “Muộn quá rồi, bọn anh còn phải bắt xe về trường nữa.”
Tăng Kha và Đằng Tề cũng nói muốn về, Tiểu Mễ cũng không thể miễn cưỡng bọn họ, dù sao thì muộn quá không an toàn.
Đột nhiên cô nhớ ra, nhìn về phía Đằng Tề: “Không phải cậu có xe sao?”
Đằng Tề: “Vừa rồi tôi uống rượu rồi, không thể lái.”
Tưởng Tiểu Mễ: “..............” Thật sự là uống say rồi.
Quý Vân Phi nắm tay cô đi về phía ký túc xá, Đằng Tề và Tăng Kha đi về phía cổng lớn.
Đến dưới tòa nhà ký túc xá, Quý Vân Phi ôm cô quay một vòng, “Vào đi, ngày mai gặp, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tưởng Tiểu Mễ hôn anh mấy cái mới vào trong ký túc xá.
“Cậu uống rượu à?” Sau khi vào ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, uống ít bia.”
Sau khi mấy người trong ký túc xá tắm xong bắt đầu nói chuyện.
Sau đó nghe thấy âm thanh ồn ào dưới lầu, hình như có không ít người.
Mới đầu Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng là nhóm bạn nào cùng khóa đi ăn liên hoan về, ở dưới đó trêu nhau một lúc, sau đó mới phát hiện không đúng, bởi vì âm thanh ngày một lớn.
Bạn cùng phòng cũng tò mò, chạy ra ban công xem thử.
“Này, các cậu mau đến đây đi, nhanh nhanh, hình như có người định tỏ tình, dưới lầu có nhiều người trong tay cầm hoa hồng lắm.” Bạn cùng phòng kích động.
Tưởng Tiểu Mễ cũng đi qua hóng chuyện, sáu người tập trung ở ban công.
Bạn cùng phòng bắt đầu nhao nhao lên:
“Chắc chắn là bốn năm không dám tỏ tình, sắp tốt nghiệp thử vận may, lỡ như thành công thì sao? Không thành công thì cũng sắp rời khỏi trường rồi, dù sao sau này cũng không gặp, không ngại.”
“Chưa chắc, cũng có thể là cầu hôn.”
“Cầu hôn? Không thể nào! Mấy anh chàng ngốc nghếch ở trường chúng ta có được mấy người lãng mạn chứ?”
Bọn họ còn đang thảo luận Tưởng Tiểu Mễ mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới xem, trước đó còn có chút mừng thầm, có khi nào Quý Vân Phi tạo bất ngờ cho cô không.
Kết quả tìm nửa ngày không thấy bóng dáng Quý Vân Phi đâu, những người cầm hoa hồng kia cô không quen một ai.
“Woa, đẹp quá đi.” Bạn cùng phòng bất ngờ, quay mặt nói với bạn khác: “Các cậu mau đến xem đi, đều làm xong rồi.”
“Chàng trai tỏ tình đó trông thế nào? Bọn mình có quen không?” Một bạn cùng phòng khác hỏi.
“Nhiều người, không biết là người nào.” Lúc cô nàng quay mặt nói chuyện, dưới lầu có âm thanh truyền đến: “Bé cháo.”
“Tưởng Tiểu Mễ! Có người gọi cậu!” Bạn cùng phòng còn kích động hơn cả người ở dưới lầu.
Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy chạy ra ngoài ban công, vội quá bị va vào góc bàn, đau c h ế t mất, cô cũng không quan tâm chỗ đau, chạy ra ban công.
Nhìn thấy một màn trước mặt, cô ngạc nhiên.
Từ phía trên nhìn xuống có thể nhìn rõ được đó chính là mũi tên tình yêu màu đỏ của thần Cupid.
Giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tưởng Tiểu Mễ, anh thích em mười năm rồi. Tín vật định tình anh làm cho em trong kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10 em vẫn còn nhớ chứ?
Khi đó anh muốn ở bên em, nhưng lúc đó anh không biết phải tỏ tình thế nào, cũng không dám.
Màn cầu hôn tối nay có thể cũng rất quê.
Đợi mười năm nữa, anh sẽ cho em bất ngờ, không quê nữa.
Điều ước năm mới năm nay của em anh sẽ thay em thực hiện, sau này mỗi năm anh sẽ thực hiện giúp em một điều ước, sẽ giúp em chăm sóc sen đá, cho dù em lớn như nào anh sẽ mãi mua đồ ăn vặt cho em.”
Quý Vân Phi nghẹn ngào, “Bé cháo, gả cho anh nhé.”
Lúc tiếng hò hét truyền đến, mặt Tưởng Tiểu Mễ toàn là nước mắt, sau khi phản ứng lại, cô quay người vào trong phòng, vội vàng thay quần áo phi thẳng xuống dưới.
Thanh xuân của cô, tình yêu của cô, đã đặt một dấu chấm hết hoàn hảo viên mãn ở trong ngôi trường này.
Chương tiếp theo của cuộc đời bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Sau khi tốt nghiệp, cuối tuần Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi sẽ đến trường đi dạo, thỉnh thoảng ăn cơm ở nhà ăn, lại đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt mang về nhà.
Hôm học sinh khai giảng, ngày 1 tháng 9, Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ, bảo cô xin nghỉ phép hai ngày.
Tưởng Tiểu Mễ:【Sao vậy anh?】
Quý Vân Phi:【Ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.】
Tưởng Tiểu Mễ:“.......” Tùy tiện như vậy sao, có điều vẫn xin sếp nghỉ phép.
Sáng hôm mùng 2, Tưởng Tiểu Mễ trang điểm đơn giản, thay áo sơ mi trắng và chân váy bò màu xanh, Quý Vân Phi cũng thay áo giống như vậy, là đồ đôi với cô.
Quý Vân Phi hỏi cô: “Có biết vì sao chọn hôm nay đi đăng ký kết hôn không?”
Tưởng Tiểu Mễ suy nghĩ, lắc đầu.
Quý Vân Phi: “Hôm nay là ngày 2 tháng 9, ngày này lớp 7 năm đó anh biết em tên là Tưởng Tiểu Mễ.”
Tưởng Tiểu Mễ giật mình, trùng hợp vậy sao? Cô nói: “Hôm đó em cũng biết anh tên là Quý Vân Phi.”
Năm đó, hôm nay.
Bọn họ quen nhau mười năm.
Cũng yêu mười năm.
Còn chưa đợi Quý Vân Phi nói, Tưởng Tiểu Mễ đã nói: “Được, em miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Bỏ chiếc nhẫn đó của cô xuống rồi lại đeo lên.
Quý Vân Phi: “Đừng tự mình đa tình, đấy không phải cầu hôn.” Nói xong liền bị Tưởng Tiểu Mễ giẫm vào chân.
Tháng 4, công việc của Tưởng Tiểu Mễ ổn định, ở kênh truyền hình cô thực tập.
Tháng 5, đài cho cô nghỉ hai tháng, về trường chuẩn bị luận văn và bảo vệ, đầu tháng 7 đi làm.
Hôm đó trùng hợp cậu Ba ở Bắc Kinh, đưa cô đến trường.
Trên đường đi Nhậm Ngạn Đông hỏi Tưởng Tiểu Mễ: “Dự án đó của Quý Vân Phi thế nào rồi?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vẫn ổn ạ.”
Nhậm Ngạn Đông ra hiệu cô nhìn ghế sau: “Chị bảo cậu mang quà đến cho con.”
Sau khi cô đoạn tuyệt với bố, cô cũng chưa từng về nhà, chưa từng liên lạc với bố lần nào, ngược lại thì mẹ sẽ thỉnh thoảng gọi điện hỏi cô thế nào.
Vẫn bị cô nhìn thấu, lâu như vậy bố vẫn chưa nguôi giận.
Tưởng Tiểu Mễ mở quà ra, là một chiếc váy: “Mẹ con về Bắc Kinh rồi sao?”
Nhậm Ngạn Đông: “Chưa, gặp ở Thượng Hải.” Lại nhắc cô: “Trong túi còn có đồ quan trọng, con cất cẩn thận vào.”
“Dạ? Vẫn còn?” Tưởng Tiểu Mễ lúc nãy chỉ chú ý đến quần áo, không quan tâm xem trong túi xách còn gì, mở ra xem, là một túi đựng hồ sơ cỡ nhỏ.
“Đây là gì vậy ạ?”
Nhậm Ngạn Đông: “Sổ hộ khẩu.”
Tưởng Tiểu Mễ kinh ngạc: “?? Sổ hộ khẩu?” Sau khi phản ứng lại không khỏi hét lên, hai chân còn đập đ i ê n cuồng, cảm giác phấn khích đó không thể nào diễn tả được.”
Nhậm Ngạn Đông: “... Nhỏ tiếng thôi! Tai bị con làm cho ù rồi!”
Tưởng Tiểu Mễ lại nhìn sổ hộ khẩu, là tên của mình không sai, kích động quay qua ôm lấy cánh tay Nhậm Ngạn Đông: “Cậu Ba, sao cậu trộm được sổ hộ khẩu vậy?”
Nhậm Ngạn Đông hất tay cô ra: “Đừng có động lung tung, ảnh hưởng cậu lái xe.”
“Ồ ồ, con vui quá nên quên mất.” Tưởng Tiểu Mễ vội vàng ngồi hẳn hoi, không dừng hỏi: “Cậu Ba, sao cậu trộm ra được thế?”
Nhậm Ngạn Đông: “Dùng tay trộm ra.”
Thời gian trước anh đặc biệt đến thăm nhà chị, nói với chị, Tiểu Mễ quyết tâm ở bên Quý Vân Phi, nếu như không đăng ký kết hôn có thai trước khi cưới, sau này người chịu khổ là Tiểu Mễ, con bé không có bất cứ thứ gì bảo vệ.
Tưởng Tiểu Mễ lo lắng: “Bố con có biết là mẹ con đưa cho con không, bố sẽ trách mẹ con.”
Nhậm Ngạn Đông: “Có vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cãi nhau càng khỏe.”
Tưởng Tiểu Mễ: “.....”
Nhậm Ngạn Đông nghiêm túc nói: “Nếu như anh rể muốn chia cắt con và Quý Vân Phi, con thật sự nghĩ rằng hai đứa có thể đi đến ngày hôm nay sao? Chỉ là anh ấy không vượt qua được cánh cửa đó của mình thôi.” C h ế t vì sĩ diện, không thừa nhận là mình sai.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Trước khi Quý Vân Phi thành công, bố con sẽ không tha thứ cho con đâu.”
Nhậm Ngạn Đông không nhịn được, đả kích cô: “Cho dù ngày nào đó Quý Vân Phi thành công rồi, với tính cách đó của anh rể, anh ấy cũng không dễ tha thứ cho con.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vậy con với bố con thật sự đoạn tuyệt quan hệ sao?” Thật ra… có lúc cô cũng rất nhớ bố, mặc dù bố cố chấp mạnh mẽ, có lúc nói không có lý, nhưng bố cũng là yêu cô.
Nhậm Ngạn Đông: “Thứ duy nhất có thể hòa hoãn, xoay chuyển cục diện chính là con của con lớn rồi, có cái miệng ngọt biết dỗ người.”
Tưởng Tiểu Mễ: “......”
Những ngày sau khi về trường, nói bận là bận, phải sửa đi sửa lại luận văn.
Tăng Kha thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô chơi, biết cô bất hòa với gia đình không tò mò chút nào.
“Này, sao cậu bình tĩnh thế chứ?” Tưởng Tiểu Mễ đá chân cô nàng, “Tớ đoạn tuyệt với bố rồi, đoạn tuyệt thật đấy.”
Tăng Kha nằm trên bãi cỏ dưới gốc cây, lấy một chiếc lá để lên mũi sau lại bỏ xuống, chậm rãi nói: “Cho dù đoạn tuyệt rồi bố cậu vẫn là bố cậu. Nếu như cậu không đoạn tuyệt bố cậu vẫn là bố cậu, nhưng bạn trai cậu là ai thì không dám chắc, nói không chừng Quý Vân Phi bây giờ đang có tình yêu mới rồi.”
“Ý cậu chính là, tớ đoạn tuyệt là tốt sao?”
“Không phải sao.”
Tăng Kha dùng một chiếc lá che một mắt lại, nhìn bầu trời trong xanh bao la.
Đột nhiên bị Tưởng Tiểu Mễ đá một cái, “Cậu nói đi chứ.”
Tăng Kha: “Nói cái gì?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cái gì cũng được.” Cô cũng nằm xuống bên cạnh Tăng Kha, để hai tay ở sau đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cảm giác thoải mái này đã được trải qua những năm cấp hai.
Chớp mắt đã mười năm rồi.
Tưởng Tiểu Mễ hỏi Tăng Kha: “Cậu đang nghĩ gì đó?”
Tăng Kha: “Đang nghĩ thích và yêu có gì khác nhau.”
“Vậy cậu nghĩ ra chưa?”
“Chưa.”
Tăng Kha lại đặt chiếc lá đó sang mắt còn lại, “Cậu với Quý Vân Phi định tốt nghiệp đăng ký kết hôn à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ định như vậy, có điều Quý Vân Phi không có ý kiến gì, nói sau đi.”
Hai người câu được câu không nói chuyện, đột nhiên có một bàn tay chắn tầm nhìn của Tăng Kha, cô nàng giật mình, quay đầu lại nhìn, “Biến sang bên kia!”
Đằng Tề cười hihi: “Tôi biến thật rồi cậu lại khóc cho mà xem, còn ai ngày nào mời cậu ăn sườn chứ.”
Quý Vân Phi cũng đến, trong tay xách một túi mua đồ ở siêu thị.
“Sao hai người tìm được bọn em ở đây?” Tưởng Tiểu Mễ ngồi dậy, tiện kéo luôn cả Tăng Kha dậy.
Đằng Tề ngồi khoanh chân, “Bốn năm hai người trừ ở đây chính là siêu thị, bọn tớ vừa đi siêu thị không tìm được hai người.”
“Đồ ăn ngon gì vậy?” Tưởng Tiểu Mễ lấy túi qua xe.
“Bia, chân gà ngâm ớt, còn có cả xúc xích.”
Tăng Kha mở một lon bia lạnh, “Tối nay không say không về.”
Đằng Tề cảnh cáo cô nàng: “Cậu dám uống say, uống say rồi cậu tự về nhé!”
Tăng Kha uống mấy ngụm, mát lạnh sảng khoái.
Đằng Tề xé túi chân gà ngâm ớt đưa miếng đầu tiên cho cô: “Cậu cau có mặt mày làm gì? Tốt nghiệp rời xa là bọn họ, liên quan gì đến bọn tớ.”
Cậu ta cũng bắt đầu gặm chân gà: “Quý Vân Phi và Tiểu Mễ đều ở Bắc Kinh, cậu tiếp tục học cao học ở trường của bọn cậu, tớ cũng ở Bắc Kinh, tụ tập không phải là chuyện mấy phút sao?”
Tăng Kha hỏi thêm: “Cậu không về Thượng Hải sao?”
Đằng Tề hỏi ngược lại: “Về Thượng Hải làm gì? Về không phải bị bố mẹ càm ràm c h ế t sao, tôi làm việc ở chi nhánh, sau này nói tiếp.”
Cậu ta nói: “Tớ vẫn muốn ăn sườn ở nhà ăn của bọn cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi trao đổi ánh mắt với nhau, ra hiệu Quý Vân Phi nhìn hai người đối diện, coi như chốn không người, giống như cặp tình nhân sắp chia xa nhau vậy.
Quý Vân Phi đột nhiên hiểu ra, đệch, hóa ra Đằng Tề thích Tăng Kha, hình như Tăng Kha cũng có ý với Đằng Tề, chỉ là hai cái tên ngốc này vẫn chưa biết.
Tưởng Tiểu Mễ nheo mắt, có cách rồi, cô gặm mấy cái chân gà, cố ý nói: “Aiya, cay quá, hình như em ăn phải ớt ngâm rồi, cay c h ế t mất.”
Quý Vân Phi đưa lon bia của mình cho cô: “Mau uống đi.”
Uống cũng không được, miệng môi bị cay, Tưởng Tiểu Mễ chỉ vào môi mình: “Chỗ này vẫn cay.”
Quý Vân Phi cúi đầu hôn mấy cái xuống môi cô, “Đỡ hơn chưa?”
“Ôi đệch! Quý Vân Phi cậu có chút nhân phẩm nào không đấy?!” Đằng Tề phát đ i ê n.
Tăng Kha: “Quý Vân Phi, hai người đủ rồi đấy!”
Quý Vân Phi chậm rãi nói: “Nếu như hai người thật sự không nhìn nổi nữa, hai người cũng hôn đi, buồn nôn tôi với Tiểu Mễ, như vậy là chúng ta công bằng rồi.”
Đằng Tề: “.............”
Tăng Kha: “...........” Vành tai đỏ ửng.
Đằng Tề đứng dậy đ á n h Quý Vân Phi một trận ra trò, “Ngứa đòn này!” Quý Vân Phi không nhịn được bật cười, lần đầu tiên anh không chấp nhặt dáng vẻ tức giận của Đằng Tề.
Tăng Kha đang cúi đầu nhìn sân bóng.
Ngay cả cảnh chiều âm u cũng không che giấu được tâm trạng của con gái.
Bốn người uống mãi đến 8 rưỡi, Quý Vân Phi đề nghị: “Không sớm nữa, về thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ vẫn ham vui, “Mới mấy giờ chứ? Tối nay 12 giờ ký túc xá mới đóng cửa tắt đèn, chơi một lát nữa đi.”
Quý Vân Phi: “Muộn quá rồi, bọn anh còn phải bắt xe về trường nữa.”
Tăng Kha và Đằng Tề cũng nói muốn về, Tiểu Mễ cũng không thể miễn cưỡng bọn họ, dù sao thì muộn quá không an toàn.
Đột nhiên cô nhớ ra, nhìn về phía Đằng Tề: “Không phải cậu có xe sao?”
Đằng Tề: “Vừa rồi tôi uống rượu rồi, không thể lái.”
Tưởng Tiểu Mễ: “..............” Thật sự là uống say rồi.
Quý Vân Phi nắm tay cô đi về phía ký túc xá, Đằng Tề và Tăng Kha đi về phía cổng lớn.
Đến dưới tòa nhà ký túc xá, Quý Vân Phi ôm cô quay một vòng, “Vào đi, ngày mai gặp, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tưởng Tiểu Mễ hôn anh mấy cái mới vào trong ký túc xá.
“Cậu uống rượu à?” Sau khi vào ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, uống ít bia.”
Sau khi mấy người trong ký túc xá tắm xong bắt đầu nói chuyện.
Sau đó nghe thấy âm thanh ồn ào dưới lầu, hình như có không ít người.
Mới đầu Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng là nhóm bạn nào cùng khóa đi ăn liên hoan về, ở dưới đó trêu nhau một lúc, sau đó mới phát hiện không đúng, bởi vì âm thanh ngày một lớn.
Bạn cùng phòng cũng tò mò, chạy ra ban công xem thử.
“Này, các cậu mau đến đây đi, nhanh nhanh, hình như có người định tỏ tình, dưới lầu có nhiều người trong tay cầm hoa hồng lắm.” Bạn cùng phòng kích động.
Tưởng Tiểu Mễ cũng đi qua hóng chuyện, sáu người tập trung ở ban công.
Bạn cùng phòng bắt đầu nhao nhao lên:
“Chắc chắn là bốn năm không dám tỏ tình, sắp tốt nghiệp thử vận may, lỡ như thành công thì sao? Không thành công thì cũng sắp rời khỏi trường rồi, dù sao sau này cũng không gặp, không ngại.”
“Chưa chắc, cũng có thể là cầu hôn.”
“Cầu hôn? Không thể nào! Mấy anh chàng ngốc nghếch ở trường chúng ta có được mấy người lãng mạn chứ?”
Bọn họ còn đang thảo luận Tưởng Tiểu Mễ mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới xem, trước đó còn có chút mừng thầm, có khi nào Quý Vân Phi tạo bất ngờ cho cô không.
Kết quả tìm nửa ngày không thấy bóng dáng Quý Vân Phi đâu, những người cầm hoa hồng kia cô không quen một ai.
“Woa, đẹp quá đi.” Bạn cùng phòng bất ngờ, quay mặt nói với bạn khác: “Các cậu mau đến xem đi, đều làm xong rồi.”
“Chàng trai tỏ tình đó trông thế nào? Bọn mình có quen không?” Một bạn cùng phòng khác hỏi.
“Nhiều người, không biết là người nào.” Lúc cô nàng quay mặt nói chuyện, dưới lầu có âm thanh truyền đến: “Bé cháo.”
“Tưởng Tiểu Mễ! Có người gọi cậu!” Bạn cùng phòng còn kích động hơn cả người ở dưới lầu.
Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy chạy ra ngoài ban công, vội quá bị va vào góc bàn, đau c h ế t mất, cô cũng không quan tâm chỗ đau, chạy ra ban công.
Nhìn thấy một màn trước mặt, cô ngạc nhiên.
Từ phía trên nhìn xuống có thể nhìn rõ được đó chính là mũi tên tình yêu màu đỏ của thần Cupid.
Giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tưởng Tiểu Mễ, anh thích em mười năm rồi. Tín vật định tình anh làm cho em trong kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10 em vẫn còn nhớ chứ?
Khi đó anh muốn ở bên em, nhưng lúc đó anh không biết phải tỏ tình thế nào, cũng không dám.
Màn cầu hôn tối nay có thể cũng rất quê.
Đợi mười năm nữa, anh sẽ cho em bất ngờ, không quê nữa.
Điều ước năm mới năm nay của em anh sẽ thay em thực hiện, sau này mỗi năm anh sẽ thực hiện giúp em một điều ước, sẽ giúp em chăm sóc sen đá, cho dù em lớn như nào anh sẽ mãi mua đồ ăn vặt cho em.”
Quý Vân Phi nghẹn ngào, “Bé cháo, gả cho anh nhé.”
Lúc tiếng hò hét truyền đến, mặt Tưởng Tiểu Mễ toàn là nước mắt, sau khi phản ứng lại, cô quay người vào trong phòng, vội vàng thay quần áo phi thẳng xuống dưới.
Thanh xuân của cô, tình yêu của cô, đã đặt một dấu chấm hết hoàn hảo viên mãn ở trong ngôi trường này.
Chương tiếp theo của cuộc đời bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Sau khi tốt nghiệp, cuối tuần Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi sẽ đến trường đi dạo, thỉnh thoảng ăn cơm ở nhà ăn, lại đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt mang về nhà.
Hôm học sinh khai giảng, ngày 1 tháng 9, Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ, bảo cô xin nghỉ phép hai ngày.
Tưởng Tiểu Mễ:【Sao vậy anh?】
Quý Vân Phi:【Ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.】
Tưởng Tiểu Mễ:“.......” Tùy tiện như vậy sao, có điều vẫn xin sếp nghỉ phép.
Sáng hôm mùng 2, Tưởng Tiểu Mễ trang điểm đơn giản, thay áo sơ mi trắng và chân váy bò màu xanh, Quý Vân Phi cũng thay áo giống như vậy, là đồ đôi với cô.
Quý Vân Phi hỏi cô: “Có biết vì sao chọn hôm nay đi đăng ký kết hôn không?”
Tưởng Tiểu Mễ suy nghĩ, lắc đầu.
Quý Vân Phi: “Hôm nay là ngày 2 tháng 9, ngày này lớp 7 năm đó anh biết em tên là Tưởng Tiểu Mễ.”
Tưởng Tiểu Mễ giật mình, trùng hợp vậy sao? Cô nói: “Hôm đó em cũng biết anh tên là Quý Vân Phi.”
Năm đó, hôm nay.
Bọn họ quen nhau mười năm.
Cũng yêu mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.