Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
Chương 55: (Ngoại truyện 1): Chiếc áo sơ mi
Mộng Tiêu Nhị
05/04/2024
Mùa hè năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, công ty Quý Vân Phi mới có chút khởi sắc, chút khởi sắc này xảy ra sau khi phát lương như thường lệ. Chi phí ngày lễ không cần Quý Vân Phi tự móc tiền túi nữa, tiền điện nước của công ty cũng không cần Hoắc Dương một mình trả.
Gần 6 giờ chiều, Hoắc Dương vỗ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Tối nay chúng ta không tăng ca nữa, hôm tất niên chúng ta cũng không uống, tối nay thư giãn đi, tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Đi đâu ăn đây?” Động tác của bọn họ còn nhanh hơn lúc làm dự án, mấy giây đã tắt máy tính.
Hoắc Dương: “Đến trường chúng tôi đi, trước đây chúng tôi hay đến đấy.”
Cả nhóm người tràn đầy khí thế rời khỏi văn phòng, Quý Vân Phi và Hoắc Dương đi sau cùng, Quý Vân Phi hỏi cậu ta: “Sao đột nhiên lại muốn về trường?” Sau đó cười nói: “Lúc tốt nghiệp không phải nói không có tên tuổi không về trường sao?”
Hoắc Dương đưa cho anh một điếu thuốc, tự mình châm, “Đọc được một câu ở trên mạng: Cho dù chúng ta không có áo gấm nhưng vẫn có thể về quê như cũ, bởi vì đó là nhà.”
Cậu ta hít một hơi, “Cho dù bây giờ không thành công cũng chẳng thành danh, chúng ta vẫn có thể quay về Thanh Hoa đi dạo, nó là trường cũ của chúng ta.”
Nhà, trường học, từ sau khi lập nghiệp anh không muốn đối diện chút nào.
Từ tết đến bây giờ anh chưa về nhà một lần nào, liên lạc với bố mẹ cũng ít hơn so với trước đây.
Có lẽ đợi đến ngày nào đó anh giẫm được cái gọi là thể diện xuống thì anh cách thành công không còn xa nữa.
Quý Vân Phi hỏi Hoắc Dương: “Cậu thông suốt khi nào thế?”
Hoắc Dương cười: “Mười phút trước đọc được bài viết này, do sư huynh lớn hơn chúng ta mấy tuổi viết.” Sau khi đọc xong cậu ta có cảm giác nhẹ nhõm.
Cậu ta hỏi Quý Vân Phi: “Hôm nay Tiểu Mễ không tăng ca sao?”
Quý Vân Phi: “Ừ, đi dạo với Tăng Kha rồi.”
Dừng mấy giây, Hoắc Dương: “Hay là rủ bọn họ đi cùng đi?”
Quý Vân Phi lấy điện thoại ra, “Không biết bọn họ ăn chưa, để tôi hỏi đã.”
Tưởng Tiểu Mễ và Tăng Kha đã ăn xong từ lâu, lúc này đang ở trong trung tâm thương mại nói không qua nữa, đồ muốn mua vẫn chưa mua.”
“Bọn họ có đi không?” Hoắc Dương hỏi.
Quý Vân Phi lắc đầu: “Ăn rồi, lần sau đi.”
Bọn họ tập trung ở cổng trường, nào biết được Đằng Tề cũng ở đây.
Quý Vân Phi: “Sao cậu rảnh thế?”
Đằng Tề vươn vai: “Tôi đi dạo trong khuôn viên trường nửa ngày vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, không làm được con trai của Thanh Hoa thì tôi làm con rể của Thanh Hoa, còn không được sao?”
Hất cằm nói với Quý Vân Phi, “Này, cậu nói có đúng không?”
Quý Vân Phi: “Cái này cũng được, có điều cho dù cậu muốn làm rể hay ở rể, người làm bố vợ là Thanh Hoa cũng chưa chắc đã thích cậu.”
Đằng Tề: “............” Cậu ta vòng tay qua cổ Quý Vân Phi, nhỏ giọng nói: “Đừng có làm xấu mặt tôi, bao giờ cậu xử lý xong chuyện bố vợ cậu đây?”
Bây giờ Quý Vân Phi không tránh chủ đề này nữa, tự chế giễu bản thân: “Tôi không có hy vọng rồi, sau này chỉ trông cậy vào con trai hoặc con gái tôi thôi.”
“Cậu với bác Tưởng c h i ế n t r a n h lạnh hơn một năm rồi, định cứ tiếp tục như này thật đấy à?” Trong siêu thị, Tăng Kha nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ chỉ chăm chú ăn kẹo hồ lô, không kịp trả lời Tăng Kha.
“Không phải trước đây cậu không thích ăn đồ chua à? Hôm nay cậu ăn hai xiên rồi đấy?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Lâu lắm không ăn rồi, thèm.”
Tăng Kha lại quay về chủ đề trước đó, “Tớ nghĩ cậu nên chủ động tìm bác Tưởng xin lỗi đi, cậu với Quý Vân Phi đều đăng ký kết hôn rồi, bác Tưởng cũng không thể nào bảo hai người l y hôn nữa, cậu chủ động cho bác Tưởng bậc thang đi xuống, ai nấy đều vui, tốt biết bao.”
Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Không phải tớ không xin lỗi, đến điện thoại của tớ bố tớ cũng không nhận.”
Cô nói: “Tính của bố tớ cậu còn không biết sao.”
Đúng là khiến người khác lo lắng mà, Tăng Kha hỏi cô tối nay đi dạo muốn mua gì.
“Áo sơ mi đi, tuần sau sinh nhật bố tớ, nghe mẹ tớ nói hai hôm nay bố tớ ở Bắc Kinh, tớ mua áo sơ mi làm quà sinh nhật cho bố tớ.”
“Vậy đi thôi.” Tăng Kha cầm cốc cà phê lên chậm rãi uống.
Đi dạo mấy cửa hàng mới chọn được chiếc áo sơ mi hài lòng, tiêu hết hơn nửa tháng lương của Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ và mẹ hẹn thời gian gặp nhau, phải vội vàng qua đó nên không đi dạo được lâu với Tăng Kha.
“Tớ đưa cậu về trường.” Tiểu Mễ để túi mua sắm lên ghế sau xe.
Tăng Kha xua tay: “Tối nay tớ ăn nhiều, từ đây về trường của bọn tớ đi mất nửa tiếng, tớ đi bộ về, nếu không sẽ không uống hết cốc cà phê này, trùng hợp vừa đi vừa uống.”
Đỗ xe xong, Tiểu Mễ đi vào trong xe của mẹ, tài xế thấy cô liền đẩy cửa đi xuống.
“Đây là cho bố con.” Tiểu Mễ đưa túi cho mẹ, lại lấy một chiếc hộp ra, “Đây là lúc đồng nghiệp con ra nước ngoài con nhờ mang về hộ.”
Nhậm Ngạn Văn cười: “Đồ tốt gì vậy?”
“Son ạ.”
Nhậm Ngạn Văn mở hộp ra nhìn: “Màu này hợp với mẹ, mùa xuân năm nay đang thịnh hành màu này.”
“Bố đâu ạ?”
“Chắc là sắp về đến nhà rồi, lúc mẹ đi thư ký nói vừa mới từ sân bay ra.”
Đã rất lâu rồi Nhậm Ngạn Văn không nói chuyện với con gái, mỗi lần gặp mặt đều vội vàng, bà sờ mặt Tiểu Mẽ: “Có phải là do chiếc áo này của con không?”
Tiểu Mễ không hiểu chuyện gì: “Sao vậy ạ?”
Nhậm Ngạn Văn: “Mặt béo hơn trước chút rồi.”
“Có sao ạ?” Tưởng Tiểu Mễ vội lấy gương ra soi, có lẽ do ngày này cũng nhìn chính mình, cảm giác không quá rõ ràng, “Có lẽ là gần đây con ăn vặt nhiều.”
“Những đồ đấy ăn ít thôi.” Nhậm Ngạn Văn lại nói đến Quý Vân Phi, quan tâm tình hình công ty anh.
Tưởng Tiểu Mễ: “Công ty vẫn ổn, nếu như tình hình bây giờ không chỉ nuôi được nhân viên mà cuối năm mấy người hợp tác còn có thể được phân chia mười vạn.”
Nhậm Ngạn Văn: “Vậy thì tốt, bọn họ đều có thể chịu khổ, cứ từ từ, lập nghiệp mới bắt đầu đều như vậy, qua hai năm là ổn.” Bà quan tâm: “Con với Quý Vân Phi vẫn tốt chứ?”
“Bọn con tốt lắm.” Tưởng Tiểu Mễ nói: “Rảnh rỗi bọn con sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm, ăn xong lại mang về.” Nói rồi cười: “Tiết kiệm tiền ăn.”
Trước khi rời đi Nhậm Ngạn Văn xuống xe lấy hai túi lớn ở sau cốp xe, đều là quần áo, giày dép và túi bà mua cho Tiểu Mễ.
Bà xoa đầu Tiểu Mễ, “Lái xe chậm thôi.”
Tiểu Mễ gật đầu, vốn dĩ cô muốn đợi mẹ lái xe rời đi rồi mình mới về, nào biết được xe của mẹ mãi không di chuyển, hóa ra là đợi cô lái đi trước.
Lúc lướt qua xe của mẹ, cô hạ cửa sổ xuống, “Tạm biệt mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
“Ừ.” Nhậm Ngạn Văn lại dặn cô: “Lái xe chậm thôi.”
Nhậm Ngạn Văn về đến nhà, Tưởng Mộ Bình đã tắm xong, quá mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bà đi đâu đấy?”
Nhậm Ngạn Văn: “Làm nhân viên chuyển phát.”
Tưởng Mộ Bình cau mày: “Bộ phận của bà lại nhận được nhiệm vụ gì à?”
Nhậm Ngạn Văn đưa túi đồ cho ông: “Của ông.”
“Gì đấy?”
“Tự mình xem.”
Tưởng Mộ Bình cười: “Bà đặc biệt ra ngoài mua quà sinh nhật cho tôi à? Vợ chồng già rồi, cần gì phải chú trọng như vậy, ăn bữa cơm là được.”
Nhậm Ngạn Văn trêu chọc: “Bí thư Tưởng, ông tự mình đa tình rồi, tôi lấy đâu ra thời gian đi mua sắm.”
Tưởng Mộ Bình: “.... Thế đây là?”
Nhậm Ngạn Văn: “Áo bông nhỏ nhà ông mua quà sinh nhật cho ông đấy.”
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình thay đổi: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, sau này đừng để ý đến nó!” Nghĩ đến chuyện Tiểu Mễ giấu tất cả mọi người trong nhà đi đăng ký kết hôn với Quý Vân Phi ông lại đau tim.
Nhìn chiếc áo sơ mi trong tay, còn muốn ông tha thứ?
Không có cửa đâu!
Ông tức giận ném thẳng chiếc hộp áo sơ mi lên ghế sô pha, “Hôm khác trả lại cho nó!” Chiếc hộp rơi từ trên ghế sô pha xuống đất.
Nhậm Ngạn Văn lười cãi nhau với ông, nói: “Trả lại phiền phức, mai bảo dì vứt thẳng đi là được.” Bà đi lên lầu.
Tắm xong, Nhậm Ngạn Văn dựa vào đầu giường đọc sách.
Tưởng Mộ Bình đang đọc báo, không tập trung, vẫn luôn lật đi lật lại, tiếng báo kêu sột soạt.
Nhậm Ngạn Văn chê phiền: “Ông làm gì đấy? Không đọc thì ngủ đi!”
Tưởng Mộ Bình nhìn bà mấy giây: “Bà có uống nước không?”
“???” Nhậm Ngạn Văn không load được mạch não của ông.
Tưởng Mộ Bình nghiêm túc giải thích: “Độ tuổi như chúng ta, trước khi ngủ phải uống chút nước, có thể tăng cường tuần hoàn máu, tốt cho cơ thể.” Nói xong liền đi xuống nhà rót nước.
Hộp áo sơ mi đó vẫn nằm dưới đất, Tưởng Mộ Bình nhặt lên, dùng tay cẩn thận phủi phủi, cầm đi vào phòng đựng quần áo.
Gần 6 giờ chiều, Hoắc Dương vỗ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Tối nay chúng ta không tăng ca nữa, hôm tất niên chúng ta cũng không uống, tối nay thư giãn đi, tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Đi đâu ăn đây?” Động tác của bọn họ còn nhanh hơn lúc làm dự án, mấy giây đã tắt máy tính.
Hoắc Dương: “Đến trường chúng tôi đi, trước đây chúng tôi hay đến đấy.”
Cả nhóm người tràn đầy khí thế rời khỏi văn phòng, Quý Vân Phi và Hoắc Dương đi sau cùng, Quý Vân Phi hỏi cậu ta: “Sao đột nhiên lại muốn về trường?” Sau đó cười nói: “Lúc tốt nghiệp không phải nói không có tên tuổi không về trường sao?”
Hoắc Dương đưa cho anh một điếu thuốc, tự mình châm, “Đọc được một câu ở trên mạng: Cho dù chúng ta không có áo gấm nhưng vẫn có thể về quê như cũ, bởi vì đó là nhà.”
Cậu ta hít một hơi, “Cho dù bây giờ không thành công cũng chẳng thành danh, chúng ta vẫn có thể quay về Thanh Hoa đi dạo, nó là trường cũ của chúng ta.”
Nhà, trường học, từ sau khi lập nghiệp anh không muốn đối diện chút nào.
Từ tết đến bây giờ anh chưa về nhà một lần nào, liên lạc với bố mẹ cũng ít hơn so với trước đây.
Có lẽ đợi đến ngày nào đó anh giẫm được cái gọi là thể diện xuống thì anh cách thành công không còn xa nữa.
Quý Vân Phi hỏi Hoắc Dương: “Cậu thông suốt khi nào thế?”
Hoắc Dương cười: “Mười phút trước đọc được bài viết này, do sư huynh lớn hơn chúng ta mấy tuổi viết.” Sau khi đọc xong cậu ta có cảm giác nhẹ nhõm.
Cậu ta hỏi Quý Vân Phi: “Hôm nay Tiểu Mễ không tăng ca sao?”
Quý Vân Phi: “Ừ, đi dạo với Tăng Kha rồi.”
Dừng mấy giây, Hoắc Dương: “Hay là rủ bọn họ đi cùng đi?”
Quý Vân Phi lấy điện thoại ra, “Không biết bọn họ ăn chưa, để tôi hỏi đã.”
Tưởng Tiểu Mễ và Tăng Kha đã ăn xong từ lâu, lúc này đang ở trong trung tâm thương mại nói không qua nữa, đồ muốn mua vẫn chưa mua.”
“Bọn họ có đi không?” Hoắc Dương hỏi.
Quý Vân Phi lắc đầu: “Ăn rồi, lần sau đi.”
Bọn họ tập trung ở cổng trường, nào biết được Đằng Tề cũng ở đây.
Quý Vân Phi: “Sao cậu rảnh thế?”
Đằng Tề vươn vai: “Tôi đi dạo trong khuôn viên trường nửa ngày vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, không làm được con trai của Thanh Hoa thì tôi làm con rể của Thanh Hoa, còn không được sao?”
Hất cằm nói với Quý Vân Phi, “Này, cậu nói có đúng không?”
Quý Vân Phi: “Cái này cũng được, có điều cho dù cậu muốn làm rể hay ở rể, người làm bố vợ là Thanh Hoa cũng chưa chắc đã thích cậu.”
Đằng Tề: “............” Cậu ta vòng tay qua cổ Quý Vân Phi, nhỏ giọng nói: “Đừng có làm xấu mặt tôi, bao giờ cậu xử lý xong chuyện bố vợ cậu đây?”
Bây giờ Quý Vân Phi không tránh chủ đề này nữa, tự chế giễu bản thân: “Tôi không có hy vọng rồi, sau này chỉ trông cậy vào con trai hoặc con gái tôi thôi.”
“Cậu với bác Tưởng c h i ế n t r a n h lạnh hơn một năm rồi, định cứ tiếp tục như này thật đấy à?” Trong siêu thị, Tăng Kha nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ chỉ chăm chú ăn kẹo hồ lô, không kịp trả lời Tăng Kha.
“Không phải trước đây cậu không thích ăn đồ chua à? Hôm nay cậu ăn hai xiên rồi đấy?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Lâu lắm không ăn rồi, thèm.”
Tăng Kha lại quay về chủ đề trước đó, “Tớ nghĩ cậu nên chủ động tìm bác Tưởng xin lỗi đi, cậu với Quý Vân Phi đều đăng ký kết hôn rồi, bác Tưởng cũng không thể nào bảo hai người l y hôn nữa, cậu chủ động cho bác Tưởng bậc thang đi xuống, ai nấy đều vui, tốt biết bao.”
Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Không phải tớ không xin lỗi, đến điện thoại của tớ bố tớ cũng không nhận.”
Cô nói: “Tính của bố tớ cậu còn không biết sao.”
Đúng là khiến người khác lo lắng mà, Tăng Kha hỏi cô tối nay đi dạo muốn mua gì.
“Áo sơ mi đi, tuần sau sinh nhật bố tớ, nghe mẹ tớ nói hai hôm nay bố tớ ở Bắc Kinh, tớ mua áo sơ mi làm quà sinh nhật cho bố tớ.”
“Vậy đi thôi.” Tăng Kha cầm cốc cà phê lên chậm rãi uống.
Đi dạo mấy cửa hàng mới chọn được chiếc áo sơ mi hài lòng, tiêu hết hơn nửa tháng lương của Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ và mẹ hẹn thời gian gặp nhau, phải vội vàng qua đó nên không đi dạo được lâu với Tăng Kha.
“Tớ đưa cậu về trường.” Tiểu Mễ để túi mua sắm lên ghế sau xe.
Tăng Kha xua tay: “Tối nay tớ ăn nhiều, từ đây về trường của bọn tớ đi mất nửa tiếng, tớ đi bộ về, nếu không sẽ không uống hết cốc cà phê này, trùng hợp vừa đi vừa uống.”
Đỗ xe xong, Tiểu Mễ đi vào trong xe của mẹ, tài xế thấy cô liền đẩy cửa đi xuống.
“Đây là cho bố con.” Tiểu Mễ đưa túi cho mẹ, lại lấy một chiếc hộp ra, “Đây là lúc đồng nghiệp con ra nước ngoài con nhờ mang về hộ.”
Nhậm Ngạn Văn cười: “Đồ tốt gì vậy?”
“Son ạ.”
Nhậm Ngạn Văn mở hộp ra nhìn: “Màu này hợp với mẹ, mùa xuân năm nay đang thịnh hành màu này.”
“Bố đâu ạ?”
“Chắc là sắp về đến nhà rồi, lúc mẹ đi thư ký nói vừa mới từ sân bay ra.”
Đã rất lâu rồi Nhậm Ngạn Văn không nói chuyện với con gái, mỗi lần gặp mặt đều vội vàng, bà sờ mặt Tiểu Mẽ: “Có phải là do chiếc áo này của con không?”
Tiểu Mễ không hiểu chuyện gì: “Sao vậy ạ?”
Nhậm Ngạn Văn: “Mặt béo hơn trước chút rồi.”
“Có sao ạ?” Tưởng Tiểu Mễ vội lấy gương ra soi, có lẽ do ngày này cũng nhìn chính mình, cảm giác không quá rõ ràng, “Có lẽ là gần đây con ăn vặt nhiều.”
“Những đồ đấy ăn ít thôi.” Nhậm Ngạn Văn lại nói đến Quý Vân Phi, quan tâm tình hình công ty anh.
Tưởng Tiểu Mễ: “Công ty vẫn ổn, nếu như tình hình bây giờ không chỉ nuôi được nhân viên mà cuối năm mấy người hợp tác còn có thể được phân chia mười vạn.”
Nhậm Ngạn Văn: “Vậy thì tốt, bọn họ đều có thể chịu khổ, cứ từ từ, lập nghiệp mới bắt đầu đều như vậy, qua hai năm là ổn.” Bà quan tâm: “Con với Quý Vân Phi vẫn tốt chứ?”
“Bọn con tốt lắm.” Tưởng Tiểu Mễ nói: “Rảnh rỗi bọn con sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm, ăn xong lại mang về.” Nói rồi cười: “Tiết kiệm tiền ăn.”
Trước khi rời đi Nhậm Ngạn Văn xuống xe lấy hai túi lớn ở sau cốp xe, đều là quần áo, giày dép và túi bà mua cho Tiểu Mễ.
Bà xoa đầu Tiểu Mễ, “Lái xe chậm thôi.”
Tiểu Mễ gật đầu, vốn dĩ cô muốn đợi mẹ lái xe rời đi rồi mình mới về, nào biết được xe của mẹ mãi không di chuyển, hóa ra là đợi cô lái đi trước.
Lúc lướt qua xe của mẹ, cô hạ cửa sổ xuống, “Tạm biệt mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
“Ừ.” Nhậm Ngạn Văn lại dặn cô: “Lái xe chậm thôi.”
Nhậm Ngạn Văn về đến nhà, Tưởng Mộ Bình đã tắm xong, quá mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bà đi đâu đấy?”
Nhậm Ngạn Văn: “Làm nhân viên chuyển phát.”
Tưởng Mộ Bình cau mày: “Bộ phận của bà lại nhận được nhiệm vụ gì à?”
Nhậm Ngạn Văn đưa túi đồ cho ông: “Của ông.”
“Gì đấy?”
“Tự mình xem.”
Tưởng Mộ Bình cười: “Bà đặc biệt ra ngoài mua quà sinh nhật cho tôi à? Vợ chồng già rồi, cần gì phải chú trọng như vậy, ăn bữa cơm là được.”
Nhậm Ngạn Văn trêu chọc: “Bí thư Tưởng, ông tự mình đa tình rồi, tôi lấy đâu ra thời gian đi mua sắm.”
Tưởng Mộ Bình: “.... Thế đây là?”
Nhậm Ngạn Văn: “Áo bông nhỏ nhà ông mua quà sinh nhật cho ông đấy.”
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình thay đổi: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, sau này đừng để ý đến nó!” Nghĩ đến chuyện Tiểu Mễ giấu tất cả mọi người trong nhà đi đăng ký kết hôn với Quý Vân Phi ông lại đau tim.
Nhìn chiếc áo sơ mi trong tay, còn muốn ông tha thứ?
Không có cửa đâu!
Ông tức giận ném thẳng chiếc hộp áo sơ mi lên ghế sô pha, “Hôm khác trả lại cho nó!” Chiếc hộp rơi từ trên ghế sô pha xuống đất.
Nhậm Ngạn Văn lười cãi nhau với ông, nói: “Trả lại phiền phức, mai bảo dì vứt thẳng đi là được.” Bà đi lên lầu.
Tắm xong, Nhậm Ngạn Văn dựa vào đầu giường đọc sách.
Tưởng Mộ Bình đang đọc báo, không tập trung, vẫn luôn lật đi lật lại, tiếng báo kêu sột soạt.
Nhậm Ngạn Văn chê phiền: “Ông làm gì đấy? Không đọc thì ngủ đi!”
Tưởng Mộ Bình nhìn bà mấy giây: “Bà có uống nước không?”
“???” Nhậm Ngạn Văn không load được mạch não của ông.
Tưởng Mộ Bình nghiêm túc giải thích: “Độ tuổi như chúng ta, trước khi ngủ phải uống chút nước, có thể tăng cường tuần hoàn máu, tốt cho cơ thể.” Nói xong liền đi xuống nhà rót nước.
Hộp áo sơ mi đó vẫn nằm dưới đất, Tưởng Mộ Bình nhặt lên, dùng tay cẩn thận phủi phủi, cầm đi vào phòng đựng quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.