Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
Chương 18:
Hàm Ngư Lão Nhân
06/02/2023
Tự dưng Trần Đức cảm nhận được có điều gì đó bất thường: Lúc Tô Bối hỏi anh ấy câu hỏi này, trong ánh mắt của cô không có sự thân thiết và quen thuộc giả vờ, trái lại lại mang theo sự xa lạ và tò mò không hề che giấu, như thể cô thật sự không quen biết người trên tấm ảnh bìa nên mới hỏi như thế vậy.
“Hai đứa không biết anh Tần trông như thế nào sao?”
Chạy tới “ăn vạ”, có thể nói rõ được thông tin về anh Tần, nhưng ngay cả việc anh Tần trông như thế nào cũng không biết, cái này có hơi không thể hiểu nổi.
Tô Bối lắc đầu, những hiểu biết của cô về Tần Thiệu đều đến từ cuốn tiểu thuyết đó.
Trần Đức bỗng bật cười: “Thế thì vừa rồi, tại sao lúc chú đến đón, hai đứa lại không coi chú thành ba của mình chứ?”
Dù gì, người đồn cảnh sát liên lạc là anh Tần nhưng người đến đón lại là anh ấy cơ mà.
Trần Đức vẫn còn nhớ, lúc anh ấy đến đón người, câu đầu tiên Tô Bối nói với anh ấy chính là: “Cháu chào chú, chú là người ba cháu cử tới đón chúng cháu phải không?” Giọng điệu lễ phép lại cảnh giác.
Trần Đức cười khẩy trong lòng, anh ấy đang phân tích trong đầu, xem xem câu nói nào của Tô Bối là dối trá.
Nhưng ngay lúc này anh ấy lại nghe thấy Tô Bối chân thành nói một câu: “Ba cháu rất tài giỏi.”
Trần Đức: “...”
Sao anh ấy lại có cảm giác mình đang bị coi thường vậy nhỉ, hơn nữa nó còn đến từ một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.
Thì ra anh ấy không bị nhận nhầm là vì anh ấy vẫn chưa đủ giỏi giang sao?
Thật ra câu nói này của Tô Bối rất khách quan.
Tuy người trước mắt cô trông cũng khôn khéo chín chắn, không giống người thường, nhưng lại không hề giống với miêu tả về trùm phản diện trong cuốn tiểu thuyết.
Suốt ba phần tư trong cuốn tiểu thuyết, Tần Thiệu luôn là sự tồn tại truyền kỳ có thể dễ dàng lấn áp được nam chính, một cái hắt hơi của anh cũng có thể khiến cho cả giới kinh doanh run sợ.
Cũng hệt như bức ảnh trên cuốn tạp chí vậy, cho dù có cách một tấm ảnh bìa tạp chí thì người ta vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và khí thế không thể che giấu nổi từ anh.
Người đang đứng trước mặt cô vẫn còn thua kém một chút.
…
Sau khi họp xong, anh Tần chợt nhớ tới cuộc điện thoại bên phía cảnh sát gọi tới lúc trước và chuyện mình đã căn dặn Trần Đức đi xử lý, anh quay người rồi đi đến phòng tiếp khách.
Đúng vào lúc này, cách một cánh cửa, giọng nói non nớt của bé gái và cả câu nói “ba cháu rất tài giỏi” đã bị Tần Thiệu nghe thấy.
Tần Thiệu dừng bước, gương mặt anh cũng có đôi chút thay đổi.
Tất nhiên Tần Thiệu rất tài giỏi, anh là người đứng đầu của tập đoàn Tế Hoa trong quá khứ, nay lại là người sáng lập của tập đoàn Tần Thị, trong cái ngành này ai gặp Tần Thiệu mà không tôn trọng gọi anh một tiếng “anh Tần” đâu.
Anh đã từng nghe rất nhiều lời nịnh bợ, ngay cả giọng điệu e ngại mình, anh cũng từng nghe không ít lần.
Thế nhưng, một câu đánh giá thẳng thắn không mang theo bất kỳ cảm xúc đặc sắc nào khác giống như hiện tại lại khiến Tần Thiệu đôi chút xúc động, khiến anh chợt có một cảm giác không thể nói được thành lời.
…
Bên trong phòng tiếp khách, Trần Đức đang nói chuyện với hai đứa trẻ cũng đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Sếp.”
Nghe thấy Trần Đức tự dưng kính cẩn như thế, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng đứng bật dậy, hai người đưa mắt nhìn về phía cửa.
Tô Tiểu Bảo: Đây lại là ai nữa?
Tô Bối: Đây là Tần Thiệu sao?
Người đàn ông vừa mới bước vào khoảng chừng ba mươi tuổi, trông vẫn còn trẻ, chắc hẳn chưa bước sang tuổi tứ tuần, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may thẳng thớm, dù đơn giản nhưng khi anh mặc lên lại mang một cảm giác “người khác không mặc nổi”.
Nhìn thấy Tần Thiệu, hai mắt Tô Bối sáng rực.
“Xin hỏi, chú là Tần Thiệu phải không ạ?” Tô Bối hỏi.
Tuy hỏi như thế nhưng thực chất trong lòng Tô Bối đã có đáp án rồi. Người này chính là Tần Thiệu, người ba phản diện của bọn họ trong cuốn tiểu thuyết, không lẫn đi đâu được!
Dù sao thì cảm giác của một đại boss hùng mạnh là thứ không phải ai cũng có thể có được.
Trước đó, đọc trong cuốn tiểu thuyết tác giả có miêu tả “thậm chí người bên cạnh Tần Thiệu cũng không dám thở mạnh” Tô Bối còn không tin, cho đến khi gặp được Tần Thiệu bằng xương bằng thịt cô đã tin rồi.
Câu nói dù không tức giận nhưng vẫn cho người ta cảm giác uy nghiêm, có lẽ là đang nói đến một Tần Thiệu như thế này, không sắc sảo nhưng vẫn khiến người ta e sợ.
Hơn nữa, cuối cùng thì Tô Bối cũng biết Tô Tiểu Bảo nhà mình đẹp trai như thế là vì giống ai rồi.
Thì ra không phải giống mẹ mà là giống ba!
Chưa bàn tới chuyện khí thế, ngũ quan của Tô Tiểu Bảo cứ như bản sao của anh Tần này vậy.
Cảm giác ấy cũng khiến Tô Bối thấy gần gũi hơn với người ba ruột Tần Thiệu trong lần gặp đầu tiên của hai người.
“Hai đứa không biết anh Tần trông như thế nào sao?”
Chạy tới “ăn vạ”, có thể nói rõ được thông tin về anh Tần, nhưng ngay cả việc anh Tần trông như thế nào cũng không biết, cái này có hơi không thể hiểu nổi.
Tô Bối lắc đầu, những hiểu biết của cô về Tần Thiệu đều đến từ cuốn tiểu thuyết đó.
Trần Đức bỗng bật cười: “Thế thì vừa rồi, tại sao lúc chú đến đón, hai đứa lại không coi chú thành ba của mình chứ?”
Dù gì, người đồn cảnh sát liên lạc là anh Tần nhưng người đến đón lại là anh ấy cơ mà.
Trần Đức vẫn còn nhớ, lúc anh ấy đến đón người, câu đầu tiên Tô Bối nói với anh ấy chính là: “Cháu chào chú, chú là người ba cháu cử tới đón chúng cháu phải không?” Giọng điệu lễ phép lại cảnh giác.
Trần Đức cười khẩy trong lòng, anh ấy đang phân tích trong đầu, xem xem câu nói nào của Tô Bối là dối trá.
Nhưng ngay lúc này anh ấy lại nghe thấy Tô Bối chân thành nói một câu: “Ba cháu rất tài giỏi.”
Trần Đức: “...”
Sao anh ấy lại có cảm giác mình đang bị coi thường vậy nhỉ, hơn nữa nó còn đến từ một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.
Thì ra anh ấy không bị nhận nhầm là vì anh ấy vẫn chưa đủ giỏi giang sao?
Thật ra câu nói này của Tô Bối rất khách quan.
Tuy người trước mắt cô trông cũng khôn khéo chín chắn, không giống người thường, nhưng lại không hề giống với miêu tả về trùm phản diện trong cuốn tiểu thuyết.
Suốt ba phần tư trong cuốn tiểu thuyết, Tần Thiệu luôn là sự tồn tại truyền kỳ có thể dễ dàng lấn áp được nam chính, một cái hắt hơi của anh cũng có thể khiến cho cả giới kinh doanh run sợ.
Cũng hệt như bức ảnh trên cuốn tạp chí vậy, cho dù có cách một tấm ảnh bìa tạp chí thì người ta vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và khí thế không thể che giấu nổi từ anh.
Người đang đứng trước mặt cô vẫn còn thua kém một chút.
…
Sau khi họp xong, anh Tần chợt nhớ tới cuộc điện thoại bên phía cảnh sát gọi tới lúc trước và chuyện mình đã căn dặn Trần Đức đi xử lý, anh quay người rồi đi đến phòng tiếp khách.
Đúng vào lúc này, cách một cánh cửa, giọng nói non nớt của bé gái và cả câu nói “ba cháu rất tài giỏi” đã bị Tần Thiệu nghe thấy.
Tần Thiệu dừng bước, gương mặt anh cũng có đôi chút thay đổi.
Tất nhiên Tần Thiệu rất tài giỏi, anh là người đứng đầu của tập đoàn Tế Hoa trong quá khứ, nay lại là người sáng lập của tập đoàn Tần Thị, trong cái ngành này ai gặp Tần Thiệu mà không tôn trọng gọi anh một tiếng “anh Tần” đâu.
Anh đã từng nghe rất nhiều lời nịnh bợ, ngay cả giọng điệu e ngại mình, anh cũng từng nghe không ít lần.
Thế nhưng, một câu đánh giá thẳng thắn không mang theo bất kỳ cảm xúc đặc sắc nào khác giống như hiện tại lại khiến Tần Thiệu đôi chút xúc động, khiến anh chợt có một cảm giác không thể nói được thành lời.
…
Bên trong phòng tiếp khách, Trần Đức đang nói chuyện với hai đứa trẻ cũng đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Sếp.”
Nghe thấy Trần Đức tự dưng kính cẩn như thế, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng đứng bật dậy, hai người đưa mắt nhìn về phía cửa.
Tô Tiểu Bảo: Đây lại là ai nữa?
Tô Bối: Đây là Tần Thiệu sao?
Người đàn ông vừa mới bước vào khoảng chừng ba mươi tuổi, trông vẫn còn trẻ, chắc hẳn chưa bước sang tuổi tứ tuần, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may thẳng thớm, dù đơn giản nhưng khi anh mặc lên lại mang một cảm giác “người khác không mặc nổi”.
Nhìn thấy Tần Thiệu, hai mắt Tô Bối sáng rực.
“Xin hỏi, chú là Tần Thiệu phải không ạ?” Tô Bối hỏi.
Tuy hỏi như thế nhưng thực chất trong lòng Tô Bối đã có đáp án rồi. Người này chính là Tần Thiệu, người ba phản diện của bọn họ trong cuốn tiểu thuyết, không lẫn đi đâu được!
Dù sao thì cảm giác của một đại boss hùng mạnh là thứ không phải ai cũng có thể có được.
Trước đó, đọc trong cuốn tiểu thuyết tác giả có miêu tả “thậm chí người bên cạnh Tần Thiệu cũng không dám thở mạnh” Tô Bối còn không tin, cho đến khi gặp được Tần Thiệu bằng xương bằng thịt cô đã tin rồi.
Câu nói dù không tức giận nhưng vẫn cho người ta cảm giác uy nghiêm, có lẽ là đang nói đến một Tần Thiệu như thế này, không sắc sảo nhưng vẫn khiến người ta e sợ.
Hơn nữa, cuối cùng thì Tô Bối cũng biết Tô Tiểu Bảo nhà mình đẹp trai như thế là vì giống ai rồi.
Thì ra không phải giống mẹ mà là giống ba!
Chưa bàn tới chuyện khí thế, ngũ quan của Tô Tiểu Bảo cứ như bản sao của anh Tần này vậy.
Cảm giác ấy cũng khiến Tô Bối thấy gần gũi hơn với người ba ruột Tần Thiệu trong lần gặp đầu tiên của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.