Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
Chương 19:
Hàm Ngư Lão Nhân
06/02/2023
Ánh mắt của cô bé khi nhìn Tần Thiệu có một chút nhát gan, lại có cả sự tò mò không thể nào che giấu được, ánh mắt ấy khiến Tần Thiệu cảm thấy mới lạ và tò mò.
Anh lẳng lặng nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình, sau đó quay sang chỗ khác.
“Tôi là Tần Thiệu.”
Nghe vậy, Tô Bối nhìn anh rồi nhoẻn cười: “Con là Tô Bối, em ấy là Tô Tiểu Bảo, chúng con là hai chị em sinh đôi.”
Tô Bối tự giới thiệu về mình, sau đó cô lại kéo tay Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh mình rồi nói: “Tô Tiểu Bảo, em mau gọi đi!”
“Gọi gì cơ?” Tô Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Tô Bối.
“Gọi “ba” ấy.”
Nghe Tô Bối nói thế, Tô Tiểu Bảo sa sầm mặt mày, cậu vô thức quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Hiện giờ Tô Tiểu Bảo không còn nghi ngờ những lời Tô Bối nói nữa, có khả năng rất cao đây chính là người đã cung cấp nòng nọc cho hai người họ.
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu không thích người đàn ông này.
Có rất nhiều lý do không thích, ví dụ như người này và cậu trông quá giống nhau, theme cả dáng vẻ rõ ràng không muốn quan tâm đến bọn họ của Tần Thiệu cũng khiến Tô Tiểu Bảo thấy không vui.
“Em không gọi đâu, chị muốn gọi thì tự đi mà gọi.” Tô Tiểu Bảo cúi đầu, khẽ nói.
Gọi thì gọi.
Tô Bối nhìn Tần Thiệu rồi gọi một tiếng rất to: “Ba ơi.”
Một tiếng “ba” của Tô Bối khiến mí mắt của Trần Đức đang đứng phía sau Tần Thiệu cũng phải giật giật. Tiếng “ba” này không thể gọi linh tinh được đâu, anh Tần đã nhận hai đứa chưa, vậy mà cũng dám gọi bừa.
Cuối cùng Tần Thiệu cũng nhìn thẳng vào Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh cô.
Hai người đang đeo một chiếc cặp bằng vải sờn cũ, hình như bên trong còn đựng rất nhiều đồ, không biết họ lấy chiếc áo thun quảng cáo đang mặc trên người từ đâu, chữ trên áo đều đã bị giặt tróc sạch rồi, có thể lờ mờ thấy được dòng chữ “Truyền kỳ SUV”, “cố lên Trung Quốc”…
Nhìn hai đứa trẻ mặt mũi lem nhem trước mặt mình, anh Tần có bệnh sạch sẽ hơi nhíu mày, sự chê bai thoáng hiện trong đôi mắt anh.
“Tìm ba hả, hai đứa tìm nhầm chỗ rồi.” Tần Thiệu nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo rồi lạnh lùng lên tiếng: “Con của tôi còn chưa xuất hiện trên thế giới này nữa.”
Tô Bối vẫn chưa hiểu câu nói này của Tần Thiệu nhưng Trần Đức thì lại hiểu ngay: Ý trên mặt chữ, anh Tần đang nói với hai người họ, nếu còn dám nhận ba bừa bãi thì đừng mong sống trên đời này nữa.
Trần Đức đang âm thầm toát mồ hôi hột cho hai chị em sinh đôi này, nhưng anh ấy lại nghe thấy Tô Bối nói rành mạch từng chữ một: “Ba là ba của chúng con.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tô Bối và Tần Thiệu chạm nhau, không ai chịu nhường ai.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở nên cứng nhắc.
Trần Đức ở bên cạnh ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đi theo anh Tần nhiều năm, Trần Đức làm những chuyện khác chỉ có thể nói là tốt thôi, chỉ có một việc duy nhất là làm rất xuất sắc - Đó chính là nhìn sắc mặt của anh Tần.
Chẳng hạn như bây giờ, anh trông thì bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trạng không tốt lắm.
Trần Đức lại liếc qua phía Tô Bối, lòng thầm sốt ruột.
Mặc dù hai đứa trẻ lai lịch không rõ này tìm tới đây để nhận ba cũng rất khả nghi, nhưng chỉ từ cuộc giao lưu đơn giản vừa rồi thì cảm giác của Trần Đức với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng không tệ.
Cũng không biết đầu óc cô nhóc này có vấn đề hay chỉ đơn giản là vô tâm. Nếu cô đã có thể biết được địa chỉ trên thẻ căn cước của anh Tần thì chẳng lẽ không thể tiện thể hiểu biết một chút về cách người ngoài đánh giá anh Tần sao?
Người lần trước dám thách thức Tần Thiệu như vậy chắc giờ cỏ trên mộ lúc này chắc đã cao tới hai mét rồi.
Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt của Tô Bối, không biết có phải là ảo giác của Trần Đức hay không, anh ấy luôn cảm thấy đôi mắt đó hơi giống anh Tần, không chỉ là đôi mắt, mà đến ánh mắt cũng rất giống.
Đều êm ả như nhau, nhưng cũng đều ẩn giấu sóng ngầm.
…
Trong cuộc giằng co này, Tần Thiệu là người dời mắt chịu thua.
“Mục đích của hai đứa là gì?” Tần Thiệu hỏi.
“Tìm ba.”
“Lý do?”
“Ba là ba của tụi con.”
Tần Thiệu: “…”
Anh đột nhiên hơi nhớ nhung những gián điệp thương mại được công ty đối thủ cài vào trước kia, ít nhất đầu óc ai cũng thông minh nhanh nhạy. Không giống hai đứa trẻ trước mặt này.
Anh Tần lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bất lực vì không thể câu thông.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tần Thiệu, trong lòng Tô Bối cũng hơi chột dạ.
Trong tiểu thuyết chỉ nói rằng sự kết hợp ngoài ý muốn của Tô Mai với Tần Thiệu là do nam chính sắp đặt, nhưng lại không nói đã sắp đặt như thế nào, cho nên, rốt cuộc Tần Thiệu có biết lúc trước anh đã từng có một đêm ngoài ý muốn như vậy hay không, trong lòng Tô Bối cũng không chắc chắn.
Nhưng anh chính là ba ruột của họ, điều này không sai chút nào.
Anh lẳng lặng nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình, sau đó quay sang chỗ khác.
“Tôi là Tần Thiệu.”
Nghe vậy, Tô Bối nhìn anh rồi nhoẻn cười: “Con là Tô Bối, em ấy là Tô Tiểu Bảo, chúng con là hai chị em sinh đôi.”
Tô Bối tự giới thiệu về mình, sau đó cô lại kéo tay Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh mình rồi nói: “Tô Tiểu Bảo, em mau gọi đi!”
“Gọi gì cơ?” Tô Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Tô Bối.
“Gọi “ba” ấy.”
Nghe Tô Bối nói thế, Tô Tiểu Bảo sa sầm mặt mày, cậu vô thức quay sang nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Hiện giờ Tô Tiểu Bảo không còn nghi ngờ những lời Tô Bối nói nữa, có khả năng rất cao đây chính là người đã cung cấp nòng nọc cho hai người họ.
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu không thích người đàn ông này.
Có rất nhiều lý do không thích, ví dụ như người này và cậu trông quá giống nhau, theme cả dáng vẻ rõ ràng không muốn quan tâm đến bọn họ của Tần Thiệu cũng khiến Tô Tiểu Bảo thấy không vui.
“Em không gọi đâu, chị muốn gọi thì tự đi mà gọi.” Tô Tiểu Bảo cúi đầu, khẽ nói.
Gọi thì gọi.
Tô Bối nhìn Tần Thiệu rồi gọi một tiếng rất to: “Ba ơi.”
Một tiếng “ba” của Tô Bối khiến mí mắt của Trần Đức đang đứng phía sau Tần Thiệu cũng phải giật giật. Tiếng “ba” này không thể gọi linh tinh được đâu, anh Tần đã nhận hai đứa chưa, vậy mà cũng dám gọi bừa.
Cuối cùng Tần Thiệu cũng nhìn thẳng vào Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh cô.
Hai người đang đeo một chiếc cặp bằng vải sờn cũ, hình như bên trong còn đựng rất nhiều đồ, không biết họ lấy chiếc áo thun quảng cáo đang mặc trên người từ đâu, chữ trên áo đều đã bị giặt tróc sạch rồi, có thể lờ mờ thấy được dòng chữ “Truyền kỳ SUV”, “cố lên Trung Quốc”…
Nhìn hai đứa trẻ mặt mũi lem nhem trước mặt mình, anh Tần có bệnh sạch sẽ hơi nhíu mày, sự chê bai thoáng hiện trong đôi mắt anh.
“Tìm ba hả, hai đứa tìm nhầm chỗ rồi.” Tần Thiệu nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo rồi lạnh lùng lên tiếng: “Con của tôi còn chưa xuất hiện trên thế giới này nữa.”
Tô Bối vẫn chưa hiểu câu nói này của Tần Thiệu nhưng Trần Đức thì lại hiểu ngay: Ý trên mặt chữ, anh Tần đang nói với hai người họ, nếu còn dám nhận ba bừa bãi thì đừng mong sống trên đời này nữa.
Trần Đức đang âm thầm toát mồ hôi hột cho hai chị em sinh đôi này, nhưng anh ấy lại nghe thấy Tô Bối nói rành mạch từng chữ một: “Ba là ba của chúng con.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tô Bối và Tần Thiệu chạm nhau, không ai chịu nhường ai.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách lập tức trở nên cứng nhắc.
Trần Đức ở bên cạnh ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đi theo anh Tần nhiều năm, Trần Đức làm những chuyện khác chỉ có thể nói là tốt thôi, chỉ có một việc duy nhất là làm rất xuất sắc - Đó chính là nhìn sắc mặt của anh Tần.
Chẳng hạn như bây giờ, anh trông thì bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trạng không tốt lắm.
Trần Đức lại liếc qua phía Tô Bối, lòng thầm sốt ruột.
Mặc dù hai đứa trẻ lai lịch không rõ này tìm tới đây để nhận ba cũng rất khả nghi, nhưng chỉ từ cuộc giao lưu đơn giản vừa rồi thì cảm giác của Trần Đức với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng không tệ.
Cũng không biết đầu óc cô nhóc này có vấn đề hay chỉ đơn giản là vô tâm. Nếu cô đã có thể biết được địa chỉ trên thẻ căn cước của anh Tần thì chẳng lẽ không thể tiện thể hiểu biết một chút về cách người ngoài đánh giá anh Tần sao?
Người lần trước dám thách thức Tần Thiệu như vậy chắc giờ cỏ trên mộ lúc này chắc đã cao tới hai mét rồi.
Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt của Tô Bối, không biết có phải là ảo giác của Trần Đức hay không, anh ấy luôn cảm thấy đôi mắt đó hơi giống anh Tần, không chỉ là đôi mắt, mà đến ánh mắt cũng rất giống.
Đều êm ả như nhau, nhưng cũng đều ẩn giấu sóng ngầm.
…
Trong cuộc giằng co này, Tần Thiệu là người dời mắt chịu thua.
“Mục đích của hai đứa là gì?” Tần Thiệu hỏi.
“Tìm ba.”
“Lý do?”
“Ba là ba của tụi con.”
Tần Thiệu: “…”
Anh đột nhiên hơi nhớ nhung những gián điệp thương mại được công ty đối thủ cài vào trước kia, ít nhất đầu óc ai cũng thông minh nhanh nhạy. Không giống hai đứa trẻ trước mặt này.
Anh Tần lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bất lực vì không thể câu thông.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tần Thiệu, trong lòng Tô Bối cũng hơi chột dạ.
Trong tiểu thuyết chỉ nói rằng sự kết hợp ngoài ý muốn của Tô Mai với Tần Thiệu là do nam chính sắp đặt, nhưng lại không nói đã sắp đặt như thế nào, cho nên, rốt cuộc Tần Thiệu có biết lúc trước anh đã từng có một đêm ngoài ý muốn như vậy hay không, trong lòng Tô Bối cũng không chắc chắn.
Nhưng anh chính là ba ruột của họ, điều này không sai chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.