Chương 18: Hoa nở giữa trời đêm
ZuzuLinh
02/12/2015
B.
Phong ôm chặt eo Hải Linh giữ cô khỏi bị trượt chân. Cô nàng bản lĩnh này không gì không dám làm. Cô ta định nhảy qua khoảng trống của hai vách nhà một tầng để tập dượt cho kế hoạch sắp tới từ tổ chức. Cái trò này tập trên sân của hai ngôi nhà cao 4m khác hoàn toàn với nhảy trên tòa nhà hai mươi tầng. Phong nở nụ cười rất hiền.
“Một vận động viên thể thao cũng không thể nhảy xa như vậy được.”
Ở cô gái cho anh cái nhìn về sự nỗ lực, giống như khi xưa Taylor đào tạo anh, ông tạo càng nhiều áp lực, bản năng của anh sẽ càng trỗi dậy và dần dần anh có thể kiểm soát nó trong lòng bàn tay.
Linh chỉ nở một nụ cười nhẹ. Cô đứng dựa lưng vào tường. Rất lâu sau đó, cô lên tiếng như một lời cảm ơn:
“Nếu hôm đó tôi không bắn phát súng cuối cùng thì…”
Hải Linh hồi tưởng lại sự việc hôm trước. Rõ ràng nếu không có ba phát súng của Morus trước thì cô không bao giờ dám ra tay. Tất cả là nhờ Morus và vì Morus. Việc làm này của anh quá liều lĩnh, ở địa vị một tay sai cấp cao của Quỷ Xám, một sơ suất nhỏ có thể lột trần thân phận bất cứ lúc nào.
“Vì tôi tin em sẽ nổ súng!” – Phong nhìn thẳng vào mắt cô gái.
Một giọt nước mắt rơi trên khóe mi cô. Đó là cảm giác tội lỗi của một kẻ sát nhân, cô đã giết người, Python – không phải một kẻ tội phạm mà là một con người lương thiện. Người cô run lên vì mớ cảm xúc hỗn độn.
Phong không nói gì, anh chỉ đặt nhẹ tay lên vai cô, úp cô vào người, để cô khóc. Đặc vụ Python không chết, nó nằm trong kế hoạch của FBI nhằm gài cô vào sâu hơn tổ chức. Nhưng cô không nên biết rằng anh ta còn sống, đó cũng là một bài học tâm lý dành cho cô.
Lúc này trông thấy Oysters, anh thấy hình ảnh non nớt của mình ngày nào. Đó là hình ảnh rất đẹp, trong sáng và rất đáng tự hào mà anh nghĩ rằng mình không thể tìm lại được nữa.
Hải Linh chỉ lặng yên trong vòng tay anh, cô đã ghìm nước mắt và cảm thấy được an ủi phần nào.
“Bụng anh kêu đói rồi!” – Cô đẩy người ra khỏi sự ngại ngùng vừa bén lên trong tích tắc.
Phong chỉ nhếch môi cười, rõ ràng cô biết nguyên tắc của một “chó săn” chuyên nghiệp là không bao giờ để cho bản thân mình đói. Thôi thì phá tan bối rối, anh cũng đành thuận theo giả thiết của cô.
Họ ăn tối trong một quán ăn nhỏ nằm tại con hẻm giữa thành phố rộng lớn.
*
Chiếc ghế khẽ xoay nhẹ, Thằn lằn không chân vẫn giấu mình sau chiếc ghế to lớn, hắn ngồi hướng ra cửa sổ, đặt chân bên cạnh một chậu hoa. Chiếc giày bóng loáng lóa ánh sáng mặt trời. Đó là cách mà hắn vẫn ngồi khi có một thành viên mới trong tổ chức được tiến cử tới. Morus và Goura đã đứng đợi lệnh sẵn. Goura nghi ngờ rằng một tên đệ tử của Frank sắp có vinh dự được góp mặt trong kế hoạch mới lần này. Thường thì cô nàng thích làm việc độc lập, không thì sẽ hợp tác cùng Morus hoặc phải đích thân Frank chứ không thích thu nạp đàn em. Nhưng nói gì chăng nữa, muốn trở thành đàn em của tuýp người khó tính như Frank cực kỳ khó. Để được hắn tin tưởng tuyệt đối tính đến bây giờ dường như mới chỉ có một người. Rất tiếc anh ta biến mất như một làn khói.
Tiếng bước chân ngày một to hơn, là đôi Hermer quen thuộc của Frank và tiếng giày cao gót. Âm thanh rẻ tiền của con nhỏ Oysters chứ không ai khác.
Frank cúi đầu chào cấp trên, cô gái theo sau cũng gập người theo.
Thật không hiểu thằng cha Frank nghĩ gì, loại đàn bà yếu đuối, non nớt, tham gia tổ chức chưa lâu như con nhỏ đó thậm chí không đáng để xách dép cho mình, vậy mà hắn để tham gia vụ này. Goura vốn thẳng thắn, cô nàng cầm ngay chiếc ghim cài áo phi thẳng về phía lính mới.
Mỗi lần Frank cho ra mắt cấp dưới trước Thằn lằn không chân, Goura luôn làm việc này. Cô muốn thử sự nhạy bén cùng phản xạ của kẻ dưới. Người của Frank luôn né được cú ném của cô, thậm chí con báo NeO ngày đó còn giữ được chiếc ghim bằng hai ngón tay, rồi hắn tiến lại gần cô và cài trở lại trên cổ áo cho cô.
“Quý cô thân mến, ghim cài áo chỉ nên được dùng để trang trí.” – Đó là lần đầu tiên cô gặp NeO.
Lần này chiếc ghim phi thẳng vào bả vai của Oysters, roẹt một đường máu trước khi nó rơi xuống đất. Hải Linh không né kịp, cô nhặt chiếc ghim dính máu lên, tự cài lên cổ áo mình.
“Cảm ơn! Nhưng ghim cài áo chỉ nên dùng để làm đồ trang sức.”
Câu trả lời ấy quá quen thuộc. Vẻ mặt thoáng thảng thốt xuất hiện giữa họ khiến Hải Linh có chút ngỡ ngàng.
“Ấn tượng đấy!” – Thằn lằn không chân vỗ tay nhẹ ba cái, vẫn chưa đủ để hắn phải xoay ghế nhìn ngắm cô gái – “Vụ lần này chúng ta bán hàng cho tù nhân.”
“Vâng thưa Sếp!” – Cả bốn đồng loạt cúi rạp.
*
Phong trở về nhà khi đã khuya, tra chìa khóa vào ổ, bất thình lình một đôi bàn tay luồn qua eo bụng và ôm chặt lấy tấm lưng anh. Mùi rượu phả ra nồng lên, bàn tay mềm mại luồn vào trong lồng ngực của anh. Cô nàng Goura lại bày ra trò gì đây? Phong vặn nắm đấm cửa mở ra như không.
“NeO…”
Cô ta cất tiếng gọi tên người anh em thân thiết của Phong, vì thế anh có chút đề phòng.
“Người yêu cũ à?” – Phong hỏi một cách thản nhiên nhất có thể.
“Nhạt nhẽo!… Anh không hài hước chút được à?!” – Goura buông khỏi người Phong, cô chủ động bước vào trước cả chủ nhà rồi nằm ườn ra như một con mèo lười biếng.
Người cô ta đầy mùi rượu nhưng chưa hề say. Phong lấy trong tủ lạnh một cốc nước hoa quả đặt trước giường.
“Nhiều lúc nhìn anh không hiểu sao tôi nghĩ tới con người đó.”
“Ai?” – Phong vào nhà tắm thay đồ tự nhiên như đã coi Goura là người thân.
Goura bật dậy đứng dựa lưng giáp cánh cửa nhà tắm, đợi Phong bước ra là cô dựa hẳn vào người anh, dùng tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc thẳng đứng.
“Anh ta cao chừng bằng anh, nước da rám nắng nhưng tôi biết làn da thực sự của anh ta trắng hơn cả tôi, làn môi đỏ như ăn gấc vậy, chắc chắn nếu không để mái tóc lòa xòa như thế thì anh ta hẳn phải là một tay sát gái. Haha!”
Tiếng cười của Goura rất mỏng, vừa cất lên đã dừng lại như tâm trạng của cô lúc này. Mơ hồ, một nét chấm phá dữ dội giữa cảnh sương mù.
Phong đặt hai tay lên bờ vai cô gái, định cho mượn bờ vai nhưng thôi, anh đẩy Goura ra một cách lạnh lùng.
“Đừng tỏ ra mình không quan tâm như vậy? Tôi thừa biết anh còn muốn khai thác về con người đó. Bởi bản tính của đàn ông là cạnh tranh.”
Đi đúng hướng rồi đây, Phong khẽ nhếch mép. Rốt cục kết thân với cô nàng bao lâu nay chỉ để chờ đợi thời khắc này. Anh lấy một ít rượu trên kệ bếp rót ra ly, lắc đều.
“Xem ra cô khó mà quên được gã đó nhỉ?!” – Giờ anh không giả ngơ nữa. Có vẻ như Goura đang muốn hợp tác. Theo như tin tình báo thì Interpol vẫn đinh ninh rằng thân phận NeO của Vũ đã lộ, nhưng dường như Goura và các thành viên trong tổ chức không hề căm ghét anh ấy. Thực sự sự bốc hơi của Vũ vẫn là dấu hỏi chấm của không chỉ Interpol mà còn cả Quỷ Xám.
Không lẽ… dấu chấm Vũ để lại trong tin nhắn dành cho Phong là sự chấm dứt.
Phong nhận thấy Goura vẫn mặc chiếc đầm có cổ từ sáng. Cổ áo bên trái thiếu mất ghim cài. Là vì hành động ăn may sáng nay của Oysters (Hải Linh) ư?
Phong vẫn nhớ ông Taylor kể rằng, để theo đuổi người vợ Susan của mình, ông đã tốn rất nhiều công sức. Bà ấy ban đầu ghét ông lắm, còn ném cả chiếc ghim cài áo ông tặng đi. Ông đã nhặt nó lên, cài vào chính cổ áo của mình, và nói rằng:
“Ghim cài áo chỉ nên dùng để trang trí, không nên ném đi như vậy. Nó không có tội.”
Sau đó ông chinh phục được bà. Có vẻ như cả anh và Vũ đều dùng yêu sách đó đi tán gái. Vũ sử dụng trong trường hợp của Goura, còn anh áp dụng với Oysters (Hải Linh) mới hôm trước. Nhưng em ấy rất thông minh, dù không đỡ được đường đi của Goura tung ra nhưng cách xử lí đó vô tình trùng hợp với Vũ, vì sự quan tâm dành cho NeO (Vũ) nên Oysters có vẻ đã qua mặt được bài kiểm tra của Goura.
Phong khẽ cười nhẹ, người anh em của mình khôn lỏi y như mình vậy.
Goura vẫn đắm chìm trong câu hỏi của Morus. Cô kém cỏi đến mức chưa quên được gã đó ư?
“Nói cho tôi nghe anh đã tìm hiểu được những gì về NeO?”
Morus tham gia vào cuộc đi săn sau NeO rất lâu, nhưng Phong hiểu Goura nghĩ rằng một thành viên cấp hai như anh chắc chắn sẽ tìm hiểu sâu những thành viên nổi bật trong Quỷ Xám, không loại trừ những kẻ đã phản bội tổ chức, thăng thiên hay nằm bó giò trong trại giam. Muốn khai thác thông tin từ người khác, ta luôn phải trao đổi.
“Không nhiều… cô người yêu của gã đó bị cô đánh ghen thì phải?” – Phong đi đường vòng vì anh biết Goura còn biết nhiều hơn anh.
“Thứ nhất tôi mới là người anh ta yêu.”
Vậy à? Phong gật đầu. Cũng có khả năng, vì một con người khô khan như Vũ với một cô nàng quái chiêu như Goura khá hợp nhau. Tuy nhiên không hiểu sao anh lại quan tâm tới cô bạn gái hờ của Vũ tới vậy. Thật tội nghiệp cô gái ấy.
“Thứ hai tôi không làm trò bẩn bựa đó. À… nếu đe dọa thì có một chút nhưng…”
Goura ngừng lại.
“Cái chết của gia đình cô ta có liên quan gì tới gã đó?” – Phong tiếp tục dẫn dắt câu chuyện. Đặt giả thiết vỏ bọc Neo bị lộ. Ta bắt đầu giải bài toán từng bước.
Vũ là một người sống rất kín và lạnh lùng, nhưng được đánh giá quan hệ tốt với Quỷ Xám. Việc Vũ có quan hệ tình cảm với một cô sinh viên vốn dĩ chỉ là cái bọc, anh ta đối xử với cô gái đó rất hời hợt. Việc lấy phụ nữ làm điều kiện trói buộc Vũ hẳn đó không phải ý kiến hay, điều này ai biết về con người NeO đều nhận ra dễ dàng. Việc gì Quỷ Xám phải diệt hết toàn bộ gia đình cô gái mất công vậy. Cộng thêm thái độ tôn trọng của con chim bồ câu xanh Goura, gã Kền Kền Frank, hay thậm chí là Thăn lằn không chân Herry dành cho NeO. Ta đưa đến bác bỏ giả thiết 1. Như vậy Vũ chưa hề bị lột trần thân thế, nhưng Interpol nhận được thông tin hoàn toàn bất lợi. Có thể đặt một nghi vấn rằng, chính Vũ là người tung tin và tự động cắt liên lạc với cục cảnh sát quốc tế.
“Đừng nói rằng anh cũng nghĩ tôi vì ghen tuông vớ vẩn nên đã tông xe vào nhà con bé đó chứ? Tôi không bao giờ làm những việc thừa thãi.”
“Cũng?” – Từ này thật khó diễn tả. Interpol vẫn cho rằng Quỷ Xám làm hành động vô nhân tính đó. Vậy nhưng Goura đứng ngoài việc này, một đại diện của Quỷ Xám đã nói vậy thì chúng chẳng tốn hơi làm những điều đó. Phải, NeO vẫn được công nhận là một thành viên trung thành của tổ chức, không lẽ nào lại phải giết gia đình cô gái đó.
“Vậy, cô muốn tôi làm gì?” – Phong đặt ly rượu xuống mặt bàn. Vầng trăng bên ngoài khung cửa sổ bị khuyết nửa, sáng vằng vặc trên cao.
*
Linh trở về nhà với bả vai rỉn máu. Vết thương sâu hơn cô tưởng, nãy ở tổ chức cô mới chỉ dùng tạm một miếng tampon cầm máu. Rõ ràng cô còn quá non để tham gia nhiệm vụ lớn lao này.
Mặc dù lệnh của cấp trên giao phó chỉ là tạo mối quan hệ với tay Kền Kền, nhưng tới nay cô đã được tiếp xúc với cả Thằn lằn không chân, một cơ hội hiếm có, không lẽ nào đứng yên một chỗ được. Ngủ thiếp đi một lúc, chừng một giờ sáng, Hải Linh chùm một lớp áo khoác đen lái xe tới khu nhà chung cư.
“Cốc cốc cốc!” – Cô nghĩ mình không thể qua mặt anh ta nên thay vì tỏ ra bí ẩn, cô đã gõ cửa trực tiếp.
“Anh có khách lúc nửa đêm cơ à?” – Goura cắm điếu thuốc xuống ly rượu – “Tiếng gõ cửa hẳn là một phụ nữ bạo dạn lắm đây.” – Cô nàng vẫn ngồi lì như không. Phong bật đèn lên. Anh ra mở cửa.
“Chào anh!” – Hải Linh có chút ngập ngừng.
Phong do dự một chút mới để Oysters vào. Cô bước vào khá rụt rè, căn phòng u ám mùi khói thuốc.
Phong nhìn một lượt quanh nhà, Goura đã không còn ở đó, ngay cả dấu son trên ly rượu cũng không còn, tấm ga trải giường đã phẳng phiu như tính cách ngăn nắp của chủ nhà. Anh kéo chiếc ghế khác đối diện với chiếc ghế mình đang ngồi và cười nhẹ với Oysters, vào bếp và lấy cho cô một tách café nóng.
Tưởng như cô gái còn non và xanh, nhưng Linh sớm nhận ra rằng đã có còn một vị khách khác trong nhà, bởi lẽ nửa đêm, dù anh chàng này còn đang suy nghĩ việc gì, nhưng căn phòng tối om cho tới khi cô tới, hẳn anh ta sẽ phải nhâm nhi điếu thuốc trên chiếc giường. Đằng này anh ta ngồi ghế, uống rượu trong bóng tối. Thật không tự nhiên. Chí ít thì chiếc ga giường phải nhăn nhúm một chút. Linh không thể hiện ra, có lẽ vị khách đó với anh ấy quan trọng hơn cô, một bóng hồng nào đó chẳng hạn. Thoáng có chút cảm xúc chi phối suy nghĩ của cô.
“Em có muốn đi dạo một chút không?” – Thay vì đổ nước nóng vào tách café, Phong quay sang đề nghị.
Linh lưỡng lự, sự chần chừ mang một chút kiêu kỳ của một cô gái.
“Con ơi!!!!!!!! Con làm sao thế??? Đừng làm mẹ sợ!!!!!”
Phong nghe thấy tiếng hét từ nhà bên cạnh, Linh còn chưa nhận ra điều gì đã thấy anh vội vã chạy ra ban công, rồi nhảy như bay sang nhà bên. Cô nhảy theo.
Phong chạy ào tới phòng ngủ của nhà hàng xóm. Thằng bé con hằng ngày trông thấy anh vẫn chạy một mạch về nhà vì sợ, nó nằm co quắp trên giường, mặt mày tím tái. Trong khi đó mẹ nó chỉ biết khóc lóc, nói không ra hơi.
“Thằng bé bị làm sao?” – Phong thét lên.
“Tôi… con tôi… cứu con tôi với!” – Người phụ nữ hoảng loạn.
Nhìn vỏ thạch rau câu dưới sàn, hẳn nó đã bị hóc thạch. Bình thường ta ăn chúng bằng cách tháo miếng ni lông trên nắp viên thạch rồi bóp cho nó rơi vào miệng. Ống thực quản của trẻ em còn nhỏ, viên thạch lại trơn tuột, mắc lại, chèn ép vào khí quản khiến thằng bé không thở được.
Phong đưa ngón tay trỏ cho vào trong cổ họng thằng bé, nhấn lưỡi để nó có thể nôn ra nhưng không ăn thua. Sắc mặt càng ngày càng tệ. Giờ đưa nó đến bệnh viện không thể kịp, thời gian sẽ cướp mất sinh mạng của nó mất. Người phụ nữ chỉ có duy nhất một báu vật là đứa con trai bé bỏng, cô gào khóc dữ dội, đến nỗi Linh phải giữ cô lại để người thanh niên kia có thể hết mình cấp cứu cho thằng bé. Linh có cảm giác rất chắc chắn rằng anh ấy sẽ cứu được thằng bé.
Phong đang quỳ trên giường, anh nhanh chóng đổi tư thế, ngồi ngay ngắn, vắt một chân lên, để thằng bé nằm úp mặt, sao cho đầu gối anh chạm vào dạ dày nó và đưa tay vỗ lưng không ngừng.
Nhất định nó không được chết. Thằng bé này, nó bằng tuổi con bé Trâm khi lần đầu được ông Taylor dẫn về. Anh không muốn xảy ra bất kỳ một lỗi lầm nào nữa, nó phải sống.
Sự thật thì hóc thạch rất nguy hiểm vì nó rất khó để gắp ra, vì thế Phong chỉ hy vọng những cái vỗ lưng của anh có thể tống khứ viên thạch ra khỏi cơ thể thằng bé.
Thằng bé ho sặc sụa, nước dãi nó chảy đầy ra. Sắp được rồi, cố lên con trai! Phong mạnh tay hơn.
“Ọe!” – Cuối cùng, sau những cố gắng của anh, miếng thạch còn nguyên hình đã được đẩy ra theo đống đờm.
Người mẹ và Linh thở phào nhẹ nhõm.
“Mau! Mở cửa đưa thằng nhóc đến bệnh viện!”
Người mẹ cuống cuồng lấy chìa khóa tra vào ổ. Vì sống độc thân nên cô luôn cài cửa qua nhiều lớp khóa. Trông cô lóng ngóng vì quá hoảng hốt, sợ hãi. Phong bế thằng nhóc trên tay, tay còn lại anh gạt người phụ nữ trẻ ra, giật lấy chìa khóa và mở cửa trong tích tắc. Không chờ hai người còn lại, anh xuống thang máy ngay lập tức rồi phóng xe đưa nó tới viện luôn. Thằng bé vẫn cần được hỗ trợ của các trang thiết bị y tế, càng sớm càng tốt.
Người mẹ bối rối quay lại lấy chìa khóa xe, Hải Linh mò không thấy chìa khóa trong túi áo đâu. Họ còn phải vào tận hầm để lấy xe ra trong khi chàng trai ấy đã lấy khóa xe của cô từ lúc nào. Chiếc xe của cô đỗ bên ngoài nên giờ hẳn anh ta đã đến bệnh viện rồi. Trên đường đi, người mẹ trẻ trách mình vô cùng, vì nửa đêm thằng bé kêu đói, nên cô đã lấy thạch cho con ăn, nhưng lại không để ý tới. Thật may mắn cho cô có một người hàng xóm tốt bụng. Linh cầm lái, cô đang nghĩ rất nhiều về Morus, trái tim của anh ta có thật nhiều ngăn.
Thậm chí người phụ nữ đi cùng cô còn chẳng biết anh tên là gì, Linh khẽ cười, nhưng hẳn anh ấy biết thằng bé hàng xóm học trường gì, mẹ nó phải xoay xở với cuộc sống thế nào. Nhà nó có lẽ không bao giờ phải thay bóng điện, tắc đường ống hay một việc làm nào đó cần tới bàn tay của một người đàn ông. Có thể lắm chứ, chỉ cần thấy cách anh ấy đi vào đi ra nhà nó thành thạo như thế nào. Hoàn toàn có thể, anh ấy quan tâm tới họ theo một cách thầm lặng, giống như quan tâm tới một “thợ săn” còn non nớt, thiếu kinh nghiệm sống như cô.
Một con người rất đáng để tin tưởng. Một con người dù có bị nhấn chìm trong bùn đất cũng không bị vấy bẩn.
(Còn tiếp)
Phong ôm chặt eo Hải Linh giữ cô khỏi bị trượt chân. Cô nàng bản lĩnh này không gì không dám làm. Cô ta định nhảy qua khoảng trống của hai vách nhà một tầng để tập dượt cho kế hoạch sắp tới từ tổ chức. Cái trò này tập trên sân của hai ngôi nhà cao 4m khác hoàn toàn với nhảy trên tòa nhà hai mươi tầng. Phong nở nụ cười rất hiền.
“Một vận động viên thể thao cũng không thể nhảy xa như vậy được.”
Ở cô gái cho anh cái nhìn về sự nỗ lực, giống như khi xưa Taylor đào tạo anh, ông tạo càng nhiều áp lực, bản năng của anh sẽ càng trỗi dậy và dần dần anh có thể kiểm soát nó trong lòng bàn tay.
Linh chỉ nở một nụ cười nhẹ. Cô đứng dựa lưng vào tường. Rất lâu sau đó, cô lên tiếng như một lời cảm ơn:
“Nếu hôm đó tôi không bắn phát súng cuối cùng thì…”
Hải Linh hồi tưởng lại sự việc hôm trước. Rõ ràng nếu không có ba phát súng của Morus trước thì cô không bao giờ dám ra tay. Tất cả là nhờ Morus và vì Morus. Việc làm này của anh quá liều lĩnh, ở địa vị một tay sai cấp cao của Quỷ Xám, một sơ suất nhỏ có thể lột trần thân phận bất cứ lúc nào.
“Vì tôi tin em sẽ nổ súng!” – Phong nhìn thẳng vào mắt cô gái.
Một giọt nước mắt rơi trên khóe mi cô. Đó là cảm giác tội lỗi của một kẻ sát nhân, cô đã giết người, Python – không phải một kẻ tội phạm mà là một con người lương thiện. Người cô run lên vì mớ cảm xúc hỗn độn.
Phong không nói gì, anh chỉ đặt nhẹ tay lên vai cô, úp cô vào người, để cô khóc. Đặc vụ Python không chết, nó nằm trong kế hoạch của FBI nhằm gài cô vào sâu hơn tổ chức. Nhưng cô không nên biết rằng anh ta còn sống, đó cũng là một bài học tâm lý dành cho cô.
Lúc này trông thấy Oysters, anh thấy hình ảnh non nớt của mình ngày nào. Đó là hình ảnh rất đẹp, trong sáng và rất đáng tự hào mà anh nghĩ rằng mình không thể tìm lại được nữa.
Hải Linh chỉ lặng yên trong vòng tay anh, cô đã ghìm nước mắt và cảm thấy được an ủi phần nào.
“Bụng anh kêu đói rồi!” – Cô đẩy người ra khỏi sự ngại ngùng vừa bén lên trong tích tắc.
Phong chỉ nhếch môi cười, rõ ràng cô biết nguyên tắc của một “chó săn” chuyên nghiệp là không bao giờ để cho bản thân mình đói. Thôi thì phá tan bối rối, anh cũng đành thuận theo giả thiết của cô.
Họ ăn tối trong một quán ăn nhỏ nằm tại con hẻm giữa thành phố rộng lớn.
*
Chiếc ghế khẽ xoay nhẹ, Thằn lằn không chân vẫn giấu mình sau chiếc ghế to lớn, hắn ngồi hướng ra cửa sổ, đặt chân bên cạnh một chậu hoa. Chiếc giày bóng loáng lóa ánh sáng mặt trời. Đó là cách mà hắn vẫn ngồi khi có một thành viên mới trong tổ chức được tiến cử tới. Morus và Goura đã đứng đợi lệnh sẵn. Goura nghi ngờ rằng một tên đệ tử của Frank sắp có vinh dự được góp mặt trong kế hoạch mới lần này. Thường thì cô nàng thích làm việc độc lập, không thì sẽ hợp tác cùng Morus hoặc phải đích thân Frank chứ không thích thu nạp đàn em. Nhưng nói gì chăng nữa, muốn trở thành đàn em của tuýp người khó tính như Frank cực kỳ khó. Để được hắn tin tưởng tuyệt đối tính đến bây giờ dường như mới chỉ có một người. Rất tiếc anh ta biến mất như một làn khói.
Tiếng bước chân ngày một to hơn, là đôi Hermer quen thuộc của Frank và tiếng giày cao gót. Âm thanh rẻ tiền của con nhỏ Oysters chứ không ai khác.
Frank cúi đầu chào cấp trên, cô gái theo sau cũng gập người theo.
Thật không hiểu thằng cha Frank nghĩ gì, loại đàn bà yếu đuối, non nớt, tham gia tổ chức chưa lâu như con nhỏ đó thậm chí không đáng để xách dép cho mình, vậy mà hắn để tham gia vụ này. Goura vốn thẳng thắn, cô nàng cầm ngay chiếc ghim cài áo phi thẳng về phía lính mới.
Mỗi lần Frank cho ra mắt cấp dưới trước Thằn lằn không chân, Goura luôn làm việc này. Cô muốn thử sự nhạy bén cùng phản xạ của kẻ dưới. Người của Frank luôn né được cú ném của cô, thậm chí con báo NeO ngày đó còn giữ được chiếc ghim bằng hai ngón tay, rồi hắn tiến lại gần cô và cài trở lại trên cổ áo cho cô.
“Quý cô thân mến, ghim cài áo chỉ nên được dùng để trang trí.” – Đó là lần đầu tiên cô gặp NeO.
Lần này chiếc ghim phi thẳng vào bả vai của Oysters, roẹt một đường máu trước khi nó rơi xuống đất. Hải Linh không né kịp, cô nhặt chiếc ghim dính máu lên, tự cài lên cổ áo mình.
“Cảm ơn! Nhưng ghim cài áo chỉ nên dùng để làm đồ trang sức.”
Câu trả lời ấy quá quen thuộc. Vẻ mặt thoáng thảng thốt xuất hiện giữa họ khiến Hải Linh có chút ngỡ ngàng.
“Ấn tượng đấy!” – Thằn lằn không chân vỗ tay nhẹ ba cái, vẫn chưa đủ để hắn phải xoay ghế nhìn ngắm cô gái – “Vụ lần này chúng ta bán hàng cho tù nhân.”
“Vâng thưa Sếp!” – Cả bốn đồng loạt cúi rạp.
*
Phong trở về nhà khi đã khuya, tra chìa khóa vào ổ, bất thình lình một đôi bàn tay luồn qua eo bụng và ôm chặt lấy tấm lưng anh. Mùi rượu phả ra nồng lên, bàn tay mềm mại luồn vào trong lồng ngực của anh. Cô nàng Goura lại bày ra trò gì đây? Phong vặn nắm đấm cửa mở ra như không.
“NeO…”
Cô ta cất tiếng gọi tên người anh em thân thiết của Phong, vì thế anh có chút đề phòng.
“Người yêu cũ à?” – Phong hỏi một cách thản nhiên nhất có thể.
“Nhạt nhẽo!… Anh không hài hước chút được à?!” – Goura buông khỏi người Phong, cô chủ động bước vào trước cả chủ nhà rồi nằm ườn ra như một con mèo lười biếng.
Người cô ta đầy mùi rượu nhưng chưa hề say. Phong lấy trong tủ lạnh một cốc nước hoa quả đặt trước giường.
“Nhiều lúc nhìn anh không hiểu sao tôi nghĩ tới con người đó.”
“Ai?” – Phong vào nhà tắm thay đồ tự nhiên như đã coi Goura là người thân.
Goura bật dậy đứng dựa lưng giáp cánh cửa nhà tắm, đợi Phong bước ra là cô dựa hẳn vào người anh, dùng tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc thẳng đứng.
“Anh ta cao chừng bằng anh, nước da rám nắng nhưng tôi biết làn da thực sự của anh ta trắng hơn cả tôi, làn môi đỏ như ăn gấc vậy, chắc chắn nếu không để mái tóc lòa xòa như thế thì anh ta hẳn phải là một tay sát gái. Haha!”
Tiếng cười của Goura rất mỏng, vừa cất lên đã dừng lại như tâm trạng của cô lúc này. Mơ hồ, một nét chấm phá dữ dội giữa cảnh sương mù.
Phong đặt hai tay lên bờ vai cô gái, định cho mượn bờ vai nhưng thôi, anh đẩy Goura ra một cách lạnh lùng.
“Đừng tỏ ra mình không quan tâm như vậy? Tôi thừa biết anh còn muốn khai thác về con người đó. Bởi bản tính của đàn ông là cạnh tranh.”
Đi đúng hướng rồi đây, Phong khẽ nhếch mép. Rốt cục kết thân với cô nàng bao lâu nay chỉ để chờ đợi thời khắc này. Anh lấy một ít rượu trên kệ bếp rót ra ly, lắc đều.
“Xem ra cô khó mà quên được gã đó nhỉ?!” – Giờ anh không giả ngơ nữa. Có vẻ như Goura đang muốn hợp tác. Theo như tin tình báo thì Interpol vẫn đinh ninh rằng thân phận NeO của Vũ đã lộ, nhưng dường như Goura và các thành viên trong tổ chức không hề căm ghét anh ấy. Thực sự sự bốc hơi của Vũ vẫn là dấu hỏi chấm của không chỉ Interpol mà còn cả Quỷ Xám.
Không lẽ… dấu chấm Vũ để lại trong tin nhắn dành cho Phong là sự chấm dứt.
Phong nhận thấy Goura vẫn mặc chiếc đầm có cổ từ sáng. Cổ áo bên trái thiếu mất ghim cài. Là vì hành động ăn may sáng nay của Oysters (Hải Linh) ư?
Phong vẫn nhớ ông Taylor kể rằng, để theo đuổi người vợ Susan của mình, ông đã tốn rất nhiều công sức. Bà ấy ban đầu ghét ông lắm, còn ném cả chiếc ghim cài áo ông tặng đi. Ông đã nhặt nó lên, cài vào chính cổ áo của mình, và nói rằng:
“Ghim cài áo chỉ nên dùng để trang trí, không nên ném đi như vậy. Nó không có tội.”
Sau đó ông chinh phục được bà. Có vẻ như cả anh và Vũ đều dùng yêu sách đó đi tán gái. Vũ sử dụng trong trường hợp của Goura, còn anh áp dụng với Oysters (Hải Linh) mới hôm trước. Nhưng em ấy rất thông minh, dù không đỡ được đường đi của Goura tung ra nhưng cách xử lí đó vô tình trùng hợp với Vũ, vì sự quan tâm dành cho NeO (Vũ) nên Oysters có vẻ đã qua mặt được bài kiểm tra của Goura.
Phong khẽ cười nhẹ, người anh em của mình khôn lỏi y như mình vậy.
Goura vẫn đắm chìm trong câu hỏi của Morus. Cô kém cỏi đến mức chưa quên được gã đó ư?
“Nói cho tôi nghe anh đã tìm hiểu được những gì về NeO?”
Morus tham gia vào cuộc đi săn sau NeO rất lâu, nhưng Phong hiểu Goura nghĩ rằng một thành viên cấp hai như anh chắc chắn sẽ tìm hiểu sâu những thành viên nổi bật trong Quỷ Xám, không loại trừ những kẻ đã phản bội tổ chức, thăng thiên hay nằm bó giò trong trại giam. Muốn khai thác thông tin từ người khác, ta luôn phải trao đổi.
“Không nhiều… cô người yêu của gã đó bị cô đánh ghen thì phải?” – Phong đi đường vòng vì anh biết Goura còn biết nhiều hơn anh.
“Thứ nhất tôi mới là người anh ta yêu.”
Vậy à? Phong gật đầu. Cũng có khả năng, vì một con người khô khan như Vũ với một cô nàng quái chiêu như Goura khá hợp nhau. Tuy nhiên không hiểu sao anh lại quan tâm tới cô bạn gái hờ của Vũ tới vậy. Thật tội nghiệp cô gái ấy.
“Thứ hai tôi không làm trò bẩn bựa đó. À… nếu đe dọa thì có một chút nhưng…”
Goura ngừng lại.
“Cái chết của gia đình cô ta có liên quan gì tới gã đó?” – Phong tiếp tục dẫn dắt câu chuyện. Đặt giả thiết vỏ bọc Neo bị lộ. Ta bắt đầu giải bài toán từng bước.
Vũ là một người sống rất kín và lạnh lùng, nhưng được đánh giá quan hệ tốt với Quỷ Xám. Việc Vũ có quan hệ tình cảm với một cô sinh viên vốn dĩ chỉ là cái bọc, anh ta đối xử với cô gái đó rất hời hợt. Việc lấy phụ nữ làm điều kiện trói buộc Vũ hẳn đó không phải ý kiến hay, điều này ai biết về con người NeO đều nhận ra dễ dàng. Việc gì Quỷ Xám phải diệt hết toàn bộ gia đình cô gái mất công vậy. Cộng thêm thái độ tôn trọng của con chim bồ câu xanh Goura, gã Kền Kền Frank, hay thậm chí là Thăn lằn không chân Herry dành cho NeO. Ta đưa đến bác bỏ giả thiết 1. Như vậy Vũ chưa hề bị lột trần thân thế, nhưng Interpol nhận được thông tin hoàn toàn bất lợi. Có thể đặt một nghi vấn rằng, chính Vũ là người tung tin và tự động cắt liên lạc với cục cảnh sát quốc tế.
“Đừng nói rằng anh cũng nghĩ tôi vì ghen tuông vớ vẩn nên đã tông xe vào nhà con bé đó chứ? Tôi không bao giờ làm những việc thừa thãi.”
“Cũng?” – Từ này thật khó diễn tả. Interpol vẫn cho rằng Quỷ Xám làm hành động vô nhân tính đó. Vậy nhưng Goura đứng ngoài việc này, một đại diện của Quỷ Xám đã nói vậy thì chúng chẳng tốn hơi làm những điều đó. Phải, NeO vẫn được công nhận là một thành viên trung thành của tổ chức, không lẽ nào lại phải giết gia đình cô gái đó.
“Vậy, cô muốn tôi làm gì?” – Phong đặt ly rượu xuống mặt bàn. Vầng trăng bên ngoài khung cửa sổ bị khuyết nửa, sáng vằng vặc trên cao.
*
Linh trở về nhà với bả vai rỉn máu. Vết thương sâu hơn cô tưởng, nãy ở tổ chức cô mới chỉ dùng tạm một miếng tampon cầm máu. Rõ ràng cô còn quá non để tham gia nhiệm vụ lớn lao này.
Mặc dù lệnh của cấp trên giao phó chỉ là tạo mối quan hệ với tay Kền Kền, nhưng tới nay cô đã được tiếp xúc với cả Thằn lằn không chân, một cơ hội hiếm có, không lẽ nào đứng yên một chỗ được. Ngủ thiếp đi một lúc, chừng một giờ sáng, Hải Linh chùm một lớp áo khoác đen lái xe tới khu nhà chung cư.
“Cốc cốc cốc!” – Cô nghĩ mình không thể qua mặt anh ta nên thay vì tỏ ra bí ẩn, cô đã gõ cửa trực tiếp.
“Anh có khách lúc nửa đêm cơ à?” – Goura cắm điếu thuốc xuống ly rượu – “Tiếng gõ cửa hẳn là một phụ nữ bạo dạn lắm đây.” – Cô nàng vẫn ngồi lì như không. Phong bật đèn lên. Anh ra mở cửa.
“Chào anh!” – Hải Linh có chút ngập ngừng.
Phong do dự một chút mới để Oysters vào. Cô bước vào khá rụt rè, căn phòng u ám mùi khói thuốc.
Phong nhìn một lượt quanh nhà, Goura đã không còn ở đó, ngay cả dấu son trên ly rượu cũng không còn, tấm ga trải giường đã phẳng phiu như tính cách ngăn nắp của chủ nhà. Anh kéo chiếc ghế khác đối diện với chiếc ghế mình đang ngồi và cười nhẹ với Oysters, vào bếp và lấy cho cô một tách café nóng.
Tưởng như cô gái còn non và xanh, nhưng Linh sớm nhận ra rằng đã có còn một vị khách khác trong nhà, bởi lẽ nửa đêm, dù anh chàng này còn đang suy nghĩ việc gì, nhưng căn phòng tối om cho tới khi cô tới, hẳn anh ta sẽ phải nhâm nhi điếu thuốc trên chiếc giường. Đằng này anh ta ngồi ghế, uống rượu trong bóng tối. Thật không tự nhiên. Chí ít thì chiếc ga giường phải nhăn nhúm một chút. Linh không thể hiện ra, có lẽ vị khách đó với anh ấy quan trọng hơn cô, một bóng hồng nào đó chẳng hạn. Thoáng có chút cảm xúc chi phối suy nghĩ của cô.
“Em có muốn đi dạo một chút không?” – Thay vì đổ nước nóng vào tách café, Phong quay sang đề nghị.
Linh lưỡng lự, sự chần chừ mang một chút kiêu kỳ của một cô gái.
“Con ơi!!!!!!!! Con làm sao thế??? Đừng làm mẹ sợ!!!!!”
Phong nghe thấy tiếng hét từ nhà bên cạnh, Linh còn chưa nhận ra điều gì đã thấy anh vội vã chạy ra ban công, rồi nhảy như bay sang nhà bên. Cô nhảy theo.
Phong chạy ào tới phòng ngủ của nhà hàng xóm. Thằng bé con hằng ngày trông thấy anh vẫn chạy một mạch về nhà vì sợ, nó nằm co quắp trên giường, mặt mày tím tái. Trong khi đó mẹ nó chỉ biết khóc lóc, nói không ra hơi.
“Thằng bé bị làm sao?” – Phong thét lên.
“Tôi… con tôi… cứu con tôi với!” – Người phụ nữ hoảng loạn.
Nhìn vỏ thạch rau câu dưới sàn, hẳn nó đã bị hóc thạch. Bình thường ta ăn chúng bằng cách tháo miếng ni lông trên nắp viên thạch rồi bóp cho nó rơi vào miệng. Ống thực quản của trẻ em còn nhỏ, viên thạch lại trơn tuột, mắc lại, chèn ép vào khí quản khiến thằng bé không thở được.
Phong đưa ngón tay trỏ cho vào trong cổ họng thằng bé, nhấn lưỡi để nó có thể nôn ra nhưng không ăn thua. Sắc mặt càng ngày càng tệ. Giờ đưa nó đến bệnh viện không thể kịp, thời gian sẽ cướp mất sinh mạng của nó mất. Người phụ nữ chỉ có duy nhất một báu vật là đứa con trai bé bỏng, cô gào khóc dữ dội, đến nỗi Linh phải giữ cô lại để người thanh niên kia có thể hết mình cấp cứu cho thằng bé. Linh có cảm giác rất chắc chắn rằng anh ấy sẽ cứu được thằng bé.
Phong đang quỳ trên giường, anh nhanh chóng đổi tư thế, ngồi ngay ngắn, vắt một chân lên, để thằng bé nằm úp mặt, sao cho đầu gối anh chạm vào dạ dày nó và đưa tay vỗ lưng không ngừng.
Nhất định nó không được chết. Thằng bé này, nó bằng tuổi con bé Trâm khi lần đầu được ông Taylor dẫn về. Anh không muốn xảy ra bất kỳ một lỗi lầm nào nữa, nó phải sống.
Sự thật thì hóc thạch rất nguy hiểm vì nó rất khó để gắp ra, vì thế Phong chỉ hy vọng những cái vỗ lưng của anh có thể tống khứ viên thạch ra khỏi cơ thể thằng bé.
Thằng bé ho sặc sụa, nước dãi nó chảy đầy ra. Sắp được rồi, cố lên con trai! Phong mạnh tay hơn.
“Ọe!” – Cuối cùng, sau những cố gắng của anh, miếng thạch còn nguyên hình đã được đẩy ra theo đống đờm.
Người mẹ và Linh thở phào nhẹ nhõm.
“Mau! Mở cửa đưa thằng nhóc đến bệnh viện!”
Người mẹ cuống cuồng lấy chìa khóa tra vào ổ. Vì sống độc thân nên cô luôn cài cửa qua nhiều lớp khóa. Trông cô lóng ngóng vì quá hoảng hốt, sợ hãi. Phong bế thằng nhóc trên tay, tay còn lại anh gạt người phụ nữ trẻ ra, giật lấy chìa khóa và mở cửa trong tích tắc. Không chờ hai người còn lại, anh xuống thang máy ngay lập tức rồi phóng xe đưa nó tới viện luôn. Thằng bé vẫn cần được hỗ trợ của các trang thiết bị y tế, càng sớm càng tốt.
Người mẹ bối rối quay lại lấy chìa khóa xe, Hải Linh mò không thấy chìa khóa trong túi áo đâu. Họ còn phải vào tận hầm để lấy xe ra trong khi chàng trai ấy đã lấy khóa xe của cô từ lúc nào. Chiếc xe của cô đỗ bên ngoài nên giờ hẳn anh ta đã đến bệnh viện rồi. Trên đường đi, người mẹ trẻ trách mình vô cùng, vì nửa đêm thằng bé kêu đói, nên cô đã lấy thạch cho con ăn, nhưng lại không để ý tới. Thật may mắn cho cô có một người hàng xóm tốt bụng. Linh cầm lái, cô đang nghĩ rất nhiều về Morus, trái tim của anh ta có thật nhiều ngăn.
Thậm chí người phụ nữ đi cùng cô còn chẳng biết anh tên là gì, Linh khẽ cười, nhưng hẳn anh ấy biết thằng bé hàng xóm học trường gì, mẹ nó phải xoay xở với cuộc sống thế nào. Nhà nó có lẽ không bao giờ phải thay bóng điện, tắc đường ống hay một việc làm nào đó cần tới bàn tay của một người đàn ông. Có thể lắm chứ, chỉ cần thấy cách anh ấy đi vào đi ra nhà nó thành thạo như thế nào. Hoàn toàn có thể, anh ấy quan tâm tới họ theo một cách thầm lặng, giống như quan tâm tới một “thợ săn” còn non nớt, thiếu kinh nghiệm sống như cô.
Một con người rất đáng để tin tưởng. Một con người dù có bị nhấn chìm trong bùn đất cũng không bị vấy bẩn.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.