Chương 46
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
Tuy loại kiểm tra này cách ngày làm một lần, nhưng việc Âu Dương Tĩnh đạt được vị trí thứ hai vẫn làm cho người khác phải ghé mắt nhìn, bởi vì cô là học sinh duy nhất trong nhóm tập huấn đến từ một trường sơ trung bình thường, lại là nữ sinh, bởi vậy vào thời điểm công bố thành tích mọi người vẫn phải nhỏ giọng thán phục một phen.
Trước đây, tuy cô có thành tích cùng xếp ở vị trí thứ ba khi kiểm tra đầu vào, nhưng vào hai lần trước số thứ tự của cô đều vẫn nằm ở tầm trung ở lớp bồi dưỡng, ở trong lớp học cũng không biểu hiện một chút sinh động nào, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng việc cùng đạt được vị trí thứ ba kia là cô gặp phải vận cứt chó*, phát huy vượt xa lúc bình thường rồi. Đến cả giáo viên cũng cảm thấy bản thân mình nhận xét sai rồi. Nhưng ai biết được ngay lúc mọi người đều không để cô vào trong mắt, thì cô lại chợt nhảy ra.
*: gặp may mắn
"Wow, vậy mà lại áp cả nam sinh xuống được, có phải Bùi Dục đã phụ đạo giúp cậu ấy rồi không?" Thời điểm xem bảng thành tích có người ở trước mặt mọi người không chút dây dưa lên tiếng hỏi.
Âu Dương Tĩnh nhìn người nói chuyện, không lên tiếng, người lại một nữ sinh ở cùng phòng với cô nhìn không được mà sẵng giọng nói: "Mỗi ngày đi học đều khẩn trương như vậy, làm sao cậu ấy có thời gian học bù chứ? Chính bản thân cậu không cố gắng học tập liền nghi ngờ người khác đi đường tắt, thật mất mặt!"
Nam sinh bị trách móc bỗng nhiên cảm thấy không còn mặt mũi không nhịn được mà biên bạch: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, người ta cũng không có nói chuyện, cậu kích động cái gì chứ?"
"Chính là nhìn không quen loại người thấy nữ sinh thi được tốt liền bắt đầu ăn nói lung tung thôi!" Nữ sinh kia nói xong lại vẫn ra sức hừ một tiếng về phía cậu ta. Lời nói của cô ấy đã thành công khơi dậy tinh thần "cùng chung mối thù" của tất cả nữ sinh.
Mấy nữ sinh biết ăn nói cùng nhau liên thủ công kích người nọ đến mức không còn sức lực để mà chống đỡ được nữa.
Người gây sự đành phải sợ hãi thừa nhận: "Được được được, mấy người trâu bò rồi! Tôi không nói lại mấy người! Nhưng mà chúng ta ở đây ầm ĩ thì có ích lợi gì chứ, còn không bằng gọi Bùi Dục đến hỏi là biết."
"Hỏi tôi cái gì?" Bùi Dục từ văn phòng trở về vừa vào phòng học liền nghe thấy người nhắc đến tên anh.
"Cậu ta cảm thấy Âu Dương Tĩnh làm kiểm tra tốt như vậy là vì cậu dạy bù cho bạn ấy." bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh cướp lời.
Bùi Dục liếc mắt nhìn về phía phiếu điếm, nở nụ cười: "Đương nhiên không có. Nếu tôi dạy bù cho cô ấy thì khẳng định điểm sẽ cao hơn hiện tại."
Anh vừa dứt lời, trong phòng học không hẹn mà cùng im lặng. Tuy cách nói này nghe qua có chút không có mặt mũi, nhưng dựa theo năng lực của Bùi Dục, thật đúng là có khả năng có chuyện như vậy...
Người này, quả thật là kiêu ngạo tới mức làm cho người ta muốn đánh anh! Âu Dương Tĩnh vừa mới ở trong lòng châm chọc anh, liền cảm thấy ở nơi nào đó đột nhiên trào ra một dòng nước ấm,mặt cô đột nhiên biến sắc, dưới tình thế cấp bách nắm lấy áo khoác của anh, hoàn toàn không để ý đến việc bây giờ anh là tiêu điểm của mọi người.
"Hình như là dì cả của tôi tới thăm, cậu đi mua giúp tôi một bịch BVS, tối nay tôi sẽ trả lại cậu tiền." Âu Dương Tĩnh kéo Bùi Dục chạy ra ngoài phòng học, nói một hồi nhắn nhủ xong rồi vọt vào WC. Lưu lại Bùi Dục đang dở khóc dở cười.
Ngay cả khi anh lập tức mua được BVS, thì cũng không có khả năng đưa vào toilet nữ cho cô đâu!
Châm chọc thì châm chọc nhưng Bùi Dục vẫn lập tức vọt tới siêu thị gần đây mua BVS, lấy một túi nilon màu đen bọc lại, tìm bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh để cô ấy mang vào WC cho cô.
Lúc trước Bùi Dục lấy thân phận Âu Dương Tĩnh cũng không ít lần nói về dì cả cùng với nữ sinh, nhưng hiện tại lấy thân phận nam sinh nói với nữ sinh về những chuyện này thì vẫn cảm thấy hết sức khó xử. Nhất là khi bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh, Lương Hiểu Hiểu cực kỳ cổ quái nhìn chăm chú, thì trị số xấu hổ quả thực muốn nổ tung luôn.
Mà còn LƯơng Hiểu Hiểu đang nhìn vào túi nilon, sau khi thấy nó là cái gì lại còn khoa trương "Oa" một tiếng. lập tức có ý muốn nói lời cảm thán, Bùi Dục sợ tới mức liên tục thúc giục cô ấy, lúc này Lương Hiểu Hiểu mới bỏ qua. Cầm theo túi nilon, mang theo vẻ mặt quái dị mỉm cười đi đến WC.
Sau khi Âu Dương Tĩnh mở túi nilon ra cũng thấy kinh ngạc một phen - - Bùi Dục chuẩn bị cũng quá là cẩn thận đi! Ban ngày ban đêm cộng thêm có đồ để bảo vệ... Kỳ thật cô cũng chỉ nhờ anh đi mua một ít khi khẩn cấp mà thôi...
Mang theo tâm tình phức tạp, sau khi Âu Dương Tĩnh thay đổi đồ xong, liền mở cảnh cửa phòng vệ sinh ra, phát hiện vậy mà Lương Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên ngoài chờ cô, mà trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười đầy ẩn ý. Nở nụ cười lâu như vậy, cũng không sợ mặt bị mỏi sao!
"Không thể tưởng tượng được nha, vậy mà Bùi đại học thần lại cẩn thận như vậy!" Lương Hiểu Hiểu vừa cười vừa kéo Âu Dương Tĩnh: "Hai người quen biết lâu rồi sao? Thanh mai trúc mã! Hai người vô tư?"
Âu Dương Tĩnh lắc đầu liên tục, cô đi đâu mà có thể trở thành thanh mai trúc mã cùng với đứa nhỏ thuộc kiểu gia đình có thành phần trí thức như Bùi Dục chứ.
"Ôi ~ Mình lại càng tò mò hơn rồi đó! Nói đi nói đi! Nói với mình cũng sẽ không cướp nam thần với cậu đâu." Lương Hiểu Hiểu nháy nháy mắt, dáng vẻ đầy mong chờ câu chuyện cổ tích.
Âu Dương Tĩnh không đành lòng cự tuyệt, lại không có khả năng ăn ngay nói thật, đành phải nói cho qua: "Chính là quen biết khi thi đấu diễn thuyết, còn làm như thế nào mà quen thuộc thì cũng không nhớ..." Cô dừng lại một chút, lại còn cố gắng sửa chữa lời nói của Lương Hiểu Hiểu cho đúng: "Đừng nói cướp đoạt, Bùi Dục cũng không phải là bạn trai của mình."
"Ôi chao ôi! Làm sao có thể? !" Lương Hiểu Hiểu tuyên bố không tin, không phải người yêu thì làm sao lại bảo anh đi mua BVS chứ? Ngay cả bạn thân là nam cũng đều không có khả năng làm việc này đó!
Âu Dương Tĩnh cũng hiểu vừa rồi quá là lỗ mãng, nhất thời sốt ruột , liền kìm nén không được trở thành một người nói dối như cuội: "Thật ra cậu ấy là thân thích của mình, tuy đã cách xa nhưng theo bối phận thì cậu ấy phải gọi mình là cô. Cậu ấy không chịu gọi, cũng không để cho mình nói... Cậu đừng nói với người khác, nếu để cho cậu ấy biết thì khẳng định sẽ hận không thể chém mình đó!"
"A... Thì ra là như vậy..." Đứa bé ngây thơ Lương Hiểu Hiểu này vậy mà lại tin những lời miệng cô bịa ra là thật. Vẻ mặt đầy thất vọng kéo cô thở dài: "Mình còn tưởng rằng hai người là một đôi, dáng vẻ Bùi Dục đẹp trai, thành tích lại tốt, đối với bạn gái lại dịu dàng săn sóc, quả thực là một nam chính hoàn mỹ bước ra từ trong truyện tranh đó! Kết quả vậy mà cậu lại nói cho mình biết cậu ta chỉ là cháu trai của cậu..."
Âu Dương Tĩnh cười gượng nghe Lương Hiểu Hiểu thở dài, quỷ mới biết làm sao cô có thể nói ra được một lời nói dối sứt sẹo như vậy. Chỉ hy vọng miệng Lương Hiểu Hiểu đủ kín, trăm nghìn lần đừng truyền đến tai Bùi Dục mới tốt.
Kết quả, vào buổi tối, cô vẫn chưa kịp rửa mặt liền nghe thấy tiếng Bùi Dục gọi cô ở dưới tầng. Vừa mới chạy xuống thì thấy anh mang tới một túi nilon: "Cho cậu."
"Túi sưởi ấm? Còn có cốc giữ nhiệt?" Âu Dương Tĩnh nhìn mấy thứ đó rồi nháy mắt, trong cảm động có lẫn xấu hổ, mặt khác lại vẫn có vài phần an tâm: Bùi Dục còn chưa biết cô bịa lời nói dối, không tồi không tồi!
"Uhm, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, sẽ tổ chức đi chơi, dì cả của cậu vừa mới tới chỉ lạnh một chút là sẽ bị đau bụng, dùng cái này giữ ấm có vẻ sẽ không dễ bị đau đâu." Bùi Dục sợ cô không biết lại còn cố ý giải thích. Lại lấy ra một cái cốc rồi nói: "Cái này cũng là đồ mới, lát nữa cậu trở về ký túc xá nấu một chút nước ấm, ngày mai đi chơi thì mang theo, đừng uống nước lạnh. Gần ngay bên cạnh là một cửa hàng thuốc, nếu như muốn đề phòng thì mua một chút thuốc là đầy đủ hết rồi."
Âu Dương Tĩnh nghe anh nói mãi không dứt, đột nhiên cười ra tiếng: "Bùi Dục, cậu có vẻ giống ba tôi đó." Nói xong cô cảm thấy giống như nói gì đó sai rồi, ba cô là một người có tài nhưng lận đận, vì thể khẩn trương sửa lại: "Tôi không phải nói cậu giống ba tôi, cậu so với ông ấy khẳng định giỏi hơn rất nhiều, tôi nói là được cậu chăm sóc như vậy cảm giác chu đáo như thế hình như rất giống một trưởng bối..."
"Đừng giải thích, càng nói càng ngốc." Bùi Dục nói xong không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại đưa tay xoa đầu của cô: "Ba cậu là người lớn, nếu ông ấy mà còn thì khẳng định sẽ chăm sóc cậu tốt hơn nhiều." Thời điểm anh nói ra những lời này, nghĩ đến người cha trẻ tuổi vừa cố gắng lại dịu dàng nhưng lại không có cơ hội tiếp tục chăm sóc con gái mà bà nội Âu Dương Tĩnh miêu tả, nên ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh trong bất giác mang theo một chút đau lòng.
Uhm? Âu Dương Tĩnh bị anh nhìn như vậy có cảm giác giống như lần muốn chuẩn bị ăn cơm khi đó có chút không thở nổi, này... Đây là "Tìm ra manh mối rồi giết" trong truyền thuyết ... Sao?
------oOo------
Trước đây, tuy cô có thành tích cùng xếp ở vị trí thứ ba khi kiểm tra đầu vào, nhưng vào hai lần trước số thứ tự của cô đều vẫn nằm ở tầm trung ở lớp bồi dưỡng, ở trong lớp học cũng không biểu hiện một chút sinh động nào, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng việc cùng đạt được vị trí thứ ba kia là cô gặp phải vận cứt chó*, phát huy vượt xa lúc bình thường rồi. Đến cả giáo viên cũng cảm thấy bản thân mình nhận xét sai rồi. Nhưng ai biết được ngay lúc mọi người đều không để cô vào trong mắt, thì cô lại chợt nhảy ra.
*: gặp may mắn
"Wow, vậy mà lại áp cả nam sinh xuống được, có phải Bùi Dục đã phụ đạo giúp cậu ấy rồi không?" Thời điểm xem bảng thành tích có người ở trước mặt mọi người không chút dây dưa lên tiếng hỏi.
Âu Dương Tĩnh nhìn người nói chuyện, không lên tiếng, người lại một nữ sinh ở cùng phòng với cô nhìn không được mà sẵng giọng nói: "Mỗi ngày đi học đều khẩn trương như vậy, làm sao cậu ấy có thời gian học bù chứ? Chính bản thân cậu không cố gắng học tập liền nghi ngờ người khác đi đường tắt, thật mất mặt!"
Nam sinh bị trách móc bỗng nhiên cảm thấy không còn mặt mũi không nhịn được mà biên bạch: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, người ta cũng không có nói chuyện, cậu kích động cái gì chứ?"
"Chính là nhìn không quen loại người thấy nữ sinh thi được tốt liền bắt đầu ăn nói lung tung thôi!" Nữ sinh kia nói xong lại vẫn ra sức hừ một tiếng về phía cậu ta. Lời nói của cô ấy đã thành công khơi dậy tinh thần "cùng chung mối thù" của tất cả nữ sinh.
Mấy nữ sinh biết ăn nói cùng nhau liên thủ công kích người nọ đến mức không còn sức lực để mà chống đỡ được nữa.
Người gây sự đành phải sợ hãi thừa nhận: "Được được được, mấy người trâu bò rồi! Tôi không nói lại mấy người! Nhưng mà chúng ta ở đây ầm ĩ thì có ích lợi gì chứ, còn không bằng gọi Bùi Dục đến hỏi là biết."
"Hỏi tôi cái gì?" Bùi Dục từ văn phòng trở về vừa vào phòng học liền nghe thấy người nhắc đến tên anh.
"Cậu ta cảm thấy Âu Dương Tĩnh làm kiểm tra tốt như vậy là vì cậu dạy bù cho bạn ấy." bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh cướp lời.
Bùi Dục liếc mắt nhìn về phía phiếu điếm, nở nụ cười: "Đương nhiên không có. Nếu tôi dạy bù cho cô ấy thì khẳng định điểm sẽ cao hơn hiện tại."
Anh vừa dứt lời, trong phòng học không hẹn mà cùng im lặng. Tuy cách nói này nghe qua có chút không có mặt mũi, nhưng dựa theo năng lực của Bùi Dục, thật đúng là có khả năng có chuyện như vậy...
Người này, quả thật là kiêu ngạo tới mức làm cho người ta muốn đánh anh! Âu Dương Tĩnh vừa mới ở trong lòng châm chọc anh, liền cảm thấy ở nơi nào đó đột nhiên trào ra một dòng nước ấm,mặt cô đột nhiên biến sắc, dưới tình thế cấp bách nắm lấy áo khoác của anh, hoàn toàn không để ý đến việc bây giờ anh là tiêu điểm của mọi người.
"Hình như là dì cả của tôi tới thăm, cậu đi mua giúp tôi một bịch BVS, tối nay tôi sẽ trả lại cậu tiền." Âu Dương Tĩnh kéo Bùi Dục chạy ra ngoài phòng học, nói một hồi nhắn nhủ xong rồi vọt vào WC. Lưu lại Bùi Dục đang dở khóc dở cười.
Ngay cả khi anh lập tức mua được BVS, thì cũng không có khả năng đưa vào toilet nữ cho cô đâu!
Châm chọc thì châm chọc nhưng Bùi Dục vẫn lập tức vọt tới siêu thị gần đây mua BVS, lấy một túi nilon màu đen bọc lại, tìm bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh để cô ấy mang vào WC cho cô.
Lúc trước Bùi Dục lấy thân phận Âu Dương Tĩnh cũng không ít lần nói về dì cả cùng với nữ sinh, nhưng hiện tại lấy thân phận nam sinh nói với nữ sinh về những chuyện này thì vẫn cảm thấy hết sức khó xử. Nhất là khi bạn cùng phòng của Âu Dương Tĩnh, Lương Hiểu Hiểu cực kỳ cổ quái nhìn chăm chú, thì trị số xấu hổ quả thực muốn nổ tung luôn.
Mà còn LƯơng Hiểu Hiểu đang nhìn vào túi nilon, sau khi thấy nó là cái gì lại còn khoa trương "Oa" một tiếng. lập tức có ý muốn nói lời cảm thán, Bùi Dục sợ tới mức liên tục thúc giục cô ấy, lúc này Lương Hiểu Hiểu mới bỏ qua. Cầm theo túi nilon, mang theo vẻ mặt quái dị mỉm cười đi đến WC.
Sau khi Âu Dương Tĩnh mở túi nilon ra cũng thấy kinh ngạc một phen - - Bùi Dục chuẩn bị cũng quá là cẩn thận đi! Ban ngày ban đêm cộng thêm có đồ để bảo vệ... Kỳ thật cô cũng chỉ nhờ anh đi mua một ít khi khẩn cấp mà thôi...
Mang theo tâm tình phức tạp, sau khi Âu Dương Tĩnh thay đổi đồ xong, liền mở cảnh cửa phòng vệ sinh ra, phát hiện vậy mà Lương Hiểu Hiểu vẫn còn ở bên ngoài chờ cô, mà trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười đầy ẩn ý. Nở nụ cười lâu như vậy, cũng không sợ mặt bị mỏi sao!
"Không thể tưởng tượng được nha, vậy mà Bùi đại học thần lại cẩn thận như vậy!" Lương Hiểu Hiểu vừa cười vừa kéo Âu Dương Tĩnh: "Hai người quen biết lâu rồi sao? Thanh mai trúc mã! Hai người vô tư?"
Âu Dương Tĩnh lắc đầu liên tục, cô đi đâu mà có thể trở thành thanh mai trúc mã cùng với đứa nhỏ thuộc kiểu gia đình có thành phần trí thức như Bùi Dục chứ.
"Ôi ~ Mình lại càng tò mò hơn rồi đó! Nói đi nói đi! Nói với mình cũng sẽ không cướp nam thần với cậu đâu." Lương Hiểu Hiểu nháy nháy mắt, dáng vẻ đầy mong chờ câu chuyện cổ tích.
Âu Dương Tĩnh không đành lòng cự tuyệt, lại không có khả năng ăn ngay nói thật, đành phải nói cho qua: "Chính là quen biết khi thi đấu diễn thuyết, còn làm như thế nào mà quen thuộc thì cũng không nhớ..." Cô dừng lại một chút, lại còn cố gắng sửa chữa lời nói của Lương Hiểu Hiểu cho đúng: "Đừng nói cướp đoạt, Bùi Dục cũng không phải là bạn trai của mình."
"Ôi chao ôi! Làm sao có thể? !" Lương Hiểu Hiểu tuyên bố không tin, không phải người yêu thì làm sao lại bảo anh đi mua BVS chứ? Ngay cả bạn thân là nam cũng đều không có khả năng làm việc này đó!
Âu Dương Tĩnh cũng hiểu vừa rồi quá là lỗ mãng, nhất thời sốt ruột , liền kìm nén không được trở thành một người nói dối như cuội: "Thật ra cậu ấy là thân thích của mình, tuy đã cách xa nhưng theo bối phận thì cậu ấy phải gọi mình là cô. Cậu ấy không chịu gọi, cũng không để cho mình nói... Cậu đừng nói với người khác, nếu để cho cậu ấy biết thì khẳng định sẽ hận không thể chém mình đó!"
"A... Thì ra là như vậy..." Đứa bé ngây thơ Lương Hiểu Hiểu này vậy mà lại tin những lời miệng cô bịa ra là thật. Vẻ mặt đầy thất vọng kéo cô thở dài: "Mình còn tưởng rằng hai người là một đôi, dáng vẻ Bùi Dục đẹp trai, thành tích lại tốt, đối với bạn gái lại dịu dàng săn sóc, quả thực là một nam chính hoàn mỹ bước ra từ trong truyện tranh đó! Kết quả vậy mà cậu lại nói cho mình biết cậu ta chỉ là cháu trai của cậu..."
Âu Dương Tĩnh cười gượng nghe Lương Hiểu Hiểu thở dài, quỷ mới biết làm sao cô có thể nói ra được một lời nói dối sứt sẹo như vậy. Chỉ hy vọng miệng Lương Hiểu Hiểu đủ kín, trăm nghìn lần đừng truyền đến tai Bùi Dục mới tốt.
Kết quả, vào buổi tối, cô vẫn chưa kịp rửa mặt liền nghe thấy tiếng Bùi Dục gọi cô ở dưới tầng. Vừa mới chạy xuống thì thấy anh mang tới một túi nilon: "Cho cậu."
"Túi sưởi ấm? Còn có cốc giữ nhiệt?" Âu Dương Tĩnh nhìn mấy thứ đó rồi nháy mắt, trong cảm động có lẫn xấu hổ, mặt khác lại vẫn có vài phần an tâm: Bùi Dục còn chưa biết cô bịa lời nói dối, không tồi không tồi!
"Uhm, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, sẽ tổ chức đi chơi, dì cả của cậu vừa mới tới chỉ lạnh một chút là sẽ bị đau bụng, dùng cái này giữ ấm có vẻ sẽ không dễ bị đau đâu." Bùi Dục sợ cô không biết lại còn cố ý giải thích. Lại lấy ra một cái cốc rồi nói: "Cái này cũng là đồ mới, lát nữa cậu trở về ký túc xá nấu một chút nước ấm, ngày mai đi chơi thì mang theo, đừng uống nước lạnh. Gần ngay bên cạnh là một cửa hàng thuốc, nếu như muốn đề phòng thì mua một chút thuốc là đầy đủ hết rồi."
Âu Dương Tĩnh nghe anh nói mãi không dứt, đột nhiên cười ra tiếng: "Bùi Dục, cậu có vẻ giống ba tôi đó." Nói xong cô cảm thấy giống như nói gì đó sai rồi, ba cô là một người có tài nhưng lận đận, vì thể khẩn trương sửa lại: "Tôi không phải nói cậu giống ba tôi, cậu so với ông ấy khẳng định giỏi hơn rất nhiều, tôi nói là được cậu chăm sóc như vậy cảm giác chu đáo như thế hình như rất giống một trưởng bối..."
"Đừng giải thích, càng nói càng ngốc." Bùi Dục nói xong không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại đưa tay xoa đầu của cô: "Ba cậu là người lớn, nếu ông ấy mà còn thì khẳng định sẽ chăm sóc cậu tốt hơn nhiều." Thời điểm anh nói ra những lời này, nghĩ đến người cha trẻ tuổi vừa cố gắng lại dịu dàng nhưng lại không có cơ hội tiếp tục chăm sóc con gái mà bà nội Âu Dương Tĩnh miêu tả, nên ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh trong bất giác mang theo một chút đau lòng.
Uhm? Âu Dương Tĩnh bị anh nhìn như vậy có cảm giác giống như lần muốn chuẩn bị ăn cơm khi đó có chút không thở nổi, này... Đây là "Tìm ra manh mối rồi giết" trong truyền thuyết ... Sao?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.