Chương 47
Thiên Nhai Bài Thảo Thảo
27/10/2023
"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà cậu lại thật sự coi mình như ba của tôi!" Âu Dương Tĩnh trong lòng hoảng loạn, đẩy tay Bùi Dục ra, sửa sang lại mái tóc bị anh vò rối: "Nói đi, đột nhiên đối tốt với tôi như vậy là sao chứ?"
Nhất thời Bùi Dục cảm thấy lòng tốt của anh đều đã bị cho chó ăn rồi, đầy khó chịu đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Vậy cậu nghĩ tôi đối tốt với cậu là có ý đồ gì? Thích, cũng không xem dáng vẻ của cậu có đáng để tôi có ý đồ gì không, dáng vẻ của cậu giống như cọng giá, còn không bằng em gái họ mười hai tuổi của tôi nữa."
"Này!" Âu Dương Tĩnh vừa nghe liền xù lông, đúng là miệng chó không phun được ngà voi! Thiệt thòi cho cô vừa rồi lại còn cảm động!
"Này cái gì mà này, tôi nói đúng sự thật. Cậu cũng đừng có kìm nén tình cảm như vậy, đừng có ầm ĩ nữa, nên chịu thua sớm một chút đi..." Bùi Dục mới nói được một nửa thì chợt phát hiện Âu Dương Tĩnh để chân trần đi dép lê bằng bông xuống, nhất thời nhíu mày: "Trời lạnh như vậy mà đến tất cũng không có mang đã chạy ra, một chút nữa cậu không đau chết mới là lạ dó! Nhanh chóng đi lên đi!"
Âu Dương Tĩnh bị anh nói cho không còn tức giận nữa, kéo dài giọng nói: "Biết rồi - - Bùi đại gia - -"
Thực không bớt lo mà! Đừng nhìn hiện tại cô còn nhảy nhót vui vẻ như vậy, một chút nữa bắt đầu đau thì không biết sẽ khóc thành dáng vẻ như thế nào nữa! Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh đi vào tòa nhà, lắc lắc đầu.
Âu Dương Tĩnh mang theo túi giữ ấm cùng cốc giữ nhiệt chạy trở về phòng ngủ, vừa mới mở cửa ra thì thấy Lương Hiểu Hiểu ngồi ở trên giường nhìn cô cười đầy ái muội: "Mới vừa rồi từ cửa sổ mình đã thấy hết rồi, Bùi đại thần thật dịu dàng! Vậy mà lại còn tìm ra được manh mối mấu chốt nữa! Cậu nói cậu ấy gọi cậu là cô, vậy có phải cậu gọi cậu ấy là 'Quá nhi' hay không?"
Ngay lập tức mặt Âu Dương Tĩnh đỏ ửng, vốn cô không giỏi nói dối, mắt thấy nhanh như vậy đã bị người khác nhìn thấu ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi được rồi, mình nói thật, quả thật Bùi Dục không phải là bà con xa của mình, nhưng thật sự cũng không phải là bạn trai của mình. Tính cách của cậu ấy chính là như vậy, đặc biệt tâm lý, không tốt nhất chính là chòm sao Xử Nữ."
Lương Hiểu Hiểu cũng không có phản bác lại cô, chỉ "A..." một tiếng rồi nói chữ "Đlược" đến ba lần.
Âu Dương Tĩnh đành phải ân cần cố gắng dỗ dành: "Cậu xem Bùi Dục là kiểu người cấp bậc nam thần, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, làm sao cậu ấy có thể nhìn tới kiểu người có ném vào trong đám đông cũng không tìm thấy được chứ? Đồng thời cũng không phải là người cùng thế giới."
Lương Hiểu Hiểu lập tức bày tỏ không đồng ý: "Dáng vẻ của cậu cũng không kém nha! Hơn nữa cậu ấy thứ nhất cậu thứ hai, tại sao lại là người không cùng thế giới chứ?"
Âu Dương Tĩnh nhún vai: "Vị trí thứ hai của mình có thể so với cậu ấy sao? Mình chỉ thuần túy là dựa vào chiến thuật biển đề mà chắp ghép lại. Nếu không phải dựa vào lượng bài tập để luyện tập này, đừng nói Bùi Dục, ngay cả các cậu tùy tiện kiểm tra cũng có thể thắng được mình rồi." Cô nói xong, đột nhiên cảm thấy sự hăng hái đều biến mất, cột tóc lại chuẩn bị đi rửa mặt.
"Đợi một chút!" Lúc này Lương Hiểu Hiểu đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, đưa tay giữ một bên vai của cô lại: "Âu Dương Tĩnh, đột nhiên mình phát hiện có phải là nhận thức của cậu có chút vấn đề rồi hay không?"
"A?"
"Cậu cảm thấy, bản thân cậu có thể đạt được vị trí thứ hai của kỳ kiểm tra trong đợt tập huấn đều là do cậu cực kỳ cố gắng?" Lương Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm.
"Sự thật đúng là như thế." Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Nếu mỗi ngày sau khi tan học trở về cậu cũng giống như mình đều tự học, khẳng định cậu cũng có thể đạt được vị trí này."
Lương Hiểu Hiểu đập nhẹ một cái vào gáy, học chưởng quầy kêu to: "Trời đất quỷ thần ơi! Âu Dương Tĩnh! Đầu óc này của cậu là bị làm sao vậy? Người nào nói với cậu là học toán chỉ cần chịu khó cố gắng làm đề là cũng có thể trở thành học bá?" Kêu xong cô ấy tiếp tục giữ lấy Âu Dương Tĩnh cảm thấy không bình thường nói: "Mà có lẽ cậu cũng không biết? Cố gắng cũng là một loại thiên phú, cậu muốn mình học giống như cậu, vậy thì chỉ một ngày là điên rồi! Cho nên căn bản là không tồn tại khả năng cái gì mà mình học giống như cậu thì cũng sẽ đạt được vị trí như vậy!"
"..." Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không hiểu tại sao cô ấy lại có phản ứng lớn đến như vậy, chỉ có thể phối hợp gật đầu: "Vậy mình phải nói, cảm ơn khi đã khích lệ sao?"
Lương Hiểu Hiêu trợn trừng mắt một cách khoa trương: "Trọng điểm không phải là mình khen cậu, chị gái ạ! Là cậu hoàn toàn không có ý thức được nhận thức của bản thân cậu có vấn đề đó! Sự việc là như này, mình dám đảm bảo là lòng tự tin của cậu thấp một cách nghiêm trọng! Trước tiên cậu đi rửa mặt trước đi, sau khi quay lại mình sẽ tìm cho cậu một cái gì đó để kiểm tra."
So sánh với sự kích động của Lương Hiểu Hiểu, phản ứng của Âu Dương Tĩnh cũng không quá lớn, thậm chí còn cảm thấy phản ứng của Lương Hiểu Hiểu có phần không được bình thường, hai người quen nhau chưa được mười ngày, cô ấy biết đến bản thân mình khẳng định đều là vẻ bề ngoài. Nhưng mà Âu Dương Tĩnh cũng không có trực tiếp tranh cãi cùng cô ấy, mà thuận theo đi vào trong toilet để rửa mặt.
Chờ đến khi cô đi ra, Lương Hiểu Hiểu đã tìm ra một trang web kiểm tra tâm lý, vừa nhìn thấy cô đã hưng phấn lôi kéo cô làm kiểm tra. "Cậu thử do lường một lần đi, xem mình đoán có đúng hay không."
Vốn Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đây chỉ là một bài kiểm tra nhàm chán của một nhóm học sinh của cô ấy chơi đùa về chòm sao hay nhóm máu gì đó, nhưng mà về sau khi nhìn lướt qua mới phát hiện, bài kiểm tra Lương Hiếu Hiểu giới thiệu cho cô đích thực là một bài kiểm tra tâm lý chuyên nghiệp, ít nhất cũng được xem là như vậy.
Âu Dương Tĩnh đọc nhanh như gió, rất nhanh đã làm bài kiểm tra xong. Trong thời gian đang chờ đợi kết quả, đột nhiên cô mở miệng nói với Lương Hiểu Hiểu: "Thật ra loại kiểm tra này cũng không thể chứng minh được vấn đề gì. Nếu mình làm lại một lần nữa, vẫn có thể làm ra được một kết quả hoàn toàn không giống nhau."
Mới vừa nhìn thấy kết quả, Lương Hiểu Hiểu đang chuẩn bị khoe khoang ánh mắt của mình rất là độc đáo thì đã bị mắc kẹt lại rồi.
Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn kết quả một cái, mở trang web ra một lần nữa, dùng chuột chỉ vào những bài kiểm tra này nói một cách tỉ mỉ rõ ràng: "Kỳ thật những đáp án này vẫn có một khuynh hướng rõ ràng, nếu cần, mình có thể biến kết quả kiểm tra này thành một người có lòng tự trọng cao và luôn luôn lạc quan." Cô vừa nói vừa nhanh chóng nhấn vào phần trả lời câu hỏi một lần nữa.
Chỉ trong chốc lát, kết quả cho lần kiểm tra thứ hai đã ra, cùng với kết quả lần kiểm tra thứ hai quả thực là không giống như là cùng một người làm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lương Hiểu Hiểu, ý tứ trong mắt không cần nói cũng hiểu.
Lương Hiểu Hiểu vỗ đầu: "Ai nha! Là mình không nói rõ ràng, cách làm bài kiểm tra tâm lý này là cậu chọn một đáp án gần giống với cảm giác đầu tiên của bản thân mình nhất, cậu coi nó như làm một đề toán thì đương nhiên là vô ích rồi." Cô ấy nhìn Âu Dương Tĩnh, thấy cô không còn kiên nhẫn để tiếp tục làm loại kiểm tra này nữa thì cũng không có ép cô nữa. Chỉ là có phần uể oải nói: "Xem ra khi làm bác sĩ tâm lý thì việc lấy được sự tín nhiệm của bệnh nhân so với kiến thức chuyên ngành vẫn là quan trọng hơn."
"Cậu muốn làm bác sĩ tâm lý sao?" Âu Dương Tĩnh thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy!" Nhất thời tinh thần của Lương Hiểu Hiểu lại trở nên phấn trấn: "Một năm này mình đã xem rất nhiều sách về tâm lý học! Cậu muốn mình phần tích cho cậu nghe không?" Nói đến điều mình yêu thích, cô ấy cũng không quản việc Âu Dương Tĩnh hiểu ít hay nhiều, mà giống như thuộc trong lòng bàn tay liệt kê những lý luận mà cô ấy đã khắc sâu trong ấn tượng.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu, đột nhiên trong lòng xuất hiện một chút mất mác. Từ nhỏ, cô đã không giống với những người bạn cùng lứa tuổi, giống như cho tới bây giờ cô chưa từng có những ước mơ mà một đứa trẻ nên có. Mà việc cô nghĩ đến hình như chỉ có đọc sách, được cô suy nghĩ coi như là một ước mơ duy nhất, chỉ cần dựa vào đọc sách là có thể rời khỏi hoàn cảnh làm cho cô không thể hít thở một cách thoải mái mà cô đã sinh sống từ nhỏ tới bây giờ.
Chưa bao giờ cô từng nghĩ tới chờ tới khi cô dựa vào học tập rời khỏi nơi đó rồi sẽ làm gì, cô vẫn giống như một người cúi đầu để đi đường, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn thấy bầu trời nhỏ bé trước mắt, căn bản là không nhìn thấy được những nơi quá xa.
. . .
Tuy nói Tết Nguyên Tiêu là ngày nghỉ, nhưng trước đó vẫn lên lớp một hồi lâu. Chẳng qua là trong vòng nửa ngày, gần như tất cả học sinh đều tổng hợp lại những lỗi mình hay phạm phải, cho tới trưa thì buổi học đều đã không được như bình thường, đương nhiên, Âu Dương Tĩnh là người ngoại lệ. Từ trước đến nay cô không có chút mong chờ đặc biệt gì với việc đi chơi, mà còn chết hơn là dì cả lại còn đại giá quang lâm nữa. So sánh tất cả, Âu Dương Tĩnh lại càng nguyện ý ngồi ở trong phòng học giải đề hơn.
Cũng bởi vì điều này, cho nên căn bản là cô không có nghĩ tới tuyến đường đi du lịch tập thể, dù sao có người dẫn đội, cô cũng không có để ý tới hành trình. Mãi cho tới lúc trước khi xuất phát, thời điểm ngồi ở trên xe buýt, cô mới phát hiện, vậy mà hành trình lại được sắp xếp đến tận tám rưỡi tối, một trạm sau cùng còn đến đảo Tân Sa để xem pháo hoa cùng hội đèn lồng.
"Vậy chẳng phải khi trở về cũng đã hơn mười giờ rồi sao? Ngày mai lại vẫn còn phải đi học như bình thường nữa, dậy không nổi thì làm sao bây giờ?" Âu Dương Tĩnh nhẩm tính thời gian. "Giáo viên của trung học phụ thuộc nghĩ thế nào chứ, xem pháo hoa thì xem ở trong TV cũng được rồi mà." Nói đùa à, ở bên ngoài chơi đùa nhiều như vậy, cô lại mang rất ít khăn cho dì cả, còn phải thường xuyên tìm chỗ để đổi, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy phiền toái rồi.
"Nói thầm cái gì vậy?" Đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh vươn ra gõ lên đầu cô một cái.
Âu Dương Tĩnh quay đầu, đã thấy mặt Bùi Dục: "Tại sao cậu lại ở đây vậy?"
"Tại sao lại nói như vậy?" Bùi Dục lại gõ đầu cô, chẳng qua lần này để cho cô né tránh được. "Tôi biết hôm nay cậu không được thuận tiện, cho nên đã đổi chỗ với Lương Hiểu Hiểu, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. . . Ánh mắt này của cậu là thế nào chứ? Vẫn còn không biết cảm ơn tôi sao?"
Cảm ơn cái rắm! Có thêm cậu thì mới càng bất tiện hơn đó!
------oOo------
Nhất thời Bùi Dục cảm thấy lòng tốt của anh đều đã bị cho chó ăn rồi, đầy khó chịu đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Vậy cậu nghĩ tôi đối tốt với cậu là có ý đồ gì? Thích, cũng không xem dáng vẻ của cậu có đáng để tôi có ý đồ gì không, dáng vẻ của cậu giống như cọng giá, còn không bằng em gái họ mười hai tuổi của tôi nữa."
"Này!" Âu Dương Tĩnh vừa nghe liền xù lông, đúng là miệng chó không phun được ngà voi! Thiệt thòi cho cô vừa rồi lại còn cảm động!
"Này cái gì mà này, tôi nói đúng sự thật. Cậu cũng đừng có kìm nén tình cảm như vậy, đừng có ầm ĩ nữa, nên chịu thua sớm một chút đi..." Bùi Dục mới nói được một nửa thì chợt phát hiện Âu Dương Tĩnh để chân trần đi dép lê bằng bông xuống, nhất thời nhíu mày: "Trời lạnh như vậy mà đến tất cũng không có mang đã chạy ra, một chút nữa cậu không đau chết mới là lạ dó! Nhanh chóng đi lên đi!"
Âu Dương Tĩnh bị anh nói cho không còn tức giận nữa, kéo dài giọng nói: "Biết rồi - - Bùi đại gia - -"
Thực không bớt lo mà! Đừng nhìn hiện tại cô còn nhảy nhót vui vẻ như vậy, một chút nữa bắt đầu đau thì không biết sẽ khóc thành dáng vẻ như thế nào nữa! Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh đi vào tòa nhà, lắc lắc đầu.
Âu Dương Tĩnh mang theo túi giữ ấm cùng cốc giữ nhiệt chạy trở về phòng ngủ, vừa mới mở cửa ra thì thấy Lương Hiểu Hiểu ngồi ở trên giường nhìn cô cười đầy ái muội: "Mới vừa rồi từ cửa sổ mình đã thấy hết rồi, Bùi đại thần thật dịu dàng! Vậy mà lại còn tìm ra được manh mối mấu chốt nữa! Cậu nói cậu ấy gọi cậu là cô, vậy có phải cậu gọi cậu ấy là 'Quá nhi' hay không?"
Ngay lập tức mặt Âu Dương Tĩnh đỏ ửng, vốn cô không giỏi nói dối, mắt thấy nhanh như vậy đã bị người khác nhìn thấu ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi được rồi, mình nói thật, quả thật Bùi Dục không phải là bà con xa của mình, nhưng thật sự cũng không phải là bạn trai của mình. Tính cách của cậu ấy chính là như vậy, đặc biệt tâm lý, không tốt nhất chính là chòm sao Xử Nữ."
Lương Hiểu Hiểu cũng không có phản bác lại cô, chỉ "A..." một tiếng rồi nói chữ "Đlược" đến ba lần.
Âu Dương Tĩnh đành phải ân cần cố gắng dỗ dành: "Cậu xem Bùi Dục là kiểu người cấp bậc nam thần, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, làm sao cậu ấy có thể nhìn tới kiểu người có ném vào trong đám đông cũng không tìm thấy được chứ? Đồng thời cũng không phải là người cùng thế giới."
Lương Hiểu Hiểu lập tức bày tỏ không đồng ý: "Dáng vẻ của cậu cũng không kém nha! Hơn nữa cậu ấy thứ nhất cậu thứ hai, tại sao lại là người không cùng thế giới chứ?"
Âu Dương Tĩnh nhún vai: "Vị trí thứ hai của mình có thể so với cậu ấy sao? Mình chỉ thuần túy là dựa vào chiến thuật biển đề mà chắp ghép lại. Nếu không phải dựa vào lượng bài tập để luyện tập này, đừng nói Bùi Dục, ngay cả các cậu tùy tiện kiểm tra cũng có thể thắng được mình rồi." Cô nói xong, đột nhiên cảm thấy sự hăng hái đều biến mất, cột tóc lại chuẩn bị đi rửa mặt.
"Đợi một chút!" Lúc này Lương Hiểu Hiểu đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, đưa tay giữ một bên vai của cô lại: "Âu Dương Tĩnh, đột nhiên mình phát hiện có phải là nhận thức của cậu có chút vấn đề rồi hay không?"
"A?"
"Cậu cảm thấy, bản thân cậu có thể đạt được vị trí thứ hai của kỳ kiểm tra trong đợt tập huấn đều là do cậu cực kỳ cố gắng?" Lương Hiểu Hiểu nhìn cô chằm chằm.
"Sự thật đúng là như thế." Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Nếu mỗi ngày sau khi tan học trở về cậu cũng giống như mình đều tự học, khẳng định cậu cũng có thể đạt được vị trí này."
Lương Hiểu Hiểu đập nhẹ một cái vào gáy, học chưởng quầy kêu to: "Trời đất quỷ thần ơi! Âu Dương Tĩnh! Đầu óc này của cậu là bị làm sao vậy? Người nào nói với cậu là học toán chỉ cần chịu khó cố gắng làm đề là cũng có thể trở thành học bá?" Kêu xong cô ấy tiếp tục giữ lấy Âu Dương Tĩnh cảm thấy không bình thường nói: "Mà có lẽ cậu cũng không biết? Cố gắng cũng là một loại thiên phú, cậu muốn mình học giống như cậu, vậy thì chỉ một ngày là điên rồi! Cho nên căn bản là không tồn tại khả năng cái gì mà mình học giống như cậu thì cũng sẽ đạt được vị trí như vậy!"
"..." Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không hiểu tại sao cô ấy lại có phản ứng lớn đến như vậy, chỉ có thể phối hợp gật đầu: "Vậy mình phải nói, cảm ơn khi đã khích lệ sao?"
Lương Hiểu Hiêu trợn trừng mắt một cách khoa trương: "Trọng điểm không phải là mình khen cậu, chị gái ạ! Là cậu hoàn toàn không có ý thức được nhận thức của bản thân cậu có vấn đề đó! Sự việc là như này, mình dám đảm bảo là lòng tự tin của cậu thấp một cách nghiêm trọng! Trước tiên cậu đi rửa mặt trước đi, sau khi quay lại mình sẽ tìm cho cậu một cái gì đó để kiểm tra."
So sánh với sự kích động của Lương Hiểu Hiểu, phản ứng của Âu Dương Tĩnh cũng không quá lớn, thậm chí còn cảm thấy phản ứng của Lương Hiểu Hiểu có phần không được bình thường, hai người quen nhau chưa được mười ngày, cô ấy biết đến bản thân mình khẳng định đều là vẻ bề ngoài. Nhưng mà Âu Dương Tĩnh cũng không có trực tiếp tranh cãi cùng cô ấy, mà thuận theo đi vào trong toilet để rửa mặt.
Chờ đến khi cô đi ra, Lương Hiểu Hiểu đã tìm ra một trang web kiểm tra tâm lý, vừa nhìn thấy cô đã hưng phấn lôi kéo cô làm kiểm tra. "Cậu thử do lường một lần đi, xem mình đoán có đúng hay không."
Vốn Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đây chỉ là một bài kiểm tra nhàm chán của một nhóm học sinh của cô ấy chơi đùa về chòm sao hay nhóm máu gì đó, nhưng mà về sau khi nhìn lướt qua mới phát hiện, bài kiểm tra Lương Hiếu Hiểu giới thiệu cho cô đích thực là một bài kiểm tra tâm lý chuyên nghiệp, ít nhất cũng được xem là như vậy.
Âu Dương Tĩnh đọc nhanh như gió, rất nhanh đã làm bài kiểm tra xong. Trong thời gian đang chờ đợi kết quả, đột nhiên cô mở miệng nói với Lương Hiểu Hiểu: "Thật ra loại kiểm tra này cũng không thể chứng minh được vấn đề gì. Nếu mình làm lại một lần nữa, vẫn có thể làm ra được một kết quả hoàn toàn không giống nhau."
Mới vừa nhìn thấy kết quả, Lương Hiểu Hiểu đang chuẩn bị khoe khoang ánh mắt của mình rất là độc đáo thì đã bị mắc kẹt lại rồi.
Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn kết quả một cái, mở trang web ra một lần nữa, dùng chuột chỉ vào những bài kiểm tra này nói một cách tỉ mỉ rõ ràng: "Kỳ thật những đáp án này vẫn có một khuynh hướng rõ ràng, nếu cần, mình có thể biến kết quả kiểm tra này thành một người có lòng tự trọng cao và luôn luôn lạc quan." Cô vừa nói vừa nhanh chóng nhấn vào phần trả lời câu hỏi một lần nữa.
Chỉ trong chốc lát, kết quả cho lần kiểm tra thứ hai đã ra, cùng với kết quả lần kiểm tra thứ hai quả thực là không giống như là cùng một người làm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lương Hiểu Hiểu, ý tứ trong mắt không cần nói cũng hiểu.
Lương Hiểu Hiểu vỗ đầu: "Ai nha! Là mình không nói rõ ràng, cách làm bài kiểm tra tâm lý này là cậu chọn một đáp án gần giống với cảm giác đầu tiên của bản thân mình nhất, cậu coi nó như làm một đề toán thì đương nhiên là vô ích rồi." Cô ấy nhìn Âu Dương Tĩnh, thấy cô không còn kiên nhẫn để tiếp tục làm loại kiểm tra này nữa thì cũng không có ép cô nữa. Chỉ là có phần uể oải nói: "Xem ra khi làm bác sĩ tâm lý thì việc lấy được sự tín nhiệm của bệnh nhân so với kiến thức chuyên ngành vẫn là quan trọng hơn."
"Cậu muốn làm bác sĩ tâm lý sao?" Âu Dương Tĩnh thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy!" Nhất thời tinh thần của Lương Hiểu Hiểu lại trở nên phấn trấn: "Một năm này mình đã xem rất nhiều sách về tâm lý học! Cậu muốn mình phần tích cho cậu nghe không?" Nói đến điều mình yêu thích, cô ấy cũng không quản việc Âu Dương Tĩnh hiểu ít hay nhiều, mà giống như thuộc trong lòng bàn tay liệt kê những lý luận mà cô ấy đã khắc sâu trong ấn tượng.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu, đột nhiên trong lòng xuất hiện một chút mất mác. Từ nhỏ, cô đã không giống với những người bạn cùng lứa tuổi, giống như cho tới bây giờ cô chưa từng có những ước mơ mà một đứa trẻ nên có. Mà việc cô nghĩ đến hình như chỉ có đọc sách, được cô suy nghĩ coi như là một ước mơ duy nhất, chỉ cần dựa vào đọc sách là có thể rời khỏi hoàn cảnh làm cho cô không thể hít thở một cách thoải mái mà cô đã sinh sống từ nhỏ tới bây giờ.
Chưa bao giờ cô từng nghĩ tới chờ tới khi cô dựa vào học tập rời khỏi nơi đó rồi sẽ làm gì, cô vẫn giống như một người cúi đầu để đi đường, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn thấy bầu trời nhỏ bé trước mắt, căn bản là không nhìn thấy được những nơi quá xa.
. . .
Tuy nói Tết Nguyên Tiêu là ngày nghỉ, nhưng trước đó vẫn lên lớp một hồi lâu. Chẳng qua là trong vòng nửa ngày, gần như tất cả học sinh đều tổng hợp lại những lỗi mình hay phạm phải, cho tới trưa thì buổi học đều đã không được như bình thường, đương nhiên, Âu Dương Tĩnh là người ngoại lệ. Từ trước đến nay cô không có chút mong chờ đặc biệt gì với việc đi chơi, mà còn chết hơn là dì cả lại còn đại giá quang lâm nữa. So sánh tất cả, Âu Dương Tĩnh lại càng nguyện ý ngồi ở trong phòng học giải đề hơn.
Cũng bởi vì điều này, cho nên căn bản là cô không có nghĩ tới tuyến đường đi du lịch tập thể, dù sao có người dẫn đội, cô cũng không có để ý tới hành trình. Mãi cho tới lúc trước khi xuất phát, thời điểm ngồi ở trên xe buýt, cô mới phát hiện, vậy mà hành trình lại được sắp xếp đến tận tám rưỡi tối, một trạm sau cùng còn đến đảo Tân Sa để xem pháo hoa cùng hội đèn lồng.
"Vậy chẳng phải khi trở về cũng đã hơn mười giờ rồi sao? Ngày mai lại vẫn còn phải đi học như bình thường nữa, dậy không nổi thì làm sao bây giờ?" Âu Dương Tĩnh nhẩm tính thời gian. "Giáo viên của trung học phụ thuộc nghĩ thế nào chứ, xem pháo hoa thì xem ở trong TV cũng được rồi mà." Nói đùa à, ở bên ngoài chơi đùa nhiều như vậy, cô lại mang rất ít khăn cho dì cả, còn phải thường xuyên tìm chỗ để đổi, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy phiền toái rồi.
"Nói thầm cái gì vậy?" Đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh vươn ra gõ lên đầu cô một cái.
Âu Dương Tĩnh quay đầu, đã thấy mặt Bùi Dục: "Tại sao cậu lại ở đây vậy?"
"Tại sao lại nói như vậy?" Bùi Dục lại gõ đầu cô, chẳng qua lần này để cho cô né tránh được. "Tôi biết hôm nay cậu không được thuận tiện, cho nên đã đổi chỗ với Lương Hiểu Hiểu, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. . . Ánh mắt này của cậu là thế nào chứ? Vẫn còn không biết cảm ơn tôi sao?"
Cảm ơn cái rắm! Có thêm cậu thì mới càng bất tiện hơn đó!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.