Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 144: Cô nhất định là của anh

Mia

20/08/2021

Tiếp đó là Lục Việt Anh 8 điểm, Cảnh Mai Chi 9 điểm, Tần Dương Đức 11 điểm.

Vương Bích Hà mở chiếc cốc màu nhìn, sau đó, cố ý lộ ra vẻ mặt thất vọng, đưa tay ra hiệu "Tôi uống rượu, lắc lại lần nữa đi."

Tần Dương Đức lông mày hơi cau lại, anh ta cách Vương Bích Hà không xa lắm, cho nên anh ta nhìn thấy điểm số của cô ta, điểm số của cô ta với anh ta giống nhau, điểm số lớn như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng, lại sao lại phải lắc lại lần nữa?

Lẽ nào chính là vì chú ý tới sắc mặt của Dung Tư Thành?

Lắc lại một lần nữa.

Vương Bích Hà lén nhìn mọi người, lén lút mở chiếc cốc màu ra nhìn, sau đó lại mím môi cười, cười không thể kiềm chế được, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Tôi nhận thua.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt ăn dưa bở xem trò vui không sợ chuyện lớn: "Được, vậy thì uống rượu.

Lục Việt Anh hiếu kỳ nói: "Mở ra xem, rốt cuộc là bao nhiêu, lại nhận thua vậy?"

Vương Bích Hà ánh mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn Dung Tư Thành, mở hộp màu ra.

Cảnh Mai Chi nói: "5 điểm, là nhỏ hơn chút!"

Dung Tư Thành lông màu cau nhỏ lại không thể nhìn thấy được.

Lục Việt Anh cười nói: "Nào nào, tôi xem có ai nhỏ hơn cô không.

Nói xong anh ta liền mở hộp màu xúc xắc ra, nhìn thấy hộp màu Dung Tư Thành có 3 điểm, anh ta không chút ngại ngùng nở nụ cười: "Tôi nói cậu 3 điểm này còn cứ ôm làm gì chứ?"

Dung Tư Thành đắc ý hừ một tiếng, giống như là cuối cùng anh cũng chịu thua sao?

Vương Bích Hà nhìn trộm Dung Tư Thành, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Dung Tư Thành, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười!

Cảnh này đều rơi vào tầm mắt của Tần Dương Đức, cô ta đúng là bởi vì Dung Tư Thành nên mới có ý lắc lại lần nữa, cố ý chịu thua.

Nhưng cô ta làm sao có thể đoán được Dung Tư Thành lại có điểm thấp như vậy?

Lục Việt Anh cả quá trình đều không chú ý, nhìn Vương Bích Hà nói: "Xem nào, nhận thua chịu thiệt rồi chứ? Người ta 3 điểm cũng không sợ, cô nói cô 5 điểm thì sợ cái gì chứ?"

Vương Bích Hà nhìn Dung Tư Thành, cười giải thích: “Tôi đây không phải là sợ phải uống ba chén rượu, vẫn là muốn nhận thua, mới chỉ cần uống một chén."



Lục Việt Anh không nhịn được cười to lên: "Haha, cùng với cậu chủ Dung chơi, chơi chính là tim đập nhanh, cô phải giữ bình tĩnh, mau uống rượu đi, nào nào, tiếp tục

Lần này, bởi vì có Vương Bích Hà chịu thua, Dung Tư Thành may mắn không phải uống rượu, nhưng cảm giác của anh cũng không tốt, anh ngoài Mộ Yến Lệ ra thì những người khác đều không có hứng thú. Đơn giản khi trở lại, bất luận là điểm số to nhỏ, anh chỉ lắc một lần, hơn nữa trên mặt càng không chút biến sắc.

Vương Bích Hà cho dù là đoán được ý qua lời nói và sắc mặt, cũng không phân tích được điểm số của Dung Tư Thành.

Mà Dung Tư Thành cũng không biết làm sao nữa, thất tình, chơi bài cũng thất bại, tình hình giống như đêm đó của Mộ Yến Lệ, vẫn cứ bị thua, chơi mười mấy ván, điểm to nhất được một lần là 7.

Nhưng chỉ tiếc anh vẫn là điểm nhỏ nhất.

Vương Bích Hà vẫn vậy giúp Dung Tư Thành, cô ta cảm thấy khi mình có thể thắng, những vẫn lắc lại. Nhưng cô ta cũng không thể nhận thua, trên 8 điểm còn nhận thua nữa sẽ bị người khác nhìn ra.

Cho nên, Dung Tư Thành trở thành người phải uống rượu nhiều nhất hội, đương nhiên đoạn sau đã thua tiền rồi, không muốn để rượu làm tê tiệt lý trí của mình.

Giữa đường anh đi đến nhà vệ sinh.

Quả thực coi như là vẫn thua, tâm trạng của anh cũng rất tốt, anh bỗng nhiên có thể hiểu được tâm tình tức giận của Mộ Yến Lệ lúc đó rồi.

Cô nhất định là tức không chịu được, nhưng lại không đấu lại. Có một số chuyện, giống như là đã định sẵn không có cách nào thay đổi được! Giống như bọn họ, cho dù là 7 năm trước trời xui đất khiến mà xa nhau, 7 năm sau bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau.

Anh tin tưởng anh nhất định có thể theo đuổi được CÔ, cho dù là bây giờ không thể thì tương lai nhất định có thể

Cô nhất định là của anh!

Anh tay chống ở bồn rửa tay nhìn anh trong gương, khuôn mặt có chút say, ánh mắt lại kiên định lạ thường. "Cốc cốc"

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh nhíu mày hỏi: "Ai?"

Giọng của Vương Bích Hà truyền vào: "Em... Dung Tư

Thành anh không sao chứ?"

Dung Tư Thành hiểu ra, ngồi dậy, mở cửa: "Không sao, cô lên đi!" Vương Bích Hà nói: "Em không lên, em còn tưởng anh uống nhiều nôn ra, em vừa nãy muốn pha cho anh cốc trà giải rượu"

Nói xong cô ta đưa tới một cái cốc.

Dung Tư Thành lạnh nhạt trả lời một tiếng: "Không cần" Vương Bích Hà nhìn anh vẻ quan tâm hỏi: "Vậy anh đừng uống nữa, đã uống nhiều như vậy rồi"

Dung Tư Thành liếc mắt nhìn cô ta không lên tiếng nhưng ánh mắt sắc bén, hình như là nhìn thấu cô ta đang nghĩ gì vậy.



Cô ta hơi sững sờ một chút, vội vàng giải thích: "Em là lo anh uống nhiều nữa sẽ khó chịu."

Dưng Tư Thành qua loa nói một câu: "Không sao." Sau khi trở lại.

Mấy người nhìn bọn họ ảnh mặt thay đổi có chút mờ ám không rõ

Dung Tư Thành bỗng nhiên cảm thấy phản cảm. "Mấy người uống đi, tôi về trước."

Dứt lời, hai người phụ nữ của phòng riêng đều nhìn về anh, thần sắc trong mắt, mang theo vài phần chờ mong. Chỉ tiếc, Dung Tư Thành hoàn toàn không nhìn bọn họ, thật sự lấy áo khoác ra khỏi phòng riêng. Lục Việt Anh kinh ngạc nói: "Này, đi về hả?"

Anh ta nghi ngờ, làm sao cảm thấy anh bỗng nhiên lại không vui vậy?

Anh ta đuổi theo: "Anh làm sao vậy?"

Dung Tư Thành nói: "Không sao, các người tiếp tục chơi, rảnh rỗi lại tụ họp."

Nói xong liền muốn đi.

Lục Việt Anh theo sau: "Làm sao không thích chơi với bọn họ hả? Không phải đều là bạn sao? Chính là thấy anh tâm tình không tốt, muốn mọi người cùng vui vẻ một chút."

Dung Tư Thành nhìn anh ta: "Tôi biết, các cậu uống đi!" "Anh gần đây có chút thoát khỏi tổ chức à, yêu đương rồi bạn bè cũng không có chỗ rồi sao?" Dung Tư Thành liếc anh ta một cái: "Không có chỗ, tôi ở đây?" "Vậy mọi người vẫn chưa về? Anh lại về?" "Ở nhà có người đang chờ."

Lục Việt Anh lườm anh: "Thôi đi, không phải vữa nãy muốn sống muốn chết rồi sao?"

Dung Tư Thành liếc mắt trừng anh ta: "Ai muốn sống muốn chết hả?"

Lục Việt Anh kéo anh lại: "Được rồi, tôi nói với anh chút hoa khô, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, đàn ông theo quả thận, phụ nữ đi theo trái tim, đàn ông muốn ngủ với phụ nữ, chỉ cần không phản cảm đều có thể ngủ, mà người phụ nữ thì khác, phụ nữ trước tiên phải có tình yêu đã! Nếu không cô ta sẽ không cho chạm vào. Anh nếu như thật sự muốn cùng với cô nàng Yến Lệ, thì đêm nay chính là cơ hội thử nghiệm tốt, có thể tiến có thể lùi có thể thủ, nếu như cô ấy thực sự phản cảm với anh, anh hãy đổ tại cho anh uống rượu, không thể kiềm chế được bản thân, sau khi say rượu mất đi lý trí cô gái bình thường đều có thể hiểu được, đương nhiên nếu như cô nàng Yến Lệ của anh cũng thích anh, chẳng phải là chuyện vui lớn sao?"

Dung Tư Thành không biết có phải bị Lục Việt Anh tẩy não rồi hay không, trên đường trở về trong đầu toàn là vấn đề này.

Lúc thì nghĩ anh và Mộ Yến Lệ làm chút gì đó, có lẽ bọn họ thực sự xảy ra chuyện gì, cô mới trở thành người của mình!

Nhìn một cái! Nhìn một cái thôi liền trở về!

Nhưng... Anh giơ tay nhìn đồng hồ đã 11h30, chắc người ta đã ngủ rồi, muộn như vậy còn có lý do gì để gọi người ta mở cửa đây?

Anh vẫn còn đang băn khoăn nghĩ ra nguyên cớ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook