Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 145: Nếu không, chúng ta hãy thử đi
Mia
20/08/2021
Dung Tư Thành đang rối rắm vì chưa tìm ra được một lý do, cửa phòng lại bỗng nhiên mở ra.
Nhìn người đứng ở cửa, anh đứng yên tại chỗ, có uống chút rượu nên bộ não phản ứng có chút chậm, hiện tại càng trống rỗng.
Anh cũng không nghĩ tới Mộ Yến Lê sẽ đột nhiên mở cửa.
Hiện tại phải giải thích như thế nào, một người uống ngay cả mẹ ruột của mình anh còn không biết, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại một mình đứng ở cửa nhà người khác?
Mộ Yến Lệ cũng vẻ mặt mờ mịt, cô không biết làm thế nào liền tới mở cửa, ban đầu cô định cho đứa nhỏ ngủ một rồi trở về phòng ngủ, trong lúc ngạc nhiên nghe thấy bên ngoài giống như có âm thanh gì đó, cô cứ như vậy cũng không nghĩ tới mở cửa, trong bóng tối, giống như có cái gì dẫn đường cô làm như vậy.
Chỉ là quá bất ngờ không có thời gian chuẩn bị, thật sự làm cho người ta xấu hổ, cô ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, lời nói theo bản năng cứ như vậy thốt ra "Anh, làm thế nào anh lại ở đây?
Dung Tư Thành suy nghĩ một chút: "Muốn tới thăm Gia
Hạo, lại sợ hai người đã ngủ, tôi còn do dự không biết có nên vào không, em liền mở cửa, sao em còn chưa ngủ?” Cùng một vấn đề hỏi qua, làm cho Mộ Yến Lệ trong nháy mắt cũng sửng sốt, lập tức nhìn anh mà nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy động tĩnh ở cửa, còn tưởng rằng trong nhà có trộm”
Khỏe môi cô nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng tràn đầy vẻ hẹp hòi, Dung Tư Thành lại yêu thích bộ dạng nhỏ bé này của cô. "Tên trộm đến và em mở cửa, em đang mở cửa mời trộm vào đấy à?” Mộ Yến Lệ nhìn anh khẽ nâng cằm, dường như một ngày buồn bực giờ phút này không còn tồn tại, trong mắt cô năm phần khiêu khích, năm phần chế nhạo. "Sợ cái gì? Tên trộm bước vào, cũng không biết ai trộm ai? Cuối cùng, tôi vẫn là một tên trộm đã được đóng dấu bởi anh!”
Dung Tư Thành tay cho vào túi, đứng ở cửa, cứ như vậy rũ mắt nhìn cô, anh cảm thấy tâm trạng âm u một ngày của anh, bởi vì mấy câu nói của cô, mọi thứ liền sáng rực. “Ừm, có kẻ trộm tiền, có người đánh cắp trái tim!” Mộ Yến Lê:……..
Cái sự thẳng thắn này không thể vượt qua được, phải không? “Mà em, là tên trộm cao minh nhất.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, không hiểu sao lại có thể trêu chọc lòng người, trái tim Mộ Yến Lệ lại bắt đầu không ngừng loạn nhịp, cô tức giận nhìn anh: "Có phải anh say hay không?
Dung Tư Thành nhìn cô, ánh mắt không hiểu sao mang theo vài phần oan ức, rất ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừm!” "Tôi chưa bao giờ thấy một người say rượu lại nói rằng anh ta say rượu!"
Dung Tư Thành nói: "Trước khi gặp em, tôi cảm thấy tôi không say, nhưng sau khi gặp em, tôi lại cảm thấy tôi đang say. Nếu không, làm thế nào em có thể để ý tôi?”
Đôi mắt thâm thúy của anh lấp lánh, người nghe giọng điệu cẩn thận kia đều cảm thấy rất không thoải mái.
Mũi Mộ Yến Lệ chua xót, sau đó nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái: "Tôi từ khi nào không để ý đến anh?” Dung Tư Thành không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt đó rõ ràng viết: “Hôm nay”
Mộ Yến Lệ trong lòng oán hận, cô còn chưa trách anh nói đi liền đi, hại cô suy nghĩ một ngày.
Cô đưa tay kéo anh: "Vào đi!”
Dung Tư Thành theo sau cô vào trong một cách bất ngờ và ngoan ngoãn "Chờ ở đây!”
Mộ Yến Lệ quay đầu lại liếc anh một cái, xoay người trực tiếp vào phòng bếp.
Dung Tư Thành hai mắt có chút tham luyến nhìn chằm chăm người phụ nữ, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một vòng tay, cô sống động đến mức gần như vừa tầm tay.
Anh lắc lắc đầu, đều trách tên kia ảnh hưởng đến anh, anh đang nghĩ gì thể không biết?
Mộ Yến Lệ ở trong phòng bếp bưng tới cho Dung Tư
Thành một ly nước mật ong: "Uống chút nước giải rượu đi!”
Dung Tư Thành tiền tay cầm lấy, nhưng mắt vẫn nhìn lên người cô.
Ánh mắt nóng bỏng như vậy, Mộ Yến Lệ sửng sốt nhìn anh cũng có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì? Uống đi!"
Dụng Tư Thành đáp lại, ực ực uống nước mật ong trong cốc sạch sẽ.
Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Mộ Yến Lệ cuối cùng không thể rời khỏi tầm mắt của tên say rượu này, ánh mắt loạng choạng, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, không biết nói như thế nào.
Dung Tư Thành muốn nói ra rất nhiều, nhưng lý trí còn sót lại nói cho anh biết không được nói. Cho nên trong lúc nhất thời cứ như vậy nhìn nhau không nói nên lời.
Bầu không khí như vậy sẽ làm cho người ta xấu hổ, cuối cùng Dung Tư Thành cũng không thể nghe theo lý trí, đứng lên: "Em ngủ đi, tôi về đây.
Mộ Yến Lệ theo bản năng gọi anh: "Anh không phải muốn thăm Gia Hạo sao?"
Dung Tư Thành gật đầu đáp lời, sau đó bước chân di chuyển, trực tiếp đi vào phòng Mộ Gia Hạo.
Cậu bé kia ngủ khá say, không còn là tư thế cuộn tròn ngày hôm qua, hôm nay ngược lại là hào phóng, bốn chân mở rộng, chăn che trên người cũng bị cậu đá sang một bên
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đang bĩu ra, hơi thở nông và đều.
Khuôn mặt Dung Tư Thành dịu đi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé. “Có vẻ thằng bé đã bình tĩnh lại.” Anh nhỏ giọng nói.
Mộ Yến Lệ cười đáp: "Ừm, hôm nay còn an ủi tôi! Nói thắng bé cũng nằm mơ, nhưng trong mơ đều là hình ảnh thằng bé báo thù.
Dung Tư Thành cũng cười: "Con trai tuyệt vời!”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, cô không phải là lần đầu tiên nghe thấy Dung Tư Thành gọi Gia Hạo là con trai, tối hôm qua khi bọn họ tìm cậu bé, Dung Tư Thành cũng gọi con trai.
Cô nghĩ rằng anh chỉ muốn an ủi cô, nhưng bây giờ anh lại nói vậy.
Cô nhìn anh nghiêm túc sửa sai: "Là con trai của tôi rất tuyệt vời!" Dung Tư Thành nhìn về phía cô, trong mắt là trêu chọc không giấu được: "Sớm muộn gì cũng là con trai tôi!”
Mộ Yến Lệ vẻ mặt khó hiểu nhìn Dung Tư Thành, cô từ từ nóng lên, nhưng anh đối xử tốt với cô, sự chân thành của anh, cẩn thận, cô cũng không phải không cảm nhận được.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không tìm bạn trai, một là cô thật sự tìm không được, còn nữa là bởi vì Gia Hạo, sợ đối phương sẽ để ý đến chuyện cô có con, sợ đối phương sẽ đối xử với con trai cô không tốt, sợ Gia Hạo không thích, cho nên dưới đủ loại nguyên nhân cô vẫn chỉ sống một mình.
Cô muốn ngăn chặn bất cứ điều gì sẽ làm tổn thương đến cậu bé!
Tình yêu chính là một ván bài mười cược chín thua, cô cũng không quan tâm, biết rõ sẽ thua, vì sao vẫn như con thiêu thân lao vào lửa? Nhưng hôm nay cô rất khó chịu, nhìn khoảnh khắc anh rời đi cô suy nghĩ rất nhiều.
Nếu đó là anh, tại sao anh không thể dũng cảm hơn một chút? “Dung Tư Thành, nếu không chúng ta hãy thử đi!” Nghe vậy, Dung Tư Thành còn có chút không kịp phản ứng: "Hử?”
Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, nể mặt anh đang say rượu, tính trạng cô lại đang tốt, nói lại cho anh một lần nữa: "Tôi nói, nếu anh không ngại tôi có Gia Hạo, chúng ta hãy thử đi!"
Nhìn người đứng ở cửa, anh đứng yên tại chỗ, có uống chút rượu nên bộ não phản ứng có chút chậm, hiện tại càng trống rỗng.
Anh cũng không nghĩ tới Mộ Yến Lê sẽ đột nhiên mở cửa.
Hiện tại phải giải thích như thế nào, một người uống ngay cả mẹ ruột của mình anh còn không biết, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại một mình đứng ở cửa nhà người khác?
Mộ Yến Lệ cũng vẻ mặt mờ mịt, cô không biết làm thế nào liền tới mở cửa, ban đầu cô định cho đứa nhỏ ngủ một rồi trở về phòng ngủ, trong lúc ngạc nhiên nghe thấy bên ngoài giống như có âm thanh gì đó, cô cứ như vậy cũng không nghĩ tới mở cửa, trong bóng tối, giống như có cái gì dẫn đường cô làm như vậy.
Chỉ là quá bất ngờ không có thời gian chuẩn bị, thật sự làm cho người ta xấu hổ, cô ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, lời nói theo bản năng cứ như vậy thốt ra "Anh, làm thế nào anh lại ở đây?
Dung Tư Thành suy nghĩ một chút: "Muốn tới thăm Gia
Hạo, lại sợ hai người đã ngủ, tôi còn do dự không biết có nên vào không, em liền mở cửa, sao em còn chưa ngủ?” Cùng một vấn đề hỏi qua, làm cho Mộ Yến Lệ trong nháy mắt cũng sửng sốt, lập tức nhìn anh mà nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy động tĩnh ở cửa, còn tưởng rằng trong nhà có trộm”
Khỏe môi cô nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng tràn đầy vẻ hẹp hòi, Dung Tư Thành lại yêu thích bộ dạng nhỏ bé này của cô. "Tên trộm đến và em mở cửa, em đang mở cửa mời trộm vào đấy à?” Mộ Yến Lệ nhìn anh khẽ nâng cằm, dường như một ngày buồn bực giờ phút này không còn tồn tại, trong mắt cô năm phần khiêu khích, năm phần chế nhạo. "Sợ cái gì? Tên trộm bước vào, cũng không biết ai trộm ai? Cuối cùng, tôi vẫn là một tên trộm đã được đóng dấu bởi anh!”
Dung Tư Thành tay cho vào túi, đứng ở cửa, cứ như vậy rũ mắt nhìn cô, anh cảm thấy tâm trạng âm u một ngày của anh, bởi vì mấy câu nói của cô, mọi thứ liền sáng rực. “Ừm, có kẻ trộm tiền, có người đánh cắp trái tim!” Mộ Yến Lê:……..
Cái sự thẳng thắn này không thể vượt qua được, phải không? “Mà em, là tên trộm cao minh nhất.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, không hiểu sao lại có thể trêu chọc lòng người, trái tim Mộ Yến Lệ lại bắt đầu không ngừng loạn nhịp, cô tức giận nhìn anh: "Có phải anh say hay không?
Dung Tư Thành nhìn cô, ánh mắt không hiểu sao mang theo vài phần oan ức, rất ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừm!” "Tôi chưa bao giờ thấy một người say rượu lại nói rằng anh ta say rượu!"
Dung Tư Thành nói: "Trước khi gặp em, tôi cảm thấy tôi không say, nhưng sau khi gặp em, tôi lại cảm thấy tôi đang say. Nếu không, làm thế nào em có thể để ý tôi?”
Đôi mắt thâm thúy của anh lấp lánh, người nghe giọng điệu cẩn thận kia đều cảm thấy rất không thoải mái.
Mũi Mộ Yến Lệ chua xót, sau đó nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái: "Tôi từ khi nào không để ý đến anh?” Dung Tư Thành không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt đó rõ ràng viết: “Hôm nay”
Mộ Yến Lệ trong lòng oán hận, cô còn chưa trách anh nói đi liền đi, hại cô suy nghĩ một ngày.
Cô đưa tay kéo anh: "Vào đi!”
Dung Tư Thành theo sau cô vào trong một cách bất ngờ và ngoan ngoãn "Chờ ở đây!”
Mộ Yến Lệ quay đầu lại liếc anh một cái, xoay người trực tiếp vào phòng bếp.
Dung Tư Thành hai mắt có chút tham luyến nhìn chằm chăm người phụ nữ, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một vòng tay, cô sống động đến mức gần như vừa tầm tay.
Anh lắc lắc đầu, đều trách tên kia ảnh hưởng đến anh, anh đang nghĩ gì thể không biết?
Mộ Yến Lệ ở trong phòng bếp bưng tới cho Dung Tư
Thành một ly nước mật ong: "Uống chút nước giải rượu đi!”
Dung Tư Thành tiền tay cầm lấy, nhưng mắt vẫn nhìn lên người cô.
Ánh mắt nóng bỏng như vậy, Mộ Yến Lệ sửng sốt nhìn anh cũng có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì? Uống đi!"
Dụng Tư Thành đáp lại, ực ực uống nước mật ong trong cốc sạch sẽ.
Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Mộ Yến Lệ cuối cùng không thể rời khỏi tầm mắt của tên say rượu này, ánh mắt loạng choạng, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, không biết nói như thế nào.
Dung Tư Thành muốn nói ra rất nhiều, nhưng lý trí còn sót lại nói cho anh biết không được nói. Cho nên trong lúc nhất thời cứ như vậy nhìn nhau không nói nên lời.
Bầu không khí như vậy sẽ làm cho người ta xấu hổ, cuối cùng Dung Tư Thành cũng không thể nghe theo lý trí, đứng lên: "Em ngủ đi, tôi về đây.
Mộ Yến Lệ theo bản năng gọi anh: "Anh không phải muốn thăm Gia Hạo sao?"
Dung Tư Thành gật đầu đáp lời, sau đó bước chân di chuyển, trực tiếp đi vào phòng Mộ Gia Hạo.
Cậu bé kia ngủ khá say, không còn là tư thế cuộn tròn ngày hôm qua, hôm nay ngược lại là hào phóng, bốn chân mở rộng, chăn che trên người cũng bị cậu đá sang một bên
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào đang bĩu ra, hơi thở nông và đều.
Khuôn mặt Dung Tư Thành dịu đi, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé. “Có vẻ thằng bé đã bình tĩnh lại.” Anh nhỏ giọng nói.
Mộ Yến Lệ cười đáp: "Ừm, hôm nay còn an ủi tôi! Nói thắng bé cũng nằm mơ, nhưng trong mơ đều là hình ảnh thằng bé báo thù.
Dung Tư Thành cũng cười: "Con trai tuyệt vời!”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, cô không phải là lần đầu tiên nghe thấy Dung Tư Thành gọi Gia Hạo là con trai, tối hôm qua khi bọn họ tìm cậu bé, Dung Tư Thành cũng gọi con trai.
Cô nghĩ rằng anh chỉ muốn an ủi cô, nhưng bây giờ anh lại nói vậy.
Cô nhìn anh nghiêm túc sửa sai: "Là con trai của tôi rất tuyệt vời!" Dung Tư Thành nhìn về phía cô, trong mắt là trêu chọc không giấu được: "Sớm muộn gì cũng là con trai tôi!”
Mộ Yến Lệ vẻ mặt khó hiểu nhìn Dung Tư Thành, cô từ từ nóng lên, nhưng anh đối xử tốt với cô, sự chân thành của anh, cẩn thận, cô cũng không phải không cảm nhận được.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không tìm bạn trai, một là cô thật sự tìm không được, còn nữa là bởi vì Gia Hạo, sợ đối phương sẽ để ý đến chuyện cô có con, sợ đối phương sẽ đối xử với con trai cô không tốt, sợ Gia Hạo không thích, cho nên dưới đủ loại nguyên nhân cô vẫn chỉ sống một mình.
Cô muốn ngăn chặn bất cứ điều gì sẽ làm tổn thương đến cậu bé!
Tình yêu chính là một ván bài mười cược chín thua, cô cũng không quan tâm, biết rõ sẽ thua, vì sao vẫn như con thiêu thân lao vào lửa? Nhưng hôm nay cô rất khó chịu, nhìn khoảnh khắc anh rời đi cô suy nghĩ rất nhiều.
Nếu đó là anh, tại sao anh không thể dũng cảm hơn một chút? “Dung Tư Thành, nếu không chúng ta hãy thử đi!” Nghe vậy, Dung Tư Thành còn có chút không kịp phản ứng: "Hử?”
Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, nể mặt anh đang say rượu, tính trạng cô lại đang tốt, nói lại cho anh một lần nữa: "Tôi nói, nếu anh không ngại tôi có Gia Hạo, chúng ta hãy thử đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.