Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1421: 1435: Chương 1436
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
Cô An An nhìn thoáng qua Khương Tịnh Hàm, hiện tại không phải là lúc cùng Lam Hân tranh chấp, tất cả kế hoạch của cô ta đều phải có trình tự ngay ngắn đề tiền hành, không thể bởi vì cơn nóng giận với Lam Hân mà bị phá hỏng được, hiện tại cô ta nên im to một chút mới tố.
“Từ từ, tôi còn chưa có mắng đủ đâu”
Khương Tịnh Hàm không nghĩ cứ như vậy mà buông tha cho Lam Hân.
Lam Tử Kỳ tiến lên từng bước, trừng mắt căm tức Khương Tịnh Hàm, “Miệng của con người là dùng đề nói, còn miệng của cô chỉ dùng đề phun phân, còn muốn mắt cho đủ sao?
Nào nào bào, bà cô nhỏ như tôi cùng cô đấu võ mồm.”
Lam Tử Kỳ nhỏ bé nhưng lại vô cùng khí thế mạnh mẽ.
“Kỳ Kỳ.”
Lam Hân nhìn thây dáng vẻ phần nộ của con gái mà đau lòng, mặc kệ ở bát cứ lúc nào, Kỳ Kỳ tỏ ra mạnh mẽ đều là vì bảo vệ người mẹ này.
Là một người mẹ, hẳn là cô nên vì bọn nhỏ mà che mưa chắn gió, định hướng đúng đắn cho con nhỏ từ những bước đi đầu tiên.
Mà cô, lại để cho con cái mình phải đối mặt với những người này.
Trong lúc mây người đang giáng co qua lại, Lam Tử Nhiên vẫn một bên không nói gì lại lấy điện thoại báo cáo lại tình hình đang diễn ra ở đây cho cha mình xem.
Có một người cha lợi hại để làm gì chứ?
“Con nhóc thối, mày cút nhanh ra một bên cho tao.”
Khương Tịnh Hàm không đề ý đến ánh mắt đám người vây xem, một phen đầy ngã Lam Tử Kỳ.
Dáng người nhỏ bé của Lam Tử Kỳ lập tức té ngã trên mặt đất.
“Kỳ Kỳ.”
Lam Hân nhìn thấy con gái bị ngã xuống đất, đáy lòng rất sốt ruột, tay chân.
Kỳ Kỳ từng chịu nhiều thương tổn, lần tuết Cô An An cũng đã xô ngã con bé một lần.
“Kỳ Kỳ, không có việc gì chứ?”
Lam Tử Tuấn giúp đỡ Kỳ Kỳ đứng lên.
“Không có việc gì”
Lam Tử Kỳ cắn răng đứng lên, lòng bàn tay lại truyền đến nóng rát.
“Khương Tịnh Hàm, cô có giỏi thì cứ nhằm vào tôi, đừng có động vào con gái tôi.”
Lam Hân nói lời sắc bén, vẻ mặt rất nghiêm nghị, phân nộ nhìn qua Khương Tịnh Hàm.
“ta He.
”” Khương Tịnh Hàm châm chọc.
nhìn cô, “Gô chỉ là một người tàn phé, hiện tại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, Lục Hạo Thành là người có thân phận như vậy, sao có thê thích một người tàn phế như cô chứ?”
Khương Tịnh Hàm nói những lời đày ác ý.
Lúc Khương Lam Hân xinh đẹp lộng lẫy, Lục Hạo Thành có thể sẽ xem cô là báu vật nâng niu trên tay, nhưng hiện tại thì sao?
hlahan Lục Hạo Thành cũng là một người đàn ông tôn quý và có lòng tự trọng riêng, sao có thê chịu ở bên một người tàn tật chứ?
Lam Hân lại tự tin cười cười: “Vậy sao, cho dù cả đời tôi cũng không thể đứng lên, anh ấy vẫn là ông xã yêu thương tôi nhất trên đòi.”.
“Từ từ, tôi còn chưa có mắng đủ đâu”
Khương Tịnh Hàm không nghĩ cứ như vậy mà buông tha cho Lam Hân.
Lam Tử Kỳ tiến lên từng bước, trừng mắt căm tức Khương Tịnh Hàm, “Miệng của con người là dùng đề nói, còn miệng của cô chỉ dùng đề phun phân, còn muốn mắt cho đủ sao?
Nào nào bào, bà cô nhỏ như tôi cùng cô đấu võ mồm.”
Lam Tử Kỳ nhỏ bé nhưng lại vô cùng khí thế mạnh mẽ.
“Kỳ Kỳ.”
Lam Hân nhìn thây dáng vẻ phần nộ của con gái mà đau lòng, mặc kệ ở bát cứ lúc nào, Kỳ Kỳ tỏ ra mạnh mẽ đều là vì bảo vệ người mẹ này.
Là một người mẹ, hẳn là cô nên vì bọn nhỏ mà che mưa chắn gió, định hướng đúng đắn cho con nhỏ từ những bước đi đầu tiên.
Mà cô, lại để cho con cái mình phải đối mặt với những người này.
Trong lúc mây người đang giáng co qua lại, Lam Tử Nhiên vẫn một bên không nói gì lại lấy điện thoại báo cáo lại tình hình đang diễn ra ở đây cho cha mình xem.
Có một người cha lợi hại để làm gì chứ?
“Con nhóc thối, mày cút nhanh ra một bên cho tao.”
Khương Tịnh Hàm không đề ý đến ánh mắt đám người vây xem, một phen đầy ngã Lam Tử Kỳ.
Dáng người nhỏ bé của Lam Tử Kỳ lập tức té ngã trên mặt đất.
“Kỳ Kỳ.”
Lam Hân nhìn thấy con gái bị ngã xuống đất, đáy lòng rất sốt ruột, tay chân.
Kỳ Kỳ từng chịu nhiều thương tổn, lần tuết Cô An An cũng đã xô ngã con bé một lần.
“Kỳ Kỳ, không có việc gì chứ?”
Lam Tử Tuấn giúp đỡ Kỳ Kỳ đứng lên.
“Không có việc gì”
Lam Tử Kỳ cắn răng đứng lên, lòng bàn tay lại truyền đến nóng rát.
“Khương Tịnh Hàm, cô có giỏi thì cứ nhằm vào tôi, đừng có động vào con gái tôi.”
Lam Hân nói lời sắc bén, vẻ mặt rất nghiêm nghị, phân nộ nhìn qua Khương Tịnh Hàm.
“ta He.
”” Khương Tịnh Hàm châm chọc.
nhìn cô, “Gô chỉ là một người tàn phé, hiện tại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, Lục Hạo Thành là người có thân phận như vậy, sao có thê thích một người tàn phế như cô chứ?”
Khương Tịnh Hàm nói những lời đày ác ý.
Lúc Khương Lam Hân xinh đẹp lộng lẫy, Lục Hạo Thành có thể sẽ xem cô là báu vật nâng niu trên tay, nhưng hiện tại thì sao?
hlahan Lục Hạo Thành cũng là một người đàn ông tôn quý và có lòng tự trọng riêng, sao có thê chịu ở bên một người tàn tật chứ?
Lam Hân lại tự tin cười cười: “Vậy sao, cho dù cả đời tôi cũng không thể đứng lên, anh ấy vẫn là ông xã yêu thương tôi nhất trên đòi.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.