Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1422: 1436: Chương 1437
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
Giọng cô cất lên rõ ràng, có lực, đủ đề truyền vào tai những người có mặt ở đây.
Khương Tịnh Hàm không tin, Cô An An lại tin tưởng những lời này, đôi với Lục Hạo Thành mà nói, chỉ cân là Lam Hân, mặc kệ cô biến thành dáng vẻ gì đi nữa, anh vẫn sẽ mãi yêu Lam Hân.
“HẠNG Khương Lam Hân, cô cũng thật tự tin.”
Khương Tịnh Hàm châm chọc, giữa hai hàng lông mày luôn ngập tràn giêu cọt, cô ta đang vội vàng tìm một người bạn trai có tiên, từ sau khi TH tin Lam Hân gặp chuyện không may, trong khoảng thời gian này, cô ta cũng không hệ chú ý tới chuyện của Lam Hân vì vậy mà cũng không rõ ràng chuyện Lục Hạo Thành vận luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cô.
Lam Hân nhìn thầy cô ta tức giận khiến vẻ mặt trở nên dữ tợn, cô chỉ Cười Cười.
Người này thật sự là Khương Tịnh Hàm từ nhỏ đã cao quý lộng lẫy không coi ai ra gì sao, trước mặt người khác cũng không thèm để ý tới hình tượng của mình.
Lúc đó cô tỏ ra bản thân yêu đuôi, cô độc một mình chỉ mong được trở thành một phần của gia đình họ Khương, nhưng dù cô có găng nỗ lực đên thê nào cũng không thê thành công được.
Nhưng bản thân cô rất kiên cường, cũng không vì vậy mà đánh mật đi lý trí, cuôi cùng đã có được phần tình cảm mẹ con thân thiết đầu tiên từ mẹ Mộ Thanh.
Lam Tử Kỳ căm tức nói: “Cô thật đúng là buôn cười, không ai cô đang đứng đây đề tỏ ra ghen tị với mẹ rồi sao?
Tôi nói cho cô biết, cho dù cha tôi không đoái hoài gì đên mẹ, mẹ còn có ba đứa nhỏ hiệu thuận ở bên cạnh, còn cô, cô có cái gì?”
Khương Tịnh Hàm nghe những lời Lam Tử Kỳ vừa nói thì hơi sửng sốt, cô có cái gì?
Cô ta hiện tại cái gì cũng không có, từ sau khi mẹ mình gặp chuyện không may, cha lại qua lại với tình nhân cũ kia.
Anh cả vốn đã không phải người có thể trông cậy được, có ăn có mặc, thì cái gì cũng không làm, cả ngày sông buông thả, phóng túng, mà cô ta, cuộc sông không có mẹ bên cạnh lại trở nên lộn xôn.
Cho nên cô ta hận mẹ mình, vì cái gì mà năm đó không đem.khương Lam Hân đâm chết đi, nêu năm đó Lam Hân chết rồi, hiện tại nhà cô ta vân sẽ được giàu có như cũ, người một nhà hạnh phúc chung sông cùng nhau.
“Khương Lam Hân, tất cả đều là vì cô nên nhà chúng tôi mới biến thành như vậy.”
Lam Tử Kỳ tuy răng là chỉ là một đứa nhỏ, nhưng những lời cô bé nói cũng rất chân thật, Lam Hân cho dù không có Lục Hạo Thành, cũng có ba đứa nhỏ ở bên cạnh bầu bạn.
Mà ba đứa trẻ của cô còn rất xuất sác, Đứa con trai thứ hai là ngôi sao trẻ tuổi, cũng có thể kiếm được không ít tiễn.
Cố An An nhìn thoáng qua cô ta, “Hàm Hàm, chúng ta đi trước đi.”
Hôm nay cô ta đến trung tâm thương mại là có việc, cũng không phải là đến để cãi nhau.
Hơn nữa người vây xem xung quanh càng đến càng nhiều, nếu bị chụp ảnh rôi bị tung lên mạng thì chỉ thêm mất mặt mà thôi.
“Hai ả đàn bà xấu xa các người lại xúm lại bắt nạt Lam Lam nữa sao?
Cô ấy bây giờ vẫn còn là một người bệnh, các người không thê có chút lương tâm được sao?”
Nhạc Cần Nghiên vừa tiến vào, nhìn thấy Khương Tịnh Hàm cùng.
Có An An là biệt đã xảy ra chuyện gì rồi.
Theo giọng nói của cô, đám người xung quanh vây xem càng đến càng nhiều.
Có An An hơi nhíu mi, nhìn thấy Nhạc Cần Nghiên đã đến đây, người phụ nữ này j càng không dễ chọc, cô ta thấp giọng nói với Khương Tịnh Hàm: “Hàm Hàm, chúng ta đi trước đi, quân tử báo thủ mười năm không muộn.
Sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”.
Khương Tịnh Hàm không tin, Cô An An lại tin tưởng những lời này, đôi với Lục Hạo Thành mà nói, chỉ cân là Lam Hân, mặc kệ cô biến thành dáng vẻ gì đi nữa, anh vẫn sẽ mãi yêu Lam Hân.
“HẠNG Khương Lam Hân, cô cũng thật tự tin.”
Khương Tịnh Hàm châm chọc, giữa hai hàng lông mày luôn ngập tràn giêu cọt, cô ta đang vội vàng tìm một người bạn trai có tiên, từ sau khi TH tin Lam Hân gặp chuyện không may, trong khoảng thời gian này, cô ta cũng không hệ chú ý tới chuyện của Lam Hân vì vậy mà cũng không rõ ràng chuyện Lục Hạo Thành vận luôn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cô.
Lam Hân nhìn thầy cô ta tức giận khiến vẻ mặt trở nên dữ tợn, cô chỉ Cười Cười.
Người này thật sự là Khương Tịnh Hàm từ nhỏ đã cao quý lộng lẫy không coi ai ra gì sao, trước mặt người khác cũng không thèm để ý tới hình tượng của mình.
Lúc đó cô tỏ ra bản thân yêu đuôi, cô độc một mình chỉ mong được trở thành một phần của gia đình họ Khương, nhưng dù cô có găng nỗ lực đên thê nào cũng không thê thành công được.
Nhưng bản thân cô rất kiên cường, cũng không vì vậy mà đánh mật đi lý trí, cuôi cùng đã có được phần tình cảm mẹ con thân thiết đầu tiên từ mẹ Mộ Thanh.
Lam Tử Kỳ căm tức nói: “Cô thật đúng là buôn cười, không ai cô đang đứng đây đề tỏ ra ghen tị với mẹ rồi sao?
Tôi nói cho cô biết, cho dù cha tôi không đoái hoài gì đên mẹ, mẹ còn có ba đứa nhỏ hiệu thuận ở bên cạnh, còn cô, cô có cái gì?”
Khương Tịnh Hàm nghe những lời Lam Tử Kỳ vừa nói thì hơi sửng sốt, cô có cái gì?
Cô ta hiện tại cái gì cũng không có, từ sau khi mẹ mình gặp chuyện không may, cha lại qua lại với tình nhân cũ kia.
Anh cả vốn đã không phải người có thể trông cậy được, có ăn có mặc, thì cái gì cũng không làm, cả ngày sông buông thả, phóng túng, mà cô ta, cuộc sông không có mẹ bên cạnh lại trở nên lộn xôn.
Cho nên cô ta hận mẹ mình, vì cái gì mà năm đó không đem.khương Lam Hân đâm chết đi, nêu năm đó Lam Hân chết rồi, hiện tại nhà cô ta vân sẽ được giàu có như cũ, người một nhà hạnh phúc chung sông cùng nhau.
“Khương Lam Hân, tất cả đều là vì cô nên nhà chúng tôi mới biến thành như vậy.”
Lam Tử Kỳ tuy răng là chỉ là một đứa nhỏ, nhưng những lời cô bé nói cũng rất chân thật, Lam Hân cho dù không có Lục Hạo Thành, cũng có ba đứa nhỏ ở bên cạnh bầu bạn.
Mà ba đứa trẻ của cô còn rất xuất sác, Đứa con trai thứ hai là ngôi sao trẻ tuổi, cũng có thể kiếm được không ít tiễn.
Cố An An nhìn thoáng qua cô ta, “Hàm Hàm, chúng ta đi trước đi.”
Hôm nay cô ta đến trung tâm thương mại là có việc, cũng không phải là đến để cãi nhau.
Hơn nữa người vây xem xung quanh càng đến càng nhiều, nếu bị chụp ảnh rôi bị tung lên mạng thì chỉ thêm mất mặt mà thôi.
“Hai ả đàn bà xấu xa các người lại xúm lại bắt nạt Lam Lam nữa sao?
Cô ấy bây giờ vẫn còn là một người bệnh, các người không thê có chút lương tâm được sao?”
Nhạc Cần Nghiên vừa tiến vào, nhìn thấy Khương Tịnh Hàm cùng.
Có An An là biệt đã xảy ra chuyện gì rồi.
Theo giọng nói của cô, đám người xung quanh vây xem càng đến càng nhiều.
Có An An hơi nhíu mi, nhìn thấy Nhạc Cần Nghiên đã đến đây, người phụ nữ này j càng không dễ chọc, cô ta thấp giọng nói với Khương Tịnh Hàm: “Hàm Hàm, chúng ta đi trước đi, quân tử báo thủ mười năm không muộn.
Sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.