Một Trăm Phần Trăm

Quyển 4 - Chương 7: Bạo Loạn Ở Mỏ Than

Shevaanh

02/12/2013



- Đúng , đập chết nó đi ..!

Có thể nói , việc đánh đập thị uy để bắt những kẻ cứng đầu cứng cổ phải đi vào khuôn khổ đã là chuyện thường ngày ở khu mỏ này mỗi khi nhập thêm người mới . Tỉ lệ thuận với những chuyến tàu chở đầy than chở về mẫu quốc , lượng máu đổ , xương vùi của người dân An Nam ở chốn này chẳng ai có thể đếm cho hết được .

Còn gì đau khổ hơn mất độc lập tự do ?

Nhìn tên đốc công và hai thủ hạ của gã dùng roi đánh một đôi vợ chồng gần chết vì tội "khó bảo " , Thúy cau mày , tay khẽ lần xuống khẩu súng ngắn dắt bên hông. Cường thấy thế thì vội cầm chặt tay cô rồi lắc đầu khẽ nói :

- Đừng em , bình tĩnh nào .

Thúy đưa mắt nhìn quanh . Chỉ riêng chỗ này cũng đã có hơn ba chục tên lính Pháp đang lăm lăm tay súng chờ sẵn . Bọn họ nếu như vì kích động mà ra tay hay có biểu hiện gì lạ lúc này thì đơn giản chỉ là chịu chết . Con người dù giỏi võ tới đâu cũng sao tránh được mấy chục họng súng đồng loạt nã đạn vào mình ? Mặc dù vậy , Thúy vẫn không cam lòng gằn giọng :

- Lần sau trở về , tôi nhất định sẽ không tha cho bọn chúng . Ngày đó .. sẽ không còn xa nữa đâu .

Cường trầm mặc không nói . Xét về tương quan lực lượng hiện nay ,gã biết việc đánh đuổi hoàn toàn thực dân Pháp ra khỏi lãnh thổ là rất khó , thậm chí là không thể . Là một viên sĩ quan người bản xứ được gửi sang Pháp học tập từ nhỏ , Cường hiểu rất rõ sự cách biệt giữa hai nền văn minh Pháp - Việt hiện nay lớn tới nhường nào . Dù sao gã cũng là người Việt , thấy dân mình chịu đọa đày gian khổ như vậy thì nhiều lúc cũng thấy không cam lòng , song biết làm gì hơn ?

Gã biết , những cuộc khởi nghĩa tự phát như của Đề Cảnh chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị người Pháp đàn áp không ngóc đầu lên nổi , vấn đề chỉ là thời gian mà thôi .

Thế nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng , Cường đang dao động . Dao động vì tai nghe mắt thấy những tội ác của người Pháp , dao động khi chứng kiến nỗi đau khổ đọa đày mà người dân An Nam phải gồng mình gánh chịu , dao động về sự thật sau câu khẩu hiệu "Công Bằng - Bình Đẳng- Bác Ái " mà bọn họ vẫn luôn rêu rao từ trước đến nay .

- Báo động , báo động ..!

Gã đốc công to cao lực lưỡng nhíu mày nhìn ba tên lính đang vừa thở hồng hộc vừa chạy lại chỗ mình , miệng gắt :

- Chuyện gì thế ?

Một tên sắc mặt trắng bệch thở hổn hển nói :

- Không xong rồi , sếp .. bọn.. bọn phu mỏ ở khu A nổi loạn rồi .. Chúng nó đang kéo nhau đánh về đây !

Gã đốc công nghe vậy thì sầm mặt quát :

- Bọn này to gan thiệt , lần trước bị đánh như vậy còn chưa tởn à ? Sao còn không đi dẹp chúng đi , còn chạy lại đây làm gì ?

- Không xong rồi , sếp .. Có bạo loạn ..

Liên tiếp có lính chạy về báo làm gã đốc công không khỏi tái mặt , thần sắc cũng bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi cùng lo lắng :

-Thế này là sao ?

Một tên lính vội đáp :

- Sếp ,bọn chúng ... mấy tên dẫn đầu bọn chúng là quái vật chứ không phải người ! Chúng không sợ súng đạn , súng ống chẳng làm gì được chúng nó cả ! Có chúa trời chứng giám ,đây là sự thực !

Tên cai mỏ người Pháp thấy tình hình có vẻ không ổn thì liền chạy lại gần coi sao , sau khi nghe bọn lính chạy về báo thì hồ nghi hỏi lại :

- Làm gì có chuyện đó ? Thật quá hoang đường !

Thế nhưng hắn cũng không cần phải nghi ngờ lâu nữa, bởi lúc này sự thật đã và đang hiện ra ngay trước mắt . Từ khu A và B nằm sát mỏ trung tâm , tiếng la hét dậy trời vang lên truyền tới càng lúc càng rõ . Từ đó , hàng trăm phu mỏ tay lăm lăm vũ khí đang nô nức chạy về đây . Trong tay những người này bây giờ ngoài cuốc xẻng ra thì còn có cả những khẩu súng , ngọn roi mà lính Pháp vẫn dùng để đàn áp họ từ trước đến giờ .

- Hự !

Hoàng trùm kín mặt lao tới , tống thẳng một cước vào giữa ngưc một tên lính đứng ngay trước mặt mình . Gã xấu số này ngay lập tức vỡ ngực mà chết . Năm , sáu tên lính khác đứng phía sau thấy thế thì hoảng hồn giơ súng lên bắn xối xả về phía hắn . Thế nhưng bọn chúng còn chưa kịp xác định được chính xác mục tiêu của mình ở đâu thì đã bị Hoàng áp sát đánh cho bò lê bò càng trên mặt đất . Số còn lại thì nằm xuống vì khẩu M88 trong tay gã .

Với thị lực và sự nhạy bén của một người đã mở 18,02% giới hạn cơ thể , lại cường hóa thêm huyết thống Thánh Gióng sơ cấp , điều Hoàng thiếu nhất bây giờ chính là kinh nghiệm thực chiến . Và đây chính là một cơ hội không thể tốt hơn cho gã và đồng đội kiểm chứng thực lực của mình . Với sự bảo vệ hoàn hảo của bộ Vie Suit chỉ có ở chỗ của chủ thần ,trừ phi đối phương sử dụng vũ khí có hỏa lực cực mạnh ra thì súng ống thông thường căn bản chẳng làm gì được mấy người bọn họ .

Đêm trước khi đào thoát khỏi phủ chánh sứ , Hoàng đã tình cờ khám phá và chứng thực được khả năng miễn dịch với súng đạn thông thường của bộ Vie Suit , từ đó mới có ý tưởng " điên rồ " ngày hôm nay . Nếu không thì gã đã chẳng tự tin đến thế .

Người cầm đầu nhóm nổi dậy ở khu B là Lập .Gã đầu đinh này còn phô trương hơn , không thèm sử dụng súng ống để hỗ trợ như Hoàng mà nãy giờ chỉ đơn thuần dùng sức mạnh cơ bắp để " giải quyết vấn đề " . Nhìn Lập một mình tả xung hữu đột giữa một rừng áo vàng như giữa chốn không người , Hoàng không khỏi bất ngờ cùng kinh ngạc .

Thấy súng đạn không làm gì nổi gã , hơn ba chục tên lính theo lệnh chỉ huy hè nhau lập vòng tròn dùng lưỡi lê vây Lập vào giữa . Thấy Lập trước sau vẫn đứng im tại chỗ để mặc chúng bày bố , Hoàng há hốc miệng chạy tới giúp .Thế nhưng vượt xa sự tưởng tượng của hắn ,lúc rừng lưỡi lê kia bu lại thì cũng là lúc Lập như một mũi tên phóng vọt lên trời .

Một cú bật người tại chỗ lên cao hơn hai mươi mét so với mặt đất !

Hoàng tròn mắt nhìn gã , quên cả việc chiến đấu . Lập vừa gào thét vừa từ trên cao xả súng xuống . Một tiếng ầm trầm đục vang lên , mấy tên lính còn sót lại sau làn mưa đạn sau cùng cũng bị gã dùng tay không hạ hết chẳng còn một ai .



Tên đầu đinh này , đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào nhỉ ?

***** , thế mà nó cứ giấu mình mãi !

Thấy bọn lính Pháp - Ngụy sợ tới nỗi bỏ cả súng ống mà chạy , hơn bốn trăm phu mỏ ở đó cùng đồng loạt reo hò vang dội , ánh mắt nhìn hai người mặc áo da kỳ quái đứng đầu kia đầy vẻ ngưỡng mộ cùng hưng phấn . Họ chuyền tay nhau từng khẩu súng , cây cuốc rồi người nọ kéo người kia , người đi trước kéo người đi sau tham gia chiến đấu .

Hoàng vội nhảy lên trên gò cao rồi hét lớn cảnh báo tất cả những người có vũ khí chỉ dùng lưỡi lê để đâm chứ không được nổ súng . Gã biết với trình độ của bọn họ lúc này thì việc dùng súng như thế nào cũng là một vấn đề chứ đừng nói tới ngắm bắn chính xác ,giết địch chưa xong , không khéo lại thiệt thân hay làm hại đồng đội cũng chưa biết chừng .

- Mọi người ! Theo tôi ...!

Lập giơ súng lên hô lớn rồi đi tiên phong chạy về phía trước . Nhìn xuống những cặp mắt mở lớn hết cỡ rừng rực lửa kia , Hoàng biết lúc này chẳng gì có thể khiến họ chùn bước , kể cả cái chết . Nãy giờ đã không ít người ngã xuống , nhưng điều đó vẫn chẳng ảnh hưởng tới quyết tâm của bọn họ .

Thắng làm vua ,thua làm giặc ! Sống mãi như vậy thì thà chết còn hơn !

Hoàng cười gằn rồi tung mình nhảy từ trên gò xuống chạy một mạch đuổi theo đám lính Pháp - Ngụy đang dẫm đạp lên nhau mà chạy , mà hò hét kiếm viện binh bằng tốc độ của một con baó châu phi . Bây giờ hắn mới biết thế nào là chiến trường . Cái cảm giác máu dồn hết cả lên não , ruột gan bồn chồn chỉ muốn phát tiết hết tất cả thông qua vũ lực này là như thế nào - Những thứ nếu chỉ xem qua phim ảnh hay đọc trong sách báo thì bạn hoàn toàn không thể cảm nhận và hình dung ra nổi !

Thúy và Cường là một trong những người đầu tiên tham gia vào vòng chiến khi thấy bạo loạn nổ ra . Nếu xét về thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu , cả hai người bọn họ đều hơn xa Hoàng , Lập cùng Hoài My . Nhưng nếu đem sức mạnh và lợi thế của bộ Vie Suit ra để cân đong đo đếm thì Thúy và Cường dù có hợp sức cũng chẳng phải đối thủ của một người trong số họ bây giờ .

Viên cai mỏ người Pháp thấy tình hình đã không thể cứu vãn nổi nữa thì vội dẫn hơn ba mươi tên lính bỏ chạy về khu C - nơi ăn ở và cất giữ , vận chuyển hàng hóa của mỏ để tìm đường thoát . Tới lúc chiến cuộc ngã ngũ , Hoàng và Lập đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình thì mới phát hiện ra gã không thấy tên đốc công cùng gã cai mỏ ban nãy đâu nữa . Hoàng vội cắt cử người lùng sục khắp nơi .

"Hoàn thành nhiệm vụ ẩn , mỗi thành viên tham gia được thưởng năm ngàn điểm và kích hoạt miễn phí 2 % giới hạn cơ thể .

Lưu ý : chỉ nhận được (%) khi giới hạn kích hoạt của bản thân dưới 50 % . Phần thưởng nhận được sau khi bộ phim kết thúc ."

Không bị trừ điểm , thậm chí còn được thưởng ???

Hoàng quay sang nhìn Lập , cả hai đều thấy được sự hưng phấn trong mắt người đối diện . Trong cơn hưng phấn , hai người đều không để ý Thúy và Cường đã tiến tới đây từ lúc nào .

Thúy thấy hai người thủ lĩnh của cuộc bạo loạn lần này ăn mặc có vẻ kỳ quái thì hơi cảnh giác ,song vẫn lại gần bắt chuyện :

- Các anh là ..

Hoàng tháo chiếc mũ trùm đầu kéo ngược ra sau rồi chỉ tay về phía Hiệp cùng mấy người mới lúc này đang tiến lại gần đây đáp :

- Chúng tôi đều là những người bất mãn với chế độ áp bức của người Pháp , tìm và tập họp lại với nhau để hoàn thành tâm nguyện của mình . Kế hoạch tấn công và giải phóng hơn 700 phu mỏ ở đây đã được chúng tôi thương thảo và dự tính từ lâu . Rất cảm ơn hai người vừa nãy đã nhiệt tình trợ giúp .

Cường gật đầu nhìn qua mấy người Hiệp một lượt rồi dừng lại ở chỗ Hoàng và Lập hỏi với vẻ kỳ quái :

- Vừa nãy ..các anh không sợ súng đạn của người tây thật sao ? ..Có bí quyết gì không vậy ?

Hoàng đang định trả lời thì ngưng lại ,vì lúc này Phúc và Hoài My đang dẫn theo hơn một trăm người từ khu C đi tới chỗ này . Gã đàn ông đeo kính thấy Lập và Hiệp vẫn đang không ngừng sai thêm người đi lục soát mỏ thì lắc đầu nói :

- Không cần phải tìm nữa đâu . Đợi đến lúc các cậu tìm ra thì cũng chẳng biết tới năm tháng nào nữa .

Hoàng hỏi gã :

- Mấy người giết họ rồi à ?

Thấy Phúc không trả lời , Hoàng quay sang nhìn Hoài My đứng bên cạnh . Hoài My thấy vậy thì cười khổ rồi vỗ tay ra hiệu cho người giải hai tên cai mỏ cùng đốc công lên . Phúc lúc này mới trầm giọng nói :

- Các cậu thật là ..làm việc lớn như vậy mà chẳng suy nghĩ trước sau gì cả ! Không làm thì thôi , đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn ! Nếu hôm nay hai người để một kẻ trong số chúng thoát đi thì có biết sẽ dẫn tới hậu quả gì không ? Đó là một hoặc hai trung đoàn , thậm chí là sư đoàn của địch sẽ kéo tới đây trong ngày một ngày hai ! Chúng ta thì không nói làm gì , nhưng những người dân sinh sống xung quanh đây sẽ ra sao ? Cả mấy trăm con người ở đây nữa , cậu không muốn thấy bọn họ vừa mới thoát khỏi xiềng xích thì đã bị bắt lại ngay đấy chứ ?

Lập nuốt một ngụm nước bọt vào cổ rồi nhìn Phúc và Hoài My hỏi :

- Vậy ra ..hai người đã ..

Hoài My bĩu môi đáp :

- Hai anh tưởng em không đi theo là nhát gan sợ chết lắm chắc ? Hai người vừa mới đi chuẩn bị thì anh Phúc cùng em cũng đi luôn . Trong lúc các anh chia nhau ra kích động phu mỏ đứng dậy nổi loạn thì chúng em cũng đã thu hút được mấy chục người , rồi phong tỏa được gần hết số lối thoát ở đây rồi .

Hoài My nói bằng giọng đầy vẻ hả hê . Hoàng nghe vậy thì không khỏi nhìn Phúc bằng một con mắt khác . Hóa ra tên này cũng không tới nỗi quá xấu tính cùng ích kỷ như mình nhầm tưởng từ trước tới giờ . Hắn vỗ vai gã cười nói :

- Cám ơn , người anh em .

Phúc nhếch miệng cười không đáp .Thề có ông trời chứng giám ,đây là lần đầu tiên Hoàng thấy gã cười sảng khoái như vậy . Một nụ cười không có vẻ nhạo báng hay lịch sự xã giao mà hắn vẫn thường thấy trên gương mặt gã từ trước đến nay . Hoàng đang định hỏi gã xem có nhận được thông báo thưởng điểm ban nãy hay không thì bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang .

Thúy sau một hồi nhìn kỹ thì chắc chắn rằng Hoàng là người mà mình đã từng giao thủ qua trong cuộc ám sát tên chánh sứ mật thám người Pháp mấy hôm trước .Cô cau mày nhìn gã hỏi :



- Xin hỏi , anh có phải là ..

Phúc vội xen vào :

- Cô có phải Võ Thanh Thúy ,con gái của Đề Cảnh , thủ lĩnh nghĩa quân người Nghệ Tĩnh hay không ?

Thúy tròn mắt nhìn gã rồi gật đầu đáp :

- Mấy người ..

Phúc gỡ kính ra rồi chậm rãi nói tiếp :

- Chúng tôi là người của cha cô , được phân phó tới đây để giải phóng khu mỏ này . Chúng tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ hơn nửa tháng trước , đáng lẽ theo đúng kế hoạch thì ba ngày nữa mới hành động , song hôm nay sau khi nhận ra cô cũng đang ở đây thì mới quyết định tiến hành sớm để tránh rủi ro không đáng có .Còn anh chàng này là ..

Thúy vẫn chưa tiêu hết ngờ vực ,cô thận trọng nhìn gã hỏi tiếp :

- Các anh ... là người của cha tôi thật sao ?Tại sao tôi chưa thấy mấy người bao giờ nhỉ ?

Phúc liền giải thích :

- Cô không biết cũng phải thôi . Tình hình hiện nay vô cùng nhạy cảm , chúng tôi được lệnh của thủ lĩnh nên trước giờ vẫn luôn giấu mình , hoạt động bí mật để tránh tai mắt của kẻ địch cài vào nội bộ . Cô có thể về hỏi ngài ấy thì biết . Trận náo loạn ở phủ chánh sứ hôm qua cũng là do người của chúng tôi gây ra để tạo điều kiện cho cô chạy thoát .

Gã nói tới đây thì liền chỉ tay về phía Hoàng rồi đột ngột lên giọng :

- Cô nhận ra cậu ta chứ ? Cậu ấy là nội gián của chúng ta cài vào nội bộ quân địch .Nếu cô còn chưa tin , tôi có thể kể chi tiết ngôi làng mà nghĩa quân đang náu mình hiện nay , đó là ..

Thúy nghe Phúc nói tới đây thì trong lòng đã tin đến mấy phần .Cô sợ gã tiết lộ bí mật của nghĩa quân ngay giữa chốn đông người thì vội xua tay ngăn lại :

- Được rồi , được rồi ! chuyện này để nói sau đi .

Mấy người Hoàng sau khi giao trả viên cai mỏ và gã đốc công lại cho những người ở đây tùy ý xử lý , lại lấy vàng ra trợ giúp họ trở về cố hương thì liền theo chân Thúy và Cường rời đi , quay trở về hội họp với nghĩa quân .

..o0o..

Đúng như tình tiết trong phim , bọn họ đi được hơn nửa ngày trời thì tìm được một ngôi nhà nhỏ giữa rừng để làm nơi tá túc qua đêm . Tất nhiên , mấy người Hoàng phải dựng lều ngủ bên ngoài .Họ đốt một đống lửa lớn rồi bắc nồi nấu lẩu và nướng thịt . Số thịt này là do những người phu mỏ tặng cho bọn họ để cảm ơn sau khi phá kho lương của người Pháp .

Ngạc nhiên nhất là việc Thư Lệ xung phong đứng ra đảm nhận việc nấu nướng . Trái với suy nghĩ trước giờ của mấy người bọn họ , rằng những người của công chúng thời gian rảnh chắc dành hết cho shopping ,tụ tập bạn bè chứ mấy ai chịu vào bếp , Thư Lệ không những biết nấu , mà thậm chí còn nấu rất ngon là đằng khác .

- Ngon thật , cô nấu ăn ngon thật đấy .

Lập vừa nhúng miếng cá được lọc xương sẵn vào trong nồi đã vội múc ra , chưa đưa lên miệng đã xuýt xoa khen . Thư Lệ hai má khẽ hồng lên nói :

- Mọi người không chê là tốt lắm rồi . Nói thực em cũng đã mấy năm không vào bếp , nãy giờ vẫn lo hôm nay nấu lên không ai ăn nổi . Hì .

Hoàng lắc đầu nói :

- Không cần phải khiêm tốn .. Tôi nhậu quanh năm suốt tháng cũng chưa được ăn ngon thế này . Cô đúng là đa tài thật .

Thư Lệ lấy tay vuốt tóc rồi nhìn gã hỏi :

- Anh Hoàng làm gì vậy ?

Hoàng nhếch miệng cười đáp :

- Nghề ngỗng gì đâu , tôi một tháng ba mươi ngày thì mười lăm ngày lông bông bên ngoài , thời gian đâu mà làm gì nữa .

Hoài My xen vào :

- Anh Hoàng và anh Lập thân thủ tốt vậy , có muốn vào quân đội không ? nộp đơn vào chỗ em đi . Yên tâm , hai anh chỉ cần nộp hồ sơ thui , còn đâu em lo cho . Được không ?

Hoàng lắc đầu đáp :

- Thôi , công an gì mà người lúc nào cũng dậy mùi bia rượu , thế thì còn nói ai được nữa .

Chín người ngồi quây quần bên đống lửa , vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả . Hoài My sau khi rót vào bụng hai ly rượu thì sắc mặt đã hơi hồng lên , cô chỉ tay về phía Thư Lệ hí hửng nói :

- Chị , chị hát một bài đi cho vui .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook