Quyển 6 - Chương 6: Bầy Cừu Và Người Đi Săn (2)
Shevaanh
18/03/2014
Quán bar Slaiver .
Bỏ qua những lời mời hấp dẫn của mấy cô gái chân dài đứng ngả ngớn gần cửa ra vào mà Hoàng biết chắc chắn từ A đến Z chỉ mất đúng một " nốt " , hắn đi thẳng tới quầy rượu , nơi có một gã đàn ông mặc áo khoác dày màu ghi đang ngồi dưới ánh đèn Led mờ mờ ảo ảo .
- Thế nào rồi ?
Hoàng gọi một ly cocktail rồi không nhanh không chậm hỏi . Ánh sáng xanh dịu nhẹ phát ra từ trần quán làm bằng đá thạch cao , xen lẫn với màu vàng nhờ nhợ của đèn Led hoàn hảo giấu đi thân phận của gã , một gã tù nhân trốn trại da vàng . Nữ tiếp viên lấy ngón út và ngón vô danh giữ chặt nắp rượu rồi rót vào chiếc ly trước mặt gã một lượng rượu đúng bằng lóng tay cái . Hoàng khẽ gật đầu rồi cười với cô ta một cái , lòng không khỏi cảm thán . Đúng là USA có khác , mặc dù bây giờ mới chỉ là thế kỷ XX nhưng thái độ phục vụ cũng chuyên nghiệp chẳng kém gì mấy quán bar ở Sài Gòn mà hắn thường ghé qua cả .
Người đàn ông đội mũ đưa hai tấm thẻ cho gã , mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì . Chỉ khi thấy một xấp tiền đặt trên mặt bàn thì cơ mặt của gã mới hơi giãn ra một chút , song nếu không tinh ý thì chẳng thể nào nhận ra được .Hoàng sau khi kiểm tra " hàng " cẩn thận thì cũng chẳng buồn nói tới câu thứ hai, đút thẻ vào túi rồi đứng dậy rời đi , không quên tu một hơi hết ly cocktail vừa mới gọi . Trên đường về , hắn ghé qua hiệu ảnh lấy mấy tấm hôm qua gã và Thư Lệ tới chụp để dán vào chứng minh thư . Đường phố Carson hôm nay vắng lặng lạ thường , Hoàng vừa tản bộ vừa nghĩ vẩn vơ . Thực ra , nếu chấp nhận bị " chủ thần " mạt sát rồi ở lại đây luôn cũng đâu phải là tệ , chỉ là ...hắn vẫn còn gia đình , còn bé Kỳ nữa . Nhà chỉ có mỗi mình hắn là con một , lại là trưởng họ , nếu có mệnh hệ gì thì hai cụ chắc khóc hết nước mắt mất .
Hoàng khẽ thở ra một hơi rồi sầm mặt xuống , đang từ đường lớn đột nhiên rẽ vào trong ngõ hẻm tối om . Hắn nhíu mày lạnh nhạt nói :
- Ra hết đi , hay còn chờ thêm đứa nào nữa ?
- Mày biết rồi ?
Gần chục gã đàn ông tuổi tầm 21 đến 25 nghênh ngang bước ra , đứa nào cũng cao hơn 1m7, nhìn qua cũng biết là hạng chẳng lương thiện gì . Một tên có vẻ là đầu lĩnh hất mặt nhìn Hoàng cất giọng lè nhè :
- Này , thằng da vàng kia . Đừng tưởng là bọn tao không biết , mày chính là một trong hai tù nhân mới vượt ngục ngày hôm kia đúng không ? Nghe này , mày lúc này đang có hai con đường để đi : một là nôn hết số tiền có trong người ra , hai là theo bọn tao về khám . Đừng có giấu hay giở trò gì cho mất công , bọn tao biết tiền mày có không ít , khôn hồn thì chọn nhanh đi .
Hoàng khẽ nhíu mày , thân phận của mình bị lộ từ bao giờ vậy kìa ? Song rất nhanh gã đã tìm ra được nguyên nhân tại sao .
" Thằng khốn " . Cơ mặt của Hoàng khẽ giật giật . Hắn hơi do dự rồi rút một cọc tiền trong túi áo ra giơ lên nói :
- Thứ bọn mày cần đây phải không ?
Chẳng buồn để ý đến hơn chục cặp mắt hau háu đang nhìn vào xấp tiền trong tay mình , Hoàng vứt cả cọc xuống đất rồi đút tay vào túi quần đi tiếp .
- Này , hình như mày chưa hiểu ý tao thì phải ..
Tên kia sau khi nhặt xấp tiền dưới đất lên đút vào túi áo thì hăm hở chạy lại gần , đặt tay lên vai Hoàng dùng sức kéo lại .
- Bỏ ra .
- Mày tốt nhất là nôn ..
- Bỏ ra !
Tên côn đồ nọ còn chưa nói hết câu thì đã thấy người mình nhẹ bẫng . " Rầm " một tiếng , mấy gã đàn em đứng sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra với đại ca của mình thì con mồi lần này của chúng đã phủi tay rồi lững thững đi tiếp . Một đứa đứng đằng trước thấy vậy thì bước ra cản lại , song bị hắn dùng một tay ghim nửa người vào tường , máu từ mũi và miệng chảy ra như suối , trực tiếp hôn mê bất tỉnh .
Mấy tên còn lại thấy thế thì sợ hết hồn , chẳng có ai dám cản Hoàng lại nữa . Bởi ngay cả đại ca của chúng giờ cũng đang nằm lọt thỏm trong cái thùng phuy cách đó không xa , miệng sùi bọt mép . Cả bọn hò nhau khiêng hắn chạy thẳng một mạch , còn tên đang nằm gục dưới đất kia thì mặc kệ .
Hoàng bấm chuông cửa rồi đợi ở ngoài . Hắn đang định bảo Thư Lệ khởi hành sớm hơn dự định , tránh cho mấy tên côn đồ kia gọi cảnh sát tới thăm hỏi thì đã thấy cô mặt mày nghiêm trang xuất hiện ở cửa nói :
- Hoàng , chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi . Em có linh cảm rất xấu , nếu ở đây thì thế nào cũng xảy ra chuyện ..
Hoàng tuy ngạc nhiện vì tài "linh cảm " của Thư Lệ song cũng không phản đối . Thân phận phạm nhân của họ đã bị lộ , tránh đi trước một bước vẫn tốt hơn . Hắn xuống tầng hầm tự tay đánh ngất hai vợ chồng chủ nhà rồi cởi trói cho họ , không quên đặt một thỏi vàng bên cạnh , khẽ thở dài lẩm bẩm :
- Hai hôm nay đã phiền anh chị rồi , số vàng này coi như là để tạ lỗi vậy ..
Lúc này Thư Lệ cũng đã thay đồ và chuẩn bị xong , còn chạy xuống tầng hầm giục gã . Hoàng theo cô xuống gara , lái con Cambry để dưới đó đi về phía ngoại ô thành phố Carson . Hắn đã bàn với Thư Lệ từ chiều , rằng sáng hôm sau sẽ tới bệnh viện trung tâm thành phố Baltimore , nơi nhân vật chính Clarice Starling thường lui tới để tìm thêm thông tin về Buffalo Bill .Chỉ không ngờ rằng chuyến đi đó lại phải khởi hành sớm hơn dự định . Quả thực , trên đường đi ra phố , Hoàng thấy có tới bảy , tám chiếc xe cảnh sát đi vụt qua , hụ còi inh ỏi . Hắn tò mò quay xe đi theo một đoạn thì thấy tất cả đều đậu trước căn nhà mà hai người vừa trú ngụ suốt mấy ngày qua , rõ ràng là tới vì bọn họ . Thư Lệ lấy tay vuốt ngực , nhìn ra ngoài cửa xe thở phào nói :
- Biết ngay mà , nếu anh về muộn hơn tí nữa thì ..chắc em phải trốn đi trước mất . Tại sao cảnh sát lại biết chỗ của chúng ta nhỉ ? Mới có hai ngày mà đã ...
Hoàng cười khổ , chắc chắn là do mấy tên lưu manh ban nãy gọi cảnh sát chứ chẳng còn ai vào đây . Còn kẻ chủ mưu trong việc này .. dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là thằng người Mỹ khốn nạn đã giúp hắn làm Chứng Minh Thư trong quán bar Slaiver đó . Thắng khốn đó chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó , người mà Hoàng tiếp xúc nhiều nhất trong mấy ngày qua chỉ có gã mà thôi . Chúng đã biết thân phận đặc thù của mình , trước hết là gọi điện báo cảnh sát , sau đó thì chặn đường cướp tiền , xong xuôi thì đã có cảnh sát đứng ra giải quyết . Thật chẳng có gì tiện lợi bằng .. Hoàng lúc đầu cũng tính là sẽ đánh cho mấy đứa tay sai này đứt bóng luôn cho hả giận , song nghĩ sớm muộn gì cũng phải rời khỏi chỗ này , bất quá chỉ sớm hơn một đêm thì lại thôi . Dù sao nếu bảo gã giết một lúc mười đứa để diệt khẩu thì hắn rốt cục vẫn không xuống tay được , mặc dù biết đây chỉ là " thế giới ảo " mà chủ thần tạo ra mà thôi .
Chẳng lẽ phải giống như những gì Phúc nói , vì ích lợi của mình mà giẫm nát tất cả những thứ cản đường sao ?
Hoàng vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi :
- Giác quan thứ sáu của em cũng nhạy ra phết đấy nhỉ ?
Thư Lệ lấy tay vuốt tóc , khẽ thở dài một hơi rồi nói :
- Thực ra ..em cũng chỉ vừa mới phát hiện ra khả năng này trong "Kungfu Hustle " mà thôi ..Không hiểu sao , từ bộ phim đó dự cảm của em càng lúc càng chính xác . Khi mà có tín hiệu một trong hai người mất mạng , em đã đoán ngay ra đó là Phúc , song mọi người đều không tin cho lắm . Hôm nay cũng vậy , em đang ngồi nhặt rau trong bếp thì bỗng thấy trong người bồn chồn , lòng nóng như lửa đốt , biết ngay là sắp có chuyện xấu xảy ra mà .
Hoàng nghe vậy thì thần tình lộ vẻ mừng rỡ nói :
- Vậy thì hay quá , đây rất có thể là năng lực tiềm ẩn trong người em . Có khả năng này , chúng ta sẽ chủ động hơn rất nhiều khi phải đối phó với các tình huống nguy hiểm bất ngờ ập tới , cơ hội sống sót trong thế giới này cũng tăng lên không ít .
- Sống sót ? mới ngày thứ hai mà đã có hai người thiệt mạng , không biết khi nào sẽ tới lượt chúng ta nữa .
Không khí nhất thời trầm hẳn xuống . Mãi một lúc sau , Thư Lệ mới lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng .
- Anh Hoàng này ...
- Cái gì ?
Thư Lệ hơi ngập ngừng một lát rồi thở dài nói :
- ..Có khi nào anh thấy .. mệt mỏi không ?
Hoàng nghi hoặc hỏi lại :
- Ý em là gì ?
Thư Lệ lấy tay vẽ một vòng tròn trên cửa kính xe mịt mờ hơi nước , nhún vai nói :
- Cũng không có gì ..chỉ là tò mò thôi .Trong cái thế giới mà cái chết có thể tới bất cứ lúc nào , luôn phải giãy dụa để giành giật lấy sự sống cho chính bản thân mình , lại còn phải gánh thêm trách nhiệm của một người đội trưởng trên vai nữa , chẳng lẽ ...anh chưa khi nào thấy mệt mỏi hay sao ?
Hoàng im lặng một hồi rồi đáp :
- Tất nhiên là có rồi , anh cũng là người chứ đâu phải là gỗ đá ? Thế nhưng .. cũng không thể dựa mãi vào đó để trốn tránh sự thật đúng không nào ? Cuộc sống là một đường chạy vượt rào, nếu không cố gắng thì ta sẽ không thể vượt qua bất kỳ rào cản nào. Nơi này thực ra cũng chẳng khác gì thế giới hiện thực , chỉ khác nhau ở mức độ khốc liệt mà thôi . Và trên hết ...
- Cuộc sống cũng là một đường chạy tiếp sức . Chỉ cần tất cả chúng ta cùng đoàn kết và cố gắng hết sức thì nhất định sẽ giành được chiến thắng ...
Hoàng đem mấy lời Hằng từng nói với mình ra kể lại làm Thư Lệ tròn mắt vì ngạc nhiên . Cô nhìn hắn một hồi lâu rồi mới thở dài nói :
- Thì ra là vậy , bây giờ thì em đã hiểu... tại sao Hoài My lại tin tưởng anh như vậy rồi .
- Thực ra ... mấy điều này là do tôi học được từ một người khác , cũng từng là đồng đội của chúng ta . Hoàng gãi đầu cười khổ , sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc . Cũng nhờ người ấy hết lòng giúp đỡ nên mới có tôi ngày hôm nay ... nếu không có chị ấy thì ..chắc tôi đã mất mạng trong thế giới phim kinh dị từ lâu rồi .
- Là ai vậy ? Thư Lệ hỏi với vẻ ngạc nhiên . Sao em chưa bao giờ nghe Hoài My kể về chuyện này nhỉ ?
- Có nói thì cô cũng chẳng biết đâu . Chị ấy .. đã mất mạng trong thế giới phim kinh dị rồi , lại còn ngay trước mắt tôi nữa .
Hoàng nhàn nhạt nói , tay phải vô thức nắm chặt vô lăng .
- Vậy à .. tiếc quá nhỉ .. Chắc chị ấy phải đẹp và giỏi lắm . Em rất muốn được gặp chị ấy một lần . Thư Lệ nói với vẻ nuối tiếc .
- À , em bị chứng sợ độ cao à ? Từ khi nào vậy ? Nhớ tới việc hôm trước Hoàng thuận miệng hỏi tiếp , luôn tiện đổi chủ đề câu chuyện .
Thư Lệ nghe hắn hỏi vậy thì sắc mặt hơi mất tự nhiên , cười gượng đáp :
- Cái này ... là tại một chuyện cũ trong quá khứ ... cũng lâu rồi , khoảng chừng bảy , tám năm gì đó . Từ đó đến nay em chẳng bao giờ dám đứng một mình nhìn từ trên cao xuống cả , cứ mỗi lần như thế là đầu óc lại choáng váng , cả người vô lực , khó chịu lắm . Tới giờ vẫn chưa sửa được .
Hoàng nghe thế thì tính tò mò nổi lên , trên đường không ngừng truy hỏi . Thư Lệ cũng không dấu giếm mà đem chuyện đó kể lại hết cho gã . Biết được uẩn khúc cùng căn nguyên trong chuyện này , Hoàng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước song cũng không khỏi bất ngờ .
Thực ra trước giờ hắn đã từ Hoài My biết không ít thứ về cô ca sĩ nổi tiếng này : Thư Lệ tên thật là Nguyễn Minh Thư , xuất thân trong gia đình chẳng mấy khá giả song cha mẹ đều là người làm nghệ thuật , lại có năng khiếu về âm nhạc nên từ nhỏ đã được người thân hướng đi theo con đường ca hát . Thế nhưng nếu không được nghe chính miệng Thư Lệ nói ra thì hắn chẳng thể nào ngờ được rằng , tất cả chỉ là lớp vỏ bọc hạnh phúc giả tạo bên ngoài , rằng một cô ca sĩ luôn xuất hiện trên truyền hình với khuôn mặt tươi tắn , vui vẻ yêu đời lại có một quá khứ cô đơn cùng nhiều vết thương lòng đến như vậy .
- Cũng không trách được ..trước sức mạnh của đồng tiền , rất nhiều người sẽ lựa chọn như vậy thôi .Tình yêu cũng mong manh dễ vỡ như tình bạn , rất dễ bị sự xa cách kéo dài phá hủy . Chưa kể lại còn thêm vấn đề tiền bạc dính vào nữa .
Hoàng vừa châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút vừa nói .
- Em đúng là một con ngốc , đúng không ? ... Đó cũng chính là động lực của em trong suốt bảy năm qua . Thư Lệ nhìn ra ngoài cửa xe , nhếch miệng cười nhạt . Bây giờ nghĩ lại , nếu không có hắn thì cũng chưa chắc đã có một Thư Lệ như ngày hôm nay , cũng không biết nên hận hay cảm kích hắn ta nữa . Chính hắn đã dạy cho em bài học đầu tiên về giá trị của đồng tiền , một bài học mà đứa học sinh bất đắc dĩ như em cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ quên được .
- Em nhận ra được sớm như vậy là tốt . Tiền không quan trọng ,nhưng những vấn đề quan trọng đều có thể giải quyết được bằng tiền . Nếu đặt anh vào địa vị của gã thì chắc cũng sẽ hành động như vậy thôi . Hoàng rít một hơi rồi cười nói .
- Thật không ? Thư Lệ lấy khăn tay lau mặt rồi quay sang dùng biểu tình kỳ lạ nhìn gã . Thực ra gần đây em mới phát hiện ra .. tiền bạc cũng không phải là tất cả . Ít ra thì ... trên thế giới này cũng vẫn còn một người không giống như hắn . Anh có hiểu em nói gì không ?
Hoàng khẽ nhún vai tỏ ý không biết . Thư Lệ dùng cặp mắt đen láy nhìn hắn từ đầu xuống chân hết một lượt , rồi đột nhiên nói một câu làm gã giật nẩy mình :
- Mới đây mà anh đã quên rồi sao ? Lúc anh từ chối lời đề nghị của Rihanna trong khách sạn đó .
Hoàng nhíu mày nhìn Thư Lệ với vẻ ngạc nhiên . Chuyện đó ...sao cô ta lại biết ? Chẳng lẽ ..lúc đó cô ta cũng có mặt ở đó ? Không thể nào , hắn đã cẩn thận kiểm tra , rõ ràng quanh đó không hề có ai khác ngoài gã và Rihanna cả . Vậy thì ..?
- Em nói gì vậy ?
- Hi hi , không cần phải chối , anh nói dối kém lắm .
Thư Lệ nghiêng đầu nhìn gã rồi che miệng cười nói .
- ?
Chiếc Cambry dừng lại trước cửa bệnh viện quốc gia Baltimore , ngoại ô thành phố Carson . Hoàng ôm nỗi nghi hoặc xuống xe , đang định gọi Thư Lệ thì cô đã bước ra với chiếc khẩu trang cùng chiếc mũ màu xanh trùm gần kín mặt , nhìn hắn lắc đầu cười nhẹ .
- Đi thôi .
Hoàng kéo vành mũ xuống che kín mặt rồi chỉ tay vào bên trong khẽ nói .
- Đợi em với !
..............
Thư Lệ biết , kể từ giờ phút ấy ...
...Cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh của bóng ma trong quá khứ rồi .
Bỏ qua những lời mời hấp dẫn của mấy cô gái chân dài đứng ngả ngớn gần cửa ra vào mà Hoàng biết chắc chắn từ A đến Z chỉ mất đúng một " nốt " , hắn đi thẳng tới quầy rượu , nơi có một gã đàn ông mặc áo khoác dày màu ghi đang ngồi dưới ánh đèn Led mờ mờ ảo ảo .
- Thế nào rồi ?
Hoàng gọi một ly cocktail rồi không nhanh không chậm hỏi . Ánh sáng xanh dịu nhẹ phát ra từ trần quán làm bằng đá thạch cao , xen lẫn với màu vàng nhờ nhợ của đèn Led hoàn hảo giấu đi thân phận của gã , một gã tù nhân trốn trại da vàng . Nữ tiếp viên lấy ngón út và ngón vô danh giữ chặt nắp rượu rồi rót vào chiếc ly trước mặt gã một lượng rượu đúng bằng lóng tay cái . Hoàng khẽ gật đầu rồi cười với cô ta một cái , lòng không khỏi cảm thán . Đúng là USA có khác , mặc dù bây giờ mới chỉ là thế kỷ XX nhưng thái độ phục vụ cũng chuyên nghiệp chẳng kém gì mấy quán bar ở Sài Gòn mà hắn thường ghé qua cả .
Người đàn ông đội mũ đưa hai tấm thẻ cho gã , mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì . Chỉ khi thấy một xấp tiền đặt trên mặt bàn thì cơ mặt của gã mới hơi giãn ra một chút , song nếu không tinh ý thì chẳng thể nào nhận ra được .Hoàng sau khi kiểm tra " hàng " cẩn thận thì cũng chẳng buồn nói tới câu thứ hai, đút thẻ vào túi rồi đứng dậy rời đi , không quên tu một hơi hết ly cocktail vừa mới gọi . Trên đường về , hắn ghé qua hiệu ảnh lấy mấy tấm hôm qua gã và Thư Lệ tới chụp để dán vào chứng minh thư . Đường phố Carson hôm nay vắng lặng lạ thường , Hoàng vừa tản bộ vừa nghĩ vẩn vơ . Thực ra , nếu chấp nhận bị " chủ thần " mạt sát rồi ở lại đây luôn cũng đâu phải là tệ , chỉ là ...hắn vẫn còn gia đình , còn bé Kỳ nữa . Nhà chỉ có mỗi mình hắn là con một , lại là trưởng họ , nếu có mệnh hệ gì thì hai cụ chắc khóc hết nước mắt mất .
Hoàng khẽ thở ra một hơi rồi sầm mặt xuống , đang từ đường lớn đột nhiên rẽ vào trong ngõ hẻm tối om . Hắn nhíu mày lạnh nhạt nói :
- Ra hết đi , hay còn chờ thêm đứa nào nữa ?
- Mày biết rồi ?
Gần chục gã đàn ông tuổi tầm 21 đến 25 nghênh ngang bước ra , đứa nào cũng cao hơn 1m7, nhìn qua cũng biết là hạng chẳng lương thiện gì . Một tên có vẻ là đầu lĩnh hất mặt nhìn Hoàng cất giọng lè nhè :
- Này , thằng da vàng kia . Đừng tưởng là bọn tao không biết , mày chính là một trong hai tù nhân mới vượt ngục ngày hôm kia đúng không ? Nghe này , mày lúc này đang có hai con đường để đi : một là nôn hết số tiền có trong người ra , hai là theo bọn tao về khám . Đừng có giấu hay giở trò gì cho mất công , bọn tao biết tiền mày có không ít , khôn hồn thì chọn nhanh đi .
Hoàng khẽ nhíu mày , thân phận của mình bị lộ từ bao giờ vậy kìa ? Song rất nhanh gã đã tìm ra được nguyên nhân tại sao .
" Thằng khốn " . Cơ mặt của Hoàng khẽ giật giật . Hắn hơi do dự rồi rút một cọc tiền trong túi áo ra giơ lên nói :
- Thứ bọn mày cần đây phải không ?
Chẳng buồn để ý đến hơn chục cặp mắt hau háu đang nhìn vào xấp tiền trong tay mình , Hoàng vứt cả cọc xuống đất rồi đút tay vào túi quần đi tiếp .
- Này , hình như mày chưa hiểu ý tao thì phải ..
Tên kia sau khi nhặt xấp tiền dưới đất lên đút vào túi áo thì hăm hở chạy lại gần , đặt tay lên vai Hoàng dùng sức kéo lại .
- Bỏ ra .
- Mày tốt nhất là nôn ..
- Bỏ ra !
Tên côn đồ nọ còn chưa nói hết câu thì đã thấy người mình nhẹ bẫng . " Rầm " một tiếng , mấy gã đàn em đứng sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra với đại ca của mình thì con mồi lần này của chúng đã phủi tay rồi lững thững đi tiếp . Một đứa đứng đằng trước thấy vậy thì bước ra cản lại , song bị hắn dùng một tay ghim nửa người vào tường , máu từ mũi và miệng chảy ra như suối , trực tiếp hôn mê bất tỉnh .
Mấy tên còn lại thấy thế thì sợ hết hồn , chẳng có ai dám cản Hoàng lại nữa . Bởi ngay cả đại ca của chúng giờ cũng đang nằm lọt thỏm trong cái thùng phuy cách đó không xa , miệng sùi bọt mép . Cả bọn hò nhau khiêng hắn chạy thẳng một mạch , còn tên đang nằm gục dưới đất kia thì mặc kệ .
Hoàng bấm chuông cửa rồi đợi ở ngoài . Hắn đang định bảo Thư Lệ khởi hành sớm hơn dự định , tránh cho mấy tên côn đồ kia gọi cảnh sát tới thăm hỏi thì đã thấy cô mặt mày nghiêm trang xuất hiện ở cửa nói :
- Hoàng , chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi . Em có linh cảm rất xấu , nếu ở đây thì thế nào cũng xảy ra chuyện ..
Hoàng tuy ngạc nhiện vì tài "linh cảm " của Thư Lệ song cũng không phản đối . Thân phận phạm nhân của họ đã bị lộ , tránh đi trước một bước vẫn tốt hơn . Hắn xuống tầng hầm tự tay đánh ngất hai vợ chồng chủ nhà rồi cởi trói cho họ , không quên đặt một thỏi vàng bên cạnh , khẽ thở dài lẩm bẩm :
- Hai hôm nay đã phiền anh chị rồi , số vàng này coi như là để tạ lỗi vậy ..
Lúc này Thư Lệ cũng đã thay đồ và chuẩn bị xong , còn chạy xuống tầng hầm giục gã . Hoàng theo cô xuống gara , lái con Cambry để dưới đó đi về phía ngoại ô thành phố Carson . Hắn đã bàn với Thư Lệ từ chiều , rằng sáng hôm sau sẽ tới bệnh viện trung tâm thành phố Baltimore , nơi nhân vật chính Clarice Starling thường lui tới để tìm thêm thông tin về Buffalo Bill .Chỉ không ngờ rằng chuyến đi đó lại phải khởi hành sớm hơn dự định . Quả thực , trên đường đi ra phố , Hoàng thấy có tới bảy , tám chiếc xe cảnh sát đi vụt qua , hụ còi inh ỏi . Hắn tò mò quay xe đi theo một đoạn thì thấy tất cả đều đậu trước căn nhà mà hai người vừa trú ngụ suốt mấy ngày qua , rõ ràng là tới vì bọn họ . Thư Lệ lấy tay vuốt ngực , nhìn ra ngoài cửa xe thở phào nói :
- Biết ngay mà , nếu anh về muộn hơn tí nữa thì ..chắc em phải trốn đi trước mất . Tại sao cảnh sát lại biết chỗ của chúng ta nhỉ ? Mới có hai ngày mà đã ...
Hoàng cười khổ , chắc chắn là do mấy tên lưu manh ban nãy gọi cảnh sát chứ chẳng còn ai vào đây . Còn kẻ chủ mưu trong việc này .. dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là thằng người Mỹ khốn nạn đã giúp hắn làm Chứng Minh Thư trong quán bar Slaiver đó . Thắng khốn đó chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó , người mà Hoàng tiếp xúc nhiều nhất trong mấy ngày qua chỉ có gã mà thôi . Chúng đã biết thân phận đặc thù của mình , trước hết là gọi điện báo cảnh sát , sau đó thì chặn đường cướp tiền , xong xuôi thì đã có cảnh sát đứng ra giải quyết . Thật chẳng có gì tiện lợi bằng .. Hoàng lúc đầu cũng tính là sẽ đánh cho mấy đứa tay sai này đứt bóng luôn cho hả giận , song nghĩ sớm muộn gì cũng phải rời khỏi chỗ này , bất quá chỉ sớm hơn một đêm thì lại thôi . Dù sao nếu bảo gã giết một lúc mười đứa để diệt khẩu thì hắn rốt cục vẫn không xuống tay được , mặc dù biết đây chỉ là " thế giới ảo " mà chủ thần tạo ra mà thôi .
Chẳng lẽ phải giống như những gì Phúc nói , vì ích lợi của mình mà giẫm nát tất cả những thứ cản đường sao ?
Hoàng vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi :
- Giác quan thứ sáu của em cũng nhạy ra phết đấy nhỉ ?
Thư Lệ lấy tay vuốt tóc , khẽ thở dài một hơi rồi nói :
- Thực ra ..em cũng chỉ vừa mới phát hiện ra khả năng này trong "Kungfu Hustle " mà thôi ..Không hiểu sao , từ bộ phim đó dự cảm của em càng lúc càng chính xác . Khi mà có tín hiệu một trong hai người mất mạng , em đã đoán ngay ra đó là Phúc , song mọi người đều không tin cho lắm . Hôm nay cũng vậy , em đang ngồi nhặt rau trong bếp thì bỗng thấy trong người bồn chồn , lòng nóng như lửa đốt , biết ngay là sắp có chuyện xấu xảy ra mà .
Hoàng nghe vậy thì thần tình lộ vẻ mừng rỡ nói :
- Vậy thì hay quá , đây rất có thể là năng lực tiềm ẩn trong người em . Có khả năng này , chúng ta sẽ chủ động hơn rất nhiều khi phải đối phó với các tình huống nguy hiểm bất ngờ ập tới , cơ hội sống sót trong thế giới này cũng tăng lên không ít .
- Sống sót ? mới ngày thứ hai mà đã có hai người thiệt mạng , không biết khi nào sẽ tới lượt chúng ta nữa .
Không khí nhất thời trầm hẳn xuống . Mãi một lúc sau , Thư Lệ mới lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng .
- Anh Hoàng này ...
- Cái gì ?
Thư Lệ hơi ngập ngừng một lát rồi thở dài nói :
- ..Có khi nào anh thấy .. mệt mỏi không ?
Hoàng nghi hoặc hỏi lại :
- Ý em là gì ?
Thư Lệ lấy tay vẽ một vòng tròn trên cửa kính xe mịt mờ hơi nước , nhún vai nói :
- Cũng không có gì ..chỉ là tò mò thôi .Trong cái thế giới mà cái chết có thể tới bất cứ lúc nào , luôn phải giãy dụa để giành giật lấy sự sống cho chính bản thân mình , lại còn phải gánh thêm trách nhiệm của một người đội trưởng trên vai nữa , chẳng lẽ ...anh chưa khi nào thấy mệt mỏi hay sao ?
Hoàng im lặng một hồi rồi đáp :
- Tất nhiên là có rồi , anh cũng là người chứ đâu phải là gỗ đá ? Thế nhưng .. cũng không thể dựa mãi vào đó để trốn tránh sự thật đúng không nào ? Cuộc sống là một đường chạy vượt rào, nếu không cố gắng thì ta sẽ không thể vượt qua bất kỳ rào cản nào. Nơi này thực ra cũng chẳng khác gì thế giới hiện thực , chỉ khác nhau ở mức độ khốc liệt mà thôi . Và trên hết ...
- Cuộc sống cũng là một đường chạy tiếp sức . Chỉ cần tất cả chúng ta cùng đoàn kết và cố gắng hết sức thì nhất định sẽ giành được chiến thắng ...
Hoàng đem mấy lời Hằng từng nói với mình ra kể lại làm Thư Lệ tròn mắt vì ngạc nhiên . Cô nhìn hắn một hồi lâu rồi mới thở dài nói :
- Thì ra là vậy , bây giờ thì em đã hiểu... tại sao Hoài My lại tin tưởng anh như vậy rồi .
- Thực ra ... mấy điều này là do tôi học được từ một người khác , cũng từng là đồng đội của chúng ta . Hoàng gãi đầu cười khổ , sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc . Cũng nhờ người ấy hết lòng giúp đỡ nên mới có tôi ngày hôm nay ... nếu không có chị ấy thì ..chắc tôi đã mất mạng trong thế giới phim kinh dị từ lâu rồi .
- Là ai vậy ? Thư Lệ hỏi với vẻ ngạc nhiên . Sao em chưa bao giờ nghe Hoài My kể về chuyện này nhỉ ?
- Có nói thì cô cũng chẳng biết đâu . Chị ấy .. đã mất mạng trong thế giới phim kinh dị rồi , lại còn ngay trước mắt tôi nữa .
Hoàng nhàn nhạt nói , tay phải vô thức nắm chặt vô lăng .
- Vậy à .. tiếc quá nhỉ .. Chắc chị ấy phải đẹp và giỏi lắm . Em rất muốn được gặp chị ấy một lần . Thư Lệ nói với vẻ nuối tiếc .
- À , em bị chứng sợ độ cao à ? Từ khi nào vậy ? Nhớ tới việc hôm trước Hoàng thuận miệng hỏi tiếp , luôn tiện đổi chủ đề câu chuyện .
Thư Lệ nghe hắn hỏi vậy thì sắc mặt hơi mất tự nhiên , cười gượng đáp :
- Cái này ... là tại một chuyện cũ trong quá khứ ... cũng lâu rồi , khoảng chừng bảy , tám năm gì đó . Từ đó đến nay em chẳng bao giờ dám đứng một mình nhìn từ trên cao xuống cả , cứ mỗi lần như thế là đầu óc lại choáng váng , cả người vô lực , khó chịu lắm . Tới giờ vẫn chưa sửa được .
Hoàng nghe thế thì tính tò mò nổi lên , trên đường không ngừng truy hỏi . Thư Lệ cũng không dấu giếm mà đem chuyện đó kể lại hết cho gã . Biết được uẩn khúc cùng căn nguyên trong chuyện này , Hoàng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước song cũng không khỏi bất ngờ .
Thực ra trước giờ hắn đã từ Hoài My biết không ít thứ về cô ca sĩ nổi tiếng này : Thư Lệ tên thật là Nguyễn Minh Thư , xuất thân trong gia đình chẳng mấy khá giả song cha mẹ đều là người làm nghệ thuật , lại có năng khiếu về âm nhạc nên từ nhỏ đã được người thân hướng đi theo con đường ca hát . Thế nhưng nếu không được nghe chính miệng Thư Lệ nói ra thì hắn chẳng thể nào ngờ được rằng , tất cả chỉ là lớp vỏ bọc hạnh phúc giả tạo bên ngoài , rằng một cô ca sĩ luôn xuất hiện trên truyền hình với khuôn mặt tươi tắn , vui vẻ yêu đời lại có một quá khứ cô đơn cùng nhiều vết thương lòng đến như vậy .
- Cũng không trách được ..trước sức mạnh của đồng tiền , rất nhiều người sẽ lựa chọn như vậy thôi .Tình yêu cũng mong manh dễ vỡ như tình bạn , rất dễ bị sự xa cách kéo dài phá hủy . Chưa kể lại còn thêm vấn đề tiền bạc dính vào nữa .
Hoàng vừa châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút vừa nói .
- Em đúng là một con ngốc , đúng không ? ... Đó cũng chính là động lực của em trong suốt bảy năm qua . Thư Lệ nhìn ra ngoài cửa xe , nhếch miệng cười nhạt . Bây giờ nghĩ lại , nếu không có hắn thì cũng chưa chắc đã có một Thư Lệ như ngày hôm nay , cũng không biết nên hận hay cảm kích hắn ta nữa . Chính hắn đã dạy cho em bài học đầu tiên về giá trị của đồng tiền , một bài học mà đứa học sinh bất đắc dĩ như em cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ quên được .
- Em nhận ra được sớm như vậy là tốt . Tiền không quan trọng ,nhưng những vấn đề quan trọng đều có thể giải quyết được bằng tiền . Nếu đặt anh vào địa vị của gã thì chắc cũng sẽ hành động như vậy thôi . Hoàng rít một hơi rồi cười nói .
- Thật không ? Thư Lệ lấy khăn tay lau mặt rồi quay sang dùng biểu tình kỳ lạ nhìn gã . Thực ra gần đây em mới phát hiện ra .. tiền bạc cũng không phải là tất cả . Ít ra thì ... trên thế giới này cũng vẫn còn một người không giống như hắn . Anh có hiểu em nói gì không ?
Hoàng khẽ nhún vai tỏ ý không biết . Thư Lệ dùng cặp mắt đen láy nhìn hắn từ đầu xuống chân hết một lượt , rồi đột nhiên nói một câu làm gã giật nẩy mình :
- Mới đây mà anh đã quên rồi sao ? Lúc anh từ chối lời đề nghị của Rihanna trong khách sạn đó .
Hoàng nhíu mày nhìn Thư Lệ với vẻ ngạc nhiên . Chuyện đó ...sao cô ta lại biết ? Chẳng lẽ ..lúc đó cô ta cũng có mặt ở đó ? Không thể nào , hắn đã cẩn thận kiểm tra , rõ ràng quanh đó không hề có ai khác ngoài gã và Rihanna cả . Vậy thì ..?
- Em nói gì vậy ?
- Hi hi , không cần phải chối , anh nói dối kém lắm .
Thư Lệ nghiêng đầu nhìn gã rồi che miệng cười nói .
- ?
Chiếc Cambry dừng lại trước cửa bệnh viện quốc gia Baltimore , ngoại ô thành phố Carson . Hoàng ôm nỗi nghi hoặc xuống xe , đang định gọi Thư Lệ thì cô đã bước ra với chiếc khẩu trang cùng chiếc mũ màu xanh trùm gần kín mặt , nhìn hắn lắc đầu cười nhẹ .
- Đi thôi .
Hoàng kéo vành mũ xuống che kín mặt rồi chỉ tay vào bên trong khẽ nói .
- Đợi em với !
..............
Thư Lệ biết , kể từ giờ phút ấy ...
...Cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh của bóng ma trong quá khứ rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.