Một Trăm Phần Trăm

Quyển 6 - Chương 14: Ngôi Nhà Trong Rừng

Shevaanh

18/03/2014

- Cái gì đây ? Tuyết cau mày nhìn con búp bê Hoàng để trên bàn hỏi với vẻ nghi hoặc .

- Hãy mang nó theo bên người . Nó sẽ bảo vệ cô . Không còn nhiều thời gian nữa , tôi phải đi đây . Đừng hoài nghi những gì tôi vừa nói . Tuyết , nơi này giao lại cho cô . Còn năm ngày nữa , cô nhất định phải bắt được Buffalo như đã hứa với tôi đấy ! Thắng , Thư Lệ , nhớ để ý hai người Lập và Hoài My .. đó là đồng đội của chúng ta .

Hoàng vừa dứt lời thì chạy đi ngay , không để cho Tuyết có cơ hội ngăn cản . Thư Lệ đuổi theo hắn được một đoạn thì mất hút , đành phải ấm ức quay về . Thắng thấy vậy thì im lặng một lát rồi ngập ngừng nói :

- Hay là ... để em thông báo cho người bên dưới chặn anh ấy lại ..vẫn còn kịp dấy .

- Thôi đi . Tuyết đưa cốc cafe trên bàn lên miệng uống một hơi cạn sạch rồi gắt : Anh ta đã muốn đi thì cản lại làm gì ? Có cản hay không thì cũng vậy thôi . Cũng không thèm giải thích một câu với chúng ta nữa . Thật không sao hiểu nổi , một người như thế tại sao lại nắm giữ chức vị đội trưởng được cơ chứ ? Nếu ai cũng bốc đồng và làm theo ý mình như thế thì còn hợp tác với nhau làm gì ? Để làm cảnh à ?

-.. Không phải vậy đâu chị . Thư Lệ đứng ra bào chữa : Theo như em đoán thì mười phần chắc chín là Thắm đã xảy ra chuyện gì đó trên đường tới đây . Cả Hiệp nữa , vừa nãy cả hai có nhắc đến cậu ta , rất có thể là Buffalo ... đúng , chỉ có thể là hắn ! Bọn họ đã chạm trán với hắn ! Đó là nguyên nhân khiến anh ấy có hành động như vừa rồi .. chắc chắn là như vậy .

- Thắng , cho người phong toả quốc lộ 47 Tennessee , Memphis cho tôi . Tuyết chau mày nhìn chiếc điện thoại di động trong tay : lại còn tắt máy nữa , đúng là không còn gì để nói .

- Chị Tuyết , có tin mới : đã phát hiện ra nữ chính Clarice Starling , cô ta đang bị người của chúng ta giữ lại ở Ohio . Thắng lớn tiếng nói .

- Nối máy với bọn họ cho tôi . Tuyết bật dậy khỏi ghế nhìn gã nói với vẻ khẩn trương .

----------------------------------

Ngồi trên tàu điện , chuyến cuối ngày tới thành phố Tenhessee , tiểu bang Memphis , Hoàng thấy lòng nặng như đeo đá . Theo như những gì Thắm nói trong điện thoại thì Hiệp bây giờ có thể bị Buffalo giết hại bất cứ lúc nào , để phục vụ cho sở thích biến thái của gã . Có khi giờ này khi hắn còn đang ngồi ở đây , Hiệp đã người một nơi da một nẻo rồi cũng nên .

" Yên tâm đi , nếu có chuyện không may xảy ra .. tôi sẽ trả thù cho cậu . " Hoàng tự nhủ . Mấy ngày qua hắn vẫn luôn canh cánh nỗi lo trong lòng , không biết khi nào lại có một thành viên trong nhóm gặp chuyện chẳng lành . Tới nỗi chính bản thân hắn nhiều lúc cũng thấy giật mình : hắn đã trở nên bao đồng như thế từ bao giờ vậy ? Hoàng cười khổ , chính bản thân hắn cũng không rõ nữa .

Đúng rồi . Có lẽ là từ khi đó . Cái thời điểm mà Hoài My, Hiệp , Thư Lệ và Phúc tin tưởng và giao cho hắn trách nhiệm của một người " Đội Trưởng " . Từ đó , hắn đã không thể chỉ lo cho an nguy của riêng bản thân mình như trước nữa , mà phải chịu trách nhiệm cho mỗi quyết định và đường đi nước bước của cả đội . Không biết từ bao giờ , cứ mỗi một người chết trong thế giới phim kinh dị , dù cho có là tân nhân đi chăng nữa đều gây cho hắn một cảm giác khó chịu cùng bứt rứt khôn tả . Cái cảm giác đó .. như là bị ai đó dùng dao xẻo mất một miếng thịt trên người vậy . Bởi hắn biết , là đội trưởng , hắn rõ ràng là phải có một phần trách nhiệm trong đó , không thể trốn tránh được .

Đây không phải thế giới thực . Hoàng hiểu điều đó . Đây chỉ là một " thế giới ảo " do chủ thần tạo ra . Thế nhưng , đã có bao nhiêu người từng bỏ mạng trong cái thế giới ảo này ? Chẳng thể nào thống kê hết được . Cái cảm giác này .. chỉ vì gánh nặng trách nhiệm của một người đội trưởng thôi sao ? Hoàng lắc mạnh đầu , hai mắt nhắm chặt . Không , đó vẫn chưa phải là lý do , hoặc có thể là chưa đủ . Vậy thì lý do đó là gì ? Cảm giác khó chịu khi tận mắt chứng kiến những đồng đội của mình bị thiệt mạng trong thế giới phim kinh dị đó là từ đâu mà có ? Bất lực sao ? Không phải .

" Hiệp , cố lên , cả Thắm nữa . Hai người sẽ ổn thôi . Chẳng ai có thể cản bước được chúng ta . " Chủ thần " cũng không , và Buffalo lại càng không thể ! "

Hoàng hoà mình vào dòng người chen chúc nhau xuống bến , tự nhủ thầm trong bụng . Hắn lấy điện thoại trong túi quần ra rồi bấm số gọi cho Thắm .

-----------------------------



Cuối cùng thì hắn đã gặp lại Thắm , thành viên " đặc biệt " nhất trong đội sau hơn một tuần thất lạc . Mặc dù không mấy khi chuyện trò với Thắm , song hình ảnh một cô gái tận tuỵ đã nhiều lần cố hết sức để cứu chữa cho các thành viên trong đội , trong đó có cả Hoàng vẫn còn in sâu trong tâm trí gã . Với chiếc áo khoác dài màu ghi và những đường viền xẻ phá cách , trông Thắm giống như đang đi hẹn hò hơn là phải rượt đuổi theo chân Buffalo một đoạn đường dài . Hoàng gặp Thắm ở một nông trại gần Quốc Lộ 47 xuyên qua rừng Nossle , nơi mà kẻ lạ mặt tình nghi là Buffalo đang trú ngụ với Hiệp làm con tin . Hoàng nhíu mày nhìn căn hộ âm u không một ánh đèn từ xa rồi khẽ thở phào một cái . Vẫn chưa có thông báo của " chủ thần ", điều đó có nghĩa là ít nhất cho tới bây giờ Hiệp vẫn được an toàn .

- Cô bảo rằng đã nhìn thấy Hiệp qua lớp cửa kính sau mui xe ? Có chắc chắn không ?

Hoàng vừa quan sát căn hộ ba tầng u ám nằm sâu trong rừng trước mặt mình vừa hỏi .

- Em cũng không chắc chắn 100% .. nhưng cái dáng vẻ và điệu bộ đó thì không lẫn vào đâu được . Bị trục trặc về giao thông , em và hơn hai trăm hành khách khác đã nghỉ lại ở nhà ga nửa tiếng để chờ đổi toa . Và em đã thấy hắn . Hắn kéo Hiệp lên cabin và phủ một cái chăn lên người cậu ấy . Thế là em bám theo gã tới tận bây giờ . Chúng ta phải làm gì tiếp theo đây ? Chỗ này cách đồn cảnh sát tới mười ba cây số lận .

Tuyết nói với vẻ lo lắng , hai mắt nhìn Hoàng không chớp .

- Đó có phải là một chiếc xe tải nhỏ không ? Hoàng nhớ tới suy đoán của Tuyết lúc trước thì thuận miệng hỏi : À , tại sao cô nhận ra tôi nhanh vậy ? Tôi vẫn chưa gỡ bỏ lớp hoá trang mà ?

- Cái đó thì .. nghe giọng nói là .. em nhận ra anh luôn . Thắm ngập ngừng đáp , sắc mặt thoáng lộ vẻ bối rối : Chúng ta ... báo cảnh sát chứ ?

- Không cần đâu , tôi đã báo từ nãy rồi . Bây giờ cô ở ngoài đây canh chừng , tôi sẽ đột nhập vào đó một mình thử xem sao . Nếu một tiếng đồng hồ nữa mà chưa thấy tôi trở ra thì hãy gọi vào số này ,047xxxxxxx , người của FBI sẽ tới đón cô ngay . Nhớ rồi chứ ?

Hoàng nhấn mạnh câu cuối . Thực ra hắn cũng không trông mong gì vào người của FBI cả , và đó cũng chính là lý do hắn bỏ đi ngay mà không nói một câu nào với Tuyết và mấy người còn lại . Mặc dù Buffalo trong phim chỉ là một người thường không hơn không kém , song hắn vẫn chưa bao giờ đánh giá thấp gã . Tuyết dù sao cũng chỉ là người mới , cô ta làm sao có thể hiểu được độ nguy hiểm của một bộ phim có độ khó 15* cơ chứ ? Nếu để người của FBI ra tay can thiệp vào chuyện này , khả năng Hiệp bị gã giết hại là rất lớn .

Hoàng cẩn thận tiếp cận ngôi nhà , nhẹ nhàng như một con mèo hoang lướt trên đồng cỏ vậy . Chính vì lường trước được độ nguy hiểm của chuyến đi lần này nên hắn mới quyết định bỏ đi một mình . Hành động đơn lẻ có cái lợi là dễ xoay sở , không vướng mắc gì , song nếu sơ ý mắc bẫy thì chẳng thể trông mong vào ai ngoài chính bản thân mình được .

Hoàng sau khi thám thính một hồi thì quyết định xâm nhập căn nhà từ đằng sau , nơi có một bức tường cao nối với cửa phụ và ăn thông với phòng bếp . Một căn nhà gỗ ba tầng xây trong rừng sâu , chỉ hình dung thôi cũng đã thấy có điều không ổn rồi . Một bức tường cao 10 mét chẳng thể làm khó được gã . Hoàng khẽ rùng mình một cái , toàn thân tiến vào trạng thái khai mở Bản Năng Sinh Tồn . Nếu đó là Bill , chắc chắn hắn sẽ gặp không ít phiền phức . Hoàng nép mình vào cánh cửa phòng bếp rồi cẩn thận nhìn vào trong . Bóng tối bao trùm . Hắn đứng im một lát để làm quen với bóng tối , đồng thời xác định được chắc chắc không có tiếng hô hấp nào ở xung quanh thì mới nhẹ nhàng trườn ra .Lấy một chiếc kính râm từ trong túi lên đeo vào mắt, Hoàng thầm nghĩ nếu cứu được Hiệp ra mà không phải chạm trán với Bill thì đúng là không còn gì hoàn hảo hơn . Mặc dù không muốn thừa nhận , nhưng Sadako đúng là đã để lại một bóng ma không nhỏ trong tâm trí gã . Con người ta thường sợ hãi những thứ mà mình không biết rõ . Nỗi sợ của hắn với Bill là một ví dụ điển hình .

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Hoàng cũng đã có được thứ mình cần . Nhìn cầu thang dẫn xuống tầng hầm sâu hun hút , hắn hơi do dự một hồi rồi bước xuống . . Tầng hầm trong " The Silence Of The Lamb " chính là nơi Buffalo Bill dùng để giam giữ những nạn nhân xấu số của hắn chờ ngày lột da . Nếu may mắn, gã có thể cùng Hiệp thoát ra ngoài an toàn mà chẳng phải chạm trán Buffalo hay thứ gì đại loại thế . Hoàng thầm nghĩ .

Cẩn thận bước từng bước xuống tầng hầm , hắn có cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang vậy . Chẳng có chút dấu vết nào của người sống , ngoại trừ những con bướm đêm bay vật vờ khắp nơi . Từ góc kẹt này sang góc kẹt khác , nơi này khúc khuỷu như là một mê cung . Có quá nhiều ngưỡng cửa phải cúi đầu , các xà ngang phải tránh . Nước nhỏ giọt và tiếng máy bơm kêu ro ro . Không khí lạnh và ẩm ướt . Thi thoảng lại có một con bướm đêm bay vào mặt gã . Càng xuống sâu , mùi hôi thối bốc lên càng rõ .

Bước xuống bậc thang cuối , đập thẳng vào mắt gã lúc này là một nhà xưởng có đèn sáng lờ mờ , loại đèn huỳnh quang mà hắn thường bắt gặp trong những quán bar trá hình ở Sài Gòn . Hắn đảo mắt nhìn quanh quan sát căn hầm . Bên cạnh những bồn rửa công nghiệp chứa đầy phoocmon bảo quản bị mạng nhện giăng đầy là những hình nhân được đặt trên bệ bằng gỗ sồi , với đủ loại hình dáng khác nhau . Chúng khoác trên người những bộ quần áo trắng lợt , với nhiều nếp gấp hình ống , các vai độn và mảnh vải ngực . Chúng được đội tóc giả và có cái còn đeo cả mặt nạ da người . Hoàng chợt đứng tim khi va phải một hình nhân dựng sát sau lưng gã . Cái đầu của hình nhân vì va chạm mạnh mà rớt xuống cái giá treo cổ rồi cứ thế treo lủng lẳng , nở nụ cười vô hồn với hắn .

- Ai đang ngồi ở đó vậy ?

Với thị lực gấp mười mấy lần người bình thường trong trạng thái khai mở Bản Năng Sinh Tồn , hắn lập tức phát hiện ra có một bóng đen nhỏ thó đang ngồi ở cuối dãy hành lang sâu hun hút trước mặt . Nhìn đằng sau lưng thì hao hao giống Hiệp , song hắn cũng không chắc chắn cho lắm . Không có tiếng trả lời . Hoàng đang do dự không biết phải làm gì tiếp theo thì một tiếng " tách " nhẹ vang lên , cả căn hầm ngập tràn trong ánh sáng . Cùng lúc đó , bóng đen nọ cũng quay mặt về phía gã .



Cho tới mãi tận sau này , Hoàng cũng chỉ lờ mờ nhớ rằng đó là một gã đàn ông nhỏ nhắn với cái lưỡi đỏ chót . Ấn tượng nhất là đôi mắt của gã , một đôi mắt làm người khác nhìn vào không khỏi rùng mình .

" Những .. chú .. cừu .. ngoan .. ngoãn , tới.. lúc .. phải .. im .. lặng .. rồi . "

Đó là tất cả những gì còn đọng lại trong đầu óc hắn .

-------------------------------

- Chúng mình li dị đi .

Gã đàn ông để tờ giấy lên mặt bàn rồi quay đi , từ đầu đến cuối vẫn không nhìn vào mắt người phụ nữ đứng trước mặt mình lấy một khắc .

- Em xin lỗi .

Người phụ nữ khẽ nói bằng giọng mũi , nếu không để ý thì chắc chắn chẳng thể nào nghe được . Có tiếng loạt soạt vang lên từ phía sau . Cho đến khi tất cả trở về vẻ yên lặng vốn có , hắn mới lại nghe thấy hơi thở đều đều của đứa con trai ba tuổi đang nằm trong nôi .

Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ soi vào bên trong . Đèn ngủ đã tắt từ lâu , hắn cảm thấy hơi lành lạnh. Cánh cửa ký ức bất giác thoáng hé mở, song lập tức bị sự ích kỷ trong gã mạnh mẽ đóng lại .

Tất cả đã kết thúc rồi . Và chẳng phép màu nào có thể cứu vãn nổi .

Đặt lưng xuống giường , hắn từ từ chìm vào giấc ngủ mê man , không mộng mị .

-------------

- Hộc hộc ...

Hắn giật mình tỉnh dậy , trán ướt đẫm mồ hôi . Vớ lấy chiếc gương soi đặt trên kệ , hắn chợt hoảng hốt khi thấy gương mặt của chính mình trong gương . Một khuôn mặt trắng nhợt không hề có chút sinh khí nào , đầu tóc thì rối bù như tổ quạ .

- Hoá ra là mơ sao ? Vậy mà cứ như thật vậy ... Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ , thấy đã là sáu giờ sáng thì lấy tay vuốt mặt rồi đứng dậy bước ra khỏi giường . Bước xuống nhà ăn , vẫn chưa có ai ở đó cả . Mặc dù hơi lạ song gã vẫn không quên xử lý đĩa Choshoku trước mặt . Cũng phải thôi , tất cả mọi người vừa trải qua sáu ngày sống trong địa ngục , hôm nay tất nhiên là phải ngủ bù rồi , hắn thầm nghĩ . Sau bữa sáng , gã tự pha cho mình một ấm trà rồi ngồi thưởng thức . Đôi khi hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại vì tự dưng liên tưởng lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ kỳ lạ đêm qua , song rất nhanh dẹp nó ra khỏi đầu óc .

Đặt tách trà trên tay xuống , hắn khẽ mỉm cười .

Hôm nay hắn sẽ cùng Hằng ra ngoài dùng bữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook