Một Trăm Phần Trăm

Quyển 1 - Chương 3: Nguyễn Thu Hằng

Shevaanh

02/12/2013

“ A “

Hoàng sụm người xuống lấy tay ôm vai , cơn đau rất nhanh xộc tới não bộ làm đầu óc hắn choáng váng tưởng như sắp ngất . Tùng cất giọng lạnh tanh :

- Mày định đi đâu ?

Cô gái để tóc đuôi gà thấy vậy thì nét mặt lộ vẻ bất nhẫn . Cô ta giơ tay ngăn gã lại rồi đi tới chỗ Hoàng , lấy bông băng trong chiếc hộp nhỏ luôn mang theo người ra băng bó cho hắn .

Hoàng cố nén cơn đau xé ruột trên bả vai , cắn răng nói :

- Cám ơn chị .

Tên thanh niên trẻ tuổi đeo kính mát thấy vậy thì trêu :

-Anh Tùng sao hôm nay nóng quá vậy .. làm chị Hằng động lòng xuân rồi kia kìa .. ha ha ha ..

- Cậu có im đi không ?

Hằng lườm Thắng một cái sắc lẻm làm hắn le lưỡi không dám nói thêm câu nào nữa . Tùng hắng giọng một cái rồi quét mắt nhìn Hoàng và Huy nói :

- Mỗi hành động của chúng mày ít nhiều đều có liên quan đến sinh tử của bọn tao . Từ giờ nếu bọn mày còn tự ý đi lại lung tung khi chưa được phép thì đừng trách tao độc ác .

Hắn ta nói xong thì trợn mắt nhìn Hoàng và Huy . Khi ánh mắt của hắn quét tới chỗ mình , Hoàng cảm thấy máu huyết trong người như đông đặc lại , tới hít thở cũng không thông . Đợi cho đến khi sắc mặt của cả hai người đều chuyển sang màu xanh lét thì Tùng mới thu hồi lại ánh mắt của mình , lấy một điếu thuốc từ trong túi ra hút .

Hoàng mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn vì hành động vừa rồi của gã đàn ông này nhưng gương mặt vẫn không nhìn nổi ra một chút biểu tình . Hắn ta là ai mà tự cho mình cái quyền sinh sát và ra lệnh cho bọn họ ở cơ chứ ? Chẳng phải cũng chỉ là một gã ma cũ hay sao ?

Thế nhưng , hơn chục năm lăn lộn trong xã hội đã dạy cho Hoàng một kinh nghiệm xương máu : Đối với bất cứ việc gì cũng phải đặt chữ “ Nhẫn “ lên hàng đầu . Đó là điều bất di bất dịch , không được phép quên nếu bạn muốn tồn tại và vượt lên trên người khác ở cái xã hội đầy rẫy những bất công này.

Gã đàn ông tên Huy lúc này trán đã đẫm mồ hôi , tay nắm chặt khẩu AK -47 trong vô thức . Hằng thấy bầu không khí có phần ngột ngạt thì hắng giọng nói :

- Được rồi , bây giờ chúng ta phải lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần này chứ nhỉ ?

Tùng gật gù nói :

- Em nói đi .

Hằng hít một hơi dài rồi nói :

- Theo em nghĩ , trước mắt chúng ta có hai phương án để lựa chọn : Một là thuận theo diễn biến của câu truyện , chờ cho đến khi thành Cổ Loa mất vào tay Triệu Đà thì hộ tống An Dương Vương và Mị Châu tới núi Dạ Sơn , hoàn thành nhiệm vụ . Phương án thứ hai là sẽ chia đội ra làm hai nhóm : Một nhóm lo bảo vệ An Dương Vương , một nhóm bí mật rời Cổ Loa tìm cơ hội ám sát Triệu Đà .

Cô nàng dừng lại đổi hơi rồi nói tiếp :

- Một khi Triệu Đà chết , chúng ta không những kiếm được số điểm thưởng khổng lồ kia mà còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức nữa . Nếu việc ám sát thất bại thì lại quay về phương án một , mọi người thấy thế nào ?

Gã thanh niên đeo kính mát tên Thắng kia nghe đến đây thì hai mắt sáng rỡ , cảm giác như 7 % kia đã nắm chắc trong tay mình vậy .

- Hay lắm , em thấy phương án hai của chị Hằng rất là hợp lý . Em xung phong vào nhóm ám sát Triệu Đà , được không anh Tùng ?

Gã đội trưởng trầm ngâm suy nghĩ , rít một hơi thuốc dài rồi lắc đầu nói :

- Không được . Lực lượng của chúng ta quá mỏng , nếu chia ra hành động thì rất nguy hiểm , chỉ cần sơ ý một chút là sẽ xôi hỏng bỏng không chứ chẳng được ích lợi gì . Việc hoàn thành nhiệm vụ vượt mức kiểu đó tôi cũng đã từng thấy một lần rồi , nhưng nói chung là vô cùng hiếm . Tỉ lệ thành công quá thấp , không đáng để chúng ta phải mạo hiểm .



Thắng phản đối :

- Anh Tùng , mười lăm ngàn điểm thưởng và 7 % kích hoạt giới hạn cơ thể đó ! Tại sao chúng ta không thử một lần cơ chứ ?

Gã đàn ông da ngăm đen lạnh lùng đáp :

- Mày biết cái gì mà nói ? Trước đây tao cũng đã từng gặp một nhiệm vụ kiểu ấy , đó là bộ phim kinh dị “ SAW 3 “ ( Lưỡi cưa 3 ) . Lúc đó nhiệm vụ cũng khá là dễ dàng , tất nhiên là dễ theo sự tưởng tượng ngây thơ của bọn tao thôi , và điểm thưởng là sáu ngàn điểm và kích hoạt miễn phí 5 % giới hạn bản thân . Mày có biết kết cục ra sao không ? Cả một đội mười hai người trong đó có sáu tư thâm giả thì chết mất mười , chỉ còn lại tao và một thằng nữa . Cơ hồ là đoàn diệt . Thằng ấy nhiệm vụ sau cũng chết nốt . Nếu không nhờ phúc của ông bà tổ tiên phù hộ thì bây giờ tao đã chẳng được ngồi ở đây mà nói chuyện với một thằng ngựa non háu đá như mày được nữa đâu !

Gã thanh niên đeo kính mát nghe hắn nói thế thì im re , ủ rũ cúi đầu không nói . Hoàng nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát và nghe bọn họ bàn bạc . Chính cơn đau tê tái ở vai đã khiến hắn bừng tỉnh và nhận ra đây là sự thật chứ chẳng phải là một giấc mơ vô thưởng vô phạt .

Trong số ba người cũ này thì chỉ có cô gái tên Hằng kia là có vẻ dễ gần và có thiện cảm đặc biệt với hắn mà thôi . Mặc dù Hoàng không biết thứ thuốc bột màu vàng mà cô ta xức vào vết thương của mình là nhãn hiệu nổi tiếng nào trên thế giới , nhưng cảm giác đau đớn trên vai rõ ràng đã giảm đi đáng kể . Tất nhiên đó chỉ là sơ cứu và một bên vai trái của hắn ít nhất cũng phải mất ít nhất năm ngày nữa mới có thể miễn cưỡng cử động lại được .

Gã đàn ông tên Tùng nói tiếp :

- Vừa nãy tôi đã hỏi qua lão già kia thì được biết nhiệm vụ của tất cả chúng ta là canh gác nơi này . Theo như lời lão nói thì quân của Triệu Đà sắp đánh tới đây rồi , chỉ độ bốn , năm ngày nữa mà thôi . Bây giờ chúng ta phải tìm cách tiếp cận An Dương Vương thì mới thuận tiện hành động được , ai có ý kiến gì không ?

Hắn vừa dứt lời thì nhìn thẳng về phía Hằng . Cô gái nhỏ đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nói :

- Thời nào cũng vậy , đồng tiền luôn là chìa khóa vạn năng để giải quyết mọi vấn đề . Chúng ta có thể lấy lợi ích ra để đổi lấy một vị trí canh giữ gần An Dương Vương nhất có thể . Việc này cứ để Thắng lo như mọi khi đi .

Tùng gật đầu rồi liếc mắt nhìn Thắng . Gã thanh niên trẻ tuổi lầm bầm gì đó trong miệng rồi bước đi tìm lão già ban nãy . Mấy ngày sau đó , buổi sáng thì hai người Hằng , Huy lo việc canh gác , ban tối thì đến lượt Hoàng và Thắng . Mọi việc cứ thế trôi đi một cách bình lặng .

..o0o..

Đến ngày thứ tư , Hoàng đang làm nhiệm vụ trực canh của mình như thường lệ thì bỗng cảm giác được một cánh tay lạnh lẽo đặt lên vai hắn từ phía sau . Hắn tỉnh ngủ hẳn , gầm lên một tiếng .

- “ Ai “ ?

Hoàng vô thức vung cùi chỏ về phía sau . Mấy ngày nay hắn luôn ở trong tình trạng căng thẳng lo lắng , đôi lúc không khống chế nổi bản thân mình . Người phía sau thấy hắn tự dưng tấn công mình thì hơi ngạc nhiên, song chỉ trong chớp mắt đã lấy lại bình tĩnh giơ tay trái lên đỡ , đồng thời vung tay đấm vào mặt hắn một cái .

Hoàng cảm thấy cùi chỏ của mình bị năm ngón tay cứng như thép nguội nắm lại không sao cử động được , lại thêm một mu bàn tay dừng ngay trước mặt , cách sống mũi tầm hai phân thì sắc mặt trắng bệch , tim đập thình thịch trong lồng ngực .

- Sao , muốn thử chị à ?

Hằng cười cười rồi thu tay lại . Hoàng sau khi nhận ra người đứng sau lưng là bà chị hờ mới nhận của mình thì tâm tình mới thả lỏng đôi chút . Hắn tuy ngoài mặt cười gượng nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối . Hoàng ngày xưa cũng là một tay anh chị có hạng , tuy lâu nay vì công việc mà rút chân khỏi chốn giang hồ song vẫn không bỏ bê việc rèn luyện thân thể mỗi ngày . Thế mà hôm nay tới một cô gái nhỏ nhắn chân yếu tay mềm mà hắn cũng không làm gì được thì đúng là …

Hằng nheo mắt nhìn hắn rồi nói :

- Không phục à ? Vậy đỡ này !

Cô nàng giơ tay phải lên ngoắc ngoắc rồi nhanh như cắt đấm thẳng vào mặt hắn . Hoàng cả kinh vội lùi ra sau hai bước , nhưng lúc này nắm đấm của Hằng đã chạm hờ bụng dưới của hắn rồi .

- Thôi thôi , em chịu thua , được chưa ?

Hoàng nhăn mặt ngồi xổm xuống , rút một điếu thuốc lá ra hút . Hằng cũng ngồi xuống cạnh hắn , lấy tay đưa lên vuốt tóc rồi cười nói :

- Ha ha , không cần phải tự ti như thế . Em không kích hoạt giới hạn cơ thể , thậm chí còn chưa nhận chúc phúc nữa thì làm sao so với chị được ? Yên tâm đi , cứ cố gắng sống sót qua vài nhiệm vụ nữa là sẽ mạnh lên ngay ấy mà .

Hoàng mặc dù không hiểu lời cô ta nói cho lắm song cũng không hỏi nhiều mà thở dài nói :



- Haizz , không biết chuyện này bao giờ mới kết thúc ?

Hằng nhìn xuống chiếc đồng hồ kỳ dị thiết kế theo kiểu cổ điển đeo trên tay phải mình nói :

- Còn ba ngày bảy giờ mười hai phút nữa . Tất nhiên , nếu hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn thì chúng ta sẽ được truyền tống trở về ngay lập tức .

Hoàng nhìn chiếc đồng hồ trên tay Hằng một hồi rồi hỏi với vẻ nghi hoặc :

- Chiếc đồng hồ này ở đâu ra vậy ? Tại sao mọi người ở đây ai cũng có nó ngoại trừ em thế ?

Hằng đáp :

- Tại em tới muộn nên không kịp lấy đó thôi , lần này trở về sẽ có ngay ấy mà . Em cũng nên hạn chế hút thuốc đi , không có lợi cho sức khỏe đâu .

Hoàng hơi nhíu mày song vẫn dập điếu thuốc trên tay đi , đoạn chuyển đề tài :

- Không hiểu tay Thắng làm ăn thế nào , tại sao tới giờ vẫn chưa có kết quả gì thế nhỉ ?

Hằng chép miệng đáp :

- Người ở thời đại này có vẻ không ưa vàng cho lắm . Có lẽ chúng ta phải yên phận ở cái chòi này cho tới khi nhiệm vụ kết thúc cũng nên .

Cả hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc , không ai nói thêm câu gì nữa . Hoàng trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng hỏi :

- À, chị Hằng năm nay bao tuổi rồi , công tác ở đâu , đã lập gia đình chưa? Thằng em mấy ngày nay cứ thắc mắc chuyện này mãi đấy !

Hằng khịt mũi đáp :

- Không muốn làm em hờ nữa chứ gì ? Hừ , nếu xét về tuổi thì ta thừa sức làm chị cậu đấy . Còn mấy chuyện kia hả ? thực ra bây giờ cậu có biết cũng vô ích thôi , chẳng có ích lợi gì cả đâu .

Hoàng nhíu mày hỏi vẻ nghi hoặc :

- Tại sao lại là vô ích ?

Hằng lơ đãng nhìn trời nói :

- Rồi sau này chú mày sẽ hiểu . Bây giờ chị có nói ra thì cậu cũng chẳng tin đâu .

Hoàng chép miệng nói :

- Thôi được, chị đã muốn giấu thì em cũng chẳng ép . Em quê ở Hà Nội nhưng công tác trong Vũng Tàu . Nếu sau này có chuyện gì cần thì chị cứ tìm đến chi nhánh PVN ở Vũng Tàu hỏi trưởng phòng thiết kế khai thác Lê Minh Hoàng là được , nếu nằm trong khả năng thì em sẽ giúp hết mình !

Hằng che miệng cười rồi làm mặt nghiêm túc gật đầu nói :

- Được rồi , chị nhớ rồi . Sau này nếu có cơ hội sẽ bay ra đó ăn chực mấy tháng , lúc đó thì đừng có mà vác chổi đuổi đi đấy nhé .

Hoàng cười cười xua xua tay . Mặc dù vẫn không hiểu lý do vì sao , nhưng việc bà chị này mấy ngày nay vẫn hết lòng quan tâm cho hắn thì đúng là sự thật một trăm phần trăm . Hai người dù sao cũng chẳng thân quen gì , Hoàng tuy nghi hoặc song cũng không nói ra miệng mà chỉ để trong lòng mà thôi .

Trong lúc hắn còn đang lo suy nghĩ vẩn vơ thì Hằng đột nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm ra xa rồi trầm giọng nói :

- Đến rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook