Một Trăm Phần Trăm

Quyển 6 - Chương 18: Phá Vây (2)

Shevaanh

18/03/2014

Cục điều tra tội phạm Nevada lúc này hiện đang vô cùng hỗn loạn . Cửa ra vào đóng im ỉm , bóng áo xanh xuất hiện nhan nhản khắp mọi nơi , tất cả đều mang dáng vẻ khấn trương . Lệnh tạm giữ hai thành viên trong tổ chuyên án RP-3 Phạm Minh Tuyết và Trần Mạnh Thắng đã được bộ chỉ huy Washington đánh điện thẳng xuống cho Crawford , người chịu trách nhiệm truy bắt Buffalo Bill và giải cứu con gái của Thượng Nghị Sĩ Ruth Martin . Chỉ nửa giờ sau , lệnh tạm giữ này đã được chuyển thành truy nã bởi sự bất hợp tác của hai người . Crawford vừa đặt chân tới nhà ga , vào lúc 8h 30 sáng , điện thoại của ông reo lần thứ ba trong vòng hai phút .

- Alo . Crawford nói vào ống nghe với vẻ mệt mỏi . Sáng nay ông được lệnh tới Memphis tham gia chiến dịch truy bắt kẻ bắt cóc Catherine , người bị tình nghi là Buffalo và được FBI liệt vào dạng phần tử khủng bố nguy hiểm , song giờ họ lại bắt ông phải quay về Nevada khống chế hai nhân viên dưới quyền bị tình nghi là đồng phạm với gã . Chuyện này mà cũng cần phải làm rùm beng lên vậy sao ? Crawford bực mình nghĩ . Thế nhưng bây giờ ông mới biết , mọi chuyện không đơn giản như đã nghĩ .

- Họ phản kháng ? Vậy cậu và người của cậu để làm cảnh à ? Sao cơ ?..tôi không muốn nghe bất kỳ một lời giải thích nào bây giờ hết . Tôi muốn thấy mặt hai người đó ở Cục điều tra vào chiều nay , muộn nhất là sáng mai . Nếu chuyện đó không trở thành hiện thực thì cậu tốt nhất là chuẩn bị quay về tổ giao thông làm việc tiếp đi . Thế nhé .

Crawford bực bội gác máy . Chỉ còn mười lăm phút nữa, chuyến tàu tốc hành tới Memphis chở ông và mười hai người đồng sự sẽ lăn bánh . Việc truy bắt Buffalo tất nhiên là quan trọng hơn nhiều . Chiếc điện thoại trong túi quần Crawford lại rung lên bần bật . Ông hơi chau mày khi nhìn qua màn hình điện thoại . Đây đã là lần thứ tư , và người gọi tới là bác sĩ Akin .

--------------------------

Trước cổng bệnh viện Baltimore , Tuyết lúc này đang ngồi trong chiếc Cambry màu đen , bộ dáng có vẻ bồn chồn khác hẳn với mọi ngày . Cô đã gọi cho Thắng mấy cuộc liên tiếp song không có ai bắt máy . Tuyết do dự một lát , đang định rời đi trước thì từ đằng xa , một chiếc xe cảnh sát điên cuồng lao tới . Lúc đầu cô còn giật mình suýt chút nữa thì quay xe bỏ trốn , song khi thấy gương mặt quen thuộc của Thắng thò ra ngoài cửa chớp đang không ngừng ngó nghiêng thì mới dần trấn tĩnh lại được .

Chiếc xe cảnh sát hú lên một hồi còi inh ỏi rồi dừng lại . Tuyết mở cửa đi xuống rồi nhìn vào trong xe nhíu mày nói :

- Lên xe tôi đi , nhanh lên .

Bỏ chiếc xe cảnh sát lại , cả bốn người chui vào chiếc Cambry của Tuyết . Thắng vừa yên vị đã cất giọng than thở :

- Cảnh sát ... bọn họ đang truy lùng chúng ta . May nhờ có hai người này nên em mới lết được đến đây gặp chị đấy . Bây giờ ... bây giờ tính sao đây ?

Tuyết lái xe đi về hướng ngoại ô . Cô cũng không thèm quay mặt lại mà hỏi luôn một tràng :

- Sao vừa nãy tôi gọi cậu không trả lời ? Thư Lệ đâu ? Có ai bám theo các cậu trên đường tới đây không ?

Thắng sầm mặt đáp :

- Bọn em bị mất liên lạc với Thư Lệ rồi . Có lẽ ... cô ấy đã bị người của FBI bắt giữ rồi cũng nên . Còn điện thoại thì ..chắc em đánh rơi đâu đó trên đường rồi . Cũng may mà bọn em trốn ra khỏi cục điều tra trước khi lệnh truy nã kịp ban hành , bây giờ ở đó chắc đang loạn hết cả lên đây . Mà chị đang lái xe đi đâu vậy ?

- Đi trốn chứ còn đi đâu nữa . Tuyết lạnh nhạt đáp .

- Chị Lệ bị bắt lại rồi ? Hoài My nghe Thắng nói vậy thì giật mình . Không được , em phải quay lại cứu chị ấy . Cô vừa dứt lời thì định mở cửa xe lao xuống , song bị Thắng túm vai áo kéo lại :

- Cô có bị ấm đầu không đấy ? Định làm anh hùng chắc ? Bọn họ được vũ trang tới tận răng đấy , quay lại để tự đâm đầu vào lưới à ?

Thắm cũng mở miệng can ngăn :

- Đúng đấy, Thư Lệ có nói với mọi người trước lúc đi rằng sẽ tới Memphis giúp Hoàng một tay , chắc chưa có vấn đề gì đâu .



Hoài My do dự một hồi rồi ngồi xuống . Cô thắc mắc :

- Thế tại sao chúng ta lại không liên lạc được với chị ấy ?

- Chắc cô ta tắt máy hoặc bỏ điện thoại lại Sở rồi . Lúc đi tôi cũng không thấy cô ấy mang máy theo . Thắng thuận miệng chêm vào .

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ? Lập nãy giờ vẫn im lặng không nói câu nào đột nhiên lên tiếng .

- Chuyện là ... Thắng đem mọi chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay kể lại một lượt , từ cú điện thoại của Thắm tới việc Hoàng bỏ đi Memphis một mình , tới lúc gã xuất hiện trên truyền hình với thân phận kẻ bắt cóc con gái Thượng Nghị Sĩ Ruth Martin . Hoài My nghe hắn kể tới đây thì sầm mặt xuống , cất giọng u ám :

- Vậy là anh Hoàng đã bị người ta gài bẫy ? Không biết bây giờ anh ấy thế nào , đã bị người của chính phủ bắt giữ hay chưa ... Đúng là hoạ vô đơn chí , chỉ mình Buffalo không thôi cũng đã khiến chúng ta thiệt hại mấy mạng người rồi , giờ lại còn thêm vụ này nữa .

- Tại sao chúng ta lại phải bỏ trốn ? Như vậy thì khác nào " có tật giật mình " đâu cơ chứ ? Mọi việc mới chỉ dừng lại ở mức nghi vấn , bằng chứng nào khẳng định chúng ta là đồng bọn của Hoàng ? Chúng ta vẫn có thể một mực phủ nhận mọi liên quan với anh ta được cơ mà . Lập căn vặn .

- Cậu định chờ tới khi họ ký giấy quyết định rồi thì mới chạy chắc ? Tuyết nghe vậy thì cười nhạt . Chẳng cần bàn đến chuyện chúng ta có phải là đồng bọn của " tên khủng bố " đó hay không , chỉ riêng việc chứa chấp tử tù vượt ngục cũng đủ để tôi phải vào bóc lịch vài năm rồi . Bây giờ chắc chắn người của FBI đã phát hiện ra bộ hồ sơ và lý lịch giả mà tôi làm cho Hoàng và Thư Lệ rồi , không chạy thì đợi họ mang cùm tới đón à ? Chưa kể việc này còn liên quan tới an ninh quốc gia nữa , về mức độ nghiêm trọng thì Buffalo so với nó cũng chả là cái đinh gì cả . Tôi và Thắng thì không nói làm gì , nhưng hai người tới lúc đó cũng không tránh khỏi liên luỵ đâu . Đừng quên chúng ta đều là đồng hương . Mà chẳng cần đến FBI , " L " sẽ để yên cho hai người chắc ? Tẩu vị thượng sách , cứ lo cho an toàn của bản thân mình trước đã rồi tính sau .

Tuyết lái xe tới một khách sạn tồi tàn ở ngoại ô phía nam Nevada , nơi trú ngụ của dân vô gia cư , người da màu và những kẻ nhập cảnh trái phép . Cả bọn bốn người theo cô ta lên một căn phòng trên tầng ba , nội thất bên trong rất đơn giản , chỉ có hai chiếc giường đơn và một cái tủ gỗ đựng quần áo . Trên giường có hai cái túi nilon màu đen , bên trong chứa dụng cụ hoá trang có tác dụng thay đổi ngoại hình tức thời mà Hoàng và Thư Lệ đã từng dùng trước kia , thứ mà Tuyết đã dùng một trăm điểm mượn của Hoàng đổi ở " khu trao đổi của thần linh " . Tuyết lấy trong ngăn kéo tủ ra vài bộ tóc giả nữa rồi nhìn mấy người còn lại nói :

- Nhanh tút lại vẻ bề ngoài đi , sơ sơ thôi cũng được . Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước đấy .

- Chúng ta bây giờ tính sao đây ? Tới Memphis ư ? Thắm ngồi trên giường hỏi .

- Không , chúng ta tới Minnesota trước đã . Tôi còn vài chuyện cần phải làm ở đó . Tuyết khẽ nhún vai : Dù gì chúng ta cũng đang trốn phải không ? Vậy thì đi đâu cũng vậy mà thôi . Còn tốt hơn là ngồi trong trại tạm giam , đến chết lúc nào cũng không biết .

- Minnesota ? .. vậy mọi người đi trước đi . Anh Hoàng giờ đang gặp nguy hiểm , chị Lệ cũng đã lên đường tới Memphis ... Sao em có thể thờ ơ đứng ngoài được cơ chứ ? chị Tuyết , chị cho em mượn một ít tiền được chứ ?

Hoài My đứng dậy nói với vẻ nghiêm túc .

- Tuỳ em thôi . Tuyết nghe vậy thì hơi nhíu mày , song cũng không có ý ngăn cản . Hoài My vừa ôm quần áo bước vào phòng tắm thì Thắng bỗng chạy xồng xộc từ ban công vào , vừa thở hổn hển vừa nói :

- Chết , bọn họ đã đuổi đến đây rồi , có mấy chiếc xe vừa mới đậu ở bên dưới . Chúng ta phải mau rời khỏi chỗ này ngay thôi !

Trái với vẻ sợ hãi của Thắng , mấy người còn lại đều không có phản ứng gì quá khích cả . Lập uống một hớp trà Thắm vừa pha xong rồi nhàn nhã đứng dậy , bẻ ngón tay rôm rốp nói :

- Bọn chúng có bao nhiêu người ? Cũng tốt , lâu lâu mới có dịp hoạt động chân tay thư giãn đầu óc . Đừng tưởng bọn ông bỏ đi là vì sợ nhé , cứ để đó cho tôi .

Trong lúc Thắng còn đang hốt hoảng thì Lập đã đi tiên phong xuống lầu trước . Phía dưới rất nhanh có tiếng la hét truyền lên , rồi tiếng súng nổ đì đoàng vang động cả một vùng . Cảnh sát ở thời đại này tuy chẳng phải tay mơ song cũng còn rất lâu mới là đối thủ của một người đã khai mở hơn 20% giới hạn cơ thể như gã . Tới khi bốn người còn lại xuống tới nơi thì trận chiến đã ngã ngũ . Lập vừa bẻ ngón tay vừa nhìn gần hai chục cảnh sát mặc đồng phục vừa bị mình hạ đo ván nằm lăn lóc dưới nền nhà nói với vẻ hả hê :



- Thật đã tay quá , nếu không phải lúc đó bị hai người vướng chân thì mình tôi cũng đủ san bằng cái Sở Cảnh Sát kia rồi , cần gì phải lén lén lút lút như vậy chứ.

- Là anh làm sao ? ... thật không đó , bằng cách nào vậy ?

Thắng trố mắt nhìn Lập hỏi . Trong số mấy người ở đây thì chỉ có duy nhất gã là chưa biết tí gì về sức mạnh của những kẻ đã lăn lộn trong thế giới luân hồi bấy lâu nay như Lập và Hoài My . Tuyết vừa bước xuống dưới lầu thì đã nhăn mặt nói :

- Cậu thật là ...đừng nên tạo hiềm khích quá sâu với chính phủ , phải để lại một đường lui cho mình chứ .

Cô vừa dứt lời thì liền chạy lại gần xem xét mấy tay cảnh sát đang bò lăn bò càng bên dưới , khi xác định được không có ai bị thiệt mạng thì mới khẽ thở ra một hơi :

- Chúng ta đi .

Hoài My và Lập xông ra trước . Bên ngoài đúng là vẫn còn rất nhiều người đang bao vây và đón lõng bọn họ . Vừa mới đặt chân ra cửa Hoài My đã bị hai bóng đen nhào tới tấn công , chiếc dùi cui điện trên tay bổ thẳng xuống đầu cô . Hai người này ra tay rất lạnh lùng và dứt khoát , chắc chắn đã trải qua huấn luyện bài bản và có kinh nghiệm trong việc truy bắt tội phạm . Chỉ tiếc rằng ngay từ đầu bọn họ đã chọn sai đối tượng để ra tay rồi .

Mặc dù không coi cái dùi cui đen ngòm kia vào đâu song Hoài My vẫn lách sang phải một bước để tránh né , đồng thời tay phải nắm lại thành quyền đấm vào ngực gã . Tên này mặc áo giáp chống đạn song cũng không chịu nổi bay ra ngoài tới hơn chục mét , đè lên mui một chiếc xe cảnh sát đậu gần đó làm nó bẹp dúm hết cả lại . Gã còn lại cũng chịu chung số phận , chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã phải nằm đo đất rồi .

Phía trước lúc này còn hơn chục viên cảnh sát có vũ trang nữa , có vẻ như bọn họ cũng bị bất ngờ khi mấy người Tuyết chọn phương án xông ra từ cửa chính . Hai mắt Lập tức thì sáng bừng lên , dậm chân lao vọt tới chỗ ba người đứng gần mình nhất . Hai trong số ba kẻ này còn chưa kịp nổ súng thì đã bị hắn tặng cho mỗi người một cước vào ngực phải . Số còn lại thấy thế thì vội cúi mình nấp đằng sau xe rồi đồng loạt nổ súng , có vẻ đã hoàn hồn . Chỉ thấy Hoài My gần như biến mất tại chỗ , lúc xuất hiện thì đã đứng đằng sau mấy chiếc xe cảnh sát đậu phía trước . Khi những người này kịp nhận ra có điều gì đó không ổn và quay lại thì đã có thêm bốn tay cảnh sát nữa bị hạ đo ván nằm trên mặt đất , bộ dáng vô cùng thống khổ .

Nắm đầu hai viên cảnh sát ngoan cố chống cự đập vào nhau khiến cả hai đều lăn ra bất tỉnh , Hoài My khẽ thở dài nhìn người cuối cùng còn sót lại . Anh chàng này sau khi tận mắt chứng kiến tất cả đồng nghiệp lần lượt ngã xuống thì sắc mặt tái mét , ngã ngồi xuống mặt đất , song hai tay vẫn cầm chặt khẩu Beretta chĩa về phía Hoài My , cất giọng run run :

- Đứng yên đó , không được tiến lại đây ..không là tôi bắn đấy !

Hoài My nghe mà không khỏi tức cười . Nhìn hai cánh tay đang không ngừng run lẩy bẩy của gã , cầm súng còn chưa vững mà cũng mạnh mồm hù doạ mình mới sợ chứ . Cô chìa bàn tay phải ra trước mặt , hơn chục đầu đạn thi nhau rơi leng keng xuống mặt đất . Anh chàng cảnh sát này còn đang trợn tròn mắt kinh hãi thì đã bị Lập từ đằng sau chặt một nhát vào cổ , lăn quay ra bất tỉnh . Lập vừa phủi tay vừa nhìn ngó xung quanh . Xem ra FBI chỉ đưa có chừng này người tới , rõ ràng là đã quá khinh thường mấy người bọn họ .

Lúc này ở trước cửa , Thắng đang không ngừng lấy tay dụi mắt , cổ dài ra như cổ cò . Chẳng lẽ siêu nhân là có thực sao trời ? hai người này cũng chỉ trạc tuổi hắn là cùng , vậy mà ...họ lấy thứ sức mạnh khủng bố đó ở đâu ra vậy ? Chẳng khác gì nhân vật chính trong bộ phim " Thị Trấn Smallville " mà hắn từng xem mấy năm trước cả . Hay ...bọn họ cũng là người ngoài hành tinh ?

- Bọn họ ... quê ở đâu vậy ? Thắng nuốt nước bọt quay sang nhìn Thắm hỏi .

- Alo .

Tuyết nhìn qua màn hình điện thoại , là số lạ . Cô bấm nút nghe rồi chậm rãi nói "alo " như thường lệ , một tay vẫn đút trong túi áo khoác . Chắc là Crawford hoặc người của FBI gọi tới đây bàn về chuyện hợp tác , ngày hôm nay cô đã phải tiếp mấy cuộc điện thoại như vậy rồi . Tuyết thầm nghĩ . Song khi nghe tiếng nói vang lên từ đầu dây phía bên kia , sắc mặt của cô nhất thời thay đổi hẳn .

- Tuyết , có phải cô đó không ? Là tôi , Hoàng , Lê Minh Hoàng đây ..

- Là anh ? Mọi chuyện ở đó sao rồi , mấy ngày qua .. Tuyết sầm mặt hỏi .

- Chuyện đó nói sau đi .. Hoàng nhìn qua cửa sổ , bên dưới lúc này đã đông nghẹt xe cảnh sát và lực lượng vũ trang , đang bắc loa nói ầm ĩ gì đó bằng Tiếng Anh . Hắn lấy tay quệt vết máu dính trên má mình rồi quay lại nhìn cô gái tóc vàng bị trói đang nằm bất tỉnh trên thảm , nhếch miệng cười khổ : Tuyết , bây giờ tôi cần nhờ cô một việc ..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook