Một Trăm Phần Trăm

Quyển 7 - Chương 4: Tập Kích? Thương Hải Đội?

Shevaanh

18/03/2014

-Ý anh là ?

Royhogson đứng dậy đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa nói:

- Mối nguy hiểm này... đã vượt ra hẳn tính toán lúc đầu của chúng ta. Vốn dĩ tôi cứ nghĩ lần này dù phải đối mặt với sự khiêu khích của The Liughtning Team song một khi đã có Seul Team là đồng minh thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.. thế nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một biến số mới, đó là hai tiểu đội ẩn danh cùng tham gia đoàn chiến lần này. Biến số đó..không, có lẽ là một trong hai biến số đó đang làm mọi chuyện thêm phức tạp..

-Đội trưởng, chắc cô cũng biết, mặc dù tinh thần lực của tôi chỉ đạt mức trung bình..nhưng dù sao tôi cũng đã khai mở được 60%, trong thế giới luân hồi cũng xếp trong top 15, lại chi tổng cộng những 40000 điểm cường hóa sức mạnh tinh thần lực..không phải là ngạo mạn, song trong thế giới luân hồi nơi mà những người có thiên phú tinh thần lực chỉ chiếm chưa tới 0,5% này thì tôi cũng là một nhân vật rất có tiếng nói. Thế mà đối phương, những kẻ đã tấn công chúng ta hôm nay lại có kẻ sở hữu tinh thần lực cao hơn tôi một bậc, có thể cường hành phá bỏ lớp bảo vệ để truy tìm ra tung tích của chúng ta, rồi ngăn cản chúng ta truy tung hai kẻ tập kích đã lộ mặt. Theo như tôi biết, The Lightning Team cho tới giờ vẫn không có một tinh thần lực khống chế giả nào lợi hại như vậy. Vậy những kẻ đó là ai?

-Có một điều có thể chắc chắn rằng..thực lực của đoàn đội này rất mạnh. Có thành viên sở hữu tinh thần lực cảm ứng siêu cường, có tay bắn tỉa sử dụng vũ khí công nghệ cao, đối tượng này mặc dù không quá hiếm song cũng là nhân tài khó kiếm trong thế giới luân hồi..thậm chí có thành viên cận chiến có thể đánh ngang tay với đội trưởng! Chỉ dựa vào điểm này thôi, bọn họ đã là đối thủ có thể đánh một trận tay đôi với chúng ta! Nếu như họ có thêm một thành viên có khả năng cận chiến ngang bằng với tên mặc chiến giáp màu vàng đó, chúng ta chỉ có thể cố thủ, nếu là nhiều hơn, chúng ta chỉ có thể chờ Seul Team đến hội quân rồi nói sau…

-Hơn thế nữa, họ rõ ràng là biết chúng ta là The Hope Team, tiểu đội có thâm niên và uy danh rất cao trong thế giới luân hồi, vậy mà vẫn không ngại ngần gì mà công kích, công kích ngay từ khi chúng ta vừa mới đặt chân vào thế giới phim kinh dị không lâu..điều đó chứng tỏ họ có đủ thực lực để khiêu chiến với chúng ta và không hề có ý muốn chung sống hòa bình. Có một kẻ thù như vậy ở trong tối, còn bản thân lại đứng ngoài ánh sáng…tình thế này còn không nguy hiểm thì thế nào mới gọi là nguy hiểm?

-..Tôi cũng nghĩ giống cậu, chuyện hôm nay nhất định không phải The Lightning Team làm. Cath khẽ gật đầu: -Tính khí của hắn, tôi hiểu. Sẽ không có chuyện chưa đánh hết trận đã bỏ chạy như vậy đâu. Nhưng.. nếu đã chủ tâm tập kích chúng ta, tại sao chúng không chơi đến cùng mà bỏ chạy sớm như vậy?

-Điều này tôi cũng chưa nghĩ ra. Có thể kế hoạch của chúng giữa chừng vì lý do nào đó mà thay đổi..cũng có thể là thăm dò, chuẩn bị cho một kế hoạch chu toàn hơn. Mong rằng không phải là giả thiết thứ hai…

-...Cũng chỉ vì độ khó của nhiệm vụ này quá thấp. Catherine khẽ thở dài, mắt nhìn chong chong ra ngoài cửa sổ:- Một nhiệm vụ có độ khó 4*.. đúng là từ trước đến giờ mới gặp qua lần đầu tiên. Nếu như đủ mặt tất cả các thành viên The Hope Team..chúng ta cần gì phải bị động như thế này cơ chứ? Sau lần này tôi nhất định phải gửi đơn lên Hội Đồng Tối Cao xem xét lại việc này mới được.

-..Ai bảo đội trưởng mạnh như vậy làm chi? Gã râu ria bật cười:- Trận này vẫn phải trông chờ vào đội trưởng rồi. Đội trưởng chuẩn bị đi à? nhớ chừa lại một đứa clone cho tôi đó nhé! Đừng để Hogson này phải ngồi ngoài cả mấy ngày trời chứ. Thế chẳng hứng thú chút nào. À quên, tại sao đội trưởng lại giao nhiệm vụ trinh sát cho cậu ta?

-Cậu nghĩ anh ấy không làm được?

-Không phải là ý đó, nhưng mà..chẳng phải đội trưởng đối với cậu ta vẫn..

- Cậu cứ chờ mà xem. Đừng chỉ nhìn người khác qua vẻ bề ngoài. Còn bây giờ..thôi nào, chị sẽ đưa em đi ngay mà..

Catherine phủi qua mép váy, đứng dậy, vuốt vuốt con búp bê trên vai. Cô vừa vuốt ve nó vừa thong thả đi ra cửa.

----------------------

Khu chung cư New Tones phía nam thành phố, nơi cư ngụ của VND Team.

-Cứ ở trong nhà cả ngày thế này, tôi sẽ phát rồ lên mất.

Thắng chép miệng, vươn vai ngáp một cái rõ dài. Hướng đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía sa lông, nơi có hai người phụ nữ đang vừa ăn bắp rang vừa chăm chú dán mắt vào cái màn hình tivi, gã đứng dậy vặn mình rồi lảo đảo bước lên cầu thang.

-Bữa trưa không cần mang đâu nhé, em ngủ một giấc đến chiều luôn thể.

Vừa gãi đầu vừa bước lên cầu thang, song lại gặp một người đi xuống. Đó là một gã đàn ông thô kệch, vạm vỡ, cơ bắp, khuôn mặt dễ nhìn, không đẹp không xấu, có ria mép. Một trong ba người mới lần này-Huỳnh Đức Bình.

-Chào.

-Chào.

Bình khẽ gật đầu rồi tiếp tục đi xuống, bỏ lại Thắng với tiếng sập cửa đánh ầm một cái.

-Đi đâu vậy?

Hoài My tay vẫn cầm túi đậu phộng, không quay mặt lại hỏi.

-Tôi ra ngoài dạo một lát. Được chứ, đội trưởng?

Hoài My khẽ há miệng định nói gì đó, song lưỡng lự một lát rồi chuyển giọng:

-Cẩn thận.

Miệng nở nụ cười xã giao, gã đàn ông thô kệch gật đầu rồi đi thẳng, trước khi ra ngoài còn nói với lại một câu:

-Có thể tôi sẽ đi hơi lâu một chút đấy. Nhớ để ý cô người mới kia nhé.

Hoài My khẽ gật gù rồi ngồi xuống, nhìn cô gái mặt xương xương đang ôm gối ngồi bên cạnh nói với vẻ cảm khái:



-Thật không ngờ nha, một gã nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược mà biết cũng quan tâm tới người khác ra phết.

-Hắn quan tâm đến số điểm bị trừ thì có. Tuyết đáp qua loa, tay với máy điện thoại:- Hoài My, tới giờ cơm rồi, hôm nay chị muốn đổi món, cơm chiên hôm qua ăn chán quá..

----------------------

-Thật không biết mấy người đó nghĩ cái gì trong đầu?

Bình vừa đi vừa lẩm bẩm. Nhiệm vụ lần này có độ khó là 7*, tương ứng với bảy người tham gia. Thực ra, đối với nhiệm vụ lần này, hắn cũng không hề lo lắng, bởi đây nếu kể ra thì chắc có lẽ là bộ phim có độ khó thấp nhất với hắn từ trước đến giờ. Chỉ có điều.. sự sắp xếp của cô gái là đội trưởng của VND khiến hắn không bằng lòng cho lắm. Cả đội bảy người chia làm ba, sau đó nghỉ lại trong ba căn phòng lớn gần nhau trên tầng hai. Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn có thói quen độc lai độc vãng, nay lại phải chung phòng với người khác, đây thực là một điều khó mà chấp nhận được.

Chưa kể, mặc dù biết lần này là đoàn chiến năm đội, trong đó có một tử địch, song nhìn mấy người đó vẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng. Họ nghĩ có thể an ổn ở đây chờ mười ngày rồi quay trở về ăn tết chắc? Thật không hiểu mấy người này làm sao có thể sống sót được đến bây giờ nữa.

Thôi kệ, lỡ như tình huống xấu nhất xảy ra, bị Lightning Team tập kích thì.. thân ai nấy lo vậy, rồi lần sau gia nhập một tiểu đội khác là xong...hoặc, hắn cũng có thể lựa chọn gia nhập IOT..

Bình nghĩ tới đâu thì dừng, khuông mặt lộ vẻ đăm chiêu. Hắn lấy một điếu thuốc lá trong túi áo ra châm lên hút.

-Không ổn, cảm giác này...

Điếu thuốc vừa mới đặt vào môi đã rơi xuống đất, hai mắt của Bình bỗng chốc mờ mịt hẳn đi, kéo theo đó là một trận run rẩy truyền ra toàn cơ thể. Cái cảm giác này..nhất định không thể lầm được, Trước giờ Bình chỉ tin vào ba thứ, một là chân lý, hai là chính bản thân, ba là năng lực siêu trực giác đã nâng lên trung cấp của mình.

Cái cảm giác nguy hiểm này..không thể sai được!

Phản ứng của Huỳnh Đức Bình là cực nhanh, vô thanh vô tức, hắn đã bật dậy lao về một bên, trước khi một bàn tay khổng lồ ép xuống đầu hắn, đem một góc vườn đào thành cái hố sâu hơn năm mét. Đặt chân xuống đất, Bình toát mồ hôi nhìn thứ vừa mới tập kích mình. Nếu bàn tay này ép xuống thật, hắn chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn, cho dù hắn có thần kỳ đến mức nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể sống sót.

-Ô, khá, khá thiệt đó.

Đứng trước mặt Bình lúc này, phải nói là không biết từ đâu chui ra thì đúng hơn, là một gã cao gầy, tay chân khẳng khiu, mặt trắng bệch, tóc dài lòa xòa che một bên mặt. Nếu Catherine ở đây thì sẽ nhận ra ngay, tên này chính là một trong hai kẻ đã tập kích The Hope Team cách đây vài tiếng đồng hồ, kẻ đã đường hoàng thoát khỏi sự truy đuổi của cô.

- Thử thêm lần nữa xem sao nhé?

Nói rồi, tay phải của gã liền chụm lại thành hình chưởng ấn, phất về phía Bình. Bình lập tức biến sắc, hai mắt sáng rực. Hắn lúc này đã tiến nhập vào trạng thái khai mở bản năng sinh tồn, trực giác về nguy hiểm rất mạnh, lại thêm Siêu trực giác (Super Intuition)trung cấp hỗ trợ, bản năng phòng tránh nguy hiểm có thể nói là hoàn hảo nhất trong VND team. Chỉ một cái lắc mình, hắn đã thoát khỏi chưởng ấn khổng lồ đánh tới, không những thế còn thừa cơ áp sát địch thủ, thừa dịp tiến hành phản công.

-Đánh lén à? Vậy thì nhận của ông mày một chiêu đi!

Trong lúc Hồ Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Bình đã áp sát tới gần, vung tay làm động tác chém xuống. Hồ Kỳ mới đầu còn có vẻ khinh thường, song khi thấy chiếc nhẫn ánh lên ánh sáng màu xanh nhạt trên tay đối phương, ánh mắt hắn mới vụt biến đổi nhưng cũng chẳng hề tránh né, mặc cho một cú chẻ của Bình chém vào đầu vai. Roạt một tiếng, thân người hắn lập tức bị chia thành hai đoạn, có điều Bình còn chưa kịp nhìn thấy máu tươi bắn ra thì hai đoạn thân thể đột nhiên tan ra thành một làn khói mỏng. Làn khói đó bay dạt về phía sau lưng Huỳnh Đức Bình, đến khi hắn kịp đoán ra điều gì thì chúng đã hợp lại thành hình người, Một Hồ Kỳ hoàn toàn lành lặn xuất hiện tại đó!

Chiêu thức này......

-Rầm!

-Hắn là ai vậy, Bình?

Hai âm thanh cùng một lúc vang lên, là của Lập và Hoài My. Bên trong chung cư, mấy người Hoài My sau khi nghe thấy có tiếng động lớn đều đã đồng loạt xông ra. Hoài My và Thư Lệ bảo hộ Tuyết, ba người cùng với Lập và Bình đứng làm ba góc vây kẻ lạ mặt vừa mới xuất hiện vào trung tâm.

-Ồ..chào. Xin giới thiệu, tôi là Hồ Kỳ, thành viên của...à thôi đi, cũng là một người như các bạn..

Hồ Kỳ đảo mắt nhìn quanh, ngầm đánh giá thực lực của đoàn đội trước mắt. Có hai người xem ra đã khai mở bản năng sinh tồn, cộng cả gã vừa mới đấu vài chiêu với hắn nữa là ba. Trong lúc còn đang tính toán, ánh mắt của Hồ Kỳ chợt dừng lại ở một cô gái tóc dài mặc bộ Vie Suit đứng giữa ba người phía bên trái. Biểu tình lập tức trở nên thất thần, sau đó là hưng phấn.

-Anh vừa mới giao thủ với hắn?

Hoài My nói nhỏ vào máy bộ đàm mini gắn ở mang tai. Giọng nói ôn hòa của Bình lập tức vang lên:

" Đúng vậy, là hắn tấn công tôi trước. Tên này đến là có địch ý, cẩn thận."

Hoài My gật đầu rồi nháy mắt ra hiệu với Lập. Ánh mắt của cô lập tức lạnh như băng.

-Anh bạn, anh là người của tiểu đội nào vậy? Muốn gây chiến sao?

Tuyết lên tiếng trước.

-Tiểu đội nào à.. Hồ Kỳ cười khùng khục:- chuyện đó thì các bạn không cần biết, và cũng không nên biết thì hơn...

-Chúng ta có thể hợp tác. Hoài My nói lớn:- Các anh biết bối cảnh của nhiệm vụ lần này không? Chúng tôi có thể trao đổi…



-Trao đổi? Hồ Kỳ nhìn về phía Thư Lệ với vẻ châm chọc:- Được, tôi chấp nhận trao đổi..

Vừa dứt lời, thân thể của gã đã tan ra thành một làn sương mỏng. Lập lập tức hét lên:

-Cẩn thận!

Mấy người Hoài My, Lập và Thư Lệ lập tức ngưng thần cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm làn khói mỏng đang dần dần tan biến trước mắt. Không ai để ý, một làn khói khác đã ngưng tụ sau lưng Thư Lệ và Tuyết từ bao giờ.

-Cẩn thận phía sau!

Người đầu tiên phát hiện ra là Bình, thế nhưng đã là quá muộn. Tất cả chỉ còn biết trừng mắt nhìn Thư Lệ bị kéo vào trong màn sương mù và.. dần dần biến mất.

-Bỏ người lại!

Hoài My hét lên một tiếng, hai mắt sáng rực. Cô rút thanh chủy thủ luôn mang theo người ra rồi lao tới nhanh như chớp. Một nhát chém đi kèm nội lực chém mạnh vào cần cổ của Hồ Kỳ , song cứ như chém xuống nước, không có một chút tác dụng nào.

-Ha ha ha...Tạm biệt..Người phụ nữ này tôi mượn một hôm.. và đây, món quà tôi gửi tặng các bạn, coi như là vật trao đổi đi, hỡi những kẻ xấu số, hãy cẩn thận với cái bóng của chính mình nhé. Giờ thì..tạm biệt!

Hoài My hai mắt tràn đầy tức giận, phóng người đuổi theo. Rất nhanh, cô đã mất hút sau con phố lạnh lẽo không bóng người qua lại. Thắng và Lập định đuổi theo, nhưng cùng lúc đó, một âm thanh vang lên trong đầu khiến họ bất chợt sững người lại.

“Nhiệm vụ phụ: Tìm và đưa craig an toàn thoát ra khỏi thành phố. Điểm thưởng: mỗi người 2000, nhiệm vụ thất bại: mỗi người bị trừ 2000 điểm.”

-Có lẽ..tôi biết bộ phim này là gì rồi…Bình khẽ lẩm bẩm.

--------------------------

Trong một căn phòng nhỏ tại phía tây thành phố, có bốn người đang ngồi quây lại quanh một chiếc bàn tròn, không khí vô cùng khẩn trương.

- Vậy sao? Đó có phải là sự thật không?

Gã da vàng duy nhất mặc bộ trang phục không giống ai nhìn tên râu ria xồm xoàm cất tiếng hỏi. Nếu như mấy người Hoài My ở đây, họ chắc chắn sẽ nhận ra, đó chính là bộ Vie Suit đặc trưng mà họ đã dùng năm trăm điểm đổi ở " khu trao đổi của thần linh".

Gã râu ria cũng không trả lời người kia, cứ ngây ra mãi, thi thoảng lại lẩm bẩm gì đó ở trong miệng. Một nam một nữ xung quanh nhất thời đều yên lặng xuống, tất cả đều nhìn gã râu quai nón, xem xem gã trí giả duy nhất của The Hope Team này sẽ đối phó với tình hình trước mắt thế nào.

- Đó là sự thật."Queen" trong tay Cath có sức mạnh vượt qua cả sự hiểu biết của chúng ta. Với sự tự tôn của mình, nó sẽ tra ra nơi này rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Có khi bây giờ cô ta đã đang trên đường tới đây rồi cũng nên. Chúng ta chỉ là những bản sao không hoàn chỉnh, không thể trực tiếp đối đầu với bọn họ. Lối đi duy nhất bât giờ.. chính là kết làm đồng minh với những "kẻ" như chúng ta. Đó là lối đi duy nhất trong hoàn cảnh này.

-Đó là lối thoát duy nhất..sao?

-Vậy cậu nghĩ còn cách nào nữa? ....Nếu chỉ nói riêng về sức chiến đấu, chúng ta đang ở thế yếu, cực kỳ yếu.... Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, nếu có hai đoàn đội, một phe mạnh, một phe yếu, phe mạnh lại chiến được “thế” tốt hơn, nếu cậu là người của phe yếu, bị ép đến không còn đường nào nữa, cậu sẽ làm gì?

Gã râu ria quay sang hỏi tên da trắng mặc âu phục. Tên này rút cuộc cũng bỏ đi vẻ lạnh lung thường ngày, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

- Nếu như là tôi... Thực lực đã yếu, “thế” cũng yếu, nếu nhất thiết phải đối đầu, vậy cách làm chắc chắn chỉ có một, đó là.. đục nước béo cò! Cố gắng tránh mũi nhọn của địch, làm cho mọi thứ đều rối tinh rối mù, như thế may ra mới có thể tìm được trong đó một con đường sống, nếu không..nếu không chỉ có một con đường "chết" mà thôi.

Tên mặc âu phục suy nghĩ cả nửa ngày rồi nói.

- Không sai, nếu đã vậy...ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm clone Lightning Team..đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta. CÒn bây giờ, chúng ta tốt nhất nên chia ra, liên lạc qua bộ đàm, tuyệt đối không được sử dụng mạng lưới tâm linh tương thông. Đó cũng là mục đích tôi khẩn cấp kêu mọi người đến họp..bởi Catherine có lẽ đang trên đường tới truy sát chúng ta rồi cũng nên.

Cô gái tóc vàng mặc bộ váy màu đỏ khẽ lắc đầu, tay mân mê con búp bê trên vai. Bờ môi mịn màng khẽ mấp máy:

-Muộn rồi..

-"Đúng, đã muộn rồi."

"Choang". Một bóng đen cao lớn phủ trùm lên nơi trú ẩn của cả bốn người. Gã râu ria sắc mặt tái nhợt, vội vàng kêu lên một tiếng. Khi âm thanh chấn nhiếp ấy vang lên, cả bốn người chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, cơ thể vô thức khai mở bản năng sinh tồn, rồi lập tức giậm chân vọt về sau hơn mười mét.

-Không cần phải nhọc công tính toán gì nữa.. bởi tất cả đều đã muộn rồi.

Chủ nhân của cái bóng cao hơn năm chục mét ấy là một sinh vật khổng lồ. Một sinh vật có đầy đủ tứ chi như con người, có khác chăng chỉ là hai chiếc sừng ba nhánh như sừng hươu màu bạc, thân thể in đầy những hoa văn hình trôn ốc và nhánh cây, chằng chịt và hai cánh tay khổng lồ không hề tương xứng chút nào.

Một con quái vật đẹp tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook