Một Trăm Phần Trăm

Quyển 7 - Chương 3: The Hope Team Tiến Vào.

Shevaanh

18/03/2014

- Tới rồi sao?

Bến cảng rostoa, The Hope Team đã được dịch chuyển tới.

-Khung cảnh thật là đẹp. Vào cuộc thôi, go!

Gã đàn ông to cao để râu quai nón vừa ngáp dài vừa nói với vẻ hứng khởi. Đi đằng sau hắn lần lượt là gã mặt lạnh mặc vest Terry kart, Lê Minh Hoàng và đội trưởng, Catherine Adean.

Trong khi mấy người còn đang mải nhìn trước ngó sau, một chiếc xe tải lớn bỗng nhiên hung hổ lao tới, trên nóc xe có hai người đang cầm búa, xẻng hùng hục đánh phá, nhìn bộ dạng sợ hãi cả người run rẩy của người tài xế lúc này, có lẽ chỉ trong vài phút nữa sẽ bỏ xe mà chạy.

Gã râu quai nón nhìn một đám người thần trí bất minh đang ùn ùn kéo tới đây, ánh mắt cuồng dại nhìn về phía mình như là mồi ngon cười hềnh hệch:

-Kịch bản thay đổi…chỉ nhìn thế này thì cũng đủ biết thảm họa nhân bản đã bao trùm khắp thành phố này rồi... Trận chiến nhàm chán này, thôi được, cứ coi như là một cuộc dạo chơi đi.

Nói xong, hắn trực tiếp lôi trên lưng một khẩu đại liên sáu nòng vô hạn đạn xuống, xoay người nhằm vào lũ zombie đang tiến tới chỗ này, không ngừng khạc đạn. Uy lực súng đại liên trong tay hắn rất lớn, lớn hơn loại thường trao đổi giới hạn đạn dược ở khu trao đổi của thần linh rất nhiều. Lũ zombie trước hỏa lực của gã gần như chỉ là bia thịt, không ngừng ngã xuống.

-Bắt đầu rồi…

Nhìn Roy Hogson đại phát thần uy, mấy người Hoàng còn đang chủ quan thì đột nhiên cạnh đó, năm, sáu con zombie khổng lồ bỗng nhiên trồi lên từ dưới mặt đất. Chúng tuy vẫn có cơ thể và khuôn mặt của con người, thế nhưng hai tay đã biến đổi thành hàng chục sợi dây xúc tu dài mảnh, nhanh như chớp quật về phía họ. Thế nhưng, lũ zombie này và những chiếc xúc tu còn chưa kịp làm nên chuyện thì đã bị một ngọn lửa xanh nhạt bùng lên thiêu đốt gọn ghẽ…

-Hừ, nhân bản biến dị.. Gã mặc vest trầm giọng: - Muốn dùng chúng đối phó với chúng ta sao? chủ thần vẫn là quá khinh thường The Hope Team đi. Một nhiệm vụ 4* thì có nguy hiểm gì cơ chứ? Mong rằng The Lightning Team lần này không sợ hãi mà trốn chui trốn nhủi chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ, nếu không lần này chúng ta đúng là đã tham gia một chuyến dạo chơi đầu xuân nhàm chán rồi.....

- Có thấy họ không?

Cath không buồn để ý đến lũ zombie trước mắt, quay đầu nhìn gã râu quai nón hỏi. Gã râu quai nón và cũng là đội phó- Roy Hogson khẽ lim dim cặp mắt to lúc nào cũng cười cợt vẻ ôđùa của mình một lát rồi khẽ lắc đầu.

- Không. Có vẻ như bọn họ vẫn còn chưa tiến vào..hoặc đang ở rất xa chỗ này. Chúng ta là tiểu đội thứ ba tiến vào nhiệm vụ, sau hai tiểu đội ẩn danh.

- ...Vậy thì hãy cẩn thận thì hơn, nếu không muốn bị ăn đạn.

-Ha ha, có đội trưởng ở đây, chúng ta còn phải sợ..

"ĐÙNG"

Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đã vang lên. Khu vực bốn người The Hope Team mới đây còn bình thường chưa có gì xảy ra, giờ đã chìm trong khói. Đám mây hình nấm trong nháy mắt đã bốc lên cao mấy chục mét, thậm chí càng ngày càng cao hơn nữa. Tiếp theo đám mây nấm đó chợt co lại, ngọn lửa đỏ trong nháy mắt biến thành màu trắng sáng, phảng phất như một mặt trời nhỏ đang tỏa ra ánh sáng và hơi nóng, sau đó bắt đầu bộc phát mãnh liệt. Cả bến cảng được một phen náo loạn.

-Ai?

Khi mà đám mây đỏ rực còn chưa có dấu hiệu tan rã, Một cái bóng nhanh như chớp lao ra từ trong làn bụi khói dày đặc. Mặt đường nơi bốn người đứng bị khoét thành một cái hố sâu. Hoàng kinh hãi mở mắt thì phát hiện ra khu vực mình đang đứng đã được bao phủ bởi một chiếc chuông cổ nhàn nhạt. Và mặc dù chẳng mất một cọng tóc nào song lũ zombie đứng xung quanh bán kính năm mươi mét quanh ba người đã không còn một mảnh vụn.

-Cath đâu?

Hoàng quay sang nhìn Karl hỏi như máy.

-Đi rồi..tốt nhất..chúng ta cứ nên chờ ở đây thì hơn..

--------------------

-Bị phát hiện rồi!

Gã cao gầy thầm kêu một tiếng không ổn. Ngay lập tức, hắn và gã thanh niên mặc chiến giáp màu vàng bên cạnh lập tức tiến vào trạng thái khai mở bản năng sinh tồn. Phía trước, một bóng hình nhỏ bé đang từ giữa không trung nhảy xuống, quanh người không ngừng có ngọn lửa màu xanh sậm thiêu đốt, nhìn sau lưng như có một quầng lửa đang sôi trào. Song đáng chú ý nhất là con búp bê trên vai cô gái, đó là con búp bê trứ danh mà cả thế giới luân hồi đều phải kiêng dè.

-Chạy?

Gã thanh niên mặc chiến giáp màu vàng chóe cười ha hả, hai mắt nhất thời sáng rực. Chỉ thấy hắn cười ha hả vài tiếng rồi cúi người xuống, nâng bổng cả một chiếc xe tải lớn ở sát đó lên, hai mắt trợn tròn, ầm một tiếng ném đi, chiếc xe tải cồng kềnh giống như đạn pháo lao vùn vụt về bóng hình còn cách gần trăm mét kia.

-Hừ!

Viên đạn hình xe tải lao đi với vận tốc cực kỳ nhanh, rồi đột nhiên đứng khựng lại từ giữa không trung, hoàn toàn trái ngược với các quy luật về quán tính và lực hấp dẫn. Gã thanh niên mặc chiến giáp thấy thế thì gầm lên một tiếng đầy hưng phấn, người trầm xuống như ngọn núi nhỏ rồi lao vụt lên không trung.

-Destroy! (Phá Hoại)



Chân nguyên lực trong cơ thể từ trong não đổ dồn xuống, kết hợp với nội lực cũng từ đan điền cuộn thẳng lên, hai luồng năng lượng thuộc tính hoàn toàn tương phản giao hòa với nhau ở chỗ trái tim, lập tức khiến lực lượng của gã thanh niên mặt chiến giáp màu vàng tăng lên đột ngột. Ngay cả Cath khi cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ đến mức khó mà tưởng tượng nổi đang điên cuồng lao tới, trái tim cũng không khỏi nhảy lên, cảm giác nguy hiểm khiến cô vội vã khai mở Bản Năng Thích Nghi, cả người co rút lại.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong chưa đầy 0,5s, khi gã thanh niên mặc chiến giáp tiếp cận với Cath trên không trung, một tiếng rẹt lớn xé màng nhĩ vang lên. Không gian như bị xé nát, bầu trời như bị một tia sét cắt ngang mặt. Khí lưu kịch liệt thổi văng tất cả, phảng phất như có lốc xoáy, không, là như có một vòi rồng vừa quét qua.

Gã cao gầy gắt gao nhìn dị biến trên không trung, xong chỉ sau đó đúng hai giây, gã thanh niên mặc chiến giáp đã rơi xuống, gã cao gầy lập tức biến sắc, chân đạp mini plane, gầm một tiếng bay lên.

-Chạy!

Sau khi đỡ được đồng bọn, gã gầy gò tay chân khẳng khiu, mặt trắng bệch như xác chết, tóc dài che một bên lập tức khom tay bắt chú, không miệng lẩm nhẩm gì đó không rõ. Tiếp đó hắn vung tay ra một cái, toàn bộ khu vực bán kính mười mét xung quanh lập tức chìm ngập sương mù màu trắng nhờ.

Choang!

Chiếc xe tải vẫn lơ lửng trên không trung. Cathrine mặt tái nhợt, lấy tay lau vết máu từ vết sướt trên má, cả người khẽ run. Cô giận dữ hít một hơi dài rồi nhìn chằm chằm vào đám sương mù, hai mắt sáng rực.

Mặc dù đã khai mở Bản Năng Sinh Tồn, song Cath vẫn không cách nào nhìn rõ được chân tướng bên trong. Lúc này cô cũng đã cảm ứng được, hai tên kia đã biến mất không còn chút dấu vết. Cơn tức giận khiến ngọn lửa màu xanh sậm quanh người Cath bốc lên càng lúc càng mạnh, cơn giận dữ biến thành sóng xung kích lan truyền ra bốn phía. Mặt đất bán kính hai mươi mét xung quanh lập tức vỡ nát, chiếc xe tải to lớn đang lơ lửng trên không cũng rung động kịch liệt rồi rơi thẳng xuống đất.

-------------

-Sao rồi, đội trưởng?

Gã râu ria Hogson nhìn Catherine quay trở về với vẻ chật vật thì sắc mặt hơi tái, song rất nhanh khôi phục lại, hỏi với giọng ồm ồm:- Có phải là quân của Hanks không?

-Tạm thời chưa xác định được. Catherine một tay che vai, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu lạnh lùng đáp:- Chúng có hai người, đều là nam. Tôi vẫn chưa nhìn rõ được mặt bọn chúng. Thế nhưng cuộc tập kích ban nãy..nhất định là chúng có tay bắn tỉa sử dụng vũ khí công nghệ cao, lực sát thương cũng tương đối lớn. The Lightning team đúng là có người sở hữu năng lực này.

-Bị thương rồi sao? Hoàng trầm mặt.

-Không có gì. Cath khẽ xoay người tránh bàn tay của Hoàng chỉ chực đặt lên vai mình:-Em vẫn ổn.

- Nếu bọn chúng muốn nhắm vào tôi… thì chỉ cần tìm tôi là đủ rồi. Hoàng gằn giọng, khóe mắt lộ sát ý.

-Cậu nói gì thế? Gã râu ria vỗ vai Hoàng, cười hô hố:- Đừng quên bây giờ cậu đã là một thành viên của The Hope Team, thành viên thứ tám. Cậu không biết câu châm ngôn của đội chúng ta à? Đó là" Mọi người vì một người, một người vì mọi người" Bọn chúng nhắm đến cậu cũng chính là khiêu chiến với tất cả chúng tôi, mà vốn dĩ chúng tôi đối với hắn cũng đã như nước với lửa từ rất lâu rồi, ha ha ha!

- Đúng vậy. Catherine cũng mỉm cười:- Sau này đừng nói mấy câu mất lòng nhau ấy nữa nhé.

-Bây giờ làm sao, Hogson?

Gã đàn ông mặc vest nãy giờ vẫn không lên tiếng hỏi.

-Bây giờ à.. Gã râu ria vê vê cái cằm rậm râu của mình, cất giọng khùng khục:-Tất nhiên là tìm một nơi để nghỉ chân rồi. Tôi đang thèm trầm mình trong nước nóng đến phát điên lên đây, hà hà... tất nhiên là cũng không thể nơi lỏng việc phòng bị..nếu không đến cả răng húp cháo cũng không có nữa. Bọn chúng có tinh thần lực cảm ứng mạnh hơn tôi, đây là một điều rất nguy hiểm. Chưa kể còn lũ Clone lúc nào cũng rình rập nữa. Thôi, chúng ta cứ ăn chơi đi đã, chờ The Seul Team tới hội quân rồi phản công sau, khà khà..từ giờ cho tới lúc ấy, cái mạng của bọn tôi chỉ đành trông chờ vào cậu đấy, Karl ạ.

- Quyết định vậy đi.

Catherine khẽ gật đầu.

-----------------

- Thật vậy sao?

Lúc này ở phía đông thành phố, sáu trên bảy người của tiểu đội ẩn danh thứ hai đã tề tựu đủ mặt.

-...Đúng vậy, tôi không hề phóng đại, lời đồn không phải là giả, thực lực của cô gái đó rất mạnh, vô cùng mạnh... Cả tôi và Chiến Vân hợp lực lại đứng trước cô ta chắc cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Tuyệt đối không thể so sánh họ với hai người lần trước chết trong tay chúng ta. Có lẽ..ngoại trừ đội trưởng ra, không ai trong chúng ta có thể ngạnh chiến với cô ta được. Cứ hỏi Chiến Vân đi thì biết, kỹ năng Destroy của cậu ấy đánh bất ngờ cũng không làm cô ta mất đi một ngọn tóc..Nếu tôi không kịp thời sử dụng kỹ năng ẩn thân bảo hộ cho cả hai cùng chạy trốn, cứ nán lại thêm chút nữa thì có lẽ đã mất mạng rồi…”

Gã cao gầy để tóc che một bên mặt vừa hút thuốc vừa thì thào nói.

-Hi hi, Hồ Kỳ, trông cậu kìa, bị con gái dọa tới mức mất hết cả hồn vía rồi à? Xấu hổ quá!

Cô gái mặc quân phục trẻ tuổi ngồi cạnh che miệng cười, tiếng cười trong như chuông bạc. Gã đàn ông mặc chiến giáp màu vàng nghe vậy thì hừm hừm:

-Đừng nghe hắn nói lung tung, đúng là đồ chết nhát, chưa đánh xong mà đã chạy rồi. Hừ, Một đối một, vẫn chưa biết ai chết về tay ai đâu.

Cô gái mặc quân phục liếc mắt nhìn qua gã gù, thấy hắn không đáp thì cười nói:

-Hi hi, Chiến Vân, anh chỉ được cái hung hăng là giỏi. Còn không nhớ lần trước vì sao mà chết hụt à? Tình hình lúc đó bọn tôi cũng đã thông qua mạng lưới tinh thần bao phủ nhìn qua, cô ta chỉ trong một cái nháy mắt đã phát hiện ra nơi Lý Sơn khai hỏa, lại cũng chỉ trong một cái nháy mắt tiếp cận các anh trong khoảng cách hơn hai trăm mét, cuối cùng mặc dù có khả năng đuổi bắt hai người nhưng lại chọn lựa bỏ qua. Đó là vì sao? Vì cô ta sợ trúng kế điệu hổ ly sơn đó. Mà ba tên còn lại kia cũng chẳng phải thứ dễ bắt nạt. Anh không thấy đến cả đạn pháo ly tâm nhiệt hạch của Lý Sơn cũng chẳng làm cho họ mất một cọng tóc đó hay sao? Hành động của hai anh thật đúng là…đi chịu chết.



-Thế nào, em nói có đúng không? Cô gái nói xong thì đắc ý, huýt sáo một tiếng rồi quay sang nhìn gã đàn ông mặt sẹo hí hửng.

-Liễu Diệp Nhi là số một. Gã mặt sẹo đưa ngón tay cái lên, nghiêm mặt nói. Câu này khiến cô gái càng thêm phần đắc ý.

-Đúng vậy. Gã gù vừa ủ trà vừa chậm rãi cất tiếng tán đồng:- Hai người đúng là vô kỷ luật, tôi chỉ muốn thử uy lực đạn pháo ly tâm của Lý Sơn một chút, hai người tới đó làm gì? Nếu không phải tinh thần lực của Liễu Diệp Nhi mạnh hơn đối phương, cường hành xóa bỏ việc truy tung, hai người đã làm hại tới cả đội rồi. Để xem sau trận này, tôi xử lý hai người thế nào…

Hồi lâu sau, thấy cả hai gã đàn ông đều cúi đầu im lặng, gã mới hừ giọng nói tiếp:

-Diệp Nhi nói đúng, cứng đối cứng với bọn họ rồi lưỡng bại câu thương..hậu quả đó là thứ mà chúng ta không thể gánh được. Bọn họ là những thành viên cốt yếu của IOT, hoàn toàn miễn mạt sát và nhận nhiều ưu đãi khác từ phía chủ thần. Cái giá phải trả là quá đắt. Tình hình hiện giờ..rõ ràng là bọn họ có đạo cụ phòng ngự cấp độ cao hoặc thứ gì tương tự thế..bằng không với uy lực phát bắn đó của Lý Sơn, đến Trịnh Khải lúc không phòng bị cũng phải mất nửa cái mạng. Hiện giờ chúng ta ở trong tối, họ ở ngoài sáng, cần phải nắm bắt thật chắc lợi thế này. Đừng quên, vẫn còn đó lũ clone đang chầu chực chờ cắn xé chúng ta ra thành từng mảnh. Nếu như không bảo tồn được chiến lực thì dù The Hope Team có đoàn diệt đi chăng nữa, Seul Team cũng sẽ tiễn chúng ta nối bước họ mà thôi...

-Thế nhưng nếu cứ chần chừ chờ cơ hội, đợi tới khi The Hope Team và Seul Team hợp lại, chúng ta không phải sẽ càng khó khăn hơn hay sao? Gã mặt sẹo nói xen vào:- Đừng quên, nếu họ biết 1 trong 2 tiểu đội ẩn danh lần này là chúng ta, một trận huyết chiến có lẽ sẽ khó mà tránh nổi. Tới lúc đó, Thương Hải đội chúng ta có thể đối chọi được với hai trong số mười tiểu đội mạnh nhất thế giới luân hồi không?

-Tất nhiên là không rồi, chúng ta cũng đâu thể ngồi yên chịu trận. Gã gù khẽ gật đầu:-Yên tâm đi, lần đoàn chiến này The Hope Team rõ ràng là vẫn không biết mối uy hiếp đến từ chúng ta, nếu không họ sẽ không bất cẩn đem có bốn người tham gia trận này đâu..Đối thủ duy nhất trong đầu óc họ là The Lighning Team, chúng ta chỉ là một quân cờ không đáng nhắc đến trong mắt bọn họ mà thôi.

-Vậy sắp tới chúng ta sẽ hành động sao?

-Chờ đợi và tranh thủ. Chưa nói tới chuyện The Lightning Team đã tiến nhập vào đây rồi hay là chưa..chúng ta tạm thời sẽ đóng vai bọn họ. Tất cả mọi tai vạ đều sẽ do bọn họ gánh chịu. Thế không phải tốt sao? Thế nhưng trước hết vẫn cần dốc toàn lực đối phó lũ clone đã, tôi không muốn trong lúc hành động còn phải lo phòng bị kẻ khác đâm sau lưng..mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, cái chúng ta cần là một cơ hội!

-Cơ hội?

Gã gù khẽ gật đầu.

- Không sai, các cậu chắc vẫn thắc mắc không hiểu tại sao tôi ngay từ đầu vẫn cương quyết lựa chọn phương án đối phó với The Hope Team đúng không? Vốn dĩ đây là một nhiệm vụ tương đối đơn giản..chúng ta thậm chí có thể hoàn thành nhiệm vụ và an toàn trở về mà chẳng chạm mặt bọn họ. Thế nhưng bất cứ chuyện gì cũng có biến số của nó, ngoài việc bọn họ sau khi biết tung tích sẽ không chịu bỏ qua cho chúng ta ra, còn một nguyên nhân nữa, tôi muốn nhân cơ hội này chứng tỏ thực lực với The Lightning Team, với Hanks Richard. Chẳng phải sắp tới chúng ta sẽ cân nhắc đồng ý gia nhập IOT hay sao? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.. Hơn nữa, cái ghế chấp pháp mà Catherine ngồi cũng đã lâu lắm rồi. Cô ta cũng đã sử dụng lần hồi sinh bằng điểm số duy nhất ở khu trao đổi của thần linh, và với bối cảnh hiện nay, đây sẽ là một cơ hội khó có được lần hai. Mặc dù tỉ lệ thành công chỉ là 50%, song chúng ta nhất định phải nắm lấy. Cô ta có đồng minh, chúng ta cũng có đồng minh!

- Bây giờ, việc chúng ta phải làm là đối phó với lũ Clone càng nhanh càng tốt, đồng thời chờ Hồ Kỳ đi do thám tiểu đội ẩn danh còn lại về. Nếu được thì cho bọn chúng làm tốt đen, dẫn phát cơ hội, bắt The Hope Team phải lộ sơ hở, xé nhỏ lực lượng, ít nhất cũng giúp chúng ta biết được thực lực ba thành viên còn lại của họ đạt tới mức nào. Cái chúng ta cần đó là một cơ hội, một cơ hội trong cái cơ hội ngàn năm có một này..

------------------

-Ok.

Hogson cười nói:

-Bây giờ thì có thể an tâm được rồi. Trận pháp của Karl về phòng thủ thì không có gì phải bàn, cho dù có bị súng đại bác oanh kích một ngày một đêm cũng tuyệt đối không có vấn đề gì. Ha ha, cuối cùng thì cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi!

-Mong là vậy. Hoàng khẽ trầm ngâm.

-À này, Hoàng, cậu có thể xuống dưới lầu kêu giúp tôi một suất ăn nhanh được không? Lu bu nửa ngày trời, cái bụng sớm reo ùng ục rồi.

Hoàng gật đầu bước ra ngoài. Khi mà căn phòng chỉ còn lại hai người, Catherine mới nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, mở miệng:

-Có việc gì à? Hogson? Tại sao lại không thể nói với anh ấy?

-Có gì đâu, chỉ à không muốn cậu ta phải lo lắng mà thôi. Mấy việc như thế này, để tôi và đội trưởng lo là được rồi, trước giờ không phải vẫn vậy sao? ha ha ha..

-Cậu vẫn chưa chấp nhận anh ta? Catherine không nhanh không chậm hỏi.

Roy Hogson cười gượng. Nụ cười khiến gương mặt hắn trông mới gượng gạo làm sao. Thu lại vẻ bông đùa, nét mặt của gã nhất thời lặng hẳn xuống:

-Có nhiều thứ không phải cứ muốn là được, cái gì cũng cần phải có thời gian để thích nghi. Trước khi anh ta chứng tỏ được tố chất của mình, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được đội viên số tám này. Thôi, không bàn tới chuyện này nữa, đội trưởng, cô thấy tình hình của chúng ta hiện nay thế nào?

-Không phải vẫn bình thường sao?

Roy Hogson khẽ nhíu mày:

-Đội trưởng không đùa đấy chứ?

Catherine đứng dậy đi tới cửa sổ, tay mân mê con búp bê trên vai, cũng không buồn quay đầu lại:

-Nói đi, hãy nói suy nghĩ của anh cho tôi nghe.

-"Nguy hiểm". Hogson trầm giọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook