Chương 11:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Cái gì? Niêm phong?
Liễu Nguyệt Vân choáng váng, loảng xoảng một tiếng đã quỳ lên mặt đất.
Từ khi cô ta mười sáu tuổi đã ở nhà thổ tiếp khách, làm đủ trò, lăn giường chiếu, cô ta tự cho mình là cả thế giới, loạn thế vô tình, cô ta tự dựa vào bản thân là được, rốt cuộc thì tú bà đã chết, tuy tuổi tác của cô ta chưa lớn nhưng đã biết rõ đàn ông là loài giống hoa rách nát không thể tin được, đối xử tốt với các kỹ nữ trong viện, sao bây giờ lại lưu lạc đến đường này?
Giọng nói nghẹn ngào, khóc lóc: “Oan uổng quá quan lão gia ơi! Ai ai ở Tân Nhạc cũng đến nhà thổ sao lại chỉ xét một mình tôi? Đó là cô ấy tình nguyện đắm mình trong trụy lạc, giờ lại đòi giết khách, điều này thì có liên quan gì đến chúng tôi liên quan gì đến Diêu tỷ chứ?”
“Đắm mình trụy lạc?” Phó Hàn Sanh cười lạnh: “Là tự nguyện thì tại sao cô nương đó lại chọn cách nhảy lầu? Nếu cô không sai thì tại sao không gọi cô nương đó xuống rồi cầu tình cho cô ấy?”
Hắn nhấc chén trà rồi nói tiếp: “Mà kỹ viện cũng cần có giấy phép đàng hoàng, chính phủ đã ra lệnh cho tôi đi điều tra không thể vì các người mà ngoại lệ được, lấy đây làm gương để mọi người sau này không ai dám làm càn nữa.”
Khuôn mặt của Liễu Nguyệt Vân trắng bệch, hai ba bước bò lên, quỳ gối cạnh Phó Hàn Sanh, dập đầu: “Tam gia cầu xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi, Mộ Diên vẫn chưa được phá trinh nên hôm nay tôi sẽ bán khế ước cho ngài.”
Phó Hàn Sanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng vang lớn.
Mọi người quay đầu lại nhìn, cô nương sắc mặt tiều tụy, mặc sườn xám màu xanh đơn bạc càng làm vẻ mặt cô hốc hác hơn, tóc được bện sang một bên, dựa bên cạnh cửa.
Lục Võ đổ mồ hôi hột, ngăn không được đành nâng phía sau cô: “Mộ Diên cô nương cẩn thận chút, cơ thể cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
Mộ Diên cố hết sức di chuyển cơ thể, ánh mắt đen nhánh nhìn Liễu Nguyệt Vân, sau đó dừng ở vị tiên sinh trước mặt, bước chân dừng lại.
Cô thấy hơi hoảng hốt, tuổi của Phó Tuân cũng chừng chừng người này, vẻ mặt khí phách và hăng hái cũng hao hao giống vị tiên sinh này.
Phó Hàn Sanh nghiêng đầu, khóe môi không nhịn được cười khẽ, vẫn là bộ dáng đó, quật cường, gương mặt kiều diễm, lúc tức giận cũng chẳng có tính uy hiếp gì.
“Cầu xin hai vị đại nhân làm chủ cho dân nữ.” Mộ Diên đè sườn xám quỳ gối trên mặt đất, không biết vì sao hai mắt ướt đẫm.
Nếu ngày đó cô không tin Liễu Nguyệt Vân một cách dễ dàng thì sẽ không gặp phải chuyện như bây giờ, kể từ khi Liễu Nguyệt Vẫn để cho cô dạy ngoại ngữ cho mấy kỹ nữ, trong tuyệt vọng cô đã thỏa hiệp nhưng chỉ được mấy ngày thì người nước ngoài đã không còn đến nhà thổ nữa vì phần lớn họ sẽ chạy đi đốt tiền cho Tiểu Nguyệt Tiên.
Mấy người kỹ nữ vốn không thích học bấy giờ cô nghĩ mình đã được tự do, cô nghĩ nếu các kỹ nữ đã không thích học thì cô cũng không cần phải dạy nữa, chi bằng bỏ việc này đi tìm việc ở nơi khác nhưng trước ngày cô chuẩn bị rời đi thì Liễu Nguyệt Vân đã lục hành lý của cô lấy ngọc bội gia truyền.
Liễu Nguyệt Vân choáng váng, loảng xoảng một tiếng đã quỳ lên mặt đất.
Từ khi cô ta mười sáu tuổi đã ở nhà thổ tiếp khách, làm đủ trò, lăn giường chiếu, cô ta tự cho mình là cả thế giới, loạn thế vô tình, cô ta tự dựa vào bản thân là được, rốt cuộc thì tú bà đã chết, tuy tuổi tác của cô ta chưa lớn nhưng đã biết rõ đàn ông là loài giống hoa rách nát không thể tin được, đối xử tốt với các kỹ nữ trong viện, sao bây giờ lại lưu lạc đến đường này?
Giọng nói nghẹn ngào, khóc lóc: “Oan uổng quá quan lão gia ơi! Ai ai ở Tân Nhạc cũng đến nhà thổ sao lại chỉ xét một mình tôi? Đó là cô ấy tình nguyện đắm mình trong trụy lạc, giờ lại đòi giết khách, điều này thì có liên quan gì đến chúng tôi liên quan gì đến Diêu tỷ chứ?”
“Đắm mình trụy lạc?” Phó Hàn Sanh cười lạnh: “Là tự nguyện thì tại sao cô nương đó lại chọn cách nhảy lầu? Nếu cô không sai thì tại sao không gọi cô nương đó xuống rồi cầu tình cho cô ấy?”
Hắn nhấc chén trà rồi nói tiếp: “Mà kỹ viện cũng cần có giấy phép đàng hoàng, chính phủ đã ra lệnh cho tôi đi điều tra không thể vì các người mà ngoại lệ được, lấy đây làm gương để mọi người sau này không ai dám làm càn nữa.”
Khuôn mặt của Liễu Nguyệt Vân trắng bệch, hai ba bước bò lên, quỳ gối cạnh Phó Hàn Sanh, dập đầu: “Tam gia cầu xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi, Mộ Diên vẫn chưa được phá trinh nên hôm nay tôi sẽ bán khế ước cho ngài.”
Phó Hàn Sanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng vang lớn.
Mọi người quay đầu lại nhìn, cô nương sắc mặt tiều tụy, mặc sườn xám màu xanh đơn bạc càng làm vẻ mặt cô hốc hác hơn, tóc được bện sang một bên, dựa bên cạnh cửa.
Lục Võ đổ mồ hôi hột, ngăn không được đành nâng phía sau cô: “Mộ Diên cô nương cẩn thận chút, cơ thể cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
Mộ Diên cố hết sức di chuyển cơ thể, ánh mắt đen nhánh nhìn Liễu Nguyệt Vân, sau đó dừng ở vị tiên sinh trước mặt, bước chân dừng lại.
Cô thấy hơi hoảng hốt, tuổi của Phó Tuân cũng chừng chừng người này, vẻ mặt khí phách và hăng hái cũng hao hao giống vị tiên sinh này.
Phó Hàn Sanh nghiêng đầu, khóe môi không nhịn được cười khẽ, vẫn là bộ dáng đó, quật cường, gương mặt kiều diễm, lúc tức giận cũng chẳng có tính uy hiếp gì.
“Cầu xin hai vị đại nhân làm chủ cho dân nữ.” Mộ Diên đè sườn xám quỳ gối trên mặt đất, không biết vì sao hai mắt ướt đẫm.
Nếu ngày đó cô không tin Liễu Nguyệt Vân một cách dễ dàng thì sẽ không gặp phải chuyện như bây giờ, kể từ khi Liễu Nguyệt Vẫn để cho cô dạy ngoại ngữ cho mấy kỹ nữ, trong tuyệt vọng cô đã thỏa hiệp nhưng chỉ được mấy ngày thì người nước ngoài đã không còn đến nhà thổ nữa vì phần lớn họ sẽ chạy đi đốt tiền cho Tiểu Nguyệt Tiên.
Mấy người kỹ nữ vốn không thích học bấy giờ cô nghĩ mình đã được tự do, cô nghĩ nếu các kỹ nữ đã không thích học thì cô cũng không cần phải dạy nữa, chi bằng bỏ việc này đi tìm việc ở nơi khác nhưng trước ngày cô chuẩn bị rời đi thì Liễu Nguyệt Vân đã lục hành lý của cô lấy ngọc bội gia truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.