Chương 10: Gió Lùa
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Có câu nói mọi chuyện đều là do số phận sắp đặt.
Mộ Diên mặc dù không phải là người cổ hủ nhưng cũng tin sau khi chết có thể gặp được thần Phật.
Khi ở trấn mỗi khi có mưa và có sương, thì lúc đó trên núi sẽ xuất hiện một cái miếu đã lâu năm, cô còn nhớ khi còn nhỏ thím nói nơi đó có những linh hồn hay đi khắp nơi.
Sương trắng mờ ảo, Mộ Diên dường như có thể nhìn được cửa sổ của ngôi miếu, màu sơn đỏ bên ngoài kia có một vị thiếu niên mặc bộ đồ màu bạch sam, Mộ Diên còn nhớ trên người hắn có hơn trăm mùi hoa sơn chi, bên trong túi tiền còn có mấy cánh hoa được phơi khô vàng.
Có lẽ Đức Phật cảm thấy người này là chồng của cô ở kiếp trước nên dù đã chết nhưng vẫn cho hắn tới đưa tiễn cô một đoạn đường.
Tay Phó Tuân lúc nào cũng lạnh lẽo, cười dịu dàng với cô, Mộ Diên thấy lưu luyến thế gian này nên đôi mắt có hơi mờ mịt.
Chỉ khi sương mù tan đi, Phó Tuân buông đôi tay cô ra, đôi mắt Mộ Diên mới nhìn rõ sau đó chạy theo hình bóng kia.
Ánh trăng vẫn luôn chiếu xuống, chiếu vào bức tường trắng bên ngoài công quán như là dòng sông lấp lánh.
Ánh sáng xuyên vào tấm kính, làm cho mắt Mộ Diên bị chói.
“Tam gia, cô nương đã tỉnh lại rồi.”
Khối đá được chạm khắc kiểu Tây, Liễu Nguyệt Vân vân vê khăn tay chờ ở phòng khách, phía sau là năm người đàn ông đội mũ đi tuần, mặc bộ cảnh phục màu đen, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, khiến cho Liễu Nguyệt Vân bình thường hay cười hớn hở cũng phải yên tĩnh lại.
Khăn tay bị Liễu Nguyệt Vân kéo cho ra tơ, cô ta hận, không biết là cái đồ súc sinh nào đã báo quan, Mộ Diên cũng là kẻ thà chết chứ không chịu nhục, tử tự thì thôi đi còn giết người, may mà Lục Hạc Tường tốt số, bị con nhóc đó đâm hai nhát dao mà vẫn còn sống.
“Tam gia, ngài tới rồi.” Trần Thạch làm việc ở cảnh vụ lập tức cung kính chắp tay hành lễ.
Khi còn trẻ Trần Thạch vẫn còn là người lính quèn đi tuần bình thường thì gặp Phó lão gia tử đang dẫn người đi bán thuốc, sau đó nghe nói dưới gối Phó lão gia tử có rất nhiều con nối dõi nhưng đứa thì què đứa thì điên vì thế chẳng có mấy ai nữa.
Trên phố đều cho rằng từ lâu Phó gia đã bị suy tần, vậy mà nhìn vị Phó tam gia trước mắt này so với phong thái năm xưa của lão gia tử chẳng khác gì mấy.
Bên ngoài ôn nhu nhã nhặn nhưng Trần Thạch biết đây là người chủ rất khó để hầu hạ.
Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh, áo khoác màu xám của Thừa Đức, khôi ngô tuấn tú, bưng ly trà được làm từ sứ Thanh Hoa, hất áo ra sau rồi ngồi xuống.
Đèn thủy tinh sáng chói mắt, Trần Thạch thấy trên đùi hắn có cuốn băng gạc màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhà thổ đã có ba vòng người niêm phong lại, tam gia, vết thương của ngài có sao không?”
Phó Hàn Sanh uống trà, mở miệng nói không sao.
Mộ Diên mặc dù không phải là người cổ hủ nhưng cũng tin sau khi chết có thể gặp được thần Phật.
Khi ở trấn mỗi khi có mưa và có sương, thì lúc đó trên núi sẽ xuất hiện một cái miếu đã lâu năm, cô còn nhớ khi còn nhỏ thím nói nơi đó có những linh hồn hay đi khắp nơi.
Sương trắng mờ ảo, Mộ Diên dường như có thể nhìn được cửa sổ của ngôi miếu, màu sơn đỏ bên ngoài kia có một vị thiếu niên mặc bộ đồ màu bạch sam, Mộ Diên còn nhớ trên người hắn có hơn trăm mùi hoa sơn chi, bên trong túi tiền còn có mấy cánh hoa được phơi khô vàng.
Có lẽ Đức Phật cảm thấy người này là chồng của cô ở kiếp trước nên dù đã chết nhưng vẫn cho hắn tới đưa tiễn cô một đoạn đường.
Tay Phó Tuân lúc nào cũng lạnh lẽo, cười dịu dàng với cô, Mộ Diên thấy lưu luyến thế gian này nên đôi mắt có hơi mờ mịt.
Chỉ khi sương mù tan đi, Phó Tuân buông đôi tay cô ra, đôi mắt Mộ Diên mới nhìn rõ sau đó chạy theo hình bóng kia.
Ánh trăng vẫn luôn chiếu xuống, chiếu vào bức tường trắng bên ngoài công quán như là dòng sông lấp lánh.
Ánh sáng xuyên vào tấm kính, làm cho mắt Mộ Diên bị chói.
“Tam gia, cô nương đã tỉnh lại rồi.”
Khối đá được chạm khắc kiểu Tây, Liễu Nguyệt Vân vân vê khăn tay chờ ở phòng khách, phía sau là năm người đàn ông đội mũ đi tuần, mặc bộ cảnh phục màu đen, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, khiến cho Liễu Nguyệt Vân bình thường hay cười hớn hở cũng phải yên tĩnh lại.
Khăn tay bị Liễu Nguyệt Vân kéo cho ra tơ, cô ta hận, không biết là cái đồ súc sinh nào đã báo quan, Mộ Diên cũng là kẻ thà chết chứ không chịu nhục, tử tự thì thôi đi còn giết người, may mà Lục Hạc Tường tốt số, bị con nhóc đó đâm hai nhát dao mà vẫn còn sống.
“Tam gia, ngài tới rồi.” Trần Thạch làm việc ở cảnh vụ lập tức cung kính chắp tay hành lễ.
Khi còn trẻ Trần Thạch vẫn còn là người lính quèn đi tuần bình thường thì gặp Phó lão gia tử đang dẫn người đi bán thuốc, sau đó nghe nói dưới gối Phó lão gia tử có rất nhiều con nối dõi nhưng đứa thì què đứa thì điên vì thế chẳng có mấy ai nữa.
Trên phố đều cho rằng từ lâu Phó gia đã bị suy tần, vậy mà nhìn vị Phó tam gia trước mắt này so với phong thái năm xưa của lão gia tử chẳng khác gì mấy.
Bên ngoài ôn nhu nhã nhặn nhưng Trần Thạch biết đây là người chủ rất khó để hầu hạ.
Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh, áo khoác màu xám của Thừa Đức, khôi ngô tuấn tú, bưng ly trà được làm từ sứ Thanh Hoa, hất áo ra sau rồi ngồi xuống.
Đèn thủy tinh sáng chói mắt, Trần Thạch thấy trên đùi hắn có cuốn băng gạc màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhà thổ đã có ba vòng người niêm phong lại, tam gia, vết thương của ngài có sao không?”
Phó Hàn Sanh uống trà, mở miệng nói không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.