Chương 20:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Đáy mắt Phó Hàn Sanh toàn bộ đều là dục vọng, há mồm ngậm lấy ngón tay cô, mặt kiêu ngạo, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã đâm sâu vào, không nhịn được rên một tiếng, cảm thấy toàn bộ cơ thể đều bị xâm lấn, bụng và mông bị lông của hắn cọ đau, cái cảm giác này như có hàng vạn hàng triệu con kiến bò vào người, không dễ chịu chút nào.
Hơn nữa, giọng nói của hắn vang lên du dương sung sướng, dương vật cứng như sắt càng lúc càng nóng nhấp nhô, đóng mở, tần suất nhanh hơn so với lúc đầu, cảnh tượng ấy làm người ta liên tưởng đến sóng thủy triều dâng lên rồi cuộn xuống, vừa mãnh liệt vừa khẽ khàng.
Trái tim của Mộ Diên dần trở nên trống rỗng và thiếu hụt, muốn có được gì đó nhưng không thể nói rõ được, mà cái này chỉ có Phó Hàn Sanh mới có thể cho cô, hai chân vòng qua vòng eo tráng kiện, rung rinh theo nhịp điệu của bụng hắn, mỗi lần hắn thục vào là mỗi lần sâu thêm, khai phá những nơi sâu kín của cô, lúc này cô không nghĩ được cái gì khác cả, chỉ thở dốc van xin: “Hàn Sanh, em muốn… Ưm… Mau cho em…”
Giống như khi còn bé đòi cha mua cho viên kẹo nhưng không được nên đã khóc lớn.
Trong chốc lát, cả người cô co rút, trước mắt bỗng nhiên tối đen, linh hồn rời rạc, duỗi tay ôm lấy cổ Phó Hàn Sanh, miệng run run cắn lấy bả vai hắn.
Phó Hàn Sanh gầm nhẹ, một lúc sau mới hoàn hồn, lưu luyến hôn môi hôn má Mộ Diên, côn thịt của hắn vẫn chưa rút ra, dính dính chất lỏng đặc sệt, bởi vì phóng quá nhiều nên đã chảy ra ngoài.
“Tất cả đều cho em.” Hắn cười dịu dàng, đáy mắt đỏ sậm.
Mộ Diên nức nở, trở về sau quãng đường đi lang thang trong bão tuyết, chống tay lên ngực hắn: “Tránh ra, ai muốn chứ?”
Phó Hàn Sanh chỉ cười, đột nhiên nheo mặt lại, dương vật cắm trong người cô còn chưa rút ra bắt đầu sưng to, so với vừa nãy còn to hơn mấy lần.
Ngọn lửa của dục vọng được đẩy lên cao, máu sôi sùng sục chạy đến từng tế bào, hắn muốn kìm nén nhưng e là rất khó.
Mộ Diên cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, không dám mở to hai mắt ra, mặt nhỏ trắng bệch, dùng sức đẩy ngực hắn: “Tam gia, người em đau lắm, đừng làm nữa.”
Phó Hàn Sanh cắn răng di chuyển eo rút cây côn thịt ra, cửa động non mềm của cô vẫn chưa khép lại được, hỗn hợp tinh dịch theo đùi non mà chảy xuống, làm ướt một mảng ga giường nhăn nhúm không còn hình dạng ban đầu.
Cảnh tượng dâm đãng như vậy cộng thêm nhiều năm nay hắn chưa chạm qua người phụ nữ nào nên sợi dây lý trí trong đầu đứt phụt, trầm giọng an ủi: “Cô bé, chúng ta làm một lần nữa nhé!”
Hơn nữa, giọng nói của hắn vang lên du dương sung sướng, dương vật cứng như sắt càng lúc càng nóng nhấp nhô, đóng mở, tần suất nhanh hơn so với lúc đầu, cảnh tượng ấy làm người ta liên tưởng đến sóng thủy triều dâng lên rồi cuộn xuống, vừa mãnh liệt vừa khẽ khàng.
Trái tim của Mộ Diên dần trở nên trống rỗng và thiếu hụt, muốn có được gì đó nhưng không thể nói rõ được, mà cái này chỉ có Phó Hàn Sanh mới có thể cho cô, hai chân vòng qua vòng eo tráng kiện, rung rinh theo nhịp điệu của bụng hắn, mỗi lần hắn thục vào là mỗi lần sâu thêm, khai phá những nơi sâu kín của cô, lúc này cô không nghĩ được cái gì khác cả, chỉ thở dốc van xin: “Hàn Sanh, em muốn… Ưm… Mau cho em…”
Giống như khi còn bé đòi cha mua cho viên kẹo nhưng không được nên đã khóc lớn.
Trong chốc lát, cả người cô co rút, trước mắt bỗng nhiên tối đen, linh hồn rời rạc, duỗi tay ôm lấy cổ Phó Hàn Sanh, miệng run run cắn lấy bả vai hắn.
Phó Hàn Sanh gầm nhẹ, một lúc sau mới hoàn hồn, lưu luyến hôn môi hôn má Mộ Diên, côn thịt của hắn vẫn chưa rút ra, dính dính chất lỏng đặc sệt, bởi vì phóng quá nhiều nên đã chảy ra ngoài.
“Tất cả đều cho em.” Hắn cười dịu dàng, đáy mắt đỏ sậm.
Mộ Diên nức nở, trở về sau quãng đường đi lang thang trong bão tuyết, chống tay lên ngực hắn: “Tránh ra, ai muốn chứ?”
Phó Hàn Sanh chỉ cười, đột nhiên nheo mặt lại, dương vật cắm trong người cô còn chưa rút ra bắt đầu sưng to, so với vừa nãy còn to hơn mấy lần.
Ngọn lửa của dục vọng được đẩy lên cao, máu sôi sùng sục chạy đến từng tế bào, hắn muốn kìm nén nhưng e là rất khó.
Mộ Diên cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, không dám mở to hai mắt ra, mặt nhỏ trắng bệch, dùng sức đẩy ngực hắn: “Tam gia, người em đau lắm, đừng làm nữa.”
Phó Hàn Sanh cắn răng di chuyển eo rút cây côn thịt ra, cửa động non mềm của cô vẫn chưa khép lại được, hỗn hợp tinh dịch theo đùi non mà chảy xuống, làm ướt một mảng ga giường nhăn nhúm không còn hình dạng ban đầu.
Cảnh tượng dâm đãng như vậy cộng thêm nhiều năm nay hắn chưa chạm qua người phụ nữ nào nên sợi dây lý trí trong đầu đứt phụt, trầm giọng an ủi: “Cô bé, chúng ta làm một lần nữa nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.